Chương 1075: Ra Đi - Thượng (3)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
18/02/2024
Thiếu nữ ngồi đây thân hình đơn bạc, cầm kiếm trong tay, bên trong mắt như muốn nhỏ giọt xuất huyết. Nghiêm Thiết Hòa nhìn nàng một lúc, ngay sau đó đưa tay tới trên tay nàng vỗ vỗ: ".. Đánh không lại. Trước nhẫn nhịn, qua mấy ngày sẽ xuất hiện hướng đi khác." Hắn nói đánh không lại, chính là ý tứ nói tự mình ra tay đều không nắm chắc sẽ thắng được "Hầu vương" Lý Ngạn Phong.
Lúc sau hai người lại trò chuyện một lát, Nghiêm Thiết Hòa hết sức khuyên bảo, nhưng cuối cùng hiệu quả không lớn. Sau khi hắn rời khỏi, gió đêm nổi lên, đèn lồng dưới hiên trong viện nhẹ nhàng đong đưa, Nghiêm Vân Chi đè kiếm, ngồi ở bàn đá hồi lâu, trong đầu có đôi khi nghĩ tới thời gian từ trước cho tới nay, nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của mọi người, có đôi khi lại sẽ nghĩ đến tên tiểu ma đầu võ nghệ cao cường kia ở Thông Sơn Huyện.. Hắn nói sẽ đến Giang Ninh.. Cô hận không thể ngay lúc này đi tìm hắn, một kiếm giết chết hắn.
Thời gian dần dần qua nửa đêm, ồn ào náo động ở xa xa chuyển thành yên tĩnh, ngay sau đó trong một không gian yên tĩnh lại có người hi hi ha ha đi qua phía bên này, tựa hồ là người say rượu, dọc theo đường đi cãi nhau ầm ĩ, bầu không khí có chút náo nhiệt.
Nghiêm Vân Chi ngồi ở trước bàn không hề để ý tới, đoán là những người này sẽ từ sân viện bên cạnh đi vòng qua, lại không nghĩ bọn họ lại ở viện môn bên kia cãi nhau ầm ĩ mà đi qua. Nàng quay lưng đi, cũng không muốn đối phương nhìn thấy bộ dáng của mình.
Từng người về muộn từ từ đi qua cửa, qua một lúc, lại có bước chân rất nhỏ từ cửa bên kia đi vào.
Thời điểm Nghiêm Vân Chi quay đầu lại nhìn, Thời Duy Dương đang xách một chiếc đèn lồng chạy tới gần cô, trên thân hắn mang theo mùi rượu nhưng lời nói ngược lại có chút hữu lễ, lộ vẻ ôn hòa: "Nghiêm cô nương, còn chưa ngủ."
Nếu mà sự tình không có biến cố lớn gì, đây sẽ là vị hôn phu tương lai của nàng, nàng cúi đầu hơi hơi thi lễ: "Thời công tử."
"Hai ngày này thăm hỏi sơ sài, thật sự là chậm trễ."
"Thời công tử có rất nhiều chuyện phải làm, nguyên bản không cần.."
"Không phải." Thời Duy Dương lắc đầu cười cười, "Hai ngày này, bên ngoài lời đồn rất nhiều, đành phải.. xử lý trước, nhưng mà.. Ta nên nghĩ đến, gặp phải lời đồn như thế này, người khó vượt qua nhất là Nghiêm cô nương.. Là ta sơ sẩy, hôm nay.. Đi qua xin nhận lỗi."
"Không cần phải.." Nghiêm Vân Chi lắc đầu, nội tâm nhất thời dâng lên một trận ấm áp, lại có chút ít không nói ra lời. Thời Duy Dương tiến lên một bước, vươn tay ra lên muốn đụng lên bả vai nàng: "Mời ngồi."
Nghiêm Vân Chi hơi hơi lui một bước, ngồi xuống ghế đá. Thời Duy Dương cũng ngồi xuống ở một bên, lúc này khoảng giữa hai người rất gần mới cảm thấy mùi rượu càng thêm nồng, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như trước: "Ta biết rõ tâm tình của Nghiêm cô nương, kỳ thật chuyện này không cần quá mức để trong lòng, phẩm hạnh tâm tính của người Nghiêm gia thuở nhỏ ta đã được nghe gia phụ nhắc đến, nhất định là sẽ tin tưởng Nghiêm cô nương bên này.. Ợ.. Xin lỗi.."
