Chương 42: Long island
Mật Ngữ Ca
19/02/2023
Trong căn phòng yên tĩnh sẽ có thể nghe rõ âm thanh nước chảy róc
rách. Triết Hạn đứng trước cánh cửa phòng tắm nâng tay cởi ra từng lớp
áo trên người. Cánh cửa mở ra, anh chậm rãi bước vào bên trong. Phía sau lớp kính là một cơ thể đang chuyển động. Hơi nóng tỏa ra từ nước trên
vòi cao như làn sương mờ ảo bao phủ lấy cơ bắp rắn chắc của người đàn
ông bên trong
Triết Hạn bước đến phía sau người đó, đưa tay chạm vào từ sau lưng đối phương nhẹ nhàng xoa nắn. Đột nhiên bàn tay anh bị người nắm chặt... lôi mạnh một cái, cả người Triết Hạn liền bị kéo vào dưới làn nước ấm. Lưng anh bị ép vào lớp kính, bị người trước mặt anh... Cung Tuấn áp sáp vào
Hai người nam nhân toàn thân trần trụi quấn lấy nhau trong phòng tắm. Hơi nước bao quanh càng làm gia thêm sự kích thích cho cả hai. Cung Tuấn ánh mắt đỏ hồng tức giận nhìn người nam nhân trong lòng mình. Bộ dáng yêu nghiệt quyến rũ của anh ta sẽ làm cho bất cứ người nam nhân nào cũng không thể chối từ. Huống chi là cậu... Người đối với anh ta mang một tình yêu nồng cháy
Cậu giữ chặt gáy Triết Hạn, cuối xuống hôn vào đôi môi ngọt ngào kia. Nói đúng hơn phải là vừa hôn vừa cắn. Một tay còn lại của cậu bóp chặt vòng eo thon gọn nhưng vô cùng rắn chắc của anh. Lực bóp rất mạnh nhưng Triết Hạn không hề khó chịu. Anh còn chủ động vòng tay lên cổ cậu âu yếm đáp lại
Chỉ là sự đáp lại của Triết Hạn....
Đã đánh tỉnh... Cung Tuấn...
Mọi cao triều tình trường trong người cậu như lửa nóng gặp nước lạnh... Ngắn ngủi vài giây đã tắt mất. Cậu thoát khỏi nụ hôn... Không chút nương tay đẩy mạnh Triết Hạn ra khỏi người mình
_Ra ngoài...
Cung Tuấn lạnh lùng lên tiếng
_Là đàn ông thì thẳng thắn lên giường một lần đi... Cậu không muốn ngủ với tôi thì giữ tôi ở bên cạnh cậu làm gì?
Gần nửa tháng qua Cung Tuấn không hề chạm vào anh, buổi tối cả hai cùng nằm trên một chiếc giường. Nhưng là mỗi người một góc, hệt như mấy cặp vợ chồng già ở cùng nhau
_Trương Tam thiếu anh nếu cần đàn ông đè như vậy... Thì cứ ra đường mà tìm...
CHÁT...
_Cậu...
_Anh...
Hai giọng nói tức giận cùng lúc vang lên
Gần ba mươi năm sống trên đời nhưng đây là lần đầu tiên Tam thiếu gia của Trương gia phải nghe lời nói xúc phạm như vậy
Trùng hợp là... Gần ba mươi năm cuộc đời... Đây cũng là lần đầu tiên Cung đại thiếu gia bị người ta đánh
Triết Hạn vừa đánh xong thì đã lập tức thấy hối hận. Nhìn thấy vết đỏ trên mặt Cung Tuấn anh liền cảm thấy đau lòng. Đưa tay lên muốn chạm vào... Nhưng khi tay anh đưa lên liền bị cậu hất mạnh ra
_Anh thật sự muốn ngủ cùng tôi? Trương Triết Hạn... Anh tự hỏi bản thân mình xem... Người anh muốn ngủ cùng là ai?
