Chương 33: Phiên ngoại: Tiểu Duệ
Mật Ngữ Ca
19/02/2023
WARNING: Chống chỉ định cho fan ko chấp nhận xé thuyền canon Tuấn Hạn.
Và những bạn ko xem được SE cũng hãy cân nhắc trước khi đọc
Đây là phiên ngoại về quá khứ của Duệ Hạn. Dành cho bạn nào muốn biết rõ về lý do vì sao Tam thiếu lại yêu tiểu Duệ nhiều như vậy... Phiên ngoại này mình viết chỉ là hàng tặng kèm. Ko hề ảnh hưởng đến nội dung chính của truyện. Nên dù bạn có đọc phiên ngoại hay ko cũng sẽ ko cần sợ ko hiểu truyện chính
...
_1 triệu đô la... Chơi không?
Vĩnh Hy nháy mắt cười với Triết Hạn
_Mạch đại thiếu gia cậu có bao giờ chơi lớn vậy đâu. Nói xem, cậu ta khó tán lắm à?
Triết Hạn đưa mắt nhìn chàng bartender tuấn tú trong quầy rượu gần chỗ họ đang ngồi
_Cũng không khó khăn gì, chỉ là cậu ta thuần túy làm pha chế, cũng không nhận khách lấy tiền... Cái bộ dáng không xem trọng tiền bạc của cậu ta rất cấm dục, rất có tính thử thách
Triết Hạn nhìn bộ dạng say mê háo sắc của tên bạn thân nối khố với mình mà nhịn không được cười
_Nè... Đừng nói là cậu thích người ta rồi, nhưng không muốn hạ mình xuống nước nên mượn chuyện cá cược để quan minh chính đại đi tán tỉnh cậu ta đó nha?
_Cậu bớt đoán mò đi... Thế nào? Có chơi không?
_Chơi chứ... Dạo này mình cũng đang chán
_Nhưng khoan đã... Có điều kiện đính kèm đó nha...
Mạch đại thiếu gia nhếch mép mỉm cười nhìn anh
_... Phải nằm dưới cậu ta đó
_Tên khốn kiếp nhà cậu... 1 triệu đô của cậu lớn lắm sao?... Dám bảo lão tử đi nằm dưới
Triết Hạn tức giận lấy chân đạp người đối diện một cái
_Au... Cậu cũng đâu phải chưa từng nằm dưới... Bực tức cái gì?... Nếu chỉ cần đè cậu ta mà thắng cược thì mình đè cũng được... Cá với cậu làm gì? Thế nào... dám chơi không?
Triết Hạn nhìn ánh mắt khiêu khích của Vĩnh Hy thì ngứa ngáy trong lòng
_Chốt kèo...
...
Lăng Duệ mệt mỏi bước chân từng bước lên bậc thang hành lang phòng trọ. Cậu mướn được căn phòng nhỏ với giá rẻ bèo giữa thành phố đông đúc này đã cảm thấy bản thân may mắn. Nên dù bản thân đã đạp xe suốt một chặng đường dài, về đến nhà còn phải leo 3 tầng thang bộ, cậu vẫn cảm thấy xứng đáng
_Cậu về rồi à? Tôi đã đợi rất lâu rồi đó...
Lăng Duệ ngây ngốc nhìn vị tôn thần ngồi trước nhà mình, xung quanh anh có đầy tàn thuốc lá rải rác, xem ra người này đã ngồi đây rất lâu
_Trương thiếu gia... Hy vọng anh để cho tôi yên có được không? Tôi chỉ là một kẻ làm công ăn lương kiếm tiền... Không chọc nổi các thiếu gia, công tử như anh đâu... Anh đừng phá tôi nữa mà
Triết Hạn nghe cậu nói xong hai mắt anh liền ửng đỏ ngấn nước
_Tôi xin lỗi... Lăng Duệ... Tôi chỉ là rất thích cậu... Nên mới muốn bày tỏ với cậu... Tôi... Tôi không cố ý làm cậu khó chịu đâu...