Hắn ngoài miệng an ủi vài câu, Nghiêm Vân Chi cúi đầu cảm ơn, sau đó lại nói: "Đúng rồi, Nghiêm cô nương sau khi vào thành còn chưa đi ra ngoài du ngoạn nhỉ?"
"Cả ngày ở nơi này, cũng sẽ thấy khó chịu.."
Thời Duy Dương ôn hòa quan tâm, hai người như thế trò chuyện một lúc, hắn lại nói: "Nghiêm cô nương học là kiếm đi, thanh kiếm này nhìn có vẻ thật có ý tứ, liệu có thể cho ta nhìn xem hay không.."
Nghiêm Vân Chi gật đầu đưa đoản kiếm đưa tới, Thời Duy Dương vươn tay qua, đặt tay trên tay Nghiêm Vân Chi, Nghiêm Vân Chi bất ngờ rút tay về, đoản kiếm rớt trên mặt bàn đá, vang lên tiếng loảng xoảng vang, Thời Duy Dương ngẩn ra, ngay sau đó cười lên: "Nghiêm cô nương, thanh kiếm này thật có ý tứ, nghe nói kiếm pháp gia truyền của Nghiêm cô nương gọi là."
"Đàm Công Kiếm."
"A, đúng vậy.."
Thời Duy Dương thưởng thức một lúc đoản kiếm, ôn nhu nói: "Kỳ thật, Nghiêm gia muội tử nên cũng biết, chờ đến khi ta trở về phụ thân sẽ làm chủ, làm chủ.. Ừ.."
"Vi huynh.. lúc trước từng nghe nói sự tình Nghiêm gia muội tử giết Kim cẩu, kỳ thật.. ở bên trong nội tâm một mực hy vọng có thể nhìn thấy nàng một lần.."
"Trong lòng vi huynh.. Thật ra là nguyện ý.."
Nghe những lời nói ấm lòng này, Nghiêm Vân Chi cúi đầu trên mặt một mảng nóng hổi, nhưng mùi rượu bên cạnh cũng càng thêm nồng nặc, Thời Duy Dương một mặt nói chuyện một mặt áp sát qua, hắn chìa tay ra nhẹ nhàng mà sờ lên cằm nàng, nâng mặt Nghiêm Vân Chi lên.
"Nghiêm gia muội.. muội thật đẹp.." Hắn nói.
Nghiêm Vân Chi trừng tròng mắt, nhìn hắn đang muốn đưa môi ấn lên. Nàng đưa hai tay về đẩy người trước mặt ra, thân thể trong lúc đó cũng bị lùi về phía sau.
"Ách.." Thời Duy Dương bị đẩy ngửa ra phía sau có một chút bất ngờ.
Nghiêm Vân Chi đứng ở đó, lồng ngực phập phồng: "Thời, Thời công tử.. Không, không thể như vậy.."
"Không, không sao cả.." Thời Duy Dương đứng lên, lúc này há miệng hô hấp, ánh mắt cũng có chút kích động, đi về phía trước một bước bắt lấy tay trái của Nghiêm Vân Chi.
"Nghiêm gia muội, ta.. Ta nhận thức ngươi, chúng ta.. Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ thành phu thê, ta.. Ta muốn ngươi.."
Tay còn lại của hắn vòng qua muốn ôm nàng, Nghiêm Vân Chi nói một câu: "Không được." Liền thối lui về sau, nhưng lực tay Thời Duy Dương nắm lấy nàng rất lớn, Nghiêm Vân Chi chỉ cảm thấy trên cổ tay của tay trái một trận đau đớn, sau đó bị hắn kéo theo về phía trước, tay phải nàng chặn lồng ngực hắn, cổ tay trái vùng vằng, nhằm thoát khỏi thủ đoạn kiềm chế, lúc này Thời Duy Dương cơ hồ muốn ôm lấy nàng, cảm nhận được nàng phản kháng, lại là cười: "Với võ nghệ này của ngươi, ngươi chạy không thoát.."
