Người Tình Bí Ẩn: Boss Mượn Cái Thai
Chương 52: Đứa Con Ngoài Giá Thú, Gọi Chung Là Con Riêng
CTT
14/07/2021
Trần Tử Phàm ngắt lời cậu ta: “Tôi chỉ biết, đứa con sinh ra ngoài hôn nhân, được gọi là con riêng, bố mẹ cô ta là tình yêu đích thực thì liên quan quái gì đến tôi?”
Quần chúng: …
Thẩm Chỉ Lan cảm thấy như vừa bị tát một cái, tay cuộn chặt thành nắm đấm, ánh mắt nhìn Trần Tử Phàm đầy giận dữ cùng thất vọng.
Cô tức giận xoay người, đỏ mắt chạy ra khỏi phòng học.
Trần Tử Phàm nhìn cảnh đó, chau mày lại, ánh mắt anh nhìn lướt qua mọi người trong phòng, từ tốn nói: “Tiểu tam trên thế giới này, có mấy người xứng với danh xưng tình yêu đích thực, lời nói như vậy mà các cậu cũng tin được!”
Nói xong, anh ta lại nằm bò ra bàn, rất nhanh đã ngủ rồi.
Nghe xong câu đó, sinh viên trong lớp ồn ào bình luận.
Thẩm Vu Quy chứng kiến từ đầu đến cuối, Trương Thiên Thiên ghé lại thì thầm nói: “Thật ra thì Trần Tử Phàm cũng đẹp trai đấy chứ, cậu thấy đúng không?”
Ít ra thì khi bạn học trong lớp đều đang bị bưng mắt thì anh ta cũng có phán đoán của riêng mình.
Thẩm Vu Quy gật đầu đồng thuận.
Cô cũng không ngờ Trần Tử Phàm lại ra mặt vì cô.
Vốn dĩ cô định đích thân ra mặt nói, nhưng lúc này, lời nói của Trần Tử Phàm có sức thuyết phục hơn nhiều, coi như anh đã giúp đỡ cô.
Hôm nay chỉ học một tiết buổi sáng là xong.
Thẩm Vu Quy đi ăn trưa cùng Trương Thiên Thiên, khi về đến ký túc xá nữ, khi đi dọc hành lang thì hai người nghe thấy có tiếng nói chuyện của dì quản lý ký túc: “Này, nói cậu đấy, đứng lại! Đây là ký túc xá nữ, ai cho cậu vào?”
Thẩm Vu Quy quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai đang xông tới.
Gương mặt đỏ bừng, hằm hằm, nhìn có vẻ rất giận dữ, cậu ta sục sạo khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy phòng 125, đập rầm rầm cửa phòng: “Thẩm Chỉ Lan, cô ra đây cho tôi!”
Thẩm Vu Quy sững lại, cậu nam sinh này cô cũng biết, là một thành viên trong đội thi đấu của Trần Tử Phàm, cũng là bạn học cùng lớp với nhau, tên là Dương Minh.
Gần đây cậu ta cùng thức đêm, cùng ngủ dậy, cùng lên lớp với Trần Tử Phàm, nên cô cũng chú ý đến người này.
Nhưng lúc này đây cậu ta chạy tới nơi này làm gì?
Trong khi cô còn đang suy nghĩ, dì quản lý kí túc đã chặn trước mặt cậu ta, nhéo cánh tay cậu ta, kéo ra ngoài. Dương Minh vùng vẫy, vẫn không ngừng gào hét với phòng 125: “Thẩm Chỉ Lan, cô có gan làm mà không có gan ra đây ba mặt một lời với tôi sao? Cô chột dạ à?”
Nói đến đây, cửa phòng 125 mở ra.
Thẩm Chỉ Lan đang mặc bộ đồ ngủ, bước từ trong phòng ra, sau đó nói: “Dương Minh, tôi với anh không có gì để nói”
Dì quản ký ký túc muốn ngăn hai người lại, nhưng vành mắt Dương Minh đỏ ngầu, giọng nói nghèn nghẹn: “Sao cô lại đối xử với chúng tôi như vậy! Thẩm Chỉ Lan, sao cô lại đối xử như vậy với Trần Tử Phàm!”
Vừa dứt lời, một giọng nói mệt mỏi vang lên: “Được rồi, Dương Minh, cậu đừng nói nữa”
Thẩm Vu Quy xoay đầu lại thấy Trần Tử Phàm đang bước vào ký túc xá nữ.
Lúc này trông anh ta mệt mỏi, như vừa bị lột một lớp da trên người, vẻ mặt suy sụp chán chường.
Dương Minh không nhịn được nữa, một chàng trai cao 1m75, cứ thế khóc nức nở, tiếng khóc làm người nghe thấy đau lòng: “Chúng tôi vất vả tốn nửa năm trời mới làm ra được kế hoạch thi đấu này, Thẩm Chỉ Lan sao cậu lại nỡ ăn cắp nó”
“Cậu lại còn tìm người bên lớp 2, thành lập một đội mới, tìm chủ nhiệm lớp xin thông tin tham gia cuộc thi, rõ ràng là cậu biết, một trường chỉ có một đội được tham gia! Cậu làm vậy là có ý gì? Lấy kế hoạch của chúng tôi, giành cơ hội của chúng tôi sao?”