Lăng Duệ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối như thủy tinh của anh mà chỉ có thể bất lực thở dài
_Hai tháng trước... Tôi cũng đã thấy anh dùng bộ dạng y hệt hôm nay để tỏ tình với một cô gái. Sau đó thành công đưa người ta vào khách sạn... Trương thiếu gia đừng chọc ghẹo tôi nữa mà
Triết Hạn ngước đôi mắt ước sủng như mèo con nhìn cậu, có chút tức giận phân trần
_Chẳng lẽ tôi có quá khứ không tốt thì không được quyền thích cậu sao?... Cậu không thích tôi cũng được. Nhưng không cho phép cậu cấm tôi thích cậu
Nói xong Trương tam thiếu gia tức giận đẩy mạnh vai Lăng Duệ ra rồi bỏ đi... Mà trước khi đi còn giận dỗi đá vào chậu hoa nhỏ trước cửa nhà Lăng Duệ như dằn mặt
Lăng Duệ nhìn bộ dáng kiêu ngạo giận dỗi của anh thì chỉ đành bất lực mỉm cười
Triết Hạn đi ra khỏi khu nhà trọ của Lăng Duệ thì liền có một chiếc xe sang trọng đợi sẵn để đón anh. Vừa bước lên xe, đã có vệ sĩ đưa khăn tay đến. Triết Hạn cầm lấy lau đi chút nước mắt còn trên mặt mình, nhẹ nâng khoé miệng
_Đúng là tên cứng đầu...
_Thiếu gia... Chúng ta trở về nhà luôn sao ?
Vệ sĩ hỏi dò ý anh
_Đến chỗ Patrix...
...
Sau đêm hôm ấy Triết Hạn cũng không xuất hiện trước mặt Lăng Duệ nữa, anh chỉ ngày qua ngày đều đặn gửi cho cậu một chậu hoa nhỏ. Vệ sĩ của anh nói với cậu rằng anh muốn xin lỗi vì đã làm bễ chậu hoa của cậu
Nhưng bỗng một ngày hoa không gửi đến nữa, Lăng Duệ nghĩ rằng người kia đã tìm thú vui mới nên không đến làm phiền cậu nữa... Cho đến khi...
_Cậu có biết Trương Triết Hạn bị đuổi ra khỏi nhà rồi không?
_Có nghe nói... Chuyện anh ta thua bạc ở Macau bị ba anh ta phát hiện rồi... Sau này cũng không cần phải nghe ba chữ "Tam thiếu gia" nữa rồi... Haha
Lăng Duệ đứng gần đó, nghe rõ cuộc nói chuyện của hai vị khách trên quầy bar
...
Khi Lăng Duệ mở cửa nhà chuẩn bị bước vào, cậu phát hiện trên hành lang nhiều thêm một chậu cây nhỏ. Hôm sau cậu liền cố tình về sớm hơn mọi khi. Quả nhiên thấy Triết Hạn đang đặt một chậu cây nhỏ trước nhà cậu
_Sao không để vệ sĩ của anh đem đến?
Triết Hạn giật mình quay lại nhìn cậu
_Họ... Tôi chỉ muốn tự đem đến thôi...
Anh nói xong liền muốn bỏ đi. Nhưng Lăng Duệ trong vô thức đã giữ lấy tay anh. Chỉ là khi cậu chưa kịp hối hận thì đã giật mình vì nhiệt độ từ tay truyền đến
_Sao lại lạnh như vậy...?
Nói xong liền dẫn đối phương vào nhà, rót cho anh một ly nước ấm. Hai người ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ rất lâu, không ai nói với ai câu gì. Triết Hạn chậm rãi ngã đầu lên vai cậu, ôm lấy eo Lăng Duệ. Cậu không đẩy anh ra, cũng không lên tiếng, chỉ im lặng để mặc anh ôm
_Tôi có thể ở lại được không?
Đây là câu nói duy nhất từ lúc anh bước vào nhà cậu. Đêm ấy Lăng Duệ để anh ngủ trên giường, còn cậu thì nằm co ro trên chiếc sofa nhỏ. Đêm đầu tiên họ trải qua cùng nhau
...
_Cậu nấu ăn thật giỏi... Món nào cũng rất ngon
_Ngon thì ăn nhiều vào... Anh ốm như vậy không được đâu
_Vậy tôi cũng nấu cho cậu ăn, có được không?
_Đừng nháo, trong bếp rất nguy hiểm
Cả hai cùng ngồi trên chiếc bàn nhỏ ăn cơm... Họ đã ở cùng nhau ba tuần rồi
...