Hai người đều có nhiều năm kinh nghiệm tập võ, lúc này một người muốn ôm, một người muốn ngọ ngoạy trốn thoát, ở chỗ cũ lôi kéo vài lần, Thời Duy Dương trong miệng nói: "Nghiêm gia muội, ta muốn ngươi.. Ta sẽ lấy ngươi.." Miệng mang mùi rượu trong muốn ấn lên trên gương mặt Nghiêm Vân Chi, Nghiêm Vân Chi chỉ là nhiều năm tập kiếm, tập phần lớn là xảo kình, lúc này không thể tránh được nam nhân thành thục dùng toàn lực, chân nàng dùng sức ngọ ngoạy hướng về phía sau, tay cũng dùng toàn lực chống cự, rốt cục khi thấy môi củ đối phương ngay tới trước mắt, nàng kêu "A" một tiếng, từ phía sau lưng rút ra môt cây đoản kiếm khác, bắt đầu công kích.
Loát một cái, Nghiêm Vân Chi lùi ra phía sau hai bước, thoát khỏi khống chế của Thời Duy Dương, nàng lúc này tay phải cầm kiếm đưa lên phía trước, tay trái vòng ra sau, âm ỉ đau đớn lang tràng trên cổ tay. Ở đối diện, Thời Duy Dương đứng tại chỗ lắc lắc, ngay sau đó chậm rãi đi tới nâng cánh tay trái lên, một vết cắt xuất hiện trên trên cánh tay, máu tươi đang từ chỗ ấy chảy ra.
"Ngươi, ngươi.."
"Ngươi không nên tới.." Nghiêm Vân Chi nắm lấy kiếm, lui bước về phía sau.
Bên trong mắt Thời Duy Dương lóe ra một tia hung lệ, hắn đi qua chỗ nàng đứng, vươn tay tháo xiêm y bản thân lộ ra lồng ngực, hắn nói: "Đến đây." Hắn bước tới, "Hôm nay ta phải có được ngươi!"
"Đi ra!"
Nghiêm Vân Chi thét lên, khua kiếm. Trong đầu nàng cuối cùng vẫn giữ được chút lý trí, một kiếm này đâm tới cũng chỉ đâm một nửa, không dám thật sự đâm đối phương, nhưng kiếm quang cũng lướt qua gần ngay trước mắt của Thời Duy Dương, Thời Duy Dương đang vội vã bước tới, đầu bất ngờ rung lên, toàn thân mồ hôi lạnh, tay phải bất ngờ vung lên.
"Ba!" một tiếng bên trên gương mặt Nghiêm Vân Chi.
Lần này, hai người đều sửng sốt.
Mặt Nghiêm Vân Chi bị đánh đến nghiêng qua một bên, tóc che khuất một bên má của nàng, nhất thời không có phản ứng, Thời Duy Dương "Hô, hô" từng ngụm mà thở hổn hển, ánh mắt hung lệ nhìn Nghiêm Vân Chi, qua một lúc sau lại muốn đi về phía nàng: "Nghiêm Vân Chi, hôm nay ngươi nếu không chiều theo ý ta, ta sẽ khiến một nhà các ngươi cút khỏi Giang Ninh.."
Trong tâm hắn chỉ cho là Nghiêm Vân Chi đã bị đánh cho tâm trí lờ mờ, nhưng mà sau một khắc, thân hình Nghiêm Vân Chi biến hóa, kiếm quang trong tay 'roạt' một tiếng hướng phía trước đâm tới. Thời Duy Dương loạng choạng lùi lại, chỉ thấy thiếu nữ đối diện trong một khắc này thẳng tắp mà đứng, tay phải cầm kiếm hướng phía trước, tay trái vòng ra sau lưng, lại là thức khởi động tiêu chuẩn của Đàm Công Kiếm.
Lại nói Đàm Công Kiếm này là kiếm thuật ám sát, kiếm ý ở giữa lại phỏng theo là "thích khách liệt truyền" bên trong hiệp khách, có thà gãy không cong, bất kể cái chết tinh túy ở trong đó. Nghiêm Vân Chi mới vừa rồi là vì đối mặt với vị hôn phu tương lai của bản thân nên tự nhiên nàng cũng không hề nổi lên sát ý, nhưng trong một khắc này dưới ánh trăng, môi thiếu nữ nhếch lên ánh mắt lạnh buốt, thân thể thẳng tắp, lộ ra cỗ nhuệ khí mà xưa nay trong thời điểm luyện tập nàng khó có thể đạt tới.
