Chương 49: Tứ hoàng tử
Lưu Vân
01/05/2021
Trước khi khởi hành Hoàn Ý Như mới biết được, nơi này đều là một đống biệt uyển, Ngọc Vô hà thường tới để tránh nóng, phủ Thái tử chân chính ở kinh thành.
Nàng bị Ngọc Vô Hà dắt lên xe ngựa, ánh mắt còn lưu luyến tại ngoài cửa lớn, nghĩ thầm cách miệng giếng này càng xa, cơ hội rời đi cũng càng xa vời.
Hành trình đi đến kinh thành mất một ngày, xe ngựa vừa vào cổng thành đã bị dòng người đen nghìn nghịt vây quanh, nhưng dường như vẫn tồn tâm tư kính sợ, chỉ dám cách mười bước phía ngoài nhìn về xe ngựa.
"Thái tử thật sựu ở nơi này sao?"
"Tin tức hẳn là không sai đi, xe ngựa này cũng giống như xe ngựa của đại quan quý nhân."
"Vậy thật sự là quá tốt, Thái tử rốt cuộc hồi kinh!"
"Ha ha ha, nhìn bộ dạng hoa si của ngươi."
"Ta phi, ngươi không phải cũng giống vậy sao..."
Hoàn Ý Như nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, tò mò vén rèm xe lên liền nhìn thấy một đám nữ tử lỗng lẫy hoa hòe đứng vây ở bên đường.
Các nàng duyên dáng yêu kiều tay hoa lan chỉ, tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm cửa xe mở xa, chỉ thấy bên trong là một thiếu nữ mắt phượng mày ngài, hai mặt nhìn nhau sôi nổi kinh ngạc.
"Nữ nhân này là ai? Không phải nói Thái tử ở bên trong sao?"
"Nàng chẳng lẽ là nữ nhân của Thái tử?"
"Không phải đâu..."
Bạch bạch bạch, phương tâm thiếu nữ rơi nát đầy đất.
"Thật phiền phức, đàn nữ nhân này giống như quạ đen vậy." Hoàn Ý Như lộc cộc khép lại màn xe, liếc liếc nam nhân bên cạnh, nếu vẫn không nhúc nhích, liền tựa như một khối ngọc tinh xảo tuyệt luân.
Mà hắn cũng mỉm cười nghiêng đầu nhìn lại nàng, mắt mày hẹp dài cong thành hình trăng non.
"Nhưng lời các nàng nói một chút cũng không tồi."
"Ân?"
Hoàn Ý như còn chưa cân nhắc thấu đáo lời nói của hắn, xe ngựa lại ngừng lại vào lúc này.
"Nhanh như vậy liền đến?" Nàng vừa định vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, hai mắt đột nhiên bị một mảnh vải che khuất.
"Trước mang ngươi đến một nơi." Ngọc Vô Hà một phen ôm lấy nàng nhảy xuống xe ngựa, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng bế nàng chạy như bay.
Dọc theo đường đi đều là xóc nảy, lại không thấy được cảnh tượng trước mắt, nàng không khỏi có chút bị kinh hách, gắt gao ôm bả vai Ngọc Vô Hà, sợ hãi lơi lỏng một chút liền bị quăng ngã xuống dưới.
Mất đi thị giác, khứu giác trở nên vô cùng nhanh nhạy. Mùi hoa cùng mùi bùn đất nhàn nhạt tràn đầy hơi thở của nàng.
Bước chân của hắn đột nhiên ngừng lại, kéo xuống mảnh vải che trên mắt nàng: "Ý Như, mở mắt ra nhìn xem."
Hoàn Ý Như chớp mắt một chút, sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt liền hít vào một hơi thật sâu.
Liếc mắt một cái nhìn lại toàn là biển hoa, muốn hồng nghìn tía sái lạc lòng bàn chân, thải điệp sôi nổi quanh quẩn bên người, cánh hoa bị thanh phong phất khởi, hơi hơi tản ra hương thơm thấm người.
"Có phải có chút lạnh hay không?" Ngọc Vô Hà nhẹ nhàng hỏi.
Thấy hắn muốn cởi bỏ áo khoác trên người, Hoàn Ý Như sợ hắn cũng bị lạnh, nhanh tay giữ chặt tay hắn ngăn cản: "Không cần, ta không lạnh."
Nơi này gió thật là có hơi lớn, lời nói của nàng đều có điểm run run.
"Đồ ngốc, còn nhớ rõ lời nói trước kia của ta sao?" Ngọc Vô Hà vẫn chưa cởi áo khoác ngoài, mà là cởi bỏ nút thắt bao lấy nàng.