_Thiếu gia... Những món cậu dặn tôi đều đã mua đến
Triết Hạn nhận đống thức ăn tươi sống trên tay vệ sĩ, rồi nhanh chóng đuổi người đi tránh cho Lăng Duệ trở về nhìn thấy
...
_Triết Hạn... Tôi về rồi...
_AAA...
Lăng Duệ nghe tiếng la của anh trong phòng bếp liền vội chạy vào. Cậu nhìn thấy Triết Hạn đang cố trở một mặt một con cá trong chảo dầu nóng. Vì dầu nhiều và cá có vẻ còn ướt nên những tiếng nổ lớn liên tục vang lên. Cậu lập tức tắt bếp rồi lôi anh ra ngoài
_Đã nói anh đừng vào bếp rồi mà
Đây là lần đầu tiên cậu lớn tiếng với anh
_Tôi chỉ muốn làm gì đó cho cậu...
_Vậy thì đừng để bản thân bị thương
Lăng Duệ nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên những chỗ phồng rộp trên tay anh. Bàn tay mịn màng này chắc chắn chưa từng phải chịu cực khổ. Lăng Duệ dâng lên từng đợt khó chịu trong lòng... Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu căm ghét sự nghèo khổ của bản thân mình... Nếu cậu khá giả một chút thì chắc chắn anh ấy sẽ không phải chịu khổ
_Xin lỗi... Lăng Duệ... Ưmm
Đêm ấy là lần đầu tiên họ ở bên nhau
...
_Chuyển tiền cho cậu rồi đó... Đúng là hết vui
_Thua thì là thua... Cáu kỉnh gì chứ...
Triết Hạn mỉm cười xoa đầu Mạch đại thiếu gia
_Lần sau nhất định phải thêm quy định thời gian vào... Bắt mình chờ tận 3 tháng, cậu mới lôi được người lên giường... Cho cậu thắng là nể mặt thôi
_Vậy thì cảm ơn cậu đã nể mặt
_Cậu dự định thế nào với Lăng Duệ?
_Ngày mai mình có việc phải đến London rồi... Không rảnh đùa với cậu ta nữa. Mình sẽ nhắn tin cho cậu ta, báo tin mình đã về nhà rồi nên không thể tiếp tục qua lại với nhau nữa...
_Không cần phiền phức đâu... Tôi đã nghe thứ cần nghe rồi
Triết Hạn và Vĩnh Hy đều giật mình quay lại. Chỉ thấy Lăng Duệ đã đứng ở gần đó từ lúc nào. Có lẽ cậu đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa họ
Lăng Duệ hôm nay đang học thì nhận được một cuộc gọi kì lạ. Bảo cậu Triết Hạn đang gặp nguy hiểm nên cậu phải lập tức đến ngay. Nhưng khi cậu đến điểm hẹn thì lại thấy anh không gặp vấn đề gì. Khi cậu đến gần thì nghe rõ mười mươi cuộc nói chuyện trên
_Nếu cậu đã nghe rồi thì tôi cũng không cần phải giả vờ nữa... Xin lỗi... Lúc trước chỉ là đùa với cậu thôi
_Vậy cả chuyện anh bị đuổi ra khỏi nhà cũng là đùa đúng không?
Triết Hạn nhẹ nghiên đầu như một lời một cách xác thực
_Vậy thì được rồi...
Nhìn thấy cậu chuẩn bị bỏ đi, Triết Hạn liền giữ lấy tay đối phương
_Sao không tức giận... Cậu có thể mắng tôi hoặc có thể đánh tôi đều được
_Tôi có gì để mắng chứ... Nếu Tam thiếu đã đùa xong rồi... Thì sau này đừng chọc ghẹo tôi nữa
_Xem ra cậu cũng không thích tôi như tôi đã tưởng
Triết Hạn nhếch mép cười nhẹ, xem ra lúc trước chỉ là "thuận nước đẩy thuyền" mà ở bên nhau
_Tôi thật sự đã thích anh rồi... Cũng đang rất đau khổ... Tam thiếu thắng rồi... cũng hài lòng rồi thì đừng chọc ghẹo tôi nữa
_Nhìn cậu đau khổ chỗ nào? Sao tôi không thấy vậy?