Lồng ngực Thời Duy Dương phập phồng, võ nghệ của hắn cũng không thấp, nhưng lúc này mượn rượu để tăng hung tính, nhất thời lại cũng không dám trực tiếp nhào tới.
Lúc sau hai người lại trò chuyện một lát, Nghiêm Thiết Hòa hết sức khuyên bảo, nhưng cuối cùng hiệu quả không lớn. Sau khi hắn rời khỏi, gió đêm nổi lên, đèn lồng dưới hiên trong viện nhẹ nhàng đong đưa, Nghiêm Vân Chi đè kiếm, ngồi ở bàn đá hồi lâu, trong đầu có đôi khi nghĩ tới thời gian từ trước cho tới nay, nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của mọi người, có đôi khi lại sẽ nghĩ đến tên tiểu ma đầu võ nghệ cao cường kia ở Thông Sơn Huyện.. Hắn nói sẽ đến Giang Ninh.. Cô hận không thể ngay lúc này đi tìm hắn, một kiếm giết chết hắn.
Thời gian dần dần qua nửa đêm, ồn ào náo động ở xa xa chuyển thành yên tĩnh, ngay sau đó trong một không gian yên tĩnh lại có người hi hi ha ha đi qua phía bên này, tựa hồ là người say rượu, dọc theo đường đi cãi nhau ầm ĩ, bầu không khí có chút náo nhiệt.
Nghiêm Vân Chi ngồi ở trước bàn không hề để ý tới, đoán là những người này sẽ từ sân viện bên cạnh đi vòng qua, lại không nghĩ bọn họ lại ở viện môn bên kia cãi nhau ầm ĩ mà đi qua. Nàng quay lưng đi, cũng không muốn đối phương nhìn thấy bộ dáng của mình.
Từng người về muộn từ từ đi qua cửa, qua một lúc, lại có bước chân rất nhỏ từ cửa bên kia đi vào.
Thời điểm Nghiêm Vân Chi quay đầu lại nhìn, Thời Duy Dương đang xách một chiếc đèn lồng chạy tới gần cô, trên thân hắn mang theo mùi rượu nhưng lời nói ngược lại có chút hữu lễ, lộ vẻ ôn hòa: "Nghiêm cô nương, còn chưa ngủ."
Nếu mà sự tình không có biến cố lớn gì, đây sẽ là vị hôn phu tương lai của nàng, nàng cúi đầu hơi hơi thi lễ: "Thời công tử."
"Hai ngày này thăm hỏi sơ sài, thật sự là chậm trễ."
"Thời công tử có rất nhiều chuyện phải làm, nguyên bản không cần.."
"Không phải." Thời Duy Dương lắc đầu cười cười, "Hai ngày này, bên ngoài lời đồn rất nhiều, đành phải.. xử lý trước, nhưng mà.. Ta nên nghĩ đến, gặp phải lời đồn như thế này, người khó vượt qua nhất là Nghiêm cô nương.. Là ta sơ sẩy, hôm nay.. Đi qua xin nhận lỗi."
"Không cần phải.." Nghiêm Vân Chi lắc đầu, nội tâm nhất thời dâng lên một trận ấm áp, lại có chút ít không nói ra lời. Thời Duy Dương tiến lên một bước, vươn tay ra lên muốn đụng lên bả vai nàng: "Mời ngồi."
Nghiêm Vân Chi hơi hơi lui một bước, ngồi xuống ghế đá. Thời Duy Dương cũng ngồi xuống ở một bên, lúc này khoảng giữa hai người rất gần mới cảm thấy mùi rượu càng thêm nồng, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như trước: "Ta biết rõ tâm tình của Nghiêm cô nương, kỳ thật chuyện này không cần quá mức để trong lòng, phẩm hạnh tâm tính của người Nghiêm gia thuở nhỏ ta đã được nghe gia phụ nhắc đến, nhất định là sẽ tin tưởng Nghiêm cô nương bên này.. Ợ.. Xin lỗi.."
Hắn ngoài miệng an ủi vài câu, Nghiêm Vân Chi cúi đầu cảm ơn, sau đó lại nói: "Đúng rồi, Nghiêm cô nương sau khi vào thành còn chưa đi ra ngoài du ngoạn nhỉ?"
