Chương 1082: Phù Du Nào Sánh Bằng Thiên Địa, Vạn Trượng Nhìn Thấy Cả Chúng Sinh (1)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
22/06/2024
Chuế tuế (Ở rể)
Editor: Lương Lam Lâm
Bắt đầu dịch: từ chương 1065:
Nguồn convert: Tangthuvien
Giang Ninh.
Ngày mười bảy tháng tám, sau khi xảy ra rối loạn nửa đêm, bầu không khí bên trong thành thị trở nên khắc nghiệt.
Lúc xế chiều, trước đó mấy ngày tin tức Giáo Chủ Đại Quân Minh giáo Lâm Tông Ngô muốn khiêu chiến "Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài" từ địa bàn của "Chuyển Luân Vương" truyền ra, trong vòng nửa ngày tin tức này trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi trong vòng tròn nghị luận của các địa phương trong thành.
Người ta một mặt bội phục Lâm giáo chủ này võ nghệ cao cường, về phương diện khác cũng đã cảm nhận được sự bá đạo của "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam. Sau khi trải qua cả đêm tập kích của Chu Thương, bên này không chỉ không có cân nhắc thu tay lại, còn muốn tiếp tục khiêu chiến trong địa bàn của Chu Thương, nói cách khác, đống lửa này đã đốt, tiếp tới gần như không có khả năng dập tắt.
Mà một bộ phận người có tin tức linh thông cũng đã nghe được tiếng gió, trong buổi chiều ngày nọ ngoài thành Giang Ninh các thành viên "Chuyển Luân Vương" khua chiêng gõ trống vào thành quy mô rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, Hứa Chiêu Nam bắt đầu giơ cờ. Mà đồng thời, ở thành thị phía tây thế lực của "Diêm La Vương" đang tiến vào cũng có quy mô gia tăng, rạng sáng sau khi sảy ra ác chiến quy mô lớn Vệ Húc Văn cũng bắt đầu triệu tập nhân thủ.
Trong thành, từng thế lực hình thành đang chiếm cứ phường thị cũng bắt đầu tăng phòng ngự ở quy mô lớn, một bộ phận các hộ nhỏ "Đãi vàng" hoảng loạn đã lập kế hoạch chạy ra ngoài thành đào tẩu, đương nhiên có càng nhiều kẻ liều mạng thì cảm thấy thời cơ đã xuất hiện, bắt đầu mài đao soàn soạt mà chuẩn bị làm một chuyến lớn, hoặc là đánh ra một phen danh khí, hoặc là ập tới một hồi phú quý, mà nhiều thời điểm người ta hy vọng sẽ đạt được cả hai.
Thường thường tự nhiên cũng có người vì "Thế phong nhật hạ", "Trật tự tan vỡ" này mà cảm thán.
Có người nói đội chấp pháp của "Công Bình Vương" ở trong thành bôn tẩu, nói là "Long hiền" Phó Bình Ba triệu tập người ở khắp nơi nỗ lực đàm phán, đương nhiên cuối cùng cũng chỉ là thành một hồi trò khôi hài.. Bất luận người đó có là Vệ Húc Văn đi chăng nữa thì Hứa Chiêu Nam vẫn sẽ không cho hắn bất kỳ mặt mũi gì, chủ lực "Thiên Phạt" bên kia động thủ, sau khi làm xong việc liền được sắp đặt rời thành, thời điểm Phó Bình Ba triệu tập song phương thì người cũng đã sớm đi xa, còn như Hứa Chiêu Nam, hết thảy đẩy lên người của vị Lâm giáo chủ kia, để tự bản thân Phó Bình Ba đi tìm đối phương nói chuyện, Phó Bình Ba tự nhiên cũng không dám.
Những tin tức cụ thể này, sau khi bị người thêm mắm thêm muối, nhanh chóng truyền ra, các loại chi tiết đều lộ vẻ phong phú.
Lúc bốn vị vương đều hiển lộ thần thông, cái người gọi là "Công Bình Vương" ngược lại chỉ có thể bảo thủ, tu tu bổ bổ, không hề có chí tiến thủ, thậm chí bắt kẻ gây chuyện cũng không có cách nào làm được. Trong thành mọi người lại nói tiếp, liền không tránh được một phen chế nhạo, cảm thấy "Công Bình Vương" đối với tình huống trong thành thật sự là lực bất tòng tâm.
Lại tiếp tục nghị luận một phen không khí khắc nghiệt bên trong cho tới khi mặt trời ngày hôm nay khuất bóng, bóng đêm bao phủ. Từng thế lực ở trên địa bàn của bản thân tăng mạnh tuần tra, mà đội chấp pháp của "Công Bình Vương" cũng ở tại một bộ phận địa bàn tương đối trung lập tuần tra, có một ít tiêu cực mà duy trì trị an.
Người ta nín thở chờ đợi trận ác chiến tiếp theo xuất hiện..
Ban đêm, giờ tý.
Phía nam thành Giang Ninh, hơn hai mươi dặm bên ngoài, tại một tòa thôn hoang vắng phụ cận, từng đội nhân mã im lặng tụ tập, dự định địa điểm tập hợp.
Cách đó không xa trong thôn làng, có đống lửa đang đốt cháy, một ít thân ảnh người giang hồ tụ tập lại xung quanh đống lửa, có người đã ngủ, có người còn chơi đùa.
Phụ cận sơn lĩnh, bên trong truyền ra một ít thanh âm lắt nhắt.
"Báo cáo phó đại nhân, lính gác bên ngoài đã xuất phát.."
Trinh sát phụ trách hồi báo xuyên qua đất rừng thưa thớt, đứng tại nơi có thể nhìn ra xa thôn xóm đồi núi vùng ven, đưa tin tức hồi báo vô thanh vô tức tới "Long hiền" Phó Bình Ba. Phó Bình Ba gật đầu.
"Động thủ." Hắn nói, "Có người" người dựa vào hiểm thế để kháng cự ".. Giết."
Trong khoảnh khắc, từng đạo nhân mã từ bên trong bóng tối đứng dậy, hướng về phía phương hướng thôn xóm. Ngay sau đó tiếng chém giết vang lên, thôn xóm hoang vắng trong bóng đêm dấy lên hỏa diễm, bóng người bên trong hỏa diễm chém giết ngã xuống..
Màn đêm dần dần tản đi.