Triết Hạn giật mạnh tay cậu, nhìn thấy sự dửng dưng của cậu, không hiểu sao trong lòng anh lại bùng lên lửa giận
_Nếu chọn giữa việc tôi bị anh lừa và việc anh bị đuổi khỏi nhà... Vậy thì... tôi bị lừa vẫn tốt hơn... Tam thiếu gia như anh, làm sao có thể chịu cực khổ... cùng tôi
Lăng Duệ nói xong thì quay lưng rời đi, lần này anh không giữ cậu nữa
Vĩnh Hy thất thần nhìn bóng dáng của người đã đi xa, trong lòng cậu dâng lên một tư vị khó nói
...
Đêm ngày hôm sau, người đáng lẽ lúc này phải ở trên chuyến bay đến London thì hiện tại lại ngồi trước nhà Lăng Duệ đợi cậu
_Để quên một thứ ở chỗ cậu nên phải đến lấy
_Là gì vậy?... Tôi sẽ lấy cho anh
_Tôi để quên một tên ngốc ở đây... Tôi phải quay lại để mang đi
Nói xong anh liền ôm chặt lấy Lăng Duệ
_Tôi thắng 1 triệu đô tiền cá cược... Nhưng lại thua mất trái tim cho cậu rồi...
_Anh lại cá cược với ai nữa đúng không...? Đừng đùa giỡn với tôi nữa mà
_Phải, tôi muốn đùa giỡn với cậu... Mà phải là đùa giỡn cả một đời... Tôi yêu cậu, Lăng Duệ
_Nếu đây là lừa... Thì anh có thể lừa tôi cả đời không
Lăng Duệ cũng đã ôm lại anh, cậu thật sự yêu người con trai này. Dù tình cảm của anh đối với cậu có là gì... Thì cậu vẫn đã yêu anh
....
_Có phải rất đau không...?
Ngón tay Lăng Duệ từng chút chạm nhẹ vào phần má sưng đỏ của anh
_Đương nhiên là đau rồi, từ nhỏ đến lớn ba chưa từng đánh anh
_Em xin lỗi...
_Đồ ngốc... Anh yêu em sao lại thành lỗi của em chứ... Nhưng lần này thì anh bị đuổi khỏi nhà thật rồi... Tiểu Duệ sẽ nuôi anh tiếp đúng không...?
_Em sẽ đi làm kiếm thêm tiền nuôi anh... Sẽ cho anh mọi thứ tốt nhất mà em có thể... Sẽ ở bên anh cả đời
Cậu ôm lấy Triết Hạn vào lòng. Cậu không muốn anh mất đi tất cả nhưng bản thân lại ích kỷ không muốn mất đi anh. Có lẽ ông trời sẽ sớm trừng phạt cậu vì sự ích kỷ này... Nhưng trước lúc đó, hãy cho cậu được ở bên anh ấy
...
_Anh xin lỗi không thể đi Bắc Kinh cùng em
Triết Hạn tiễn cậu ra sân bay
_Em ổn mà... Anh cứ giải quyết công việc của mình đi. Khó khăn lắm ba anh mới chấp nhận chuyện của chúng ta... Anh đừng chọc giận Bác nữa
_Biết rồi... Nghe tiểu Duệ hết có được không...? Tiểu Duệ phải ngoan ngoãn học hành đó. Tốt nghiệp hạng nhất thì anh mới chịu gã cho em
_Vậy nếu... Em không giành được hạng nhất
Cậu lo lắng nhìn anh
_Vậy thì em chỉ cần gã cho anh... Sau này anh sẽ nuôi em
Cậu mỉm cười ôm lấy anh... lần cuối
Lăng Duệ tháo chiếc khăn trên cổ tay cậu, đeo nó vào tay anh. Đây là món quà sinh nhật mà anh đã tặng cậu
_Nó sẽ thay em ở bên cạnh anh... Triết Hạn... Em yêu anh
...
3 ngày sau...
