Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 403: Biện hộ
A Ly
17/05/2021
"Dương Thừa Húc à, mấy bông hoa này đều bị dập nát hết rồi. Sao chúng ta lại không cẩn thận như vậy nhỉ? Chúng ta cùng đi vào nói chuyện với chủ nhà đi." Trần Mộc Châu đứng ở bên cạnh, cô ta đang lo không có cách nào để đi vào. Cô ta không nghĩ tới bản thân ngủ gật là lại có người đưa gối cho như vậy, thật đúng là không tốn một chút thời gian nào.
"Để Abel cử quản gia ra xử lý đi, chúng ta đi về trước. Nếu em thích, anh sẽ sai người trồng hết các loại hoa này ở xung quanh ngôi biệt thự cho em. Hầu hết những người đang sống ở đây đều là khách của Abel. Hậu quả của việc tự ý xông vào là không thể tưởng tượng được đâu.”
Dương Thừa Húc không hề suy nghĩ mà lập tức từ chối ngay.
Anh ta luôn cảm thấy chỉ cần mình đi vào, sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Hơn nữa, cái cảm giác kỳ lạ vừa rồi, làm cho anh ta cảm thấy không có thiện cảm gì với những người trong ngôi biệt thự này, cho nên anh ta cũng không muốn đi vào và cũng không muốn làm quen với bất kỳ ai cả.
"Như vậy là không tốt đâu. Dù sao cũng là em muốn tới đây, nếu như em không tự mình nói xin lỗi, em sẽ luôn cảm thấy có chút buồn bực trong lòng."
Trần Mộc Châu cúi đầu, bĩu môi. Trong mắt cô ta như đang chứa nước mắt, nói một câu rồi lại ngẩng đầu lên, len lén nhìn vào đôi mắt của anh ta.
Dương Thừa Húc nhìn thấy cô ta như vậy thì ngay lập tức, tim của anh ta cứ đập thình thịch. Lúc này, trong đầu của anh ta hoàn toàn trống rỗng. Một lúc sau, anh ta nắm tay cô ta cùng đi vào bên trong.
Mãi đến khi anh ta định giơ tay lên để gõ vào cửa thì mới ý thức được rốt cuộc là bản thân đang làm cái gì vào lúc này.
"Có chuyện gì vậy? Anh là đang thấy xấu hổ sao? Vậy thì để em làm cho” Trần Mộc Châu đứng ở một bên, nhìn thấy anh ta vẫn chậm chạp mãi mà chưa gõ cửa. Cô ta lập tức vươn tay ra, cười tủm tỉm, nắm lấy nắm đấm của anh ta rồi giơ tay lên gõ cửa mà không có một chút do dự nào.
Cũng không biết Abel lúc đầu đã nghĩ như thế nào mà một ngôi biệt thự như thế này lại không có đến một cái chuông cửa, muốn tìm người đều phải đứng ở cửa rồi gọi vào. Nếu không chỉ có thể tự mình lấy tay để gõ cửa, tuy rằng âm thanh khi gõ vào cái cửa gỗ này cũng khá hay, nhưng đôi khi cũng gây ra sự khó chịu.
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên, hai người đứng chờ ở đó cũng khá lâu. Nhưng bên trong lại không có một chút động tĩnh gì. Nếu không phải vừa rồi, cô ta nhìn thấy có bóng người thì chắc chắn là cô ta thực sự sẽ cho rằng bên trong ngôi biệt thự này quả thật đang không có ai.
“Bên trong không có ai rồi. Mộc Châu bé nhỏ, chúng ta về nhà đi. Đợi một lúc cũng không có ai tới mở cửa, tâm tình của Dương Thừa Húc lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nụ cười lại một lần nữa được treo lên khuôn mặt của anh ta. Hai tay của anh ta đút vào trong túi, cả người tựa vào tường, giọng điệu có chút khinh thường.
"Vậy sao? Nhưng vừa rồi em rõ ràng nhìn thấy có người trên tầng hai mà, có phải là do em đã gõ cửa quá nhỏ cho nên chủ nhà không nghe thấy không?" Cô ta đã phải rất vất vả mới có được cơ hội này, cho nên Trần Mộc Châu không muốn bỏ qua. Tay phải của cô ta siết chặt, nụ cười có chút hơi miễn cưỡng.
Dương Thừa Húc nghe thấy lời cô ta nói, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta híp mắt lại đánh giá cách cô ta gõ cửa. Trần Mộc Châu đã gõ thêm hai cái, lần này vừa nặng vừa sốt ruột, người bên trong nhà cho dù đang ở tầng ba cũng chắc chắn là có thể nghe thấy rõ.