Thời điểm nắng sớm lộ ra, trong thành Giang Ninh, "Bất Tử Vệ" tập trung một chỗ bên trong sân viện, một đêm khẩn trương khiến người ta đều có chút mệt mỏi.
Huống Văn Bách dùng gương đồng bôi bôi thuốc cho thương thế trên mặt mình chỗ, ngẫu nhiên động vào sống mũi khiến cho đau đớn lan tràn, trong miệng không nhẫn nhịn được mà không ngừng chửi rủa một trận.
Mọi người vốn tưởng rằng đêm qua là sẽ đi ra ngoài cùng "Diêm La Vương" bên kia 'giết lẫn nhau' để trả đũa rạng sáng ngày mười bảy, nhưng không biết vì cái gì mệnh lệnh xuất động chậm chạp không có truyền tới, hỏi thăm một số người tin tức linh thông chỉ nói là ở trên xuất hiện biến cố, bởi vậy thay đổi sắp đặt.
Có thể gia nhập đội tuần tra trung thượng tầng của "Bất Tử Vệ", phần lớn cũng là người lão luyện 'lưỡi đao dính máu', buổi tối tuy rằng vẫn duy trì khẩn trương, nhưng là vẫn có thể thả lỏng một chút, sáng sớm chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi, trạng thái cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Chỉ là Huống Văn Bách khá thảm, mấy ngày trước hắn ở bên kia quảng trường bắt người chiến đấu, bị một người bên trong dùng một quyền đánh ngã, chóng mặt qua đi đến khi tỉnh lại thì đã thấy mũi bị đối phương quệch ngang, môi trên miệng cũng ở dưới một quyền kia mà bầm dập, hàm răng hơi hơi lỏng ra.
Lại nói tiếp, những thương tổn này không coi là cực lớn, nhưng bộ mặt cùng khoang miệng đang thụ thương chỉ cần tùy tiện đụng trúng đều cảm thấy vô cùng thống khổ, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng bị ảnh hưởng.
Quả thực xui xẻo mà.
Hắn thậm chí còn không thể thấy rõ sắc mặt của hung đồ kia.
Lúc này hắn đang bôi thuốc cho sống mũi bị đứt, lại thay băng gạc trên sống mũi bị đánh bằng một cái băng vải mới. Hắn đã tận lực băng sao cho nhìn tốt một ít, nhưng vô luận như thế nào vẫn làm người khác cảm thấy xấu xí khó coi.. Đây chính là lần thụ thương đáng xấu hổ nhất của hắn khi hành tầu tẩu giang hồ mấy chục năm qua, càng miễn nói đến trên thân vẫn còn đang treo tên tuổi Bất Tử Vệ. Đường đường là một Bất Tử Vệ, bị người khác nhìn thấy trên mặt dính băng vải, nói không chắc sau lưng còn phải cười nhạo một phen: Bất Tử Vệ nhiều lắm thì bất tử, lại khó tránh khỏi thụ thương, ha ha ha ha..
Băng bó xong, hắn chuẩn dự định húp chén cháo thịt ở trong phòng, sau đó ngủ bù, lúc này người bên dưới đi qua gõ cửa: "Xảy ra chuyện rồi."
Xảy ra chuyện cũng không phải bọn họ bên này.
Sáng sớm thời điểm ánh mặt trời xua tan sương mù, "Long hiền" Phó Bình Ba mang theo đội ngũ từ cửa phía nam thành thị quay về. Toàn bộ đội ngũ bị máu máu tuôn xối xả nhộm đỏ, sát khí lan tràn dẫn theo một ít tù binh cùng thương binh bị dây thừng thô bạo trói chặt, xua đuổi đi về phía trước cùng với đó là một chiếc xe ngựa bên trên chất đầy đầu người.
Tin tức hung lệ này lan ra trong thành, nhiều người tò mò ở tại thành thị trung ương, chợ đồ ăn, đại quảng trường tụ tập lại, Huống Văn Bách cùng với một đám Bất Tử Vệ cũng chiếm một vị trí, ở giữa đám người các đại điện của từng thế lực ngoại lai cũng đi qua tụ tập, bọn họ ẩn nấp trong đó, xem xét tình huống trên đài.
Đợi đến khi quảng trường này cơ hồ bị đám người dồn ép chen lấn đến tràn đầy, chỉ thấy nam nhân trung niên - người được xưng là "Long hiền" đứng lên, bắt đầu hướng về đám người phía dưới nói chuyện.
".. Mọi người đều biết, rạng sáng ngày mười bảy tháng tám, trong thành xuất hiện cường đạo xâm phạm, những cường đạo này cầm đao cầm thương, ở trong thành giết người phóng hỏa.. Từ rạng sáng ngày mười bảy đến bình minh, hơn hai canh giờ, trăm gian phòng ốc trong thành bị đốt cháy, tạo ra tình huống gần ngàn người tử thương, những thổ phỉ này hung ác cùng cực, giết người, phóng hỏa, cướp đoạt rồi rời đi.."
".. Phó mỗ được Hà Văn Hà tiên sinh nhờ vả, quản lý trật tự tỏng thành, truy lùng kẻ phạm pháp! Sau khi chuyện này xảy ra lập tức triển khai điều tra.. Đêm hôm qua, sau khi điều tra ra được chỗ những thổ phỉ này đặt chân, tức thì triển khai bắt giữ, nhưng mà những người này, những hung đồ này -- 'dựa vào hiểm thế để kháng cự', sau khi chúng ta khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn, cho phát động phản kích."
".. Mọi người xem.. Trong trận bắt giữ này, chúng ta cũng có vì không ít người những cường đạo này ngoan cố chống lại mà thụ thương, mà hi sinh! Nhưng may mắn không làm nhục sứ mệnh, chúng ta đưa những người này, từng người từng người một, bắt về! Có người ngoan cố kịch liệt chống lại, tại chỗ giết chết, mà những người khác, có một ít người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chúng ta tha cho hắn một cái mạng, nhưng cũng có vài người, trong tay có rất nhiều nợ máu, không thể dễ dàng tha thứ, chúng ta hôm nay cũng sẽ để hắn trước mắt nhà nhà đòi cho mọi người một cái công đạo!"
