Chương 25: Không đề
Điểm dối lừa
13/06/2016
-Ư!!!! Ư!!!!!
Có gì đó nhột nhột trên mặt nó,hình như còn có tiếng cười khúc khích đâu đây. Từ từ mở mắt,thì ra là Mai đang ngồi trên giường nghịch mũi nó,còn che miệng cười nữa chứ. Còn nó,nữa ngồi nữa nằm dựa vào thành giường,nó nhớ hôm qua Mai kéo tay nó lại lảm nhảm và nó đành nằm ngủ với cái tư thế chết tiệt này. Và đúng là một sai lầm lớn khi ngủ kiểu này bởi sáng ra người nó mà đặc biệt là cái lưng đau ê ẩm.
-Đừng nghịch nữa coi. Nó nói trong khi lết thân mình qua cái giường bên cạnh nằm
-Sáng rồi,đi về.Mà hôm qua có làm gì tui không đó.
-Có hôm qua có đứa nắm tay kéo lại,lại còn "anh đừng đi". Nó nhắm mắt cố gắng ngủ trong khi miệng nhại giọng Mai để trêu cô nàng.
Mai chẳng nói gì nhảy qua nhéo tai làm nó la oai oái.
-Chọc tui hả.Nhanh đi về. Vừa nói cô nàng vừa kéo tai nó vô nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại. Thôi thì đành đánh răng rồi về ngủ tiếp vậy.
-Á!!!!!!
Nó hét thất thanh lên khi nhìn vào gương. Khuôn mặt nó chi chít những vết son,nào là quanh mắt nào là hình mặt cười. Ôi trời ơi. Nó tung cửa nhà vệ sinh chạy ra cốt để tìm hung thủ,nhưng ra ngoài thì chẳng thấy ai,đành trở vô rửa mặt,chắc cô nàng biết trước nên chuồn xuống dưới rồi. Kỳ cọ gần 15 phút thì nhìn cái mặt mới đỡ hơn được chút xíu,nó đằng đằng sát khí đi xuống quầy lễ tân. Tới nơi thì thấy Mai đang vắt vẻo ngồi trên ghế đợi nó.
-Thanh toán xong rồi,giờ đi ăn sáng nha anh yêu,em đói quá à. Mai làm bộ mặt ngây thơ vô số tội,lại còn ỏng ẹo như là người yêu nó nữa chứ làm nó ngại tởi đỏ cả mặt,còn lũ nhân viên thì cứ nhìn nó với Mai cười tủm tỉm
-Biết tội gì không. Nó gằng giọng hỏi Mai,nó muốn hỏi Mai cái tội dám vẻ bậy lên mặt nó.
-Tối qua em mệt mà anh,anh chịu khó chừng đó thôi,tối mai em bù cho. Mai chạy tới ôm tay nó nói làm xung quanh mọi người nhìn làm nó muốn độn thổ vì xấu hổ.
Vội đưa tay bịt miệng Mai.
-Ê ăn nói kiểu gì vậy?
-Thôi ngoan mai em bù cho. Mai vẫn ra vẻ giỡn dai.
Nó đành kéo tay Mai ra khỏi nhà nghỉ để tránh những ánh mắt của lũ nhân viên,vẫy một chiếc taxi để trở lại quán nhậu lấy xe.
-Ê nói vậy người ta hiểu nhầm thì sao? nó nói khi vừa lên xe.
-Vô đó rồi thì không hiểu nhầm cũng thành hiểu nhầm. Mai vừa nói vừa cười cười,cô nàng cứ làm như mình rành mấy vụ này lắm vậy.
Nó chỉ biết thở dài,mọi thứ lại chìm vào im lặng. Mai chống cằm nhìn ra ô cửa kính,đôi mắt như vô hồn,mới đây thôi cô nàng còn vui vẻ chọc nó nhưng sao giờ lại quay ngoắt 180 độ,đâu đó trong Mai là một nỗi buồn khó tả,và cả sự cô đơn nữa. Nó vỗ vai Mai.
-Không sao chứ?
-Ừ không sao,giờ lấy xe rồi đi ăn sáng chứ. Mai cố lảng tránh câu hỏi của nó.
-Vẫn buồn vì chuyện hôm qua à?
-Chuyện gì?
-Thì về người bạn của Mai.