Quần chúng: …
Thẩm Chỉ Lan cảm thấy như vừa bị tát một cái, tay cuộn chặt thành nắm đấm, ánh mắt nhìn Trần Tử Phàm đầy giận dữ cùng thất vọng.
Cô tức giận xoay người, đỏ mắt chạy ra khỏi phòng học.
Trần Tử Phàm nhìn cảnh đó, chau mày lại, ánh mắt anh nhìn lướt qua mọi người trong phòng, từ tốn nói: “Tiểu tam trên thế giới này, có mấy người xứng với danh xưng tình yêu đích thực, lời nói như vậy mà các cậu cũng tin được!”
Nói xong, anh ta lại nằm bò ra bàn, rất nhanh đã ngủ rồi.
Nghe xong câu đó, sinh viên trong lớp ồn ào bình luận.
Thẩm Vu Quy chứng kiến từ đầu đến cuối, Trương Thiên Thiên ghé lại thì thầm nói: “Thật ra thì Trần Tử Phàm cũng đẹp trai đấy chứ, cậu thấy đúng không?”
Ít ra thì khi bạn học trong lớp đều đang bị bưng mắt thì anh ta cũng có phán đoán của riêng mình.
Thẩm Vu Quy gật đầu đồng thuận.
Cô cũng không ngờ Trần Tử Phàm lại ra mặt vì cô.
Vốn dĩ cô định đích thân ra mặt nói, nhưng lúc này, lời nói của Trần Tử Phàm có sức thuyết phục hơn nhiều, coi như anh đã giúp đỡ cô.
Hôm nay chỉ học một tiết buổi sáng là xong.
Thẩm Vu Quy đi ăn trưa cùng Trương Thiên Thiên, khi về đến ký túc xá nữ, khi đi dọc hành lang thì hai người nghe thấy có tiếng nói chuyện của dì quản lý ký túc: “Này, nói cậu đấy, đứng lại! Đây là ký túc xá nữ, ai cho cậu vào?”
Thẩm Vu Quy quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai đang xông tới.
Gương mặt đỏ bừng, hằm hằm, nhìn có vẻ rất giận dữ, cậu ta sục sạo khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy phòng 125, đập rầm rầm cửa phòng: “Thẩm Chỉ Lan, cô ra đây cho tôi!”
Thẩm Vu Quy sững lại, cậu nam sinh này cô cũng biết, là một thành viên trong đội thi đấu của Trần Tử Phàm, cũng là bạn học cùng lớp với nhau, tên là Dương Minh.
Gần đây cậu ta cùng thức đêm, cùng ngủ dậy, cùng lên lớp với Trần Tử Phàm, nên cô cũng chú ý đến người này.
Nhưng lúc này đây cậu ta chạy tới nơi này làm gì?
Trong khi cô còn đang suy nghĩ, dì quản lý kí túc đã chặn trước mặt cậu ta, nhéo cánh tay cậu ta, kéo ra ngoài. Dương Minh vùng vẫy, vẫn không ngừng gào hét với phòng 125: “Thẩm Chỉ Lan, cô có gan làm mà không có gan ra đây ba mặt một lời với tôi sao? Cô chột dạ à?”
Nói đến đây, cửa phòng 125 mở ra.
Thẩm Chỉ Lan đang mặc bộ đồ ngủ, bước từ trong phòng ra, sau đó nói: “Dương Minh, tôi với anh không có gì để nói”
Dì quản ký ký túc muốn ngăn hai người lại, nhưng vành mắt Dương Minh đỏ ngầu, giọng nói nghèn nghẹn: “Sao cô lại đối xử với chúng tôi như vậy! Thẩm Chỉ Lan, sao cô lại đối xử như vậy với Trần Tử Phàm!”
Vừa dứt lời, một giọng nói mệt mỏi vang lên: “Được rồi, Dương Minh, cậu đừng nói nữa”
Thẩm Vu Quy xoay đầu lại thấy Trần Tử Phàm đang bước vào ký túc xá nữ.
Lúc này trông anh ta mệt mỏi, như vừa bị lột một lớp da trên người, vẻ mặt suy sụp chán chường.
Dương Minh không nhịn được nữa, một chàng trai cao 1m75, cứ thế khóc nức nở, tiếng khóc làm người nghe thấy đau lòng: “Chúng tôi vất vả tốn nửa năm trời mới làm ra được kế hoạch thi đấu này, Thẩm Chỉ Lan sao cậu lại nỡ ăn cắp nó”
“Cậu lại còn tìm người bên lớp 2, thành lập một đội mới, tìm chủ nhiệm lớp xin thông tin tham gia cuộc thi, rõ ràng là cậu biết, một trường chỉ có một đội được tham gia! Cậu làm vậy là có ý gì? Lấy kế hoạch của chúng tôi, giành cơ hội của chúng tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.