Phó Bình Ba tiếng nói hùng hậu, nhìn xuống dưới đài, âm thanh trầm nói ra bồng du dương, phạm nhân trên đài bị tách thành hai tốp, đại bộ phận là quỳ ở phía sau, cũng có một số ít người bị đẩy đi lên phía trước, trước mặt tất cả mọi người khua gậy để bọn họ quỳ cho trật tự.
"Đúng." Phó Bình Ba nói, ".. Trong lúc kiểm chứng chuyện này, chúng ta phát hiện có một bộ phận người nói, những này cường đạo chính là thuộc hạ của Vệ Húc Văn Vệ tướng quân.. Cho nên hôm qua, ta từng tự mình hỏi thăm Vệ tướng quân. Căn cứ theo lời biện giải của Vệ tướng quân, đã chứng minh đây là lời nói vô căn cứ, là lời đồn giả dối, ác độc phỉ báng! Những cường đạo hung ác cùng cực này, há có thể là người của Vệ tướng quân.. Thật là không biết xấu hổ."
"Cho nên hiện tại ta muốn cùng mọi người làm sáng tỏ chuyện này! Để trả lại thanh danh trong sạch Vệ tướng quân."
Gió sớm phất qua bầu trời nơi quảng trường, đám người ở bên trong tụ tập lại một chỗ, có vài người trong miệng chửi rủa, đánh trống reo hò, hiển nhiên chính là nhân thủ của "Diêm La Vương". Phó Bình Ba nhìn tới bên kia, binh lính thủ Vệ Quảng trường trong tay cầm thương gõ từng cái từng cái trên mặt đất đồng thời trong miệng quát: "Yên tĩnh! Yên tĩnh!" Thanh âm kia chỉnh tề, hiển nhiên đều là trong quân tinh nhuệ, mà trên đài một số người thậm chí lấy ra bộ nỏ nhắm vào đám người đang loạn.
Phó Bình Ba chỉ yên lặng, lạnh lùng quan sát. Qua chốc lát, những người đánh trống reo hò tạo tạp âm náo động bị cảm giác áp bách đánh bại, dần dần dừng lại, chỉ thấy Phó Bình Ba nhìn về phía tiền phương, giang hai tay.
"Hôm nay, ta muốn ngay tại chỗ hành hình những hung đồ này! Để trả cho tất cả những người đã chết, một cái công đạo!"
Mọi người dưới đài thấy một màn này, đám người Huống Văn Bách bên trong đám đông mới đại khái hiểu được, tối qua bên họ vì cái gì không triển khai trả thù, rất có thể là đã nhận thấy được thủ đoạn của Phó Bình Ba. Rạng sáng ngày mười bảy Vệ Húc Văn động thủ, ngay sau đó đưa một đám hung đồ rút khỏi Giang Ninh, ai biết cũng chỉ trong đêm đó liền bị Phó Bình Ba dẫn theo thủ hạ bắt gọn, nếu như hôm nay họ động thủ, nói không chừng Phó Bình Ba cũng sẽ ỷ vào cờ hiệu và huy hào truy lùng hung đồ trực tiếp giết tới bên này.
Bên cạnh quảng trường, trong lầu hai của một tòa trà lâu, một người có hình dáng có chút âm nhu, ánh mắt hẹp dài như rắn - Vệ Húc Văn "Thiên phạt" lặng yên nhìn một màn này, thời điểm mười bảy người có trọng tội bên trong đám tù binh bị người đè xuống bắt đầu chặt đầu, hắn ném phịch chén trà trong tay xuống đất.
Tại một góc quảng trường, Tả Tu Quyền cùng đám người Ngân Bình, Nhạc Vân đang quan sát một màn hành hình kia, sau khi mười bảy người lục tục bị chặt đầu, những người còn lại từng người từng người sẽ bị dụng trượng hình. Có lẽ tới một khắc này, mọi người mới rốt cục nhớ lại rất lâu trước đây, luật pháp "Công Bình Vương" đề ra cũng rất hung lệ, không phải là lập tức giết chết thì cũng là dùng quân côn đem người đánh thành tàn phế.
Giống như ngàn người 'chém giết lẫn nhau' ở khu nhà cũ Tô gia bên kia, một lần mấy trăm người bị bắt, gậy gỗ đều gãy hơn mười cây, người thông thường sau khi bị đánh một lần, cơ bản đều tàn phế.
"'Công Bình Vương' oai vũ không ngã.'Thiên phạt' không bằng 'Long hiền'." Tả Tu Quyền thấp giọng nói, "Như vậy nhìn có vẻ ngược lại là có thể lén lút cùng bên này gặp mặt một lần."
Đám người Tả Tu Quyền lúc này đây đại biểu triều đình Đông Nam mà đến, ôm theo mục đích đương nhiên cũng là bên trong năm nhà của Công Bình Đảng tìm một thế lực có thể thưởng thức lực lượng lẫn nhau, tiến hành hợp tác, cuối cùng mở rộng phương pháp của Công Bình Đảng.
"Nhưng Thành lão sư bọn họ tới mấy lần. Vị Hà tiên sinh này đối với chúng ta có thành kiến rất sâu.."
"Trước khác nay khác, Hà tiên sinh đã mở rộng môn hộ, lần nghị bàn này không giống với những lần trước kia."
Bên trong đám người, trông thấy một màn người khắp nơi đi tới này, tự nhiên cũng có đủ loại tâm tư, lúc này đây lại là Công Bình Vương vì bên mình lại thêm vài phần.
Tranh chấp Quyền mưu bên trên đối với các nhỏ nhân vật trong thành thị mà nói, đương nhiên sẽ cảm nhận được, nhưng không hề khắc sâu.
Thời điểm, "Long hiền" Phó Bình Ba áp tải tù binh nghênh ngang vào thành tạo ra uy thế, bên dưới vòm cầu Tiết Tiến đang thật vất vả tìm cái hũ nhấc lên, vì người nhà thân thể suy yếu nấu thuốc.
Trong lúc này hiệp khách nho nhỏ vì hắn lưu lại dược vật người mà bây giờ được mọi người gọi biệt hiệu quen thuộc là "Ngũ Thước Dâm Ma" Long Ngạo Thiên, một mặt ăn bánh bao, một mặt đang đi qua chỗ đầu cầu này. Hắn nhìn xuống phía dưới một chút, nhìn thấy bọn họ còn tốt, lấy ra một cái bánh bao ném cho Tiết Tiến, thời điểm Tiết Tiến quỳ xuống dập đầu, thiếu niên trên cầu đã ly khai.