Một âm thanh lớn vang lên bên tai Lăng Duệ. Đó là âm thanh cuối cùng mà cậu còn cảm nhận được trên cuộc đời này
"Triết Hạn... Xin lỗi vì không thể nói lời tạm biệt... Em sẽ cầu nguyện cho hạnh phúc của anh... Sẽ có người thay em yêu anh "
Bầu trời hôm ấy rất đẹp, tình yêu của họ đã đầy đủ viên mãn
Đây là phiên ngoại về quá khứ của Duệ Hạn. Dành cho bạn nào muốn biết rõ về lý do vì sao Tam thiếu lại yêu tiểu Duệ nhiều như vậy... Phiên ngoại này mình viết chỉ là hàng tặng kèm. Ko hề ảnh hưởng đến nội dung chính của truyện. Nên dù bạn có đọc phiên ngoại hay ko cũng sẽ ko cần sợ ko hiểu truyện chính
...
_1 triệu đô la... Chơi không?
Vĩnh Hy nháy mắt cười với Triết Hạn
_Mạch đại thiếu gia cậu có bao giờ chơi lớn vậy đâu. Nói xem, cậu ta khó tán lắm à?
Triết Hạn đưa mắt nhìn chàng bartender tuấn tú trong quầy rượu gần chỗ họ đang ngồi
_Cũng không khó khăn gì, chỉ là cậu ta thuần túy làm pha chế, cũng không nhận khách lấy tiền... Cái bộ dáng không xem trọng tiền bạc của cậu ta rất cấm dục, rất có tính thử thách
Triết Hạn nhìn bộ dạng say mê háo sắc của tên bạn thân nối khố với mình mà nhịn không được cười
_Nè... Đừng nói là cậu thích người ta rồi, nhưng không muốn hạ mình xuống nước nên mượn chuyện cá cược để quan minh chính đại đi tán tỉnh cậu ta đó nha?
_Cậu bớt đoán mò đi... Thế nào? Có chơi không?
_Chơi chứ... Dạo này mình cũng đang chán
_Nhưng khoan đã... Có điều kiện đính kèm đó nha...
Mạch đại thiếu gia nhếch mép mỉm cười nhìn anh
_... Phải nằm dưới cậu ta đó
_Tên khốn kiếp nhà cậu... 1 triệu đô của cậu lớn lắm sao?... Dám bảo lão tử đi nằm dưới
Triết Hạn tức giận lấy chân đạp người đối diện một cái
_Au... Cậu cũng đâu phải chưa từng nằm dưới... Bực tức cái gì?... Nếu chỉ cần đè cậu ta mà thắng cược thì mình đè cũng được... Cá với cậu làm gì? Thế nào... dám chơi không?
Triết Hạn nhìn ánh mắt khiêu khích của Vĩnh Hy thì ngứa ngáy trong lòng
_Chốt kèo...
...
Lăng Duệ mệt mỏi bước chân từng bước lên bậc thang hành lang phòng trọ. Cậu mướn được căn phòng nhỏ với giá rẻ bèo giữa thành phố đông đúc này đã cảm thấy bản thân may mắn. Nên dù bản thân đã đạp xe suốt một chặng đường dài, về đến nhà còn phải leo 3 tầng thang bộ, cậu vẫn cảm thấy xứng đáng
_Cậu về rồi à? Tôi đã đợi rất lâu rồi đó...
Lăng Duệ ngây ngốc nhìn vị tôn thần ngồi trước nhà mình, xung quanh anh có đầy tàn thuốc lá rải rác, xem ra người này đã ngồi đây rất lâu
_Trương thiếu gia... Hy vọng anh để cho tôi yên có được không? Tôi chỉ là một kẻ làm công ăn lương kiếm tiền... Không chọc nổi các thiếu gia, công tử như anh đâu... Anh đừng phá tôi nữa mà
Triết Hạn nghe cậu nói xong hai mắt anh liền ửng đỏ ngấn nước
_Tôi xin lỗi... Lăng Duệ... Tôi chỉ là rất thích cậu... Nên mới muốn bày tỏ với cậu... Tôi... Tôi không cố ý làm cậu khó chịu đâu...
