Chương 38: Sự điên cuồng của Patrix 2
Mật Ngữ Ca
19/02/2023
_Không vội... Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị vứt bỏ như tôi thôi
Vết thương suốt nhiều ngày nay của Cung đại thiếu gia lại lần bị người ta xé ra không chút thương tiếc. Cậu nắm lấy cổ áo đối phương
_Có ngon thì nói lại xem...
_Hahaa... Tôi không sợ nói... Chỉ là Cung đại thiếu gia có sợ nghe hay không...?
_NÓI...
_Vậy anh cho rằng Tam thiếu sẽ ở bên anh bao lâu?... Một năm?... Hai năm?... Hahaaa... Không lẽ anh cho rằng là một đời sao...? Tỉnh mộng đi Cung đại thiếu gia. Anh hiện tại chẳng qua chỉ một trò tiêu khiển của Tam thiếu... Là một món đồ chơi mới mẻ mà anh ấy muốn có cho bằng được... Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào... quyến rũ, diễn kịch, quan tâm, chăm sóc...
Patrix nhếch môi mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt không chút sợ hãi
_Để tôi đoán xem, có phải lúc đầu là Tam thiếu theo đuổi anh có đúng không? Theo đuổi một cách cuồng nhiệt, một cách si mê... Khiến anh cho rằng bản thân là người mà anh ấy yêu nhất... Thậm chí khi anh phát hiện ra mọi lời nói của anh ấy với anh chỉ là dối trá, là lừa gạt, là mật ngọt đầu môi... Thì anh vẫn nguyện đắm chìm trong giấc mộng hư ảo ấy
Ánh mắt Cung Tuấn lúc này đã hằn lên từng tia máu đỏ. Nhưng Patrix vẫn tiếp tục khiêu khích cậu
_Có biết vì sao tôi lại biết không? Vì anh không phải là người đầu tiên... Càng sẽ không là người cuối cùng. Không sớm thì muộn anh ấy cũng sẽ vứt bỏ anh để tìm đến niềm vui mới... Tam thiếu đối với anh hiện tại không bằng một góc khi đối với tên nghèo hèn kia... Tôi đã cho rằng hắn ta là người mà Tam thiếu yêu nhất, chỉ cần một bước nữa thôi thì đã có thể cùng anh ấy bước chân vào lễ đường...
Patrix nhếch mép khinh thường
_Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Tôi mới chỉ đi có 5 năm thì vị trí ấy hiện tại đã thay bằng Cung đại thiếu gia anh... Tên nghèo hèn đó không biết đã bị vứt bỏ đến phương trời nào. Có thể đã được cho một số tiền để tống ra nước ngoài mất rồi... Năm xưa là tôi tuổi trẻ bồng bột, đã quá hấp tấp nóng nảy nên mới vội vàng ra tay với hắn như vậy... Phải chi tôi chờ thêm một thời gian nữa... Thì Tam thiếu sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét các người... Tên nghèo hèn năm đó cũng vậy... Cung đại thiếu gia anh cũng sẽ như vậy...
_A... Ưmmm...
Cung Tuấn đột nhiên siết chặt lấy cổ đối phương. Đôi mắt cậu tối đen như tu la địa ngục
_Đừng tưởng rằng tôi không dám giết cậu
_Vậy... thì... ưm... giết... đi...
Giảng Võ đứng bên cạnh theo dõi cả câu chuyện, muốn tiến lên ngăn cản thiếu gia nhà mình. Tất nhiên không phải vì cậu lo lắng cho Patrix, mà chỉ vì bệnh tình Cung Tuấn kiên kị nhất là việc quá tức giận. Chỉ là khi cậu sắp bước lên thì đã thấy Cung Tuấn buông tay khỏi cổ họng Patrix
Tâm trạng đang điên cuồng tức giận của cậu đột nhiên thay đổi. Cung Tuấn nhếch mép mỉm cười nắm lấy cằm người đối diện
_Cậu đã chơi trò khích tướng này với bao nhiêu người sau lưng Trương Triết Hạn rồi... Để tôi đoán xem... Ngoài mặt thì cậu cam chịu, ngoan ngoãn làm một tiểu tình nhân hiểu chuyện nghe lời. Nhưng sau đó thì tìm đến từng tình nhân của Trương Triết Hạn mà ra tay... Tiểu Duệ đó không phải là người đầu tiên... Nhưng đáng tiếc, tôi thì đã là người cuối cùng của cậu rồi...