Hắn xuyên qua đường phố thành thị, nhìn chăm chú vào một chỗ bán báo cùng một bộ phận sạp hàng tạp hóa.
Sạp hàng này cũng không lớn, tờ báo đại khái năm sáu phần chất lượng in ấn khá kém, Ninh Kỵ nhìn một lần, tìm phần báo chí bịa đặt hắn kia, hôm nay ghi ở phần này cũng là các loại thời sự bên lề, khiến người khác nhìn đặc biệt không vừa mắt.
"Không mua thì đừng có nhìn nữa."
Chủ tiệm khó chịu nói.
"Mua, mua." Ninh Kỵ gật đầu, "Chẳng qua lão bản, ngươi phải trả lời ta một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Tờ báo này của ngươi, là ai làm. Ngươi nhập hàng từ chỗ nào?"
".. Vấn đề này có thể nói cho ngươi sao?"
Kia chủ tiệm dùng ánh mắt hồ nghi nhìn hắn.
Ninh Kỵ liền móc tiền từ trong túi tiền ra.
Bên trong huấn luyện của Hoa Hạ Quân, đương nhiên cũng có hạng mục tìm hiểu tình báo, thuần túy theo dõi sẽ rất tốn thời gian, một bộ phận chuyện nhỏ thường thường có thể dùng tiền giải quyết. Ninh Kỵ trên đường vài lần "Hành hiệp trượng nghĩa", trên thân có tiền, chẳng qua ngày xưa hắn cùng với người ta giao thiệp phần lớn dựa vào là 'dùng manh để mua', rất ít khi 'dùng lợi để dụ', lúc này chủ tiệm trước mặt ám thị một phen, lại thêm hai lần ra giá, rất không thuận lợi.
"Tiểu tử này ngươi.. Định làm cái gì.. Vì sao lại hỏi cái này.. Ta nhìn ngươi rất khả nghi.."
"Dùng lợi để dụ" yêu cầu chú ý tiêu chuẩn không thể lộ quá nhiều tiền tài, miễn cho đối phương muốn trực tiếp giết người cướp của, bởi vậy Ninh Kỵ vài lần tăng giá, cũng không có thêm được quá nhiều. Tướng mạo hắn thuần lương, một phen tìm hiểu, cuối cùng không có thể đối với đối phương tạo thành uy hiếp gì đó, chủ tiệm nhìn ánh mắt hắn, ngược lại là càng lúc càng không thiện lương.
".. Không nói thì thôi."
Ninh Kỵ than thở, hậm hực lắc đầu bỏ đi.
Lúc này ánh mặt trời lên cao, con đường bên trên đã có ít người qua lại, nhưng không thể gọi là nhốn nha nhốn nháo. Ninh Kỵ ủ rũ trở về, lại nghĩ tới sẽ đi tìm sạp báo khác tìm hiểu, cứ đi như thế vài bước, cậu đứng lại, than thở, xoay người lại, đi về phía kia chủ tiệm kia. Chủ tiệm cười lạnh một tiếng, đứng dậy, ngay sau đó bị Ninh Kỵ một cước đá ngã lăn trên mặt đất.
Đối phương muốn đứng lên đánh trả, bị Ninh Kỵ kéo lấy ẩu đả một phen, ở góc tường đá một trận, hắn cũng không dùng khí lực quá lớn, chỉ là khiến đối phương không đứng dậy được mà thôi, cũng không chịu thương tổn gì lớn, như thế ẩu đả một trận, người qua đường xung quanh đi ngang qua, có vừa nhìn tới liền bị dọa, ngay lập tức tránh xa ra một ít.
".. Hảo hán, hảo hán tha mạng.. Ta phục, ta nói.."
Ninh Kỵ đứng ở chỗ đó, sắc mặt phức tạp.
"Ngươi ngay từ đầu đã như vậy không phải tốt hơn sao? Ta cũng không phải người xấu!"
Hắn có một ít bi phẫn, xã hội xấu xí khiến người tốt biến thành người xấu.
Sau đó từ trong miệng đối phương hỏi ra một cái địa chỉ, hắn một lần nữa cho vài chục văn tiền để đối phương mua thuốc, vội vã ảo não ly khai nơi này.
Một khi thám thính được tình báo, lại không diệt khẩu, liền phải mau chóng tiến vào bước tiếp theo, bằng không đối phương tiết lộ đã báo tin cho mình, thăm dò tình báo cũng vô nghĩa.
Ninh Kỵ đi với tốc độ cực nhanh xuyên qua thành trì.
Đồng thời, tại phương hướng hắn sắp sửa đi đến, có ba đạo thân ảnh hai đen một khập khiễng xuất hiện, lúc này đang đứng tại một nơi có các thiết bị lộn xộn, trước sân viện tản ra mùi mực in, quan sát bên trong tiểu lâu hai tầng cũ nát này.
"Là nơi này sao?"
"Ngửi một chút là biết được."
"Địa bàn của 'Chuyển Luân Vương'." Vũ Văn Phi Độ vươn tay chỉ vào cờ xí được cắm ở sân viện một bên.
"Hắn tại sao phải đối nghịch với Thiên ca nhà chúng ta?" Tiểu hắc nhíu mày.
"Sự tình xuất hiện tại Thông Sơn huyện, là địa bàn của Lý Ngạn Phong, Lý Ngạn Phong nương nhờ Hứa Chiêu Nam, mà vị Nghiêm Gia Bảo tiểu thư kia, phải gả tới Thời gia, thuận tay thêm mắm muối." Vũ Văn Phi Độ phân tích một phen.
Tiểc hắc gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, án đã phá được một nửa.
Hắc Nữu không tham dự vào luận, nàng đã vén tay áo lên, đi tới phía trước, đẩy cửa chính ra: "Hỏi một câu liền biết."
"Đừng xúc động như vậy."
"Nữ hài tử phải ôn nhu.."
"Vài kẻ viết sách, sợ cái gì.. Không đúng, ta rất ôn nhu.."
"..."
"..."
".. Không, đúng vậy, ta chẳng qua là cảm thấy nên tiên lễ hậu binh."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta giả trang người làm củaThời Bảo Phong đi.."
Tiểu hắc cùng Vũ Văn Phi Độ một mặt khuyên bảo, một mặt bất đắc dĩ đi vào trong, Vũ Văn Phi Độ đi ở cuối cùng nhìn ra bên ngoài.