Hoàn Ý Như nghĩ nghĩ, Ngọc Vô Hà chẳng lẽ chỉ đêm đó ở bên cạnh giếng được hắn khoác áo cho, hắn băng lãnh nhắc nhở nàng không cần lại làm hắn thoát áo lần thứ ba?
"Không nhớ rõ." Nàng lắc đầu nỉ non, đầu dựa vào trong khuỷu tay dày rộng của hắn, thưởng thức biển hoa trước mặt.
Thật đẹp, mà người bên người càng đẹp.
Hàng mi dài nồng đậm của hắn hơi vỗ vỗ, dung nhan như ngọc rong chơi dưới ánh sáng nhu hòa, dán vào nàng ôn nhu thì thầm: "Thích thì nói, ngày sau chúng ta thường xuyên tới."
Nàng nhẹ nhàng đáp ứng, sa vào vô hạn nhu tình của hắn.
"Đại ca, ngươi đã trở lại."
Tiếng gọi réo rắt đâm thủng không gian ôn tồn, tiếng nói người nọ thập phần quen tai, nhưng lại có điểm khác biệt không thể nói rõ.
Hoàn Ý Như từ trong áo khoác ló đầu ra, phát hiện một thiếu niên tuấn mỹ mặc cẩm phục đứng cách bọn họ hơn năm mười bước.
Cố Ngôn Tích, cũng chính là sư phụ mười sáu năm trước, lúc này tuổi tác xấp xỉ nàng, giống như đá quý chưa tạo hình, phong hoa vừa lộ ra.
"Đại ca, vị bên cạnh ngươi chính là?" Cố Ngôn Tích cười khanh khách nhìn bọn họ, thấy khuôn mặt Hoàn Ý Như cũng có chút trố mắt.
Là ảo giác sao, nữ tử kia sao lại có điểm quen mắt.
Ngọc Vô Hà nhận thấy người trong lòng ngực căng chặt thân thể, tầm mắt giống như không thể dời đi được nhìn chằm chằm Tứ đệ của mình.
Dòng nước ấm trong đôi mắt hắn đột nhiên đông lại, lực đạo cánh tay ôm vòng eo nàng cũng tăng thêm, áo ngoài phất lên che khuất tầm mắt của nàng.
Sau đó gằn từng chữ một trả lời: "Nàng, là nữ nhân của ta..."
Nàng bị Ngọc Vô Hà dắt lên xe ngựa, ánh mắt còn lưu luyến tại ngoài cửa lớn, nghĩ thầm cách miệng giếng này càng xa, cơ hội rời đi cũng càng xa vời.
Hành trình đi đến kinh thành mất một ngày, xe ngựa vừa vào cổng thành đã bị dòng người đen nghìn nghịt vây quanh, nhưng dường như vẫn tồn tâm tư kính sợ, chỉ dám cách mười bước phía ngoài nhìn về xe ngựa.
"Thái tử thật sựu ở nơi này sao?"
"Tin tức hẳn là không sai đi, xe ngựa này cũng giống như xe ngựa của đại quan quý nhân."
"Vậy thật sự là quá tốt, Thái tử rốt cuộc hồi kinh!"
"Ha ha ha, nhìn bộ dạng hoa si của ngươi."
"Ta phi, ngươi không phải cũng giống vậy sao..."
Hoàn Ý Như nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, tò mò vén rèm xe lên liền nhìn thấy một đám nữ tử lỗng lẫy hoa hòe đứng vây ở bên đường.
Các nàng duyên dáng yêu kiều tay hoa lan chỉ, tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm cửa xe mở xa, chỉ thấy bên trong là một thiếu nữ mắt phượng mày ngài, hai mặt nhìn nhau sôi nổi kinh ngạc.
"Nữ nhân này là ai? Không phải nói Thái tử ở bên trong sao?"
"Nàng chẳng lẽ là nữ nhân của Thái tử?"
"Không phải đâu..."
Bạch bạch bạch, phương tâm thiếu nữ rơi nát đầy đất.
"Thật phiền phức, đàn nữ nhân này giống như quạ đen vậy." Hoàn Ý Như lộc cộc khép lại màn xe, liếc liếc nam nhân bên cạnh, nếu vẫn không nhúc nhích, liền tựa như một khối ngọc tinh xảo tuyệt luân.
Mà hắn cũng mỉm cười nghiêng đầu nhìn lại nàng, mắt mày hẹp dài cong thành hình trăng non.