"Cả ngày ở nơi này, cũng sẽ thấy khó chịu.."
Thời Duy Dương ôn hòa quan tâm, hai người như thế trò chuyện một lúc, hắn lại nói: "Nghiêm cô nương học là kiếm đi, thanh kiếm này nhìn có vẻ thật có ý tứ, liệu có thể cho ta nhìn xem hay không.."
Nghiêm Vân Chi gật đầu đưa đoản kiếm đưa tới, Thời Duy Dương vươn tay qua, đặt tay trên tay Nghiêm Vân Chi, Nghiêm Vân Chi bất ngờ rút tay về, đoản kiếm rớt trên mặt bàn đá, vang lên tiếng loảng xoảng vang, Thời Duy Dương ngẩn ra, ngay sau đó cười lên: "Nghiêm cô nương, thanh kiếm này thật có ý tứ, nghe nói kiếm pháp gia truyền của Nghiêm cô nương gọi là."
"Đàm Công Kiếm."
"A, đúng vậy.."
Thời Duy Dương thưởng thức một lúc đoản kiếm, ôn nhu nói: "Kỳ thật, Nghiêm gia muội tử nên cũng biết, chờ đến khi ta trở về phụ thân sẽ làm chủ, làm chủ.. Ừ.."
"Vi huynh.. lúc trước từng nghe nói sự tình Nghiêm gia muội tử giết Kim cẩu, kỳ thật.. ở bên trong nội tâm một mực hy vọng có thể nhìn thấy nàng một lần.."
"Trong lòng vi huynh.. Thật ra là nguyện ý.."
Nghe những lời nói ấm lòng này, Nghiêm Vân Chi cúi đầu trên mặt một mảng nóng hổi, nhưng mùi rượu bên cạnh cũng càng thêm nồng nặc, Thời Duy Dương một mặt nói chuyện một mặt áp sát qua, hắn chìa tay ra nhẹ nhàng mà sờ lên cằm nàng, nâng mặt Nghiêm Vân Chi lên.
"Nghiêm gia muội.. muội thật đẹp.." Hắn nói.
Nghiêm Vân Chi trừng tròng mắt, nhìn hắn đang muốn đưa môi ấn lên. Nàng đưa hai tay về đẩy người trước mặt ra, thân thể trong lúc đó cũng bị lùi về phía sau.
"Ách.." Thời Duy Dương bị đẩy ngửa ra phía sau có một chút bất ngờ.
Nghiêm Vân Chi đứng ở đó, lồng ngực phập phồng: "Thời, Thời công tử.. Không, không thể như vậy.."
"Không, không sao cả.." Thời Duy Dương đứng lên, lúc này há miệng hô hấp, ánh mắt cũng có chút kích động, đi về phía trước một bước bắt lấy tay trái của Nghiêm Vân Chi.
"Nghiêm gia muội, ta.. Ta nhận thức ngươi, chúng ta.. Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ thành phu thê, ta.. Ta muốn ngươi.."
Tay còn lại của hắn vòng qua muốn ôm nàng, Nghiêm Vân Chi nói một câu: "Không được." Liền thối lui về sau, nhưng lực tay Thời Duy Dương nắm lấy nàng rất lớn, Nghiêm Vân Chi chỉ cảm thấy trên cổ tay của tay trái một trận đau đớn, sau đó bị hắn kéo theo về phía trước, tay phải nàng chặn lồng ngực hắn, cổ tay trái vùng vằng, nhằm thoát khỏi thủ đoạn kiềm chế, lúc này Thời Duy Dương cơ hồ muốn ôm lấy nàng, cảm nhận được nàng phản kháng, lại là cười: "Với võ nghệ này của ngươi, ngươi chạy không thoát.."