Đóng cửa chính.
Editor: Lương Lam Lâm
Bắt đầu dịch: từ chương 1065:
Nguồn convert: Tangthuvien
Giang Ninh.
Ngày mười bảy tháng tám, sau khi xảy ra rối loạn nửa đêm, bầu không khí bên trong thành thị trở nên khắc nghiệt.
Lúc xế chiều, trước đó mấy ngày tin tức Giáo Chủ Đại Quân Minh giáo Lâm Tông Ngô muốn khiêu chiến "Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài" từ địa bàn của "Chuyển Luân Vương" truyền ra, trong vòng nửa ngày tin tức này trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi trong vòng tròn nghị luận của các địa phương trong thành.
Người ta một mặt bội phục Lâm giáo chủ này võ nghệ cao cường, về phương diện khác cũng đã cảm nhận được sự bá đạo của "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam. Sau khi trải qua cả đêm tập kích của Chu Thương, bên này không chỉ không có cân nhắc thu tay lại, còn muốn tiếp tục khiêu chiến trong địa bàn của Chu Thương, nói cách khác, đống lửa này đã đốt, tiếp tới gần như không có khả năng dập tắt.
Mà một bộ phận người có tin tức linh thông cũng đã nghe được tiếng gió, trong buổi chiều ngày nọ ngoài thành Giang Ninh các thành viên "Chuyển Luân Vương" khua chiêng gõ trống vào thành quy mô rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, Hứa Chiêu Nam bắt đầu giơ cờ. Mà đồng thời, ở thành thị phía tây thế lực của "Diêm La Vương" đang tiến vào cũng có quy mô gia tăng, rạng sáng sau khi sảy ra ác chiến quy mô lớn Vệ Húc Văn cũng bắt đầu triệu tập nhân thủ.
Trong thành, từng thế lực hình thành đang chiếm cứ phường thị cũng bắt đầu tăng phòng ngự ở quy mô lớn, một bộ phận các hộ nhỏ "Đãi vàng" hoảng loạn đã lập kế hoạch chạy ra ngoài thành đào tẩu, đương nhiên có càng nhiều kẻ liều mạng thì cảm thấy thời cơ đã xuất hiện, bắt đầu mài đao soàn soạt mà chuẩn bị làm một chuyến lớn, hoặc là đánh ra một phen danh khí, hoặc là ập tới một hồi phú quý, mà nhiều thời điểm người ta hy vọng sẽ đạt được cả hai.
Thường thường tự nhiên cũng có người vì "Thế phong nhật hạ", "Trật tự tan vỡ" này mà cảm thán.
Có người nói đội chấp pháp của "Công Bình Vương" ở trong thành bôn tẩu, nói là "Long hiền" Phó Bình Ba triệu tập người ở khắp nơi nỗ lực đàm phán, đương nhiên cuối cùng cũng chỉ là thành một hồi trò khôi hài.. Bất luận người đó có là Vệ Húc Văn đi chăng nữa thì Hứa Chiêu Nam vẫn sẽ không cho hắn bất kỳ mặt mũi gì, chủ lực "Thiên Phạt" bên kia động thủ, sau khi làm xong việc liền được sắp đặt rời thành, thời điểm Phó Bình Ba triệu tập song phương thì người cũng đã sớm đi xa, còn như Hứa Chiêu Nam, hết thảy đẩy lên người của vị Lâm giáo chủ kia, để tự bản thân Phó Bình Ba đi tìm đối phương nói chuyện, Phó Bình Ba tự nhiên cũng không dám.
Những tin tức cụ thể này, sau khi bị người thêm mắm thêm muối, nhanh chóng truyền ra, các loại chi tiết đều lộ vẻ phong phú.
Lúc bốn vị vương đều hiển lộ thần thông, cái người gọi là "Công Bình Vương" ngược lại chỉ có thể bảo thủ, tu tu bổ bổ, không hề có chí tiến thủ, thậm chí bắt kẻ gây chuyện cũng không có cách nào làm được. Trong thành mọi người lại nói tiếp, liền không tránh được một phen chế nhạo, cảm thấy "Công Bình Vương" đối với tình huống trong thành thật sự là lực bất tòng tâm.
Lại tiếp tục nghị luận một phen không khí khắc nghiệt bên trong cho tới khi mặt trời ngày hôm nay khuất bóng, bóng đêm bao phủ. Từng thế lực ở trên địa bàn của bản thân tăng mạnh tuần tra, mà đội chấp pháp của "Công Bình Vương" cũng ở tại một bộ phận địa bàn tương đối trung lập tuần tra, có một ít tiêu cực mà duy trì trị an.
Người ta nín thở chờ đợi trận ác chiến tiếp theo xuất hiện..
Ban đêm, giờ tý.
Phía nam thành Giang Ninh, hơn hai mươi dặm bên ngoài, tại một tòa thôn hoang vắng phụ cận, từng đội nhân mã im lặng tụ tập, dự định địa điểm tập hợp.
Cách đó không xa trong thôn làng, có đống lửa đang đốt cháy, một ít thân ảnh người giang hồ tụ tập lại xung quanh đống lửa, có người đã ngủ, có người còn chơi đùa.
Phụ cận sơn lĩnh, bên trong truyền ra một ít thanh âm lắt nhắt.
"Báo cáo phó đại nhân, lính gác bên ngoài đã xuất phát.."
Trinh sát phụ trách hồi báo xuyên qua đất rừng thưa thớt, đứng tại nơi có thể nhìn ra xa thôn xóm đồi núi vùng ven, đưa tin tức hồi báo vô thanh vô tức tới "Long hiền" Phó Bình Ba. Phó Bình Ba gật đầu.
"Động thủ." Hắn nói, "Có người" người dựa vào hiểm thế để kháng cự ".. Giết."
Trong khoảnh khắc, từng đạo nhân mã từ bên trong bóng tối đứng dậy, hướng về phía phương hướng thôn xóm. Ngay sau đó tiếng chém giết vang lên, thôn xóm hoang vắng trong bóng đêm dấy lên hỏa diễm, bóng người bên trong hỏa diễm chém giết ngã xuống..
Màn đêm dần dần tản đi.
Thời điểm nắng sớm lộ ra, trong thành Giang Ninh, "Bất Tử Vệ" tập trung một chỗ bên trong sân viện, một đêm khẩn trương khiến người ta đều có chút mệt mỏi.