Cung Tuấn dùng khăn quấn ngang hông rồi xoay người rời đi. Khi ra đến cửa thì để lại thêm một lời cuối
_Cung Tuấn tôi... Đến giờ phút này... Vứt bỏ hết mọi tôn nghiêm và sĩ diện chỉ để bám riết lấy Tam thiếu gia anh không tha... Tất cả những điều này đều không chỉ vì hai chữ "Tình dục"
Triết Hạn im lặng nhìn bóng lưng cậu rời đi nhưng lại không thể nói được lời nào. Anh thà rằng bị Cung Tuấn dày vò hành hạ... Bị cậu ấy đè trên giường suốt ngày suốt đêm để trút giận. Còn hơn là như lúc này... Bản thân anh biết rõ mình có lỗi với Cung Tuấn. Nhưng lại không biết phải trả cho cậu thế nào
"Nếu thời gian có thể quay lại... Họ có lẽ không nên gặp nhau..."
Triết Hạn thật sự đã hối hận
...
Karl bar
Là một quán rượu khá yên tĩnh giữa lòng Thành Đô nhộn nhịp. Triết Hạn tình cờ được một đối tác giới thiệu nơi này cách đây không lâu.
Tình trạng hiện tại của anh và Cung Tuấn đều rất khó xử khi nhìn thấy nhau. Mỗi ngày khi Triết Hạn rời khỏi Ngân Hàng đều không biết phải đi đâu, nếu Cung Tuấn yêu cầu anh phải ăn tối cùng cậu ấy thì Triết Hạn sẽ trở về Black Diamond. Nếu cậu không yêu cầu, Triết Hạn cũng không thể giống trước kia mà chạy đi tìm cậu. Trước mặt Cung Tuấn hiện giờ anh luôn là ba phần kính... ba phần lo... ba phần sợ... Chỉ còn một phần kiêu ngạo của trước kia sót lại
Anh cũng muốn về Tây Hoa Tử để xem tình hình nhưng mỗi lần nhìn đến chiếc xe đang theo dõi sau xe mình. Triết Hạn chỉ đành thay đổi hướng đi. Anh không thể tiếp tục kích động Cung Tuấn được nữa
Nên gần đây Triết Hạn cũng thường đến Karl bar hơn trước. Anh cũng không uống nhiều rượu, chỉ ngồi một chút để giết thời gian rồi sẽ trở về. Nhưng hôm nay có một người đã thu hút sự chú ý của anh
Là một bartender đang pha chế cocktail. Có lẽ cậu ta là nhân viên mới ở đây vì Triết Hạn không có ấn tượng đã từng gặp cậu trước đó. Kĩ thuật pha chế có vẻ rất thành thạo và điêu luyện... Khiến anh không khỏi nhớ đến...
_Nè cậu đẹp trai...Ưmm... Rượu cậu pha có phải bỏ thuốc trong đó hay không?... Haha... Khiến tôi uống xong thì đêm nào cũng mơ... mơ thấy cậu
Giọng nói cợt nhả vang lên làm người khác khó chịu. Một tên say rượu xiên vẹo bước đến bàn pha chế nắm lấy tay chàng trai bartender kia. Cậu ta muốn giãy tay ra nhưng quản lý đứng bên cạnh lại giữ người lại, ra hiệu cậu ta không được làm mất lòng khách. Mặt cậu ta đỏ cả lên nhưng lại không thể làm gì. Đột nhiên có vài người không biết từ đâu xuất hiện bịt miệng rồi lôi tên say rượu ấy ra khỏi bar
Mọi thứ diễn ra một cách nhanh chóng chưa đầy hai phút. Những người lúc nãy lôi người đi đã trở về nhưng không thấy tên ma men kia đâu nữa. Chỉ thấy một trong những người ấy bước đến cuối đầu với Trương Tam thiếu gia, báo cáo đã giải quyết xong
Chàng Bartender lúc nãy nhìn về phía Triết Hạn, cậu biết anh đã giúp mình giải quyết kẻ gây sự ấy. Cậu bước tới cuối đầu với Triết Hạn
_Cảm ơn đã giúp tôi...