Lăng Duệ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối như thủy tinh của anh mà chỉ có thể bất lực thở dài
_Hai tháng trước... Tôi cũng đã thấy anh dùng bộ dạng y hệt hôm nay để tỏ tình với một cô gái. Sau đó thành công đưa người ta vào khách sạn... Trương thiếu gia đừng chọc ghẹo tôi nữa mà
Triết Hạn ngước đôi mắt ước sủng như mèo con nhìn cậu, có chút tức giận phân trần
_Chẳng lẽ tôi có quá khứ không tốt thì không được quyền thích cậu sao?... Cậu không thích tôi cũng được. Nhưng không cho phép cậu cấm tôi thích cậu
Nói xong Trương tam thiếu gia tức giận đẩy mạnh vai Lăng Duệ ra rồi bỏ đi... Mà trước khi đi còn giận dỗi đá vào chậu hoa nhỏ trước cửa nhà Lăng Duệ như dằn mặt
Lăng Duệ nhìn bộ dáng kiêu ngạo giận dỗi của anh thì chỉ đành bất lực mỉm cười
Triết Hạn đi ra khỏi khu nhà trọ của Lăng Duệ thì liền có một chiếc xe sang trọng đợi sẵn để đón anh. Vừa bước lên xe, đã có vệ sĩ đưa khăn tay đến. Triết Hạn cầm lấy lau đi chút nước mắt còn trên mặt mình, nhẹ nâng khoé miệng
_Đúng là tên cứng đầu...
_Thiếu gia... Chúng ta trở về nhà luôn sao ?
Vệ sĩ hỏi dò ý anh
_Đến chỗ Patrix...
...
Sau đêm hôm ấy Triết Hạn cũng không xuất hiện trước mặt Lăng Duệ nữa, anh chỉ ngày qua ngày đều đặn gửi cho cậu một chậu hoa nhỏ. Vệ sĩ của anh nói với cậu rằng anh muốn xin lỗi vì đã làm bễ chậu hoa của cậu
Nhưng bỗng một ngày hoa không gửi đến nữa, Lăng Duệ nghĩ rằng người kia đã tìm thú vui mới nên không đến làm phiền cậu nữa... Cho đến khi...
_Cậu có biết Trương Triết Hạn bị đuổi ra khỏi nhà rồi không?
_Có nghe nói... Chuyện anh ta thua bạc ở Macau bị ba anh ta phát hiện rồi... Sau này cũng không cần phải nghe ba chữ "Tam thiếu gia" nữa rồi... Haha
Lăng Duệ đứng gần đó, nghe rõ cuộc nói chuyện của hai vị khách trên quầy bar
...
Khi Lăng Duệ mở cửa nhà chuẩn bị bước vào, cậu phát hiện trên hành lang nhiều thêm một chậu cây nhỏ. Hôm sau cậu liền cố tình về sớm hơn mọi khi. Quả nhiên thấy Triết Hạn đang đặt một chậu cây nhỏ trước nhà cậu
_Sao không để vệ sĩ của anh đem đến?
Triết Hạn giật mình quay lại nhìn cậu
_Họ... Tôi chỉ muốn tự đem đến thôi...
Anh nói xong liền muốn bỏ đi. Nhưng Lăng Duệ trong vô thức đã giữ lấy tay anh. Chỉ là khi cậu chưa kịp hối hận thì đã giật mình vì nhiệt độ từ tay truyền đến
_Sao lại lạnh như vậy...?
Nói xong liền dẫn đối phương vào nhà, rót cho anh một ly nước ấm. Hai người ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ rất lâu, không ai nói với ai câu gì. Triết Hạn chậm rãi ngã đầu lên vai cậu, ôm lấy eo Lăng Duệ. Cậu không đẩy anh ra, cũng không lên tiếng, chỉ im lặng để mặc anh ôm
_Tôi có thể ở lại được không?
Đây là câu nói duy nhất từ lúc anh bước vào nhà cậu. Đêm ấy Lăng Duệ để anh ngủ trên giường, còn cậu thì nằm co ro trên chiếc sofa nhỏ. Đêm đầu tiên họ trải qua cùng nhau
...
_Cậu nấu ăn thật giỏi... Món nào cũng rất ngon
_Ngon thì ăn nhiều vào... Anh ốm như vậy không được đâu
_Vậy tôi cũng nấu cho cậu ăn, có được không?
_Đừng nháo, trong bếp rất nguy hiểm
Cả hai cùng ngồi trên chiếc bàn nhỏ ăn cơm... Họ đã ở cùng nhau ba tuần rồi
...