Huống Văn Bách dùng gương đồng bôi bôi thuốc cho thương thế trên mặt mình chỗ, ngẫu nhiên động vào sống mũi khiến cho đau đớn lan tràn, trong miệng không nhẫn nhịn được mà không ngừng chửi rủa một trận.
Mọi người vốn tưởng rằng đêm qua là sẽ đi ra ngoài cùng "Diêm La Vương" bên kia 'giết lẫn nhau' để trả đũa rạng sáng ngày mười bảy, nhưng không biết vì cái gì mệnh lệnh xuất động chậm chạp không có truyền tới, hỏi thăm một số người tin tức linh thông chỉ nói là ở trên xuất hiện biến cố, bởi vậy thay đổi sắp đặt.
Có thể gia nhập đội tuần tra trung thượng tầng của "Bất Tử Vệ", phần lớn cũng là người lão luyện 'lưỡi đao dính máu', buổi tối tuy rằng vẫn duy trì khẩn trương, nhưng là vẫn có thể thả lỏng một chút, sáng sớm chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi, trạng thái cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Chỉ là Huống Văn Bách khá thảm, mấy ngày trước hắn ở bên kia quảng trường bắt người chiến đấu, bị một người bên trong dùng một quyền đánh ngã, chóng mặt qua đi đến khi tỉnh lại thì đã thấy mũi bị đối phương quệch ngang, môi trên miệng cũng ở dưới một quyền kia mà bầm dập, hàm răng hơi hơi lỏng ra.
Lại nói tiếp, những thương tổn này không coi là cực lớn, nhưng bộ mặt cùng khoang miệng đang thụ thương chỉ cần tùy tiện đụng trúng đều cảm thấy vô cùng thống khổ, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng bị ảnh hưởng.
Quả thực xui xẻo mà.
Hắn thậm chí còn không thể thấy rõ sắc mặt của hung đồ kia.
Lúc này hắn đang bôi thuốc cho sống mũi bị đứt, lại thay băng gạc trên sống mũi bị đánh bằng một cái băng vải mới. Hắn đã tận lực băng sao cho nhìn tốt một ít, nhưng vô luận như thế nào vẫn làm người khác cảm thấy xấu xí khó coi.. Đây chính là lần thụ thương đáng xấu hổ nhất của hắn khi hành tầu tẩu giang hồ mấy chục năm qua, càng miễn nói đến trên thân vẫn còn đang treo tên tuổi Bất Tử Vệ. Đường đường là một Bất Tử Vệ, bị người khác nhìn thấy trên mặt dính băng vải, nói không chắc sau lưng còn phải cười nhạo một phen: Bất Tử Vệ nhiều lắm thì bất tử, lại khó tránh khỏi thụ thương, ha ha ha ha..
Băng bó xong, hắn chuẩn dự định húp chén cháo thịt ở trong phòng, sau đó ngủ bù, lúc này người bên dưới đi qua gõ cửa: "Xảy ra chuyện rồi."
Xảy ra chuyện cũng không phải bọn họ bên này.
Sáng sớm thời điểm ánh mặt trời xua tan sương mù, "Long hiền" Phó Bình Ba mang theo đội ngũ từ cửa phía nam thành thị quay về. Toàn bộ đội ngũ bị máu máu tuôn xối xả nhộm đỏ, sát khí lan tràn dẫn theo một ít tù binh cùng thương binh bị dây thừng thô bạo trói chặt, xua đuổi đi về phía trước cùng với đó là một chiếc xe ngựa bên trên chất đầy đầu người.
Tin tức hung lệ này lan ra trong thành, nhiều người tò mò ở tại thành thị trung ương, chợ đồ ăn, đại quảng trường tụ tập lại, Huống Văn Bách cùng với một đám Bất Tử Vệ cũng chiếm một vị trí, ở giữa đám người các đại điện của từng thế lực ngoại lai cũng đi qua tụ tập, bọn họ ẩn nấp trong đó, xem xét tình huống trên đài.
Đợi đến khi quảng trường này cơ hồ bị đám người dồn ép chen lấn đến tràn đầy, chỉ thấy nam nhân trung niên - người được xưng là "Long hiền" đứng lên, bắt đầu hướng về đám người phía dưới nói chuyện.
".. Mọi người đều biết, rạng sáng ngày mười bảy tháng tám, trong thành xuất hiện cường đạo xâm phạm, những cường đạo này cầm đao cầm thương, ở trong thành giết người phóng hỏa.. Từ rạng sáng ngày mười bảy đến bình minh, hơn hai canh giờ, trăm gian phòng ốc trong thành bị đốt cháy, tạo ra tình huống gần ngàn người tử thương, những thổ phỉ này hung ác cùng cực, giết người, phóng hỏa, cướp đoạt rồi rời đi.."
".. Phó mỗ được Hà Văn Hà tiên sinh nhờ vả, quản lý trật tự tỏng thành, truy lùng kẻ phạm pháp! Sau khi chuyện này xảy ra lập tức triển khai điều tra.. Đêm hôm qua, sau khi điều tra ra được chỗ những thổ phỉ này đặt chân, tức thì triển khai bắt giữ, nhưng mà những người này, những hung đồ này -- 'dựa vào hiểm thế để kháng cự', sau khi chúng ta khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn, cho phát động phản kích."
".. Mọi người xem.. Trong trận bắt giữ này, chúng ta cũng có vì không ít người những cường đạo này ngoan cố chống lại mà thụ thương, mà hi sinh! Nhưng may mắn không làm nhục sứ mệnh, chúng ta đưa những người này, từng người từng người một, bắt về! Có người ngoan cố kịch liệt chống lại, tại chỗ giết chết, mà những người khác, có một ít người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chúng ta tha cho hắn một cái mạng, nhưng cũng có vài người, trong tay có rất nhiều nợ máu, không thể dễ dàng tha thứ, chúng ta hôm nay cũng sẽ để hắn trước mắt nhà nhà đòi cho mọi người một cái công đạo!"
Phó Bình Ba tiếng nói hùng hậu, nhìn xuống dưới đài, âm thanh trầm nói ra bồng du dương, phạm nhân trên đài bị tách thành hai tốp, đại bộ phận là quỳ ở phía sau, cũng có một số ít người bị đẩy đi lên phía trước, trước mặt tất cả mọi người khua gậy để bọn họ quỳ cho trật tự.