Cậu ta không nóng không lạnh không cảm xúc cuối đầu nói tiếng cảm ơn anh. Nhưng Triết Hạn vẫn nhận ra được sự chân thành trong đó. Anh nhìn cậu ta một cái rồi uống cạn ly rượu của mình trên bàn
_Không có gì... Nếu muốn cảm ơn cậu có thể pha cho tôi một ly Long island... Được không?
Chàng trai gật đầu với Triết Hạn rồi bắt đầu pha chế, cậu đã nghĩ rằng Triết Hạn sẽ đưa ra một yêu cầu kì quái nào đó. Vì cậu biết trên đời này không ai sẽ giúp người khác không công. Nhưng khi nghe yêu cầu của anh thì cậu cũng có chút bất ngờ trong lòng. Vừa pha rượu cậu vừa lén nhìn vào người đàn ông trước mặt. Anh ta còn rất trẻ, khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp. Dù là nam nhân nhưng lại có một khí chất quyến rũ cuốn hút khó cưỡng lại được
Cậu cũng phát hiện anh ta đang chăm chú nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhưng xen lẫn nỗi buồn vô hạn... Họ chỉ là lần đầu gặp nhau nên có lẽ ánh mắt này không dành cho cậu. Vì cậu cũng đã gặp không ít người đến đây mượn rượu giải sầu nhung nhớ người khác
Một ly Long island được đặt trước mặt Triết Hạn. Anh đưa tay chạm lên thành ly, cảm nhận sự mát lạnh thấm vào da thịt. Một hơi uống cạn...
_Hương vị... Rất ngon...
Triết Hạn mỉm cười nhìn người con trai trước mặt
"Cũng rất giống hương vị mà em ấy đã pha..."
Vế sau thì anh chỉ nói với lòng mình
Chàng Bartender bị nụ cười của anh thu hút đến mê mẩn, cậu muốn tiến đến hỏi tên của anh... Nhưng trước khi cậu kịp tiến tới thì một người đàn ông đứng đầu dàn vệ sĩ đã trước một bước nói nhỏ vào tai anh
Chỉ thấy khuôn mặt Triết Hạn đột nhiên thay đổi sau đó liền lập tức đứng lên bước nhanh ra khỏi quán. Chàng bartender ấy muốn gọi anh lại nhưng cậu chỉ có thể dừng bước, hai người họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau...
Mọi thứ chỉ nên kết thúc như vậy
...
_Trương thiếu gia...
Vệ sĩ mở cửa phòng cho Triết Hạn. Khi anh bước vào trong đã không khỏi sửng sốt. Cả căn phòng gần như đã bị hủy hoại. Những vật dụng trang trí vô cùng hào nhoáng và sang trọng chỉ dành cho căn phòng tổng thống duy nhất của Black Diamond hiện tại đã bị đập phá đến nát vụn. Trên sàn nhà còn có chiếc gậy golf yêu thích của Triết Hạn đã bị gãy đôi. Nhưng có lẽ trước khi nó gãy thì chính nó cũng là vũ khí gây ra tất cả sự tàn phá này
Triết Hạn giẫm lên những mảnh vụn thủy tinh trên sàn. Anh bước đến trước cửa phòng ngủ của họ... Chậm rãi đẩy cửa, bước vào bên trong
Cung Tuấn đang nằm trên giường, cậu xoay lưng về phía Triết Hạn nên anh cũng không biết cậu đã ngủ hay chưa. Anh đi đến trước giường nhẹ nhàng ngồi xuống
_Cung Tuấn...