Nói xong Cung Tuấn liền đưa tay ra hiệu, một vệ sĩ bước lên rút một con dao găm đặt vào tay cậu
_Chết thì rất đơn giản... Nhưng tôi lại muốn cậu sống...
"Sống không bằng chết"
_Anh muốn làm gì...?
Patrix sợ hãi nhìn người trước mặt. Lúc nãy khi Cung Tuấn bóp cổ cậu ta thì có thể là do sự điên cuồng kích thích nên Patrix thật sự không quá lo sợ. Nhưng lúc này khi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ như thần chết bước lên từ địa ngục của Cung Tuấn thì trái tim cậu ta thật sự đập đến không có quy luật
Cung Tuấn một tay cầm dao găm, một tay nắm chặt cằm Patrix
_Khuôn mặt này thật sự rất xinh đẹp, thanh khiết... Là khuôn mặt Trương Triết Hạn yêu thích đúng không?... Thảo nào anh ta trước kia rất hứng thú với người tình cũ của tôi... Cậu và cậu ta có khí chất rất giống nhau...
_AAAAAA........
Tiếng hét đau đớn vang lên, vọng khắp nhà xưởng to lớn. Nhưng khuôn mặt đẫm máu của Patrix lại như đối lập hoàn toàn với con dao găm trên tay Cung Tuấn, trên dao chỉ dính một vệt máu nhỏ. Chứng tỏ người ra tay vô cùng dứt khoát và chuẩn xác. Một vết thương tạo ra từ dao kéo dài từ đuôi mắt trái xuống tận cằm Patrix. Khiến cho khuôn mặt như thiên sứ của cậu ta hiện tại như ác quỷ đáng sợ
_Đưa cậu ta về Mỹ... Nếu đã gặp tai nạn thì đương nhiên phải có chút sẹo kĩ niệm
Cung Tuấn đưa lại dao găm cho Giảng Võ rồi dùng khăn sạch lau tay
_Nghĩ xem... nếu Trương Triết Hạn nhìn thấy khuôn mặt này của cậu... Liệu anh ta có cảm thấy kinh tởm không... À... Phải rồi, đừng nghĩ đến việc trị lành vết sẹo. Người của tôi sẽ luôn canh chừng cậu... Nếu vết sẹo này biến mất thì sẽ có một vết sẹo khác thay thế vào
Khi nhìn thấy Cung Tuấn quay lưng rời đi đã khá xa. Patrix vẫn cố nén đau đớn mà căm phẫn hét lớn
_CUNG TUẤN... Hôm nay mày không giết chết tao thì chắc chắn có một ngày mày sẽ hối hận... Cả mày và cả tên nghèo hèn Lăng Duệ đó. Tao sẽ đợi tụi mày ở dưới địa ngục
Choang...
Là tiếng chiếc dao găm trong tay Giảng Võ rơi xuống đất. Khuôn mặt cậu ta không những vô cùng kinh ngạc mà còn trắng toát khi nghe lời nói của Patrix. Những điều này đều lọt vào tầm nhìn của Cung Tuấn. Như linh cảm được điều gì, cậu tiến đến nắm chặt cổ áo Giảng Võ
_Lăng Duệ... Cậu biết người tên Lăng Duệ?
Giảng Võ ngậm chặt miệng không nói thành lời. Giờ phút này cậu ta thật sự muốn tự đâm mình một dao còn đỡ hơn là trả lời câu hỏi của Cung Tuấn
_CẬU CÂM RỒI SAO?
_Thiếu... Thiếu gia... Có thể... Có thể chỉ là trùng hợp... Nhưng người năm đó hiến tim cho cậu... Cũng tên là... Lăng Duệ...