"Đúng." Phó Bình Ba nói, ".. Trong lúc kiểm chứng chuyện này, chúng ta phát hiện có một bộ phận người nói, những này cường đạo chính là thuộc hạ của Vệ Húc Văn Vệ tướng quân.. Cho nên hôm qua, ta từng tự mình hỏi thăm Vệ tướng quân. Căn cứ theo lời biện giải của Vệ tướng quân, đã chứng minh đây là lời nói vô căn cứ, là lời đồn giả dối, ác độc phỉ báng! Những cường đạo hung ác cùng cực này, há có thể là người của Vệ tướng quân.. Thật là không biết xấu hổ."
"Cho nên hiện tại ta muốn cùng mọi người làm sáng tỏ chuyện này! Để trả lại thanh danh trong sạch Vệ tướng quân."
Gió sớm phất qua bầu trời nơi quảng trường, đám người ở bên trong tụ tập lại một chỗ, có vài người trong miệng chửi rủa, đánh trống reo hò, hiển nhiên chính là nhân thủ của "Diêm La Vương". Phó Bình Ba nhìn tới bên kia, binh lính thủ Vệ Quảng trường trong tay cầm thương gõ từng cái từng cái trên mặt đất đồng thời trong miệng quát: "Yên tĩnh! Yên tĩnh!" Thanh âm kia chỉnh tề, hiển nhiên đều là trong quân tinh nhuệ, mà trên đài một số người thậm chí lấy ra bộ nỏ nhắm vào đám người đang loạn.
Phó Bình Ba chỉ yên lặng, lạnh lùng quan sát. Qua chốc lát, những người đánh trống reo hò tạo tạp âm náo động bị cảm giác áp bách đánh bại, dần dần dừng lại, chỉ thấy Phó Bình Ba nhìn về phía tiền phương, giang hai tay.
"Hôm nay, ta muốn ngay tại chỗ hành hình những hung đồ này! Để trả cho tất cả những người đã chết, một cái công đạo!"
Mọi người dưới đài thấy một màn này, đám người Huống Văn Bách bên trong đám đông mới đại khái hiểu được, tối qua bên họ vì cái gì không triển khai trả thù, rất có thể là đã nhận thấy được thủ đoạn của Phó Bình Ba. Rạng sáng ngày mười bảy Vệ Húc Văn động thủ, ngay sau đó đưa một đám hung đồ rút khỏi Giang Ninh, ai biết cũng chỉ trong đêm đó liền bị Phó Bình Ba dẫn theo thủ hạ bắt gọn, nếu như hôm nay họ động thủ, nói không chừng Phó Bình Ba cũng sẽ ỷ vào cờ hiệu và huy hào truy lùng hung đồ trực tiếp giết tới bên này.
Bên cạnh quảng trường, trong lầu hai của một tòa trà lâu, một người có hình dáng có chút âm nhu, ánh mắt hẹp dài như rắn - Vệ Húc Văn "Thiên phạt" lặng yên nhìn một màn này, thời điểm mười bảy người có trọng tội bên trong đám tù binh bị người đè xuống bắt đầu chặt đầu, hắn ném phịch chén trà trong tay xuống đất.
Tại một góc quảng trường, Tả Tu Quyền cùng đám người Ngân Bình, Nhạc Vân đang quan sát một màn hành hình kia, sau khi mười bảy người lục tục bị chặt đầu, những người còn lại từng người từng người sẽ bị dụng trượng hình. Có lẽ tới một khắc này, mọi người mới rốt cục nhớ lại rất lâu trước đây, luật pháp "Công Bình Vương" đề ra cũng rất hung lệ, không phải là lập tức giết chết thì cũng là dùng quân côn đem người đánh thành tàn phế.
Giống như ngàn người 'chém giết lẫn nhau' ở khu nhà cũ Tô gia bên kia, một lần mấy trăm người bị bắt, gậy gỗ đều gãy hơn mười cây, người thông thường sau khi bị đánh một lần, cơ bản đều tàn phế.
"'Công Bình Vương' oai vũ không ngã.'Thiên phạt' không bằng 'Long hiền'." Tả Tu Quyền thấp giọng nói, "Như vậy nhìn có vẻ ngược lại là có thể lén lút cùng bên này gặp mặt một lần."
Đám người Tả Tu Quyền lúc này đây đại biểu triều đình Đông Nam mà đến, ôm theo mục đích đương nhiên cũng là bên trong năm nhà của Công Bình Đảng tìm một thế lực có thể thưởng thức lực lượng lẫn nhau, tiến hành hợp tác, cuối cùng mở rộng phương pháp của Công Bình Đảng.
"Nhưng Thành lão sư bọn họ tới mấy lần. Vị Hà tiên sinh này đối với chúng ta có thành kiến rất sâu.."
"Trước khác nay khác, Hà tiên sinh đã mở rộng môn hộ, lần nghị bàn này không giống với những lần trước kia."
Bên trong đám người, trông thấy một màn người khắp nơi đi tới này, tự nhiên cũng có đủ loại tâm tư, lúc này đây lại là Công Bình Vương vì bên mình lại thêm vài phần.
Tranh chấp Quyền mưu bên trên đối với các nhỏ nhân vật trong thành thị mà nói, đương nhiên sẽ cảm nhận được, nhưng không hề khắc sâu.
Thời điểm, "Long hiền" Phó Bình Ba áp tải tù binh nghênh ngang vào thành tạo ra uy thế, bên dưới vòm cầu Tiết Tiến đang thật vất vả tìm cái hũ nhấc lên, vì người nhà thân thể suy yếu nấu thuốc.
Trong lúc này hiệp khách nho nhỏ vì hắn lưu lại dược vật người mà bây giờ được mọi người gọi biệt hiệu quen thuộc là "Ngũ Thước Dâm Ma" Long Ngạo Thiên, một mặt ăn bánh bao, một mặt đang đi qua chỗ đầu cầu này. Hắn nhìn xuống phía dưới một chút, nhìn thấy bọn họ còn tốt, lấy ra một cái bánh bao ném cho Tiết Tiến, thời điểm Tiết Tiến quỳ xuống dập đầu, thiếu niên trên cầu đã ly khai.