_Thiếu gia... Những món cậu dặn tôi đều đã mua đến
Triết Hạn nhận đống thức ăn tươi sống trên tay vệ sĩ, rồi nhanh chóng đuổi người đi tránh cho Lăng Duệ trở về nhìn thấy
...
_Triết Hạn... Tôi về rồi...
_AAA...
Lăng Duệ nghe tiếng la của anh trong phòng bếp liền vội chạy vào. Cậu nhìn thấy Triết Hạn đang cố trở một mặt một con cá trong chảo dầu nóng. Vì dầu nhiều và cá có vẻ còn ướt nên những tiếng nổ lớn liên tục vang lên. Cậu lập tức tắt bếp rồi lôi anh ra ngoài
_Đã nói anh đừng vào bếp rồi mà
Đây là lần đầu tiên cậu lớn tiếng với anh
_Tôi chỉ muốn làm gì đó cho cậu...
_Vậy thì đừng để bản thân bị thương
Lăng Duệ nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên những chỗ phồng rộp trên tay anh. Bàn tay mịn màng này chắc chắn chưa từng phải chịu cực khổ. Lăng Duệ dâng lên từng đợt khó chịu trong lòng... Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu căm ghét sự nghèo khổ của bản thân mình... Nếu cậu khá giả một chút thì chắc chắn anh ấy sẽ không phải chịu khổ
_Xin lỗi... Lăng Duệ... Ưmm
Đêm ấy là lần đầu tiên họ ở bên nhau
...
_Chuyển tiền cho cậu rồi đó... Đúng là hết vui
_Thua thì là thua... Cáu kỉnh gì chứ...
Triết Hạn mỉm cười xoa đầu Mạch đại thiếu gia
_Lần sau nhất định phải thêm quy định thời gian vào... Bắt mình chờ tận 3 tháng, cậu mới lôi được người lên giường... Cho cậu thắng là nể mặt thôi
_Vậy thì cảm ơn cậu đã nể mặt
_Cậu dự định thế nào với Lăng Duệ?
_Ngày mai mình có việc phải đến London rồi... Không rảnh đùa với cậu ta nữa. Mình sẽ nhắn tin cho cậu ta, báo tin mình đã về nhà rồi nên không thể tiếp tục qua lại với nhau nữa...
_Không cần phiền phức đâu... Tôi đã nghe thứ cần nghe rồi
Triết Hạn và Vĩnh Hy đều giật mình quay lại. Chỉ thấy Lăng Duệ đã đứng ở gần đó từ lúc nào. Có lẽ cậu đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa họ
Lăng Duệ hôm nay đang học thì nhận được một cuộc gọi kì lạ. Bảo cậu Triết Hạn đang gặp nguy hiểm nên cậu phải lập tức đến ngay. Nhưng khi cậu đến điểm hẹn thì lại thấy anh không gặp vấn đề gì. Khi cậu đến gần thì nghe rõ mười mươi cuộc nói chuyện trên
_Nếu cậu đã nghe rồi thì tôi cũng không cần phải giả vờ nữa... Xin lỗi... Lúc trước chỉ là đùa với cậu thôi
_Vậy cả chuyện anh bị đuổi ra khỏi nhà cũng là đùa đúng không?
Triết Hạn nhẹ nghiên đầu như một lời một cách xác thực
_Vậy thì được rồi...
Nhìn thấy cậu chuẩn bị bỏ đi, Triết Hạn liền giữ lấy tay đối phương
_Sao không tức giận... Cậu có thể mắng tôi hoặc có thể đánh tôi đều được
_Tôi có gì để mắng chứ... Nếu Tam thiếu đã đùa xong rồi... Thì sau này đừng chọc ghẹo tôi nữa
_Xem ra cậu cũng không thích tôi như tôi đã tưởng
Triết Hạn nhếch mép cười nhẹ, xem ra lúc trước chỉ là "thuận nước đẩy thuyền" mà ở bên nhau
_Tôi thật sự đã thích anh rồi... Cũng đang rất đau khổ... Tam thiếu thắng rồi... cũng hài lòng rồi thì đừng chọc ghẹo tôi nữa
_Nhìn cậu đau khổ chỗ nào? Sao tôi không thấy vậy?