Mai im lặng không nói gì,khẽ mỉm cười nhìn ra cửa sổ.
-Không sao,hôm qua nhậu nên đỡ nhiều rồi.
-Tui không biết khuyên gì,nhưng tui nghĩ để mọi thứ tự nhiên chắc sẽ tốt hơn.
-Để mọi thứ tự nhiên,ừ tự nhiên. Mai lẩm nhẩm mấy câu rồi ngả đầu dựa vào vai nó. Nó cũng chỉ ngồi im,nó hiểu được phần nào nỗi buồn Mai đang phải chịu.
-Lần sau đừng uống say như vậy,không hay đâu,nhỡ hôm qua không phải tui thì...
-Ừ,nhưng lần sau tui buồn phải uống với tui đó.
-Ừ.
-Mà chuyện hôm qua quên hết đi,nói với ai thì chết với tui. Mai nghiêm túc nhìn nó.
-Ừ.
-Kể cả con Linh đó.
-Rồi nhớ rồi.
Lấy xe xong nó cùng Mai ăn sáng rồi nó về phòng trọ. Em có nhắn tin nói với nó là vừa về đến nhà,nó yên tâm nằm ngủ tiếp,chắc tại cả đêm nằm không ra nằm ngồi không ra ngồi nên giờ người đau ê ẩm,nó chỉ muốn ngủ thôi,cũng may sao hôm nay là chủ nhật không thì phải lết đi học.
Đang ngủ ngon thì có tiếng đập cửa. Nhìn đồng hồ thì mới ngủ được có hơn nửa tiếng. Nó uể oải ra mở cửa xem là ai. Trước mặt nó là người mà mấy hôm nay nó luôn mong ngóng,là em.
Em lao tới ôm trầm lấy nó,nó cũng ôm em thật chặt để thoả những ngày xa nhau. Nó và em cứ ôm nhau như thế phải một lúc lâu mới rời nhau ra. Nó vén tóc em sang một bên,nhìn em của nó có vẻ gầy đi.
-Sao giờ lại qua đây,mới về sao không nghỉ ngơi đi.
-Tại..em..nhớ anh. Em lí nhí nói.
Nó bật cười trước câu trả lời của em,nó cũng nhớ em lắm chứ,nhớ em đến điên cuồng,lúc nhận được tin nhắn em về tới nhà nó muốn phi xe thật nhanh để gặp em,để được thấy em,để được ôm em. Nó lại nhẹ nhàng ôm em vào lòng,vuốt từng lọn tóc trên đầu em,em của nó thật bé bỏng,thật dễ thương làm sao. Nâng cằm em lên,nó trao em một nụ hôn,không vồ vập,nhưng chẳng nhẹ nhàng,một nụ hôn dài,một nụ hôn thoả nỗi nhớ mong,một nụ hôn chất chứa bao yêu thương của em và nó. Rời đôi môi em,nó hôn nhẹ lên trán rồi lại nhẹ nhàng siết vòng tay để em lọt thỏm trong lòng nó.
-Em ăn gì chưa?
-Em ăn rồi,anh ăn chưa?
-Anh ăn rồi,em ra Hà Nội vui không.
-Dạ có,anh trai em khai trương cửa hàng ở ngoài đó nên em phải ra.
-Ừ.
-Noel muốn bên anh nhưng mà..
-Không sao mà,mình còn tới tận 50 cái noel như vậy nữa,em đừng lo. Nó cắt ngang lời em,nó hiểu gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu.
Em không nói gì chỉ lại rúc vào người ôm nó.
-Thôi em phải về,anh em đang đợi ở nhà. Em rời nó ra,thỏ thẻ nói.
-Ừ,về đi. Nó nhìn em âu yếm,nó hiểu em yêu nó nhiều như thế nào,vừa về đã chạy ngay sang đây chỉ để tranh thủ vài phút gặp nó,ôm nó.
-Ngày mốt anh em về nên em phải tranh thủ đi công việc với anh em một chút,có gì rãnh mình gặp nhau sau nha anh.
-Ừ,em cứ lo công việc cho xong đi. Nó tiễn em ra cửa.
-À,em mua phở cho anh nè,anh mang vô ăn cho nóng. Em chìa bịch phở em mua sẵn đang treo trên xe.
-Ừ,em về đi.