Hắn xuyên qua đường phố thành thị, nhìn chăm chú vào một chỗ bán báo cùng một bộ phận sạp hàng tạp hóa.
Sạp hàng này cũng không lớn, tờ báo đại khái năm sáu phần chất lượng in ấn khá kém, Ninh Kỵ nhìn một lần, tìm phần báo chí bịa đặt hắn kia, hôm nay ghi ở phần này cũng là các loại thời sự bên lề, khiến người khác nhìn đặc biệt không vừa mắt.
"Không mua thì đừng có nhìn nữa."
Chủ tiệm khó chịu nói.
"Mua, mua." Ninh Kỵ gật đầu, "Chẳng qua lão bản, ngươi phải trả lời ta một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Tờ báo này của ngươi, là ai làm. Ngươi nhập hàng từ chỗ nào?"
".. Vấn đề này có thể nói cho ngươi sao?"
Kia chủ tiệm dùng ánh mắt hồ nghi nhìn hắn.
Ninh Kỵ liền móc tiền từ trong túi tiền ra.
Bên trong huấn luyện của Hoa Hạ Quân, đương nhiên cũng có hạng mục tìm hiểu tình báo, thuần túy theo dõi sẽ rất tốn thời gian, một bộ phận chuyện nhỏ thường thường có thể dùng tiền giải quyết. Ninh Kỵ trên đường vài lần "Hành hiệp trượng nghĩa", trên thân có tiền, chẳng qua ngày xưa hắn cùng với người ta giao thiệp phần lớn dựa vào là 'dùng manh để mua', rất ít khi 'dùng lợi để dụ', lúc này chủ tiệm trước mặt ám thị một phen, lại thêm hai lần ra giá, rất không thuận lợi.
"Tiểu tử này ngươi.. Định làm cái gì.. Vì sao lại hỏi cái này.. Ta nhìn ngươi rất khả nghi.."
"Dùng lợi để dụ" yêu cầu chú ý tiêu chuẩn không thể lộ quá nhiều tiền tài, miễn cho đối phương muốn trực tiếp giết người cướp của, bởi vậy Ninh Kỵ vài lần tăng giá, cũng không có thêm được quá nhiều. Tướng mạo hắn thuần lương, một phen tìm hiểu, cuối cùng không có thể đối với đối phương tạo thành uy hiếp gì đó, chủ tiệm nhìn ánh mắt hắn, ngược lại là càng lúc càng không thiện lương.
".. Không nói thì thôi."
Ninh Kỵ than thở, hậm hực lắc đầu bỏ đi.
Lúc này ánh mặt trời lên cao, con đường bên trên đã có ít người qua lại, nhưng không thể gọi là nhốn nha nhốn nháo. Ninh Kỵ ủ rũ trở về, lại nghĩ tới sẽ đi tìm sạp báo khác tìm hiểu, cứ đi như thế vài bước, cậu đứng lại, than thở, xoay người lại, đi về phía kia chủ tiệm kia. Chủ tiệm cười lạnh một tiếng, đứng dậy, ngay sau đó bị Ninh Kỵ một cước đá ngã lăn trên mặt đất.
Đối phương muốn đứng lên đánh trả, bị Ninh Kỵ kéo lấy ẩu đả một phen, ở góc tường đá một trận, hắn cũng không dùng khí lực quá lớn, chỉ là khiến đối phương không đứng dậy được mà thôi, cũng không chịu thương tổn gì lớn, như thế ẩu đả một trận, người qua đường xung quanh đi ngang qua, có vừa nhìn tới liền bị dọa, ngay lập tức tránh xa ra một ít.
".. Hảo hán, hảo hán tha mạng.. Ta phục, ta nói.."
Ninh Kỵ đứng ở chỗ đó, sắc mặt phức tạp.
"Ngươi ngay từ đầu đã như vậy không phải tốt hơn sao? Ta cũng không phải người xấu!"
Hắn có một ít bi phẫn, xã hội xấu xí khiến người tốt biến thành người xấu.
Sau đó từ trong miệng đối phương hỏi ra một cái địa chỉ, hắn một lần nữa cho vài chục văn tiền để đối phương mua thuốc, vội vã ảo não ly khai nơi này.
Một khi thám thính được tình báo, lại không diệt khẩu, liền phải mau chóng tiến vào bước tiếp theo, bằng không đối phương tiết lộ đã báo tin cho mình, thăm dò tình báo cũng vô nghĩa.
Ninh Kỵ đi với tốc độ cực nhanh xuyên qua thành trì.
Đồng thời, tại phương hướng hắn sắp sửa đi đến, có ba đạo thân ảnh hai đen một khập khiễng xuất hiện, lúc này đang đứng tại một nơi có các thiết bị lộn xộn, trước sân viện tản ra mùi mực in, quan sát bên trong tiểu lâu hai tầng cũ nát này.
"Là nơi này sao?"
"Ngửi một chút là biết được."
"Địa bàn của 'Chuyển Luân Vương'." Vũ Văn Phi Độ vươn tay chỉ vào cờ xí được cắm ở sân viện một bên.
"Hắn tại sao phải đối nghịch với Thiên ca nhà chúng ta?" Tiểu hắc nhíu mày.
"Sự tình xuất hiện tại Thông Sơn huyện, là địa bàn của Lý Ngạn Phong, Lý Ngạn Phong nương nhờ Hứa Chiêu Nam, mà vị Nghiêm Gia Bảo tiểu thư kia, phải gả tới Thời gia, thuận tay thêm mắm muối." Vũ Văn Phi Độ phân tích một phen.
Tiểc hắc gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, án đã phá được một nửa.
Hắc Nữu không tham dự vào luận, nàng đã vén tay áo lên, đi tới phía trước, đẩy cửa chính ra: "Hỏi một câu liền biết."
"Đừng xúc động như vậy."
"Nữ hài tử phải ôn nhu.."
"Vài kẻ viết sách, sợ cái gì.. Không đúng, ta rất ôn nhu.."
"..."
"..."
".. Không, đúng vậy, ta chẳng qua là cảm thấy nên tiên lễ hậu binh."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta giả trang người làm củaThời Bảo Phong đi.."
Tiểu hắc cùng Vũ Văn Phi Độ một mặt khuyên bảo, một mặt bất đắc dĩ đi vào trong, Vũ Văn Phi Độ đi ở cuối cùng nhìn ra bên ngoài.
Đóng cửa chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.