"Nhưng lời các nàng nói một chút cũng không tồi."
"Ân?"
Hoàn Ý như còn chưa cân nhắc thấu đáo lời nói của hắn, xe ngựa lại ngừng lại vào lúc này.
"Nhanh như vậy liền đến?" Nàng vừa định vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, hai mắt đột nhiên bị một mảnh vải che khuất.
"Trước mang ngươi đến một nơi." Ngọc Vô Hà một phen ôm lấy nàng nhảy xuống xe ngựa, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng bế nàng chạy như bay.
Dọc theo đường đi đều là xóc nảy, lại không thấy được cảnh tượng trước mắt, nàng không khỏi có chút bị kinh hách, gắt gao ôm bả vai Ngọc Vô Hà, sợ hãi lơi lỏng một chút liền bị quăng ngã xuống dưới.
Mất đi thị giác, khứu giác trở nên vô cùng nhanh nhạy. Mùi hoa cùng mùi bùn đất nhàn nhạt tràn đầy hơi thở của nàng.
Bước chân của hắn đột nhiên ngừng lại, kéo xuống mảnh vải che trên mắt nàng: "Ý Như, mở mắt ra nhìn xem."
Hoàn Ý Như chớp mắt một chút, sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt liền hít vào một hơi thật sâu.
Liếc mắt một cái nhìn lại toàn là biển hoa, muốn hồng nghìn tía sái lạc lòng bàn chân, thải điệp sôi nổi quanh quẩn bên người, cánh hoa bị thanh phong phất khởi, hơi hơi tản ra hương thơm thấm người.
"Có phải có chút lạnh hay không?" Ngọc Vô Hà nhẹ nhàng hỏi.
Thấy hắn muốn cởi bỏ áo khoác trên người, Hoàn Ý Như sợ hắn cũng bị lạnh, nhanh tay giữ chặt tay hắn ngăn cản: "Không cần, ta không lạnh."
Nơi này gió thật là có hơi lớn, lời nói của nàng đều có điểm run run.
"Đồ ngốc, còn nhớ rõ lời nói trước kia của ta sao?" Ngọc Vô Hà vẫn chưa cởi áo khoác ngoài, mà là cởi bỏ nút thắt bao lấy nàng.
Hoàn Ý Như nghĩ nghĩ, Ngọc Vô Hà chẳng lẽ chỉ đêm đó ở bên cạnh giếng được hắn khoác áo cho, hắn băng lãnh nhắc nhở nàng không cần lại làm hắn thoát áo lần thứ ba?
"Không nhớ rõ." Nàng lắc đầu nỉ non, đầu dựa vào trong khuỷu tay dày rộng của hắn, thưởng thức biển hoa trước mặt.
Thật đẹp, mà người bên người càng đẹp.
Hàng mi dài nồng đậm của hắn hơi vỗ vỗ, dung nhan như ngọc rong chơi dưới ánh sáng nhu hòa, dán vào nàng ôn nhu thì thầm: "Thích thì nói, ngày sau chúng ta thường xuyên tới."
Nàng nhẹ nhàng đáp ứng, sa vào vô hạn nhu tình của hắn.
"Đại ca, ngươi đã trở lại."
Tiếng gọi réo rắt đâm thủng không gian ôn tồn, tiếng nói người nọ thập phần quen tai, nhưng lại có điểm khác biệt không thể nói rõ.
Hoàn Ý Như từ trong áo khoác ló đầu ra, phát hiện một thiếu niên tuấn mỹ mặc cẩm phục đứng cách bọn họ hơn năm mười bước.
Cố Ngôn Tích, cũng chính là sư phụ mười sáu năm trước, lúc này tuổi tác xấp xỉ nàng, giống như đá quý chưa tạo hình, phong hoa vừa lộ ra.
"Đại ca, vị bên cạnh ngươi chính là?" Cố Ngôn Tích cười khanh khách nhìn bọn họ, thấy khuôn mặt Hoàn Ý Như cũng có chút trố mắt.
Là ảo giác sao, nữ tử kia sao lại có điểm quen mắt.
Ngọc Vô Hà nhận thấy người trong lòng ngực căng chặt thân thể, tầm mắt giống như không thể dời đi được nhìn chằm chằm Tứ đệ của mình.
Dòng nước ấm trong đôi mắt hắn đột nhiên đông lại, lực đạo cánh tay ôm vòng eo nàng cũng tăng thêm, áo ngoài phất lên che khuất tầm mắt của nàng.
Sau đó gằn từng chữ một trả lời: "Nàng, là nữ nhân của ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.