Em về,lòng nó ngập tràn hạnh phúc,em của nó đã trở về,em của nó vẫn chu đáo vẫn quan tâm đến nó nhiều.
Ngày hôm đó và tận hôm sau em và nó không gặp nhau,chỉ có buổi tối em với nó mới online nói chuyện,nó cũng chẳng trách gì em vì nó biết em có việc bận với anh trai. Mà lạ ở chỗ Mai chẳng thấy đâu,mấy ngày em đi ngày nào cũng lon ton qua làm phiền nó,nhưng từ hôm nhậu say đến giờ thì chẳng thấy đâu,hơi tò mò nhưng nó cũng kệ,vì ưu tiên lớn nhất trong tâm trí nó hiện giờ là em.
Đang đi trên đường thì điện thọai nó rung lên,một số máy lạ.
-Alo,có phải số của Quang không? Giọng một người thanh niên vang lên trong máy.
-Dạ đúng rồi ạ.
-Tôi và cậu có thể gặp nhau nói chuyện một chút được không?
-Dạ có chuyện gì không?
-Cứ gặp nhau rồi nói,chuyện này không thể nói qua điện thoại được.
Nó hơi lưỡng lự với đề nghị này,người này nghe giọng cộng với việc xài số lạ thì chắc là không quen. Nhưng sao lại muốn gặp nó nói chuyện?không biết có chuyện gì không?
-Chuyện này liên quan đến Linh. Người thanh niên nói như để khẳng định tầm quan trọng của cuộc gặp.
-Linh? Đây là một lý do chắc nó không thể nào từ chối cuộc gặp này được,bởi nó liên quan đến em.
-Sao,tôi và cậu có thể gặp nhau chứ.
-Cũng được,vậy khi nào thì gặp.
-Ngay bây giờ cậu có rãnh không?
-Bây giờ thì có.
-Vậy qua quán XXX,cậu biết quán đó chứ.
-Biết,đợi tôi một lát.
Nó quay xe lại thẳng hướng quán XXX với rất nhiều thắc mắc về người thanh niên kia và mục đích của cuộc gặp gỡ này là gì?Không biết người kia có quan hệ gì với em? Nhưng thôi cứ đến gặp rồi mọi chuyện sẽ được giải đáp thôi.
Có gì đó nhột nhột trên mặt nó,hình như còn có tiếng cười khúc khích đâu đây. Từ từ mở mắt,thì ra là Mai đang ngồi trên giường nghịch mũi nó,còn che miệng cười nữa chứ. Còn nó,nữa ngồi nữa nằm dựa vào thành giường,nó nhớ hôm qua Mai kéo tay nó lại lảm nhảm và nó đành nằm ngủ với cái tư thế chết tiệt này. Và đúng là một sai lầm lớn khi ngủ kiểu này bởi sáng ra người nó mà đặc biệt là cái lưng đau ê ẩm.
-Đừng nghịch nữa coi. Nó nói trong khi lết thân mình qua cái giường bên cạnh nằm
-Sáng rồi,đi về.Mà hôm qua có làm gì tui không đó.
-Có hôm qua có đứa nắm tay kéo lại,lại còn "anh đừng đi". Nó nhắm mắt cố gắng ngủ trong khi miệng nhại giọng Mai để trêu cô nàng.
Mai chẳng nói gì nhảy qua nhéo tai làm nó la oai oái.
-Chọc tui hả.Nhanh đi về. Vừa nói cô nàng vừa kéo tai nó vô nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại. Thôi thì đành đánh răng rồi về ngủ tiếp vậy.
-Á!!!!!!
Nó hét thất thanh lên khi nhìn vào gương. Khuôn mặt nó chi chít những vết son,nào là quanh mắt nào là hình mặt cười. Ôi trời ơi. Nó tung cửa nhà vệ sinh chạy ra cốt để tìm hung thủ,nhưng ra ngoài thì chẳng thấy ai,đành trở vô rửa mặt,chắc cô nàng biết trước nên chuồn xuống dưới rồi. Kỳ cọ gần 15 phút thì nhìn cái mặt mới đỡ hơn được chút xíu,nó đằng đằng sát khí đi xuống quầy lễ tân. Tới nơi thì thấy Mai đang vắt vẻo ngồi trên ghế đợi nó.