Hai người đều có nhiều năm kinh nghiệm tập võ, lúc này một người muốn ôm, một người muốn ngọ ngoạy trốn thoát, ở chỗ cũ lôi kéo vài lần, Thời Duy Dương trong miệng nói: "Nghiêm gia muội, ta muốn ngươi.. Ta sẽ lấy ngươi.." Miệng mang mùi rượu trong muốn ấn lên trên gương mặt Nghiêm Vân Chi, Nghiêm Vân Chi chỉ là nhiều năm tập kiếm, tập phần lớn là xảo kình, lúc này không thể tránh được nam nhân thành thục dùng toàn lực, chân nàng dùng sức ngọ ngoạy hướng về phía sau, tay cũng dùng toàn lực chống cự, rốt cục khi thấy môi củ đối phương ngay tới trước mắt, nàng kêu "A" một tiếng, từ phía sau lưng rút ra môt cây đoản kiếm khác, bắt đầu công kích.
Loát một cái, Nghiêm Vân Chi lùi ra phía sau hai bước, thoát khỏi khống chế của Thời Duy Dương, nàng lúc này tay phải cầm kiếm đưa lên phía trước, tay trái vòng ra sau, âm ỉ đau đớn lang tràng trên cổ tay. Ở đối diện, Thời Duy Dương đứng tại chỗ lắc lắc, ngay sau đó chậm rãi đi tới nâng cánh tay trái lên, một vết cắt xuất hiện trên trên cánh tay, máu tươi đang từ chỗ ấy chảy ra.
"Ngươi, ngươi.."
"Ngươi không nên tới.." Nghiêm Vân Chi nắm lấy kiếm, lui bước về phía sau.
Bên trong mắt Thời Duy Dương lóe ra một tia hung lệ, hắn đi qua chỗ nàng đứng, vươn tay tháo xiêm y bản thân lộ ra lồng ngực, hắn nói: "Đến đây." Hắn bước tới, "Hôm nay ta phải có được ngươi!"
"Đi ra!"
Nghiêm Vân Chi thét lên, khua kiếm. Trong đầu nàng cuối cùng vẫn giữ được chút lý trí, một kiếm này đâm tới cũng chỉ đâm một nửa, không dám thật sự đâm đối phương, nhưng kiếm quang cũng lướt qua gần ngay trước mắt của Thời Duy Dương, Thời Duy Dương đang vội vã bước tới, đầu bất ngờ rung lên, toàn thân mồ hôi lạnh, tay phải bất ngờ vung lên.
"Ba!" một tiếng bên trên gương mặt Nghiêm Vân Chi.
Lần này, hai người đều sửng sốt.
Mặt Nghiêm Vân Chi bị đánh đến nghiêng qua một bên, tóc che khuất một bên má của nàng, nhất thời không có phản ứng, Thời Duy Dương "Hô, hô" từng ngụm mà thở hổn hển, ánh mắt hung lệ nhìn Nghiêm Vân Chi, qua một lúc sau lại muốn đi về phía nàng: "Nghiêm Vân Chi, hôm nay ngươi nếu không chiều theo ý ta, ta sẽ khiến một nhà các ngươi cút khỏi Giang Ninh.."
Trong tâm hắn chỉ cho là Nghiêm Vân Chi đã bị đánh cho tâm trí lờ mờ, nhưng mà sau một khắc, thân hình Nghiêm Vân Chi biến hóa, kiếm quang trong tay 'roạt' một tiếng hướng phía trước đâm tới. Thời Duy Dương loạng choạng lùi lại, chỉ thấy thiếu nữ đối diện trong một khắc này thẳng tắp mà đứng, tay phải cầm kiếm hướng phía trước, tay trái vòng ra sau lưng, lại là thức khởi động tiêu chuẩn của Đàm Công Kiếm.
Lại nói Đàm Công Kiếm này là kiếm thuật ám sát, kiếm ý ở giữa lại phỏng theo là "thích khách liệt truyền" bên trong hiệp khách, có thà gãy không cong, bất kể cái chết tinh túy ở trong đó. Nghiêm Vân Chi mới vừa rồi là vì đối mặt với vị hôn phu tương lai của bản thân nên tự nhiên nàng cũng không hề nổi lên sát ý, nhưng trong một khắc này dưới ánh trăng, môi thiếu nữ nhếch lên ánh mắt lạnh buốt, thân thể thẳng tắp, lộ ra cỗ nhuệ khí mà xưa nay trong thời điểm luyện tập nàng khó có thể đạt tới.
Lồng ngực Thời Duy Dương phập phồng, võ nghệ của hắn cũng không thấp, nhưng lúc này mượn rượu để tăng hung tính, nhất thời lại cũng không dám trực tiếp nhào tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.