Anh nhỏ giọng gọi tên cậu. Nhưng không nghe được câu trả lời
_Tôi... Tôi không có ý gì với người con trai đó cả... Chỉ là tôi không thích bị làm phiền nên trùng hợp cũng giúp cậu ta giải vây...
Người trên giường vẫn không lên tiếng
_Cậu... đừng giận...
Lúc nãy khi ở quán bar Tăng Sâm báo với anh Giảng Võ nhắn tin cho cậu ta. Nói Cung Tuấn vẫn luôn xem camera quán bar từ lúc anh bước vào quán. Nên thấy rõ chuyện anh giúp cho cậu bartender kia và cả khi anh nói chuyện rồi nhờ cậu ta pha rượu... Cung Tuấn đều đã nhìn thấy...
_Cung Tuấn...
Anh gọi cậu lần nữa
_Chỉ là hiểu lầm... Tôi thật sự không có ý gì với người đó hết...
_Tôi biết...
Cậu cuối cùng cũng chịu trả lời anh
_Nằm xuống... Ngủ đi...
_Cậu nói chuyện với tôi có được không? Đừng như vậy...
Triết Hạn đưa tay muốn chạm vào cậu
_Đừng... Đừng chạm vào tôi... Tôi không muốn mình làm anh đau... Ngủ đi... Làm ơn...
Cậu nhỏ giọng ngăn anh lại
Triết Hạn chỉ đành thu tay mình lại. Anh nằm xuống bên cạnh cậu nhìn vào bóng lưng đối phương. Nhìn thấy đôi vai cậu nhẹ rung rẩy, trong lòng anh như ngàn mũi kim đâm vào. Khoảng cách của họ không biết từ lúc nào lại xa vời như vậy. Dù đang nằm cạnh nhau nhưng lại không thể chạm vào nhau
Cung Tuấn tự ôm lấy bàn tay đau đớn của mình. Lúc nãy khi trong lúc tức giận dùng gậy golf đập đồ, đã bị động đến vết thương cũ trên tay lần trước. Cả trái tim và thể xác cậu đều đang vô cùng đau đớn. Cậu đương nhiên biết Triết Hạn sẽ không để ý đến tên bartender ở quán bar ấy... Vì thứ mà anh để ý chính là việc kĩ thuật bartender của cậu ta làm cho anh nhớ đến... Lăng Duệ
Cung Tuấn tự cười nhạo bản thân mình, cậu có phải nên cảm thấy may mắn. Vì so với một tên chỉ có kĩ thuật bartender... Thì cậu ít ra còn có "trái tim"... của Lăng Duệ
...
Chỉ là Cung Tuấn không ngờ rằng, suy nghĩ ấy của cậu đã sắp bị người anh em tốt của cậu... Triệu Thạch đập tan toàn bộ
Triệu đại thiếu gia một cước đạp sập cửa phòng tổng giám đốc của Simon C mà xông vào
_CUNG TUẤN CHẾT TIỆT... CẬU ĐÂU RỒI HẢ? BƯỚC RA ĐÂY CHO LÃO TỬ
Vừa vào cửa Triệu Thạch đã lớn tiếng kiếm người
Cung Tuấn nhìn người vừa bước vào, ra hiệu cho thư kí không cần ngăn cản
_Cậu đi nghỉ dưỡng vui vẻ một mình... vừa về nước đã muốn đến chỗ tôi gây chuyện?
Rầm...
Triệu đại thiếu gia đập mạnh tay lên bàn nói gằn từng chữ
_Tên họ Cung ngu xuẩn kia... Tôi đã nghe Giảng Võ nói hết mọi chuyện rồi... Cậu dẹp ngay cái tư tưởng thay tim ngu ngốc đó cho tôi
_Đây là chuyện của tôi... Cậu đừng xen vào
Cung Tuấn liếc mắt nhìn trợ lý Giảng bên cạnh, nhưng cậu ta hiện tại chỉ dám cuối đầu trốn tránh
_Chuyện của cậu? Được lắm... Vậy thì cậu hãy đưa lỗ tai ra mà nghe tôi nói cho thật kĩ đây...