-Thanh toán xong rồi,giờ đi ăn sáng nha anh yêu,em đói quá à. Mai làm bộ mặt ngây thơ vô số tội,lại còn ỏng ẹo như là người yêu nó nữa chứ làm nó ngại tởi đỏ cả mặt,còn lũ nhân viên thì cứ nhìn nó với Mai cười tủm tỉm
-Biết tội gì không. Nó gằng giọng hỏi Mai,nó muốn hỏi Mai cái tội dám vẻ bậy lên mặt nó.
-Tối qua em mệt mà anh,anh chịu khó chừng đó thôi,tối mai em bù cho. Mai chạy tới ôm tay nó nói làm xung quanh mọi người nhìn làm nó muốn độn thổ vì xấu hổ.
Vội đưa tay bịt miệng Mai.
-Ê ăn nói kiểu gì vậy?
-Thôi ngoan mai em bù cho. Mai vẫn ra vẻ giỡn dai.
Nó đành kéo tay Mai ra khỏi nhà nghỉ để tránh những ánh mắt của lũ nhân viên,vẫy một chiếc taxi để trở lại quán nhậu lấy xe.
-Ê nói vậy người ta hiểu nhầm thì sao? nó nói khi vừa lên xe.
-Vô đó rồi thì không hiểu nhầm cũng thành hiểu nhầm. Mai vừa nói vừa cười cười,cô nàng cứ làm như mình rành mấy vụ này lắm vậy.
Nó chỉ biết thở dài,mọi thứ lại chìm vào im lặng. Mai chống cằm nhìn ra ô cửa kính,đôi mắt như vô hồn,mới đây thôi cô nàng còn vui vẻ chọc nó nhưng sao giờ lại quay ngoắt 180 độ,đâu đó trong Mai là một nỗi buồn khó tả,và cả sự cô đơn nữa. Nó vỗ vai Mai.
-Không sao chứ?
-Ừ không sao,giờ lấy xe rồi đi ăn sáng chứ. Mai cố lảng tránh câu hỏi của nó.
-Vẫn buồn vì chuyện hôm qua à?
-Chuyện gì?
-Thì về người bạn của Mai.
Mai im lặng không nói gì,khẽ mỉm cười nhìn ra cửa sổ.
-Không sao,hôm qua nhậu nên đỡ nhiều rồi.
-Tui không biết khuyên gì,nhưng tui nghĩ để mọi thứ tự nhiên chắc sẽ tốt hơn.
-Để mọi thứ tự nhiên,ừ tự nhiên. Mai lẩm nhẩm mấy câu rồi ngả đầu dựa vào vai nó. Nó cũng chỉ ngồi im,nó hiểu được phần nào nỗi buồn Mai đang phải chịu.
-Lần sau đừng uống say như vậy,không hay đâu,nhỡ hôm qua không phải tui thì...
-Ừ,nhưng lần sau tui buồn phải uống với tui đó.
-Ừ.
-Mà chuyện hôm qua quên hết đi,nói với ai thì chết với tui. Mai nghiêm túc nhìn nó.
-Ừ.
-Kể cả con Linh đó.
-Rồi nhớ rồi.
Lấy xe xong nó cùng Mai ăn sáng rồi nó về phòng trọ. Em có nhắn tin nói với nó là vừa về đến nhà,nó yên tâm nằm ngủ tiếp,chắc tại cả đêm nằm không ra nằm ngồi không ra ngồi nên giờ người đau ê ẩm,nó chỉ muốn ngủ thôi,cũng may sao hôm nay là chủ nhật không thì phải lết đi học.
Đang ngủ ngon thì có tiếng đập cửa. Nhìn đồng hồ thì mới ngủ được có hơn nửa tiếng. Nó uể oải ra mở cửa xem là ai. Trước mặt nó là người mà mấy hôm nay nó luôn mong ngóng,là em.
Em lao tới ôm trầm lấy nó,nó cũng ôm em thật chặt để thoả những ngày xa nhau. Nó và em cứ ôm nhau như thế phải một lúc lâu mới rời nhau ra. Nó vén tóc em sang một bên,nhìn em của nó có vẻ gầy đi.
-Sao giờ lại qua đây,mới về sao không nghỉ ngơi đi.
-Tại..em..nhớ anh. Em lí nhí nói.