“Chúng ta trở về đi, chuyện hàng rào anh sẽ để quản gia tới xử lý.” Không đợi đến khi Trần Mộc Châu gõ xuống cửa lần thứ ba, sắc mặt của Dương Thừa Húc không chút thay đổi, đưa tay túm cô ta đi ra ngoài. Lúc này làm sao anh ta lại không hiểu cô ta đang muốn làm cái gì.
"Đừng mà, Thừa Húc, chúng ta không thể đi như vậy được. Nếu chủ nhân nhà nhìn thấy vườn hoa của mình bị phá hủy thành ra như vậy, sẽ rất buồn..."
Nhìn cánh cửa phía sau vẫn không mở, Trần Mộc Châu như là đang khóc đến nơi rồi. Cô ta cố ý đi lùi về phía sau một cách vô tình.
“Đừng tưởng rằng anh không biết em muốn làm cái gì. Mộc Châu bé nhỏ, mọi thứ từ trong ra ngoài của em đều là của anh. Anh muốn em làm cái gì, em nhất định phải làm cái đó.” Từ giọng nói đến sắc mặt của Dương Thừa Húc đều đã có chút hung dữ. Anh ta khiêng cả người cô ta lên vai rồi bước nhanh ra ngoài.
Cổ họng của Trần Mộc Châu khàn khàn hét lên hai tiếng, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn cánh cửa vẫn không mở. Cuối cùng cô ta cúi đầu xuống, hai tay gắt gao nắm chặt quần áo sau lưng anh ta, nghĩ xem sau khi trở về rốt cuộc phải làm sao mới có thể dỗ dành người ta đây.
Khi hai người vừa mới đi qua hàng rào, cánh cửa gỗ bỗng "cạch" một tiếng rồi mở ra. Khi nghe thấy âm thanh này, Trần Mộc Châu lập tức ngẩng đầu nhìn qua, có một người phụ nữ đang quấn một chiếc khăn lụa quanh người, ngay cả trên mặt cũng quấn một chiếc khăn lụa, đột nhiên xuất hiện trước mặt.
"Vừa rồi là hai người đã gõ cửa sao? Có chuyện gì vậy?" Bà ta đã trốn ở phía sau cánh cửa chịu đựng rất lâu, cuối cùng người phụ nữ này vẫn không nhịn được. Bà ta quá muốn gặp Dương Thừa Húc, bà ta chưa từng gặp lại đứa con trai của mình kể từ khi nó được sinh ra đến bây giờ.
Nhiều năm như vậy, lúc nào bà ta cũng luôn nghĩ tới anh ta, nghĩ xem hai mẹ con bọn họ rốt cuộc sẽ gặp mặt như thế nào. Bà ta đã nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy không chết, cũng là bởi vì muốn gặp anh ta, gặp lại đứa con trai này. Bây giờ cơ hội đã tới, làm sao bà ta có thể cứ như vậy mà bỏ qua được. Cho dù là không thể nhận ra, gặp mặt nói chuyện thôi cũng là tốt lắm rồi.
"Cô này, chồng cháu và cháu đã không cẩn thận đá vào hàng rào của cô, cho nên hoa hồng trên hàng rào cũng bị đè xuống dưới. Tụi cháu không yên tâm, vì vậy muốn tự mình đến để xin lỗi cô, thật xin lỗi!" Trần Mộc Châu giãy dụa từ trên vai Dương Thừa Húc nhảy xuống. Cô ta lau những giọt nước mắt trên mặt đi, nâng cánh tay của anh ta lên, cố gắng làm cho bản thân mình tỏ ra thật bình thường.
Nhưng dây xích cùng tư thế vừa rồi của hai người đã bị lộ ra rất nhiều. Ánh mắt của người phụ nữ đứng ở bên cạnh khung cửa chợt tối đi một chút, trong mắt toát ra một tia mỉa mai. Bà ta chỉ có thể nghĩ không hổ là bố con, ngay cả tính cách cũng giống nhau đến vậy.
Nếu như không thể chiếm được thứ mình muốn, chỉ có thể dùng thủ đoạn để giam cầm người khác như vậy. Vào lúc này, nỗi nhớ của bà ta dường như đã biến mất gần một nửa rồi. Bây giờ, cảm xúc đối với đứa con trai giống hệt mình này cũng có chút thay đổi.
"Chẳng qua chỉ là một hàng rào thôi mà, cũng không phải là chuyện gì lớn. Nếu như hai người đang không vội về nhà, có thể vào đây ngồi một lát." Người phụ nữ hơi nghiêng người, ánh mắt cũng hơi cong lên, nhìn như là bà ta đang cười rồi vươn tay mời bọn họ vào nhà.
Trần Mộc Châu nuốt nước miếng, nhìn Dương Thừa Húc, có chút lo lắng kéo tay anh ta đi vào bên trong.
Dương Thừa Húc cúi đầu nhíu mày. Tuy rằng người phụ nữ này đã quấn khăn lụa chặt lấy cả cơ thể và chỉ có ánh mắt là để lộ ra ngoài. Những điều này lại làm cho anh ta cảm thấy có chút quen mắt, thậm chí trong lòng anh ta còn toát ra một
"Để Abel cử quản gia ra xử lý đi, chúng ta đi về trước. Nếu em thích, anh sẽ sai người trồng hết các loại hoa này ở xung quanh ngôi biệt thự cho em. Hầu hết những người đang sống ở đây đều là khách của Abel. Hậu quả của việc tự ý xông vào là không thể tưởng tượng được đâu.”
Dương Thừa Húc không hề suy nghĩ mà lập tức từ chối ngay.
Anh ta luôn cảm thấy chỉ cần mình đi vào, sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Hơn nữa, cái cảm giác kỳ lạ vừa rồi, làm cho anh ta cảm thấy không có thiện cảm gì với những người trong ngôi biệt thự này, cho nên anh ta cũng không muốn đi vào và cũng không muốn làm quen với bất kỳ ai cả.
"Như vậy là không tốt đâu. Dù sao cũng là em muốn tới đây, nếu như em không tự mình nói xin lỗi, em sẽ luôn cảm thấy có chút buồn bực trong lòng."
Trần Mộc Châu cúi đầu, bĩu môi. Trong mắt cô ta như đang chứa nước mắt, nói một câu rồi lại ngẩng đầu lên, len lén nhìn vào đôi mắt của anh ta.
Dương Thừa Húc nhìn thấy cô ta như vậy thì ngay lập tức, tim của anh ta cứ đập thình thịch. Lúc này, trong đầu của anh ta hoàn toàn trống rỗng. Một lúc sau, anh ta nắm tay cô ta cùng đi vào bên trong.
Mãi đến khi anh ta định giơ tay lên để gõ vào cửa thì mới ý thức được rốt cuộc là bản thân đang làm cái gì vào lúc này.
"Có chuyện gì vậy? Anh là đang thấy xấu hổ sao? Vậy thì để em làm cho” Trần Mộc Châu đứng ở một bên, nhìn thấy anh ta vẫn chậm chạp mãi mà chưa gõ cửa. Cô ta lập tức vươn tay ra, cười tủm tỉm, nắm lấy nắm đấm của anh ta rồi giơ tay lên gõ cửa mà không có một chút do dự nào.
Cũng không biết Abel lúc đầu đã nghĩ như thế nào mà một ngôi biệt thự như thế này lại không có đến một cái chuông cửa, muốn tìm người đều phải đứng ở cửa rồi gọi vào. Nếu không chỉ có thể tự mình lấy tay để gõ cửa, tuy rằng âm thanh khi gõ vào cái cửa gỗ này cũng khá hay, nhưng đôi khi cũng gây ra sự khó chịu.
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên, hai người đứng chờ ở đó cũng khá lâu. Nhưng bên trong lại không có một chút động tĩnh gì. Nếu không phải vừa rồi, cô ta nhìn thấy có bóng người thì chắc chắn là cô ta thực sự sẽ cho rằng bên trong ngôi biệt thự này quả thật đang không có ai.
“Bên trong không có ai rồi. Mộc Châu bé nhỏ, chúng ta về nhà đi. Đợi một lúc cũng không có ai tới mở cửa, tâm tình của Dương Thừa Húc lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nụ cười lại một lần nữa được treo lên khuôn mặt của anh ta. Hai tay của anh ta đút vào trong túi, cả người tựa vào tường, giọng điệu có chút khinh thường.
"Vậy sao? Nhưng vừa rồi em rõ ràng nhìn thấy có người trên tầng hai mà, có phải là do em đã gõ cửa quá nhỏ cho nên chủ nhà không nghe thấy không?" Cô ta đã phải rất vất vả mới có được cơ hội này, cho nên Trần Mộc Châu không muốn bỏ qua. Tay phải của cô ta siết chặt, nụ cười có chút hơi miễn cưỡng.
Dương Thừa Húc nghe thấy lời cô ta nói, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta híp mắt lại đánh giá cách cô ta gõ cửa. Trần Mộc Châu đã gõ thêm hai cái, lần này vừa nặng vừa sốt ruột, người bên trong nhà cho dù đang ở tầng ba cũng chắc chắn là có thể nghe thấy rõ.
“Chúng ta trở về đi, chuyện hàng rào anh sẽ để quản gia tới xử lý.” Không đợi đến khi Trần Mộc Châu gõ xuống cửa lần thứ ba, sắc mặt của Dương Thừa Húc không chút thay đổi, đưa tay túm cô ta đi ra ngoài. Lúc này làm sao anh ta lại không hiểu cô ta đang muốn làm cái gì.