Lời nói của Triệu Thạch thu hút ánh mắt của cậu
_"Trái tim" hiện tại trong người cậu... Hoàn toàn... Không phải của người tên Lăng Duệ đó
Triết Hạn bước đến phía sau người đó, đưa tay chạm vào từ sau lưng đối phương nhẹ nhàng xoa nắn. Đột nhiên bàn tay anh bị người nắm chặt... lôi mạnh một cái, cả người Triết Hạn liền bị kéo vào dưới làn nước ấm. Lưng anh bị ép vào lớp kính, bị người trước mặt anh... Cung Tuấn áp sáp vào
Hai người nam nhân toàn thân trần trụi quấn lấy nhau trong phòng tắm. Hơi nước bao quanh càng làm gia thêm sự kích thích cho cả hai. Cung Tuấn ánh mắt đỏ hồng tức giận nhìn người nam nhân trong lòng mình. Bộ dáng yêu nghiệt quyến rũ của anh ta sẽ làm cho bất cứ người nam nhân nào cũng không thể chối từ. Huống chi là cậu... Người đối với anh ta mang một tình yêu nồng cháy
Cậu giữ chặt gáy Triết Hạn, cuối xuống hôn vào đôi môi ngọt ngào kia. Nói đúng hơn phải là vừa hôn vừa cắn. Một tay còn lại của cậu bóp chặt vòng eo thon gọn nhưng vô cùng rắn chắc của anh. Lực bóp rất mạnh nhưng Triết Hạn không hề khó chịu. Anh còn chủ động vòng tay lên cổ cậu âu yếm đáp lại
Chỉ là sự đáp lại của Triết Hạn....
Đã đánh tỉnh... Cung Tuấn...
Mọi cao triều tình trường trong người cậu như lửa nóng gặp nước lạnh... Ngắn ngủi vài giây đã tắt mất. Cậu thoát khỏi nụ hôn... Không chút nương tay đẩy mạnh Triết Hạn ra khỏi người mình
_Ra ngoài...
Cung Tuấn lạnh lùng lên tiếng
_Là đàn ông thì thẳng thắn lên giường một lần đi... Cậu không muốn ngủ với tôi thì giữ tôi ở bên cạnh cậu làm gì?
Gần nửa tháng qua Cung Tuấn không hề chạm vào anh, buổi tối cả hai cùng nằm trên một chiếc giường. Nhưng là mỗi người một góc, hệt như mấy cặp vợ chồng già ở cùng nhau
_Trương Tam thiếu anh nếu cần đàn ông đè như vậy... Thì cứ ra đường mà tìm...
CHÁT...
_Cậu...
_Anh...
Hai giọng nói tức giận cùng lúc vang lên
Gần ba mươi năm sống trên đời nhưng đây là lần đầu tiên Tam thiếu gia của Trương gia phải nghe lời nói xúc phạm như vậy
Trùng hợp là... Gần ba mươi năm cuộc đời... Đây cũng là lần đầu tiên Cung đại thiếu gia bị người ta đánh
Triết Hạn vừa đánh xong thì đã lập tức thấy hối hận. Nhìn thấy vết đỏ trên mặt Cung Tuấn anh liền cảm thấy đau lòng. Đưa tay lên muốn chạm vào... Nhưng khi tay anh đưa lên liền bị cậu hất mạnh ra
_Anh thật sự muốn ngủ cùng tôi? Trương Triết Hạn... Anh tự hỏi bản thân mình xem... Người anh muốn ngủ cùng là ai?