Nó bật cười trước câu trả lời của em,nó cũng nhớ em lắm chứ,nhớ em đến điên cuồng,lúc nhận được tin nhắn em về tới nhà nó muốn phi xe thật nhanh để gặp em,để được thấy em,để được ôm em. Nó lại nhẹ nhàng ôm em vào lòng,vuốt từng lọn tóc trên đầu em,em của nó thật bé bỏng,thật dễ thương làm sao. Nâng cằm em lên,nó trao em một nụ hôn,không vồ vập,nhưng chẳng nhẹ nhàng,một nụ hôn dài,một nụ hôn thoả nỗi nhớ mong,một nụ hôn chất chứa bao yêu thương của em và nó. Rời đôi môi em,nó hôn nhẹ lên trán rồi lại nhẹ nhàng siết vòng tay để em lọt thỏm trong lòng nó.
-Em ăn gì chưa?
-Em ăn rồi,anh ăn chưa?
-Anh ăn rồi,em ra Hà Nội vui không.
-Dạ có,anh trai em khai trương cửa hàng ở ngoài đó nên em phải ra.
-Ừ.
-Noel muốn bên anh nhưng mà..
-Không sao mà,mình còn tới tận 50 cái noel như vậy nữa,em đừng lo. Nó cắt ngang lời em,nó hiểu gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu.
Em không nói gì chỉ lại rúc vào người ôm nó.
-Thôi em phải về,anh em đang đợi ở nhà. Em rời nó ra,thỏ thẻ nói.
-Ừ,về đi. Nó nhìn em âu yếm,nó hiểu em yêu nó nhiều như thế nào,vừa về đã chạy ngay sang đây chỉ để tranh thủ vài phút gặp nó,ôm nó.
-Ngày mốt anh em về nên em phải tranh thủ đi công việc với anh em một chút,có gì rãnh mình gặp nhau sau nha anh.
-Ừ,em cứ lo công việc cho xong đi. Nó tiễn em ra cửa.
-À,em mua phở cho anh nè,anh mang vô ăn cho nóng. Em chìa bịch phở em mua sẵn đang treo trên xe.
-Ừ,em về đi.
Em về,lòng nó ngập tràn hạnh phúc,em của nó đã trở về,em của nó vẫn chu đáo vẫn quan tâm đến nó nhiều.
Ngày hôm đó và tận hôm sau em và nó không gặp nhau,chỉ có buổi tối em với nó mới online nói chuyện,nó cũng chẳng trách gì em vì nó biết em có việc bận với anh trai. Mà lạ ở chỗ Mai chẳng thấy đâu,mấy ngày em đi ngày nào cũng lon ton qua làm phiền nó,nhưng từ hôm nhậu say đến giờ thì chẳng thấy đâu,hơi tò mò nhưng nó cũng kệ,vì ưu tiên lớn nhất trong tâm trí nó hiện giờ là em.
Đang đi trên đường thì điện thọai nó rung lên,một số máy lạ.
-Alo,có phải số của Quang không? Giọng một người thanh niên vang lên trong máy.
-Dạ đúng rồi ạ.
-Tôi và cậu có thể gặp nhau nói chuyện một chút được không?
-Dạ có chuyện gì không?
-Cứ gặp nhau rồi nói,chuyện này không thể nói qua điện thoại được.
Nó hơi lưỡng lự với đề nghị này,người này nghe giọng cộng với việc xài số lạ thì chắc là không quen. Nhưng sao lại muốn gặp nó nói chuyện?không biết có chuyện gì không?
-Chuyện này liên quan đến Linh. Người thanh niên nói như để khẳng định tầm quan trọng của cuộc gặp.
-Linh? Đây là một lý do chắc nó không thể nào từ chối cuộc gặp này được,bởi nó liên quan đến em.
-Sao,tôi và cậu có thể gặp nhau chứ.
-Cũng được,vậy khi nào thì gặp.
-Ngay bây giờ cậu có rãnh không?
-Bây giờ thì có.
-Vậy qua quán XXX,cậu biết quán đó chứ.
-Biết,đợi tôi một lát.
Nó quay xe lại thẳng hướng quán XXX với rất nhiều thắc mắc về người thanh niên kia và mục đích của cuộc gặp gỡ này là gì?Không biết người kia có quan hệ gì với em? Nhưng thôi cứ đến gặp rồi mọi chuyện sẽ được giải đáp thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.