Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 375: Bị thương
A Ly
14/05/2021
"Anh bảo Abel phải người tới đón tôi đi. Dù sao tôi cũng nhất định sẽ không đi. Giang Đông Húc, tôi khuyên anh một câu. Anh nghĩ anh là cái thứ gì? Nếu không phải sau lưng có gia tộc Húc Nhật chống lưng cho anh, thì căn bản ngay cả tư cách để làm đối thủ với Hoắc Hải Phong anh cũng không có!"
Người nhà họ Hoắc rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng, chính ông ta đã tự mình trải nghiệm qua. Nếu như không có ông cụ Hoắc một mực chống đỡ, Hải Phòng đã sớm rơi vào trong túi của ông ta. Thời điểm ông ta còn làm chủ tịch UBND, ở Hải Phòng ông ta có thể được coi như là thánh thượng, là vua một vùng, thế mà cũng bị ông cụ Hoắc bắt thóp. Hoắc Hải Phong do một tay ông cụ Hoắc bồi dưỡng nên. Chỉ biết người sau còn đáng sợ hơn người trước, cũng không phải là người dễ sống chung như bề ngoài anh thể hiện! Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
"Quả thật tôi vẫn chưa tính là thứ gì, nhưng ông so với tôi còn rác rưởi hơn. Nếu đã không muốn làm thì cút ngay lập tức."
Anh ta cũng sớm đã đoán được Dương Minh Hạo có thể sẽ lùi bước, vì thể trên mặt cũng không có biểu tình gì, phủi phủi tay rồi đứng lên quay về phòng.
Người anh ta muốn hợp tác tối qua đã đến. Dương Minh Hạo có đồng ý hợp tác hay không đối với anh ta cũng không quan trọng lắm, chẳng qua nếu muốn Hoắc Hải Phong mắc câu thì khó khăn hơn một chút mà thôi. Dù gì thì Dương Minh Hạo cùng Hoắc Hải Phong đã có thù oán từ trước, hai người cũng coi là người quen cũ, nếu trao đổi với nhau thì sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng ông ta lại mang tới một đám người không giúp ích được chuyện gì. Muốn dụ Hoắc Hải Phong ra ngoài phải nghĩ biện pháp khác. Anh ta vừa nghĩ vừa vặn chốt cửa, đang định bước ra ngoài thì Dương Minh Hạo mở miệng gọi anh ta lại: "Muốn tôi đi cũng được, thế nhưng tôi có một điều kiện, nếu như anh có thể đáp ứng được thì tôi sẽ đi ngay. Tôi có thể đảm bảo tôi nhất định dụ được Hoắc Hải Phong ra ngoài."
Ông ta muốn gặp một người, nhưng chìa khóa để gặp người đó lại nằm trong tay Abel. Mặc dù ông ta không muốn lấy chính tính mạng của bản thân ra đánh cược, nhưng có một số việc không phải ông ta không muốn thì liền không cần làm. Dương Minh Hạo cắn răng quay về ghế sô pha ngồi xuống, sắc mặt có chút trắng bệch, cực kì khó coi.
"Điều kiện gì? Nói tôi nghe thử, nhân lúc hiện tại tâm tình tôi đang không tệ nói không chừng tôi còn có thể đồng ý"
Chân mày anh ta cau lại, Giang Húc Đông xoay người bước trở về ngồi lại lên ghế sô pha, bắt chéo chân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngay cả một ánh mắt cũng tiếc rẻ không cho ông ta.
"An phải người đảm bảo an toàn cho tôi, hai vệ sĩ tôi mang tới cũng phải đi theo bảo vệ tôi, còn nữa anh phải đưa cho tôi một nửa số người anh mang tới đây. Quyền chỉ huy đám người đó đều phải giao cho tôi, còn có anh không thể tùy tiện hành động. Toàn bộ đợt hành động lần này đều phải giao cho tôi!"