Cung Tuấn dùng khăn quấn ngang hông rồi xoay người rời đi. Khi ra đến cửa thì để lại thêm một lời cuối
_Cung Tuấn tôi... Đến giờ phút này... Vứt bỏ hết mọi tôn nghiêm và sĩ diện chỉ để bám riết lấy Tam thiếu gia anh không tha... Tất cả những điều này đều không chỉ vì hai chữ "Tình dục"
Triết Hạn im lặng nhìn bóng lưng cậu rời đi nhưng lại không thể nói được lời nào. Anh thà rằng bị Cung Tuấn dày vò hành hạ... Bị cậu ấy đè trên giường suốt ngày suốt đêm để trút giận. Còn hơn là như lúc này... Bản thân anh biết rõ mình có lỗi với Cung Tuấn. Nhưng lại không biết phải trả cho cậu thế nào
"Nếu thời gian có thể quay lại... Họ có lẽ không nên gặp nhau..."
Triết Hạn thật sự đã hối hận
...
Karl bar
Là một quán rượu khá yên tĩnh giữa lòng Thành Đô nhộn nhịp. Triết Hạn tình cờ được một đối tác giới thiệu nơi này cách đây không lâu.
Tình trạng hiện tại của anh và Cung Tuấn đều rất khó xử khi nhìn thấy nhau. Mỗi ngày khi Triết Hạn rời khỏi Ngân Hàng đều không biết phải đi đâu, nếu Cung Tuấn yêu cầu anh phải ăn tối cùng cậu ấy thì Triết Hạn sẽ trở về Black Diamond. Nếu cậu không yêu cầu, Triết Hạn cũng không thể giống trước kia mà chạy đi tìm cậu. Trước mặt Cung Tuấn hiện giờ anh luôn là ba phần kính... ba phần lo... ba phần sợ... Chỉ còn một phần kiêu ngạo của trước kia sót lại
Anh cũng muốn về Tây Hoa Tử để xem tình hình nhưng mỗi lần nhìn đến chiếc xe đang theo dõi sau xe mình. Triết Hạn chỉ đành thay đổi hướng đi. Anh không thể tiếp tục kích động Cung Tuấn được nữa
Nên gần đây Triết Hạn cũng thường đến Karl bar hơn trước. Anh cũng không uống nhiều rượu, chỉ ngồi một chút để giết thời gian rồi sẽ trở về. Nhưng hôm nay có một người đã thu hút sự chú ý của anh
Là một bartender đang pha chế cocktail. Có lẽ cậu ta là nhân viên mới ở đây vì Triết Hạn không có ấn tượng đã từng gặp cậu trước đó. Kĩ thuật pha chế có vẻ rất thành thạo và điêu luyện... Khiến anh không khỏi nhớ đến...
_Nè cậu đẹp trai...Ưmm... Rượu cậu pha có phải bỏ thuốc trong đó hay không?... Haha... Khiến tôi uống xong thì đêm nào cũng mơ... mơ thấy cậu
Giọng nói cợt nhả vang lên làm người khác khó chịu. Một tên say rượu xiên vẹo bước đến bàn pha chế nắm lấy tay chàng trai bartender kia. Cậu ta muốn giãy tay ra nhưng quản lý đứng bên cạnh lại giữ người lại, ra hiệu cậu ta không được làm mất lòng khách. Mặt cậu ta đỏ cả lên nhưng lại không thể làm gì. Đột nhiên có vài người không biết từ đâu xuất hiện bịt miệng rồi lôi tên say rượu ấy ra khỏi bar
Mọi thứ diễn ra một cách nhanh chóng chưa đầy hai phút. Những người lúc nãy lôi người đi đã trở về nhưng không thấy tên ma men kia đâu nữa. Chỉ thấy một trong những người ấy bước đến cuối đầu với Trương Tam thiếu gia, báo cáo đã giải quyết xong
Chàng Bartender lúc nãy nhìn về phía Triết Hạn, cậu biết anh đã giúp mình giải quyết kẻ gây sự ấy. Cậu bước tới cuối đầu với Triết Hạn
_Cảm ơn đã giúp tôi...
Cậu ta không nóng không lạnh không cảm xúc cuối đầu nói tiếng cảm ơn anh. Nhưng Triết Hạn vẫn nhận ra được sự chân thành trong đó. Anh nhìn cậu ta một cái rồi uống cạn ly rượu của mình trên bàn
_Không có gì... Nếu muốn cảm ơn cậu có thể pha cho tôi một ly Long island... Được không?
Chàng trai gật đầu với Triết Hạn rồi bắt đầu pha chế, cậu đã nghĩ rằng Triết Hạn sẽ đưa ra một yêu cầu kì quái nào đó. Vì cậu biết trên đời này không ai sẽ giúp người khác không công. Nhưng khi nghe yêu cầu của anh thì cậu cũng có chút bất ngờ trong lòng. Vừa pha rượu cậu vừa lén nhìn vào người đàn ông trước mặt. Anh ta còn rất trẻ, khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp. Dù là nam nhân nhưng lại có một khí chất quyến rũ cuốn hút khó cưỡng lại được
Cậu cũng phát hiện anh ta đang chăm chú nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhưng xen lẫn nỗi buồn vô hạn... Họ chỉ là lần đầu gặp nhau nên có lẽ ánh mắt này không dành cho cậu. Vì cậu cũng đã gặp không ít người đến đây mượn rượu giải sầu nhung nhớ người khác
Một ly Long island được đặt trước mặt Triết Hạn. Anh đưa tay chạm lên thành ly, cảm nhận sự mát lạnh thấm vào da thịt. Một hơi uống cạn...
_Hương vị... Rất ngon...
Triết Hạn mỉm cười nhìn người con trai trước mặt
"Cũng rất giống hương vị mà em ấy đã pha..."
Vế sau thì anh chỉ nói với lòng mình
Chàng Bartender bị nụ cười của anh thu hút đến mê mẩn, cậu muốn tiến đến hỏi tên của anh... Nhưng trước khi cậu kịp tiến tới thì một người đàn ông đứng đầu dàn vệ sĩ đã trước một bước nói nhỏ vào tai anh
Chỉ thấy khuôn mặt Triết Hạn đột nhiên thay đổi sau đó liền lập tức đứng lên bước nhanh ra khỏi quán. Chàng bartender ấy muốn gọi anh lại nhưng cậu chỉ có thể dừng bước, hai người họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau...
Mọi thứ chỉ nên kết thúc như vậy
...
_Trương thiếu gia...
Vệ sĩ mở cửa phòng cho Triết Hạn. Khi anh bước vào trong đã không khỏi sửng sốt. Cả căn phòng gần như đã bị hủy hoại. Những vật dụng trang trí vô cùng hào nhoáng và sang trọng chỉ dành cho căn phòng tổng thống duy nhất của Black Diamond hiện tại đã bị đập phá đến nát vụn. Trên sàn nhà còn có chiếc gậy golf yêu thích của Triết Hạn đã bị gãy đôi. Nhưng có lẽ trước khi nó gãy thì chính nó cũng là vũ khí gây ra tất cả sự tàn phá này
Triết Hạn giẫm lên những mảnh vụn thủy tinh trên sàn. Anh bước đến trước cửa phòng ngủ của họ... Chậm rãi đẩy cửa, bước vào bên trong
Cung Tuấn đang nằm trên giường, cậu xoay lưng về phía Triết Hạn nên anh cũng không biết cậu đã ngủ hay chưa. Anh đi đến trước giường nhẹ nhàng ngồi xuống
_Cung Tuấn...
Anh nhỏ giọng gọi tên cậu. Nhưng không nghe được câu trả lời
_Tôi... Tôi không có ý gì với người con trai đó cả... Chỉ là tôi không thích bị làm phiền nên trùng hợp cũng giúp cậu ta giải vây...
Người trên giường vẫn không lên tiếng
_Cậu... đừng giận...
Lúc nãy khi ở quán bar Tăng Sâm báo với anh Giảng Võ nhắn tin cho cậu ta. Nói Cung Tuấn vẫn luôn xem camera quán bar từ lúc anh bước vào quán. Nên thấy rõ chuyện anh giúp cho cậu bartender kia và cả khi anh nói chuyện rồi nhờ cậu ta pha rượu... Cung Tuấn đều đã nhìn thấy...
_Cung Tuấn...
Anh gọi cậu lần nữa
_Chỉ là hiểu lầm... Tôi thật sự không có ý gì với người đó hết...
_Tôi biết...
Cậu cuối cùng cũng chịu trả lời anh
_Nằm xuống... Ngủ đi...
_Cậu nói chuyện với tôi có được không? Đừng như vậy...
Triết Hạn đưa tay muốn chạm vào cậu
_Đừng... Đừng chạm vào tôi... Tôi không muốn mình làm anh đau... Ngủ đi... Làm ơn...
Cậu nhỏ giọng ngăn anh lại
Triết Hạn chỉ đành thu tay mình lại. Anh nằm xuống bên cạnh cậu nhìn vào bóng lưng đối phương. Nhìn thấy đôi vai cậu nhẹ rung rẩy, trong lòng anh như ngàn mũi kim đâm vào. Khoảng cách của họ không biết từ lúc nào lại xa vời như vậy. Dù đang nằm cạnh nhau nhưng lại không thể chạm vào nhau
Cung Tuấn tự ôm lấy bàn tay đau đớn của mình. Lúc nãy khi trong lúc tức giận dùng gậy golf đập đồ, đã bị động đến vết thương cũ trên tay lần trước. Cả trái tim và thể xác cậu đều đang vô cùng đau đớn. Cậu đương nhiên biết Triết Hạn sẽ không để ý đến tên bartender ở quán bar ấy... Vì thứ mà anh để ý chính là việc kĩ thuật bartender của cậu ta làm cho anh nhớ đến... Lăng Duệ
Cung Tuấn tự cười nhạo bản thân mình, cậu có phải nên cảm thấy may mắn. Vì so với một tên chỉ có kĩ thuật bartender... Thì cậu ít ra còn có "trái tim"... của Lăng Duệ
...
Chỉ là Cung Tuấn không ngờ rằng, suy nghĩ ấy của cậu đã sắp bị người anh em tốt của cậu... Triệu Thạch đập tan toàn bộ
Triệu đại thiếu gia một cước đạp sập cửa phòng tổng giám đốc của Simon C mà xông vào
_CUNG TUẤN CHẾT TIỆT... CẬU ĐÂU RỒI HẢ? BƯỚC RA ĐÂY CHO LÃO TỬ
Vừa vào cửa Triệu Thạch đã lớn tiếng kiếm người
Cung Tuấn nhìn người vừa bước vào, ra hiệu cho thư kí không cần ngăn cản
_Cậu đi nghỉ dưỡng vui vẻ một mình... vừa về nước đã muốn đến chỗ tôi gây chuyện?
Rầm...
Triệu đại thiếu gia đập mạnh tay lên bàn nói gằn từng chữ
_Tên họ Cung ngu xuẩn kia... Tôi đã nghe Giảng Võ nói hết mọi chuyện rồi... Cậu dẹp ngay cái tư tưởng thay tim ngu ngốc đó cho tôi
_Đây là chuyện của tôi... Cậu đừng xen vào
Cung Tuấn liếc mắt nhìn trợ lý Giảng bên cạnh, nhưng cậu ta hiện tại chỉ dám cuối đầu trốn tránh
_Chuyện của cậu? Được lắm... Vậy thì cậu hãy đưa lỗ tai ra mà nghe tôi nói cho thật kĩ đây...
Lời nói của Triệu Thạch thu hút ánh mắt của cậu
_"Trái tim" hiện tại trong người cậu... Hoàn toàn... Không phải của người tên Lăng Duệ đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.