"Đừng mà, Thừa Húc, chúng ta không thể đi như vậy được. Nếu chủ nhân nhà nhìn thấy vườn hoa của mình bị phá hủy thành ra như vậy, sẽ rất buồn..."
Nhìn cánh cửa phía sau vẫn không mở, Trần Mộc Châu như là đang khóc đến nơi rồi. Cô ta cố ý đi lùi về phía sau một cách vô tình.
“Đừng tưởng rằng anh không biết em muốn làm cái gì. Mộc Châu bé nhỏ, mọi thứ từ trong ra ngoài của em đều là của anh. Anh muốn em làm cái gì, em nhất định phải làm cái đó.” Từ giọng nói đến sắc mặt của Dương Thừa Húc đều đã có chút hung dữ. Anh ta khiêng cả người cô ta lên vai rồi bước nhanh ra ngoài.
Cổ họng của Trần Mộc Châu khàn khàn hét lên hai tiếng, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn cánh cửa vẫn không mở. Cuối cùng cô ta cúi đầu xuống, hai tay gắt gao nắm chặt quần áo sau lưng anh ta, nghĩ xem sau khi trở về rốt cuộc phải làm sao mới có thể dỗ dành người ta đây.
Khi hai người vừa mới đi qua hàng rào, cánh cửa gỗ bỗng "cạch" một tiếng rồi mở ra. Khi nghe thấy âm thanh này, Trần Mộc Châu lập tức ngẩng đầu nhìn qua, có một người phụ nữ đang quấn một chiếc khăn lụa quanh người, ngay cả trên mặt cũng quấn một chiếc khăn lụa, đột nhiên xuất hiện trước mặt.
"Vừa rồi là hai người đã gõ cửa sao? Có chuyện gì vậy?" Bà ta đã trốn ở phía sau cánh cửa chịu đựng rất lâu, cuối cùng người phụ nữ này vẫn không nhịn được. Bà ta quá muốn gặp Dương Thừa Húc, bà ta chưa từng gặp lại đứa con trai của mình kể từ khi nó được sinh ra đến bây giờ.
Nhiều năm như vậy, lúc nào bà ta cũng luôn nghĩ tới anh ta, nghĩ xem hai mẹ con bọn họ rốt cuộc sẽ gặp mặt như thế nào. Bà ta đã nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy không chết, cũng là bởi vì muốn gặp anh ta, gặp lại đứa con trai này. Bây giờ cơ hội đã tới, làm sao bà ta có thể cứ như vậy mà bỏ qua được. Cho dù là không thể nhận ra, gặp mặt nói chuyện thôi cũng là tốt lắm rồi.
"Cô này, chồng cháu và cháu đã không cẩn thận đá vào hàng rào của cô, cho nên hoa hồng trên hàng rào cũng bị đè xuống dưới. Tụi cháu không yên tâm, vì vậy muốn tự mình đến để xin lỗi cô, thật xin lỗi!" Trần Mộc Châu giãy dụa từ trên vai Dương Thừa Húc nhảy xuống. Cô ta lau những giọt nước mắt trên mặt đi, nâng cánh tay của anh ta lên, cố gắng làm cho bản thân mình tỏ ra thật bình thường.
Nhưng dây xích cùng tư thế vừa rồi của hai người đã bị lộ ra rất nhiều. Ánh mắt của người phụ nữ đứng ở bên cạnh khung cửa chợt tối đi một chút, trong mắt toát ra một tia mỉa mai. Bà ta chỉ có thể nghĩ không hổ là bố con, ngay cả tính cách cũng giống nhau đến vậy.
Nếu như không thể chiếm được thứ mình muốn, chỉ có thể dùng thủ đoạn để giam cầm người khác như vậy. Vào lúc này, nỗi nhớ của bà ta dường như đã biến mất gần một nửa rồi. Bây giờ, cảm xúc đối với đứa con trai giống hệt mình này cũng có chút thay đổi.
"Chẳng qua chỉ là một hàng rào thôi mà, cũng không phải là chuyện gì lớn. Nếu như hai người đang không vội về nhà, có thể vào đây ngồi một lát." Người phụ nữ hơi nghiêng người, ánh mắt cũng hơi cong lên, nhìn như là bà ta đang cười rồi vươn tay mời bọn họ vào nhà.
Trần Mộc Châu nuốt nước miếng, nhìn Dương Thừa Húc, có chút lo lắng kéo tay anh ta đi vào bên trong.
Dương Thừa Húc cúi đầu nhíu mày. Tuy rằng người phụ nữ này đã quấn khăn lụa chặt lấy cả cơ thể và chỉ có ánh mắt là để lộ ra ngoài. Những điều này lại làm cho anh ta cảm thấy có chút quen mắt, thậm chí trong lòng anh ta còn toát ra một
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.