Khung cảnh trước mắt Cung Tuấn bỗng chốc u ám tối đen. Đôi tai cậu không nghe được âm thanh gì nữa, nó chỉ đang vang lên những âm thanh oang oang chát chúa như đánh mạnh vào màng nhĩ. Trái tim trong lồng ngực thì đang siết chặt lại vô cùng đau đớn
_Thiếu gia... Có thể chỉ là trùng hợp... Là trùng hợp thôi...
Những lời này đã không còn có thể lọt được vào tai Cung Tuấn. Bàn tay cậu rung rẩy nắm lấy ống quần, tứ chi đã gần như kiệt quệ mà quỵ xuống
_Thiếu gia... Thiếu gia... Cậu bình tĩnh lại đã...
Giảng Võ vội vàng đỡ lấy Cung Tuấn. Cậu ta không ngờ rằng đại thiếu gia nhà mình lại suy sụp đến mức độ như vậy. Hoàn toàn đã không còn bộ dạng oai phong hùng hổ như lúc nãy trước mặt Patrix nữa. Không chỉ Giảng Võ, mà hơn hai mươi vệ sĩ hiện tại có mặt ở đây cũng không tin có ngày họ sẽ nhìn thấy một Cung đại thiếu gia suy sụp yếu đuối như chính lúc này
Cung Tuấn dùng hai tay ôm chặt đầu mình, mong cố gắng giảm được những âm thanh oang oang trong tai mình. Cậu rất muốn hét lên nhưng bản thân đã không còn chút sức lực. Chuỗi kí ức nhập nhằng như tia chớp thoáng qua trong đầu cậu
"Vết sẹo không xấu... Đường may rất đẹp... Trái tim bên trong cũng rất ấm áp"
"Trên đời này có một số thứ dù cậu cố gắng thế nào thì vẫn sẽ mất đi, dù cậu có tiền bạc danh vọng lớn đến đâu, thì cũng không thể níu kéo được nó... Chi bằng hãy cố gắng thích nghi với sự mất mát, nếu có thể thì hãy tìm lấy một sự thay thế cho những mất mát đã qua...
Đã là thay thế thì làm sao có thể so sánh với bản gốc được...
Chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể thay thế được... Chẳng phải vẫn tốt hơn là không có gì sao...?"
"Lần đầu tiên gặp mặt đã thích cậu... Lần đầu tiên ngủ cùng nhau vẫn thích cậu... Hiện tại nằm ở đây vẫn đang thích cậu..."
"Vì được ở bên người mình yêu, tôi không ngại làm một người thay thế..."
"Vì được ở bên người mình yêu, tôi không ngại làm một người thay thế..."
"VÌ ĐƯỢC Ở BÊN NGƯỜI MÌNH YÊU... TÔI KHÔNG NGẠI LÀM MỘT NGƯỜI THAY THẾ"
HAHAAAAA...
_Hoá ra là vậy.... Hahaaa... Hoá ra là vậy... Tất cả... Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi...
_Thiếu gia cậu mau uống thuốc đi... Sức khỏe của cậu không thể kích động được
Giảng Võ lấy ra hai viên thuốc đưa cho Cung Tuấn. Vẫn tưởng rằng sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian khuyên giải. Nhưng không ngờ Cung Tuấn nhìn thấy thuốc xong liền cầm lấy bỏ thẳng vào miệng nuốt xuống. Nước Giảng Võ đưa tới, cậu cũng cầm lấy chai uống vào một ngụm lớn
_Lập tức... trở về Tứ Xuyên... dùng trực thăng bên ngoài...
_Thiếu gia... Sức khỏe của cậu không thể lên trực thăng lúc này được. Chuyên cơ của chúng ta đã đợi sẵn ở sân bay HongKong rồi... Bác sĩ riêng của cậu cũng đang đợi ở đó...
Thể trạng hiện tại của Cung Tuấn có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào. Cần phải lập tức được bác sĩ kiểm tra chứ không phải liều mạng trở về trên trực thăng
_Giảng Võ... Tôi sẽ cố gắng... Nhưng nếu không sớm gặp được anh ấy... Tôi sợ mình sẽ không chống đỡ được...