Mặc dù như vậy vẫn rất nguy hiểm, nhưng so với việc một chút bảo đảm cũng không có thì chuyện này đã tương đối ổn rồi. Cho dù có cưỡng ép nhiều hơn nữa cũng vô ích. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
"Người của tôi không thể nào giao cho ông được. Người mà ông tự mang đến ông đều có thể tùy ý chỉ huy, tôi không có bất kì ý kiến nào, còn chuyện tôi muốn làm cái gì còn chưa đến phiên ông vung tay múa chân. Biết thân biết phận mà làm việc cho đàng hoàng, nói không chừng tôi còn có thể cứu ông một mạng.”
Vừa dứt lời, Giang Húc Đông đã đứng dậy rời khỏi phòng, không cho Dương Minh Hạo một chút cơ hội nào để thương lượng nữa.
Trơ mắt nhìn người biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt Dương Minh Hạo có chút tái đi, nhưng lại không có gọi anh ta quay lại.
Một thân một mình ngơ ngác ngồi ở trong phòng, mặc dù trong lòng có chút dự cảm xấu, nhưng nếu Hoắc Hải Phong dễ dàng mắc lừa như vậy thì đã không thể sống được tới hiện tại. Bây giờ ông ta chỉ còn mỗi một chiêu chính là chờ đợi. Lần đầu tiên ông ta hy vọng Hoắc Hải Phong sẽ không mắc câu, vậy thì Giang Húc Đông sẽ quay lại tìm ông ta.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ông ta đứng trước cửa sổ tận mắt chứng kiến Giang Húc Đông dẫn người bước ra khỏi khách sạn bước lên một chiếc xe cách đó không xa, đi thẳng về phía trung tâm thành phố. Hẳn là kế hoạch đã bắt đầu.
Thời gian chờ đợi trôi qua một cách chậm chạp, Dương Minh Hạo hết đứng rồi lại ngồi, bất an nhìn chằm chằm cái đồng hồ đeo tay. Từ giữa trưa đến tận khi mặt trời ngả về phía Tây vẫn không thấy Giang Húc Đông xuất hiện. Cho đến tận khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, màn đêm đã buông xuống, phía xa xa mới xuất hiện bóng dáng vài chiếc xe cách khách sạn không xa thì dừng lại, những người từ trên xe bước xuống ông ta nhìn một cái đã nhận ra. Mặc dù đã ngụy trang qua, xe lại cách rất xa, nhưng Dương Minh Hạo vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, người nọ chính là Giang Húc Đông. Nhìn tư thế anh ta bước đi liền biết anh ta đã bị thương, còn thương không nhẹ, nhưng anh ta cách qua xa nên không cách nào thấy rõ. Những nóng nảy trong lòng từ sáng đến giờ cứ thế biến mất không dấu vết.
Chậm rãi quay về ghế sô pha rót ly trà, vừa uống vừa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, ánh mắt Dương Minh Hạo khẽ híp lại.
Mặc dù lần này ông ta không đi, nhưng từ tình trạng của Giang Húc Đông ông ta có thể thấy được, bên Hoắc Hải Phong sợ là đã có chuẩn bị trước. Dù sao, có thể khiến chủ nhân của dòng họ Húc Nhật bây giờ bị thương, ở nơi này có lẽ cũng chỉ có mỗi một mình Hoắc Hải Phong là làm được.
Quả nhiên chưa qua được bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến tiếng ‘binh binh bang bang, còn có tiếng bước chân nhốn nháo không dứt. Hôm nay đám người này thật sự đã phải chịu kích thích không nhỏ. Phòng khách sạn không lớn, hiệu quả cách âm cũng không được tốt lắm, chỉ cần bên kia có chút động tĩnh hơi lớn thì Dương Minh Hạo đều có thể nghe thấy rõ ràng. Ông ta nhón chân nhẹ nhàng bước ra cửa, sau khi cần thận nghe ngóng một hồi ông ta liền quay lại mép giường ngồi xuống.
Nếu như không thành công, dĩ nhiên là phải chuẩn bị lần thứ hai. Lúc sáng quả nhiên là ông ta biết chừng mực. Nếu lần sau còn đến tìm chết vậy chắc chắn sẽ không đơn giản như thế nữa, có một số việc nếu như bị mất đi hậu thuẫn, bị động tiếp nhận rất dễ phải chịu chết! Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Kéo lê thân thể nằm lên giường, ánh mắt Giang Húc Đông càng thêm âm trầm, lạnh lùng nhìn màn đêm dần dần buông xuống.
Bác sĩ đứng bên cạnh, khom người vén quần áo anh ta lên, bên hông là một miệng vết thương vừa dài vừa sâu nằm bên trên, mặc dù đã xử lý vết thương một cách đơn giản nhưng vẫn chảy rất nhiều máu. Nơi vết thương chảy máu lại bị mồ hôi thấm qua, vì thế hiện tại không phải chỉ cần băng bó một cách đơn giản là xong.
"Thưa anh, miệng vết thương của anh cần phải đến bệnh viện để khâu lại. Cho dù có băng bó kĩ đến mấy cũng không có tác dụng, còn khả năng nhiễm trùng cực kỳ nguy hiểm."
Bác sĩ có chút lo lắng mà ngẩng đầu lên, mặc dù trong lòng có chút sợ một đám vệ sĩ đứng bên cạnh này, nhưng vẫn đặt nguyên tắc cứu người lên hàng đầu, vì thế nói ra mấy lời trong lòng, sau khi nói xong còn nuốt một ngụm nước miếng, nơm nớp lo sợ đứng ra xa một chút.
"Không cần đi bệnh viện. Có mang kim khâu đến không? Nếu mang theo thì thực hiện đi. Còn nếu không mang theo thì tôi cho người cầm tới cho ông."
Nói xong anh ta liền vén vạt áo trước ngực lên ngậm vào trong miệng, mồ hôi trên trán rơi xuống nhỏ lên trên đầu gối, rất nhanh liền thấm ướt một mảng lớn, sắc mặt thoạt nhìn trắng đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiên định.
Tình huống như vậy thì dù có cho tiền bác sĩ cũng không dám động thủ. Nếu như là vết thương nhỏ không cần thuốc tế ông ta cũng có thể động thủ, nhưng vết thương này lại vừa dài vừa sâu như vậy, nếu như không dùng thuốc tế mà cố chấp khâu lại, ông ta sợ rằng người kia sẽ đau chết mất
Người nhà họ Hoắc rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng, chính ông ta đã tự mình trải nghiệm qua. Nếu như không có ông cụ Hoắc một mực chống đỡ, Hải Phòng đã sớm rơi vào trong túi của ông ta. Thời điểm ông ta còn làm chủ tịch UBND, ở Hải Phòng ông ta có thể được coi như là thánh thượng, là vua một vùng, thế mà cũng bị ông cụ Hoắc bắt thóp. Hoắc Hải Phong do một tay ông cụ Hoắc bồi dưỡng nên. Chỉ biết người sau còn đáng sợ hơn người trước, cũng không phải là người dễ sống chung như bề ngoài anh thể hiện! Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
"Quả thật tôi vẫn chưa tính là thứ gì, nhưng ông so với tôi còn rác rưởi hơn. Nếu đã không muốn làm thì cút ngay lập tức."
Anh ta cũng sớm đã đoán được Dương Minh Hạo có thể sẽ lùi bước, vì thể trên mặt cũng không có biểu tình gì, phủi phủi tay rồi đứng lên quay về phòng.
Người anh ta muốn hợp tác tối qua đã đến. Dương Minh Hạo có đồng ý hợp tác hay không đối với anh ta cũng không quan trọng lắm, chẳng qua nếu muốn Hoắc Hải Phong mắc câu thì khó khăn hơn một chút mà thôi. Dù gì thì Dương Minh Hạo cùng Hoắc Hải Phong đã có thù oán từ trước, hai người cũng coi là người quen cũ, nếu trao đổi với nhau thì sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng ông ta lại mang tới một đám người không giúp ích được chuyện gì. Muốn dụ Hoắc Hải Phong ra ngoài phải nghĩ biện pháp khác. Anh ta vừa nghĩ vừa vặn chốt cửa, đang định bước ra ngoài thì Dương Minh Hạo mở miệng gọi anh ta lại: "Muốn tôi đi cũng được, thế nhưng tôi có một điều kiện, nếu như anh có thể đáp ứng được thì tôi sẽ đi ngay. Tôi có thể đảm bảo tôi nhất định dụ được Hoắc Hải Phong ra ngoài."
Ông ta muốn gặp một người, nhưng chìa khóa để gặp người đó lại nằm trong tay Abel. Mặc dù ông ta không muốn lấy chính tính mạng của bản thân ra đánh cược, nhưng có một số việc không phải ông ta không muốn thì liền không cần làm. Dương Minh Hạo cắn răng quay về ghế sô pha ngồi xuống, sắc mặt có chút trắng bệch, cực kì khó coi.
"Điều kiện gì? Nói tôi nghe thử, nhân lúc hiện tại tâm tình tôi đang không tệ nói không chừng tôi còn có thể đồng ý"
Chân mày anh ta cau lại, Giang Húc Đông xoay người bước trở về ngồi lại lên ghế sô pha, bắt chéo chân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngay cả một ánh mắt cũng tiếc rẻ không cho ông ta.
"An phải người đảm bảo an toàn cho tôi, hai vệ sĩ tôi mang tới cũng phải đi theo bảo vệ tôi, còn nữa anh phải đưa cho tôi một nửa số người anh mang tới đây. Quyền chỉ huy đám người đó đều phải giao cho tôi, còn có anh không thể tùy tiện hành động. Toàn bộ đợt hành động lần này đều phải giao cho tôi!"
Mặc dù như vậy vẫn rất nguy hiểm, nhưng so với việc một chút bảo đảm cũng không có thì chuyện này đã tương đối ổn rồi. Cho dù có cưỡng ép nhiều hơn nữa cũng vô ích. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
"Người của tôi không thể nào giao cho ông được. Người mà ông tự mang đến ông đều có thể tùy ý chỉ huy, tôi không có bất kì ý kiến nào, còn chuyện tôi muốn làm cái gì còn chưa đến phiên ông vung tay múa chân. Biết thân biết phận mà làm việc cho đàng hoàng, nói không chừng tôi còn có thể cứu ông một mạng.”
Vừa dứt lời, Giang Húc Đông đã đứng dậy rời khỏi phòng, không cho Dương Minh Hạo một chút cơ hội nào để thương lượng nữa.
Trơ mắt nhìn người biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt Dương Minh Hạo có chút tái đi, nhưng lại không có gọi anh ta quay lại.
Một thân một mình ngơ ngác ngồi ở trong phòng, mặc dù trong lòng có chút dự cảm xấu, nhưng nếu Hoắc Hải Phong dễ dàng mắc lừa như vậy thì đã không thể sống được tới hiện tại. Bây giờ ông ta chỉ còn mỗi một chiêu chính là chờ đợi. Lần đầu tiên ông ta hy vọng Hoắc Hải Phong sẽ không mắc câu, vậy thì Giang Húc Đông sẽ quay lại tìm ông ta.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ông ta đứng trước cửa sổ tận mắt chứng kiến Giang Húc Đông dẫn người bước ra khỏi khách sạn bước lên một chiếc xe cách đó không xa, đi thẳng về phía trung tâm thành phố. Hẳn là kế hoạch đã bắt đầu.
Thời gian chờ đợi trôi qua một cách chậm chạp, Dương Minh Hạo hết đứng rồi lại ngồi, bất an nhìn chằm chằm cái đồng hồ đeo tay. Từ giữa trưa đến tận khi mặt trời ngả về phía Tây vẫn không thấy Giang Húc Đông xuất hiện. Cho đến tận khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, màn đêm đã buông xuống, phía xa xa mới xuất hiện bóng dáng vài chiếc xe cách khách sạn không xa thì dừng lại, những người từ trên xe bước xuống ông ta nhìn một cái đã nhận ra. Mặc dù đã ngụy trang qua, xe lại cách rất xa, nhưng Dương Minh Hạo vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, người nọ chính là Giang Húc Đông. Nhìn tư thế anh ta bước đi liền biết anh ta đã bị thương, còn thương không nhẹ, nhưng anh ta cách qua xa nên không cách nào thấy rõ. Những nóng nảy trong lòng từ sáng đến giờ cứ thế biến mất không dấu vết.
Chậm rãi quay về ghế sô pha rót ly trà, vừa uống vừa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, ánh mắt Dương Minh Hạo khẽ híp lại.
Mặc dù lần này ông ta không đi, nhưng từ tình trạng của Giang Húc Đông ông ta có thể thấy được, bên Hoắc Hải Phong sợ là đã có chuẩn bị trước. Dù sao, có thể khiến chủ nhân của dòng họ Húc Nhật bây giờ bị thương, ở nơi này có lẽ cũng chỉ có mỗi một mình Hoắc Hải Phong là làm được.
Quả nhiên chưa qua được bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến tiếng ‘binh binh bang bang, còn có tiếng bước chân nhốn nháo không dứt. Hôm nay đám người này thật sự đã phải chịu kích thích không nhỏ. Phòng khách sạn không lớn, hiệu quả cách âm cũng không được tốt lắm, chỉ cần bên kia có chút động tĩnh hơi lớn thì Dương Minh Hạo đều có thể nghe thấy rõ ràng. Ông ta nhón chân nhẹ nhàng bước ra cửa, sau khi cần thận nghe ngóng một hồi ông ta liền quay lại mép giường ngồi xuống.
Nếu như không thành công, dĩ nhiên là phải chuẩn bị lần thứ hai. Lúc sáng quả nhiên là ông ta biết chừng mực. Nếu lần sau còn đến tìm chết vậy chắc chắn sẽ không đơn giản như thế nữa, có một số việc nếu như bị mất đi hậu thuẫn, bị động tiếp nhận rất dễ phải chịu chết! Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Kéo lê thân thể nằm lên giường, ánh mắt Giang Húc Đông càng thêm âm trầm, lạnh lùng nhìn màn đêm dần dần buông xuống.
Bác sĩ đứng bên cạnh, khom người vén quần áo anh ta lên, bên hông là một miệng vết thương vừa dài vừa sâu nằm bên trên, mặc dù đã xử lý vết thương một cách đơn giản nhưng vẫn chảy rất nhiều máu. Nơi vết thương chảy máu lại bị mồ hôi thấm qua, vì thế hiện tại không phải chỉ cần băng bó một cách đơn giản là xong.
"Thưa anh, miệng vết thương của anh cần phải đến bệnh viện để khâu lại. Cho dù có băng bó kĩ đến mấy cũng không có tác dụng, còn khả năng nhiễm trùng cực kỳ nguy hiểm."
Bác sĩ có chút lo lắng mà ngẩng đầu lên, mặc dù trong lòng có chút sợ một đám vệ sĩ đứng bên cạnh này, nhưng vẫn đặt nguyên tắc cứu người lên hàng đầu, vì thế nói ra mấy lời trong lòng, sau khi nói xong còn nuốt một ngụm nước miếng, nơm nớp lo sợ đứng ra xa một chút.
"Không cần đi bệnh viện. Có mang kim khâu đến không? Nếu mang theo thì thực hiện đi. Còn nếu không mang theo thì tôi cho người cầm tới cho ông."
Nói xong anh ta liền vén vạt áo trước ngực lên ngậm vào trong miệng, mồ hôi trên trán rơi xuống nhỏ lên trên đầu gối, rất nhanh liền thấm ướt một mảng lớn, sắc mặt thoạt nhìn trắng đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiên định.
Tình huống như vậy thì dù có cho tiền bác sĩ cũng không dám động thủ. Nếu như là vết thương nhỏ không cần thuốc tế ông ta cũng có thể động thủ, nhưng vết thương này lại vừa dài vừa sâu như vậy, nếu như không dùng thuốc tế mà cố chấp khâu lại, ông ta sợ rằng người kia sẽ đau chết mất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.