Triết Hạn giật mạnh tay cậu, nhìn thấy sự dửng dưng của cậu, không hiểu sao trong lòng anh lại bùng lên lửa giận
_Nếu chọn giữa việc tôi bị anh lừa và việc anh bị đuổi khỏi nhà... Vậy thì... tôi bị lừa vẫn tốt hơn... Tam thiếu gia như anh, làm sao có thể chịu cực khổ... cùng tôi
Lăng Duệ nói xong thì quay lưng rời đi, lần này anh không giữ cậu nữa
Vĩnh Hy thất thần nhìn bóng dáng của người đã đi xa, trong lòng cậu dâng lên một tư vị khó nói
...
Đêm ngày hôm sau, người đáng lẽ lúc này phải ở trên chuyến bay đến London thì hiện tại lại ngồi trước nhà Lăng Duệ đợi cậu
_Để quên một thứ ở chỗ cậu nên phải đến lấy
_Là gì vậy?... Tôi sẽ lấy cho anh
_Tôi để quên một tên ngốc ở đây... Tôi phải quay lại để mang đi
Nói xong anh liền ôm chặt lấy Lăng Duệ
_Tôi thắng 1 triệu đô tiền cá cược... Nhưng lại thua mất trái tim cho cậu rồi...
_Anh lại cá cược với ai nữa đúng không...? Đừng đùa giỡn với tôi nữa mà
_Phải, tôi muốn đùa giỡn với cậu... Mà phải là đùa giỡn cả một đời... Tôi yêu cậu, Lăng Duệ
_Nếu đây là lừa... Thì anh có thể lừa tôi cả đời không
Lăng Duệ cũng đã ôm lại anh, cậu thật sự yêu người con trai này. Dù tình cảm của anh đối với cậu có là gì... Thì cậu vẫn đã yêu anh
....
_Có phải rất đau không...?
Ngón tay Lăng Duệ từng chút chạm nhẹ vào phần má sưng đỏ của anh
_Đương nhiên là đau rồi, từ nhỏ đến lớn ba chưa từng đánh anh
_Em xin lỗi...
_Đồ ngốc... Anh yêu em sao lại thành lỗi của em chứ... Nhưng lần này thì anh bị đuổi khỏi nhà thật rồi... Tiểu Duệ sẽ nuôi anh tiếp đúng không...?
_Em sẽ đi làm kiếm thêm tiền nuôi anh... Sẽ cho anh mọi thứ tốt nhất mà em có thể... Sẽ ở bên anh cả đời
Cậu ôm lấy Triết Hạn vào lòng. Cậu không muốn anh mất đi tất cả nhưng bản thân lại ích kỷ không muốn mất đi anh. Có lẽ ông trời sẽ sớm trừng phạt cậu vì sự ích kỷ này... Nhưng trước lúc đó, hãy cho cậu được ở bên anh ấy
...
_Anh xin lỗi không thể đi Bắc Kinh cùng em
Triết Hạn tiễn cậu ra sân bay
_Em ổn mà... Anh cứ giải quyết công việc của mình đi. Khó khăn lắm ba anh mới chấp nhận chuyện của chúng ta... Anh đừng chọc giận Bác nữa
_Biết rồi... Nghe tiểu Duệ hết có được không...? Tiểu Duệ phải ngoan ngoãn học hành đó. Tốt nghiệp hạng nhất thì anh mới chịu gã cho em
_Vậy nếu... Em không giành được hạng nhất
Cậu lo lắng nhìn anh
_Vậy thì em chỉ cần gã cho anh... Sau này anh sẽ nuôi em
Cậu mỉm cười ôm lấy anh... lần cuối
Lăng Duệ tháo chiếc khăn trên cổ tay cậu, đeo nó vào tay anh. Đây là món quà sinh nhật mà anh đã tặng cậu
_Nó sẽ thay em ở bên cạnh anh... Triết Hạn... Em yêu anh
...
3 ngày sau...
Một âm thanh lớn vang lên bên tai Lăng Duệ. Đó là âm thanh cuối cùng mà cậu còn cảm nhận được trên cuộc đời này
"Triết Hạn... Xin lỗi vì không thể nói lời tạm biệt... Em sẽ cầu nguyện cho hạnh phúc của anh... Sẽ có người thay em yêu anh "
Bầu trời hôm ấy rất đẹp, tình yêu của họ đã đầy đủ viên mãn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.