Vết thương suốt nhiều ngày nay của Cung đại thiếu gia lại lần bị người ta xé ra không chút thương tiếc. Cậu nắm lấy cổ áo đối phương
_Có ngon thì nói lại xem...
_Hahaa... Tôi không sợ nói... Chỉ là Cung đại thiếu gia có sợ nghe hay không...?
_NÓI...
_Vậy anh cho rằng Tam thiếu sẽ ở bên anh bao lâu?... Một năm?... Hai năm?... Hahaaa... Không lẽ anh cho rằng là một đời sao...? Tỉnh mộng đi Cung đại thiếu gia. Anh hiện tại chẳng qua chỉ một trò tiêu khiển của Tam thiếu... Là một món đồ chơi mới mẻ mà anh ấy muốn có cho bằng được... Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào... quyến rũ, diễn kịch, quan tâm, chăm sóc...
Patrix nhếch môi mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt không chút sợ hãi
_Để tôi đoán xem, có phải lúc đầu là Tam thiếu theo đuổi anh có đúng không? Theo đuổi một cách cuồng nhiệt, một cách si mê... Khiến anh cho rằng bản thân là người mà anh ấy yêu nhất... Thậm chí khi anh phát hiện ra mọi lời nói của anh ấy với anh chỉ là dối trá, là lừa gạt, là mật ngọt đầu môi... Thì anh vẫn nguyện đắm chìm trong giấc mộng hư ảo ấy
Ánh mắt Cung Tuấn lúc này đã hằn lên từng tia máu đỏ. Nhưng Patrix vẫn tiếp tục khiêu khích cậu
_Có biết vì sao tôi lại biết không? Vì anh không phải là người đầu tiên... Càng sẽ không là người cuối cùng. Không sớm thì muộn anh ấy cũng sẽ vứt bỏ anh để tìm đến niềm vui mới... Tam thiếu đối với anh hiện tại không bằng một góc khi đối với tên nghèo hèn kia... Tôi đã cho rằng hắn ta là người mà Tam thiếu yêu nhất, chỉ cần một bước nữa thôi thì đã có thể cùng anh ấy bước chân vào lễ đường...
Patrix nhếch mép khinh thường
_Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Tôi mới chỉ đi có 5 năm thì vị trí ấy hiện tại đã thay bằng Cung đại thiếu gia anh... Tên nghèo hèn đó không biết đã bị vứt bỏ đến phương trời nào. Có thể đã được cho một số tiền để tống ra nước ngoài mất rồi... Năm xưa là tôi tuổi trẻ bồng bột, đã quá hấp tấp nóng nảy nên mới vội vàng ra tay với hắn như vậy... Phải chi tôi chờ thêm một thời gian nữa... Thì Tam thiếu sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét các người... Tên nghèo hèn năm đó cũng vậy... Cung đại thiếu gia anh cũng sẽ như vậy...
_A... Ưmmm...
Cung Tuấn đột nhiên siết chặt lấy cổ đối phương. Đôi mắt cậu tối đen như tu la địa ngục
_Đừng tưởng rằng tôi không dám giết cậu
_Vậy... thì... ưm... giết... đi...
Giảng Võ đứng bên cạnh theo dõi cả câu chuyện, muốn tiến lên ngăn cản thiếu gia nhà mình. Tất nhiên không phải vì cậu lo lắng cho Patrix, mà chỉ vì bệnh tình Cung Tuấn kiên kị nhất là việc quá tức giận. Chỉ là khi cậu sắp bước lên thì đã thấy Cung Tuấn buông tay khỏi cổ họng Patrix
Tâm trạng đang điên cuồng tức giận của cậu đột nhiên thay đổi. Cung Tuấn nhếch mép mỉm cười nắm lấy cằm người đối diện
_Cậu đã chơi trò khích tướng này với bao nhiêu người sau lưng Trương Triết Hạn rồi... Để tôi đoán xem... Ngoài mặt thì cậu cam chịu, ngoan ngoãn làm một tiểu tình nhân hiểu chuyện nghe lời. Nhưng sau đó thì tìm đến từng tình nhân của Trương Triết Hạn mà ra tay... Tiểu Duệ đó không phải là người đầu tiên... Nhưng đáng tiếc, tôi thì đã là người cuối cùng của cậu rồi...
Nói xong Cung Tuấn liền đưa tay ra hiệu, một vệ sĩ bước lên rút một con dao găm đặt vào tay cậu
_Chết thì rất đơn giản... Nhưng tôi lại muốn cậu sống...
"Sống không bằng chết"
_Anh muốn làm gì...?
Patrix sợ hãi nhìn người trước mặt. Lúc nãy khi Cung Tuấn bóp cổ cậu ta thì có thể là do sự điên cuồng kích thích nên Patrix thật sự không quá lo sợ. Nhưng lúc này khi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ như thần chết bước lên từ địa ngục của Cung Tuấn thì trái tim cậu ta thật sự đập đến không có quy luật
Cung Tuấn một tay cầm dao găm, một tay nắm chặt cằm Patrix
_Khuôn mặt này thật sự rất xinh đẹp, thanh khiết... Là khuôn mặt Trương Triết Hạn yêu thích đúng không?... Thảo nào anh ta trước kia rất hứng thú với người tình cũ của tôi... Cậu và cậu ta có khí chất rất giống nhau...
_AAAAAA........
Tiếng hét đau đớn vang lên, vọng khắp nhà xưởng to lớn. Nhưng khuôn mặt đẫm máu của Patrix lại như đối lập hoàn toàn với con dao găm trên tay Cung Tuấn, trên dao chỉ dính một vệt máu nhỏ. Chứng tỏ người ra tay vô cùng dứt khoát và chuẩn xác. Một vết thương tạo ra từ dao kéo dài từ đuôi mắt trái xuống tận cằm Patrix. Khiến cho khuôn mặt như thiên sứ của cậu ta hiện tại như ác quỷ đáng sợ
_Đưa cậu ta về Mỹ... Nếu đã gặp tai nạn thì đương nhiên phải có chút sẹo kĩ niệm
Cung Tuấn đưa lại dao găm cho Giảng Võ rồi dùng khăn sạch lau tay
_Nghĩ xem... nếu Trương Triết Hạn nhìn thấy khuôn mặt này của cậu... Liệu anh ta có cảm thấy kinh tởm không... À... Phải rồi, đừng nghĩ đến việc trị lành vết sẹo. Người của tôi sẽ luôn canh chừng cậu... Nếu vết sẹo này biến mất thì sẽ có một vết sẹo khác thay thế vào
Khi nhìn thấy Cung Tuấn quay lưng rời đi đã khá xa. Patrix vẫn cố nén đau đớn mà căm phẫn hét lớn
_CUNG TUẤN... Hôm nay mày không giết chết tao thì chắc chắn có một ngày mày sẽ hối hận... Cả mày và cả tên nghèo hèn Lăng Duệ đó. Tao sẽ đợi tụi mày ở dưới địa ngục
Choang...
Là tiếng chiếc dao găm trong tay Giảng Võ rơi xuống đất. Khuôn mặt cậu ta không những vô cùng kinh ngạc mà còn trắng toát khi nghe lời nói của Patrix. Những điều này đều lọt vào tầm nhìn của Cung Tuấn. Như linh cảm được điều gì, cậu tiến đến nắm chặt cổ áo Giảng Võ
_Lăng Duệ... Cậu biết người tên Lăng Duệ?
Giảng Võ ngậm chặt miệng không nói thành lời. Giờ phút này cậu ta thật sự muốn tự đâm mình một dao còn đỡ hơn là trả lời câu hỏi của Cung Tuấn
_CẬU CÂM RỒI SAO?
_Thiếu... Thiếu gia... Có thể... Có thể chỉ là trùng hợp... Nhưng người năm đó hiến tim cho cậu... Cũng tên là... Lăng Duệ...
Khung cảnh trước mắt Cung Tuấn bỗng chốc u ám tối đen. Đôi tai cậu không nghe được âm thanh gì nữa, nó chỉ đang vang lên những âm thanh oang oang chát chúa như đánh mạnh vào màng nhĩ. Trái tim trong lồng ngực thì đang siết chặt lại vô cùng đau đớn
_Thiếu gia... Có thể chỉ là trùng hợp... Là trùng hợp thôi...
Những lời này đã không còn có thể lọt được vào tai Cung Tuấn. Bàn tay cậu rung rẩy nắm lấy ống quần, tứ chi đã gần như kiệt quệ mà quỵ xuống
_Thiếu gia... Thiếu gia... Cậu bình tĩnh lại đã...
Giảng Võ vội vàng đỡ lấy Cung Tuấn. Cậu ta không ngờ rằng đại thiếu gia nhà mình lại suy sụp đến mức độ như vậy. Hoàn toàn đã không còn bộ dạng oai phong hùng hổ như lúc nãy trước mặt Patrix nữa. Không chỉ Giảng Võ, mà hơn hai mươi vệ sĩ hiện tại có mặt ở đây cũng không tin có ngày họ sẽ nhìn thấy một Cung đại thiếu gia suy sụp yếu đuối như chính lúc này
Cung Tuấn dùng hai tay ôm chặt đầu mình, mong cố gắng giảm được những âm thanh oang oang trong tai mình. Cậu rất muốn hét lên nhưng bản thân đã không còn chút sức lực. Chuỗi kí ức nhập nhằng như tia chớp thoáng qua trong đầu cậu
"Vết sẹo không xấu... Đường may rất đẹp... Trái tim bên trong cũng rất ấm áp"
"Trên đời này có một số thứ dù cậu cố gắng thế nào thì vẫn sẽ mất đi, dù cậu có tiền bạc danh vọng lớn đến đâu, thì cũng không thể níu kéo được nó... Chi bằng hãy cố gắng thích nghi với sự mất mát, nếu có thể thì hãy tìm lấy một sự thay thế cho những mất mát đã qua...
Đã là thay thế thì làm sao có thể so sánh với bản gốc được...
Chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể thay thế được... Chẳng phải vẫn tốt hơn là không có gì sao...?"
"Lần đầu tiên gặp mặt đã thích cậu... Lần đầu tiên ngủ cùng nhau vẫn thích cậu... Hiện tại nằm ở đây vẫn đang thích cậu..."
"Vì được ở bên người mình yêu, tôi không ngại làm một người thay thế..."
"Vì được ở bên người mình yêu, tôi không ngại làm một người thay thế..."
"VÌ ĐƯỢC Ở BÊN NGƯỜI MÌNH YÊU... TÔI KHÔNG NGẠI LÀM MỘT NGƯỜI THAY THẾ"
HAHAAAAA...
_Hoá ra là vậy.... Hahaaa... Hoá ra là vậy... Tất cả... Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi...
_Thiếu gia cậu mau uống thuốc đi... Sức khỏe của cậu không thể kích động được
Giảng Võ lấy ra hai viên thuốc đưa cho Cung Tuấn. Vẫn tưởng rằng sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian khuyên giải. Nhưng không ngờ Cung Tuấn nhìn thấy thuốc xong liền cầm lấy bỏ thẳng vào miệng nuốt xuống. Nước Giảng Võ đưa tới, cậu cũng cầm lấy chai uống vào một ngụm lớn
_Lập tức... trở về Tứ Xuyên... dùng trực thăng bên ngoài...
_Thiếu gia... Sức khỏe của cậu không thể lên trực thăng lúc này được. Chuyên cơ của chúng ta đã đợi sẵn ở sân bay HongKong rồi... Bác sĩ riêng của cậu cũng đang đợi ở đó...
Thể trạng hiện tại của Cung Tuấn có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào. Cần phải lập tức được bác sĩ kiểm tra chứ không phải liều mạng trở về trên trực thăng
_Giảng Võ... Tôi sẽ cố gắng... Nhưng nếu không sớm gặp được anh ấy... Tôi sợ mình sẽ không chống đỡ được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.