Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 89: Chạy cái gì
A Ly
18/03/2021
Ngọn lửa nóng trong người Trần Mộc Châu dần tiêu tan, những suy nghĩ miên man cũng mất đi, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đau đến không chịu nổi, cả người nằm ở trên giường, không thể động đậy, nằm bên cạnh cô chính là mấy tên đàn ông lúc này, hầu như đều đã ngủ say như chết.
Sau khi biết là Tô Kiến Định bắt mình, cô ta liền biết kết quả không được tốt đẹp rồi, nhưng không ngờ anh ta lại làm ra chuyện bẩn thỉu thế này.
Đẩy ra một tên đàn ông duy nhất còn tỉnh, đang táy máy trên cơ thể mình, Trân Mộc Châu giận dữ, hung hăng tát cho gã một cái: “Thằng khốn, mày có biết tao là ai không? Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Cô ta kéo ga giường che lấy cơ thể mình, lảo đảo nghiêng ngả đứng dậy, muốn lấy camera trên đầu giường xuống.
Tên bị đánh nhất thời có chút choáng váng, lắc lắc đầu mới tỉnh táo lại, vẻ mặt hung tợn, gã kéo Trần Mộc Châu lại, ném vào bên giường: “Đồ đàn bà thúi, cho mày mặt mũi mày lại không muốn, mày tới đây cho tao!”
“Cút đi, mày biết tao là ai không? Đồ khốn, a… Trong trạng thái tỉnh táo, cảm giác được trên da thịt bị bàn tay thô ráp lướt qua, Trân Mộc Châu theo bản năng ôm ngực muốn nôn tiếng, ghé vào bên giường nôn ra dịch dạ dày chua chua, sau đó lại bị kéo về.
Đang định giấy dụa, ở cửa truyền đến một tiếng cạch, sau đó một đám người chen nhau đi vào, ống kính lớn nhỏ chiếu thẳng vào mặt Trần Mộc Châu, đèn flash điên cuồng lóe lên, căn phòng vốn an tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt hẳn.
“Cô Mộc Châu, xin hỏi cô làm như vậy, cậu Hải Phong có biết không?” “Xin hỏi vì cô có đam mê đặc biệt, cho nên cậu Hải Phong mới mãi không chịu thực hiện hôn ước với cô sao?”
“Cô Mộc Châu, bình thường cô đều chơi như vậy sao?” Vô số âm thanh vang lên, thậm chí ống kính có đâm vào mặt Trần Mộc Châu.
Ngu ngơ nửa ngày, Trân Mộc Châu mới thét chói tai kéo chăn qua che lấy cơ thể mình, nhưng những vệt xanh xanh đỏ đỏ đã bị nhìn thấy không sót chút nào, mấy kẻ lang thang trước đó cũng tỉnh lại, dường như không cảm giác được đám đông xung quanh, một người kéo một bên, kéo Trần Mộc Châu ra khỏi chăn.
Chăn đắp bị mấy tên đó ném xuống đất, vết tích lộn xộn trên giường bị mọi người liếc thấy, hương vị gay mũi trong phòng sau khi cửa mở ra đã bớt đi nhiều, Trân Mộc Châu thét chói tai, đẩy đám người ra trốn vào phòng vệ sinh.
Tiếng nước ầm ầm vang lên, chặn lại tất cả mọi tiếng ồn bên ngoài, Trần Mộc Châu ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy hai chân, tùy ý để nước lạnh xối vào cơ thể, hai tay dùng sức lau đi các vết tích trên người, nước mắt dâng lên ngày càng nhiều.
Âm thanh ồn ào kéo dài rất lâu mới ngừng lại, ngoài cửa truyền tới âm thanh dứt quãng của Vũ Tuyết Phương: “Mộc Châu, mẹ đây, việc này còn có thể cứu vãn được, con ra đây trước đi, mẹ giúp con nghĩ cách.
Cơ thể đã đứng bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, Vũ Tuyết Phương dựa vào người Hải Phúc, trong mắt lóe lên tia hối hận.
Đời này bà ta đã tạo nghiệt quá nhiều, không ngờ tới phút cuối, còn để con gái mình phải chịu khổ như vậy, trong lòng chua xót không thôi, trong miệng đắng chát, tay run run đập cửa, nghe tiếng nước chảy không ngừng bên trong thì tiếp tục nói: “Mộc Châu, chuyện này sẽ không có ai truyền ra ngoài, con có nguyện vọng gì, mẹ sẽ cố hết sức giúp con hoàn thành, là ai gài bẫy con, con nói cho mẹ nghe đi.”
Mồ hôi trên trán không kìm được chảy xuống, gương mặt trắng bệch, Vũ Tuyết Phương thở hổn hển, chật vật đứng đấy.
Cả người lạnh, tay chân dường như mất đi cảm giác, Trần Mộc Châu nghiêng đầu nhìn cửa, ánh mắt đờ đẫn lộ ra một tia giãy dụa, hai mắt đỏ rực, cả người trên dưới không chỗ nào lành lặn, chật vật vô cùng.
Người ngoài cửa vẫn đang nói chuyện, cô ta chôn mặt vào hai chân, im lặng thút thít, cũng không biết đã qua bao lâu, cô ta đứng dậy, không đóng vòi nước, cứ thế để cơ thể trần chuồng đi ra ngoài.
Vũ Tuyết Phương đã không còn sức để nói nữa, bờ môi trắng bệch, lúc này đã hoàn toàn dựa vào Hải Phúc mới có thể miễn cưỡng đứng đấy.
Cho dù là vậy, Trần Mộc Châu cũng phải hơi ngẩng đầu mới thấy rõ được mặt của bà ta.
“Mẹ sẽ giúp con báo thù, Mộc Châu, con nói cho mẹ, là ai hại con?”
Đứa nhỏ này gần như đều do bảo mẫu và Trần Tuấn Tú chăm sóc từ bé, bà phần lớn đều làm việc, chưa từng đối xử với nó một cách hẳn hoi, vất vả lắm, bà mới thông suốt nhiều việc, muốn đối tốt với con, ông trời lại cho bà ta một trò đùa lớn như vậy, chỉ còn lại nửa năm để sống, bà ta không thể giúp Trần Mộc Châu làm gì, chỉ có thể cố hết sức sắp xếp cho cô con đường tốt Sau này.
Không ngờ cô lại gặp phải cảnh ngộ này, lúc vừa nhận được tin, bà ta như cảnh tỉnh, trong ngực nhâm nhẩm đau, nghiến răng chống lấy cơ thể tàn †ạ, tự mình đi tới đây, chính là hi vọng chuyện này không truyền ra ngoài.
“Không có ích gì hết, trong phòng có rất nhiều camera, Vũ Tuyết Phương, bây giờ tôi đã biến thành thế này rồi, có phải bà rất vui đúng không?”
Lúc phóng viên xông tới, Trần Mộc Châu như bị sét đánh, cô ta sững sờ trong chốc lát, tình huống trong phòng đều bị nhìn thấy hết, cho dù tất cả hình ảnh đều bị nhà họ Trân mua lại, nhưng chỉ cần dựa vào truyền miệng, thanh danh của cô ta cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
“Mẹ là mẹ con, Mộc Châu, nói cho mẹ, rốt cuộc là ai làm!” Giọng nói trâm thấp, không còn du dương như ngày xưa, còn mang theo lửa giận nông đậm, cho dù đang phải dựa vào người khác thì khí thế vẫn hơn mấy phần.
“Nói cho bà thì được gì?” Trân Mộc Châu nghiêng đầu nhìn Vũ Tuyết Phương, sau đó ngửa đầu cười như điên: “Tôi sẽ tự báo thù cho mình, tôi không cần bà, không cần nhà họ Trần, các người đều không ai có lòng tốt hết, đều là đồ khốn! Các người đều là đồ khốn, đồ khốn, ha ha ha.. ” Thấy cô càng ngày càng điên cuồng, Vũ Tuyết Phương chống đỡ cơ thể đứng vững, cho Hải Phúc một ánh mắt ra hiệu, cả người đều đang đau đớn, mồ hôi dường như tuôn ra ướt đẫm áo.
Hải Phúc gật nhẹ đầu với bà ta, động tác lưu loát tiến lên, một tay chặt vào cổ, đánh ngất Trần Mộc Châu đang nổi điên, thay cô ta mặc quần áo vào, một tay đỡ Vũ Tuyết Phương, một tay đưa cô ta theo, đi xuống dưới lầu.
Lúc này Tô Quỳnh Thy đang ngồi trên giường, tay cầm thìa hờ hững uống canh.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Hoắc Hải Phong đang làm việc bên cạnh, miệng nói gì đó khiến cho người ta nghe không rõ.
Hoắc Hải Phong cười, từ khi Tô Quỳnh Thy tỉnh lại, tài liệu trong tay anh chưa lật được một trang, bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, vành tai thậm chí còn đỏ lên, nếu không phải đủ trấn định sợ là sớm đã nhảy dựng lên.
Đúng là ngồi không yên, không có thứ gì để giết thời gian cả, chỉ ngồi một chỗ, ngồi xuống là hết ngày, cô cảm giác như cơ thể mình mọc được một cây nấm dài rồi.
Nhân lúc Hoắc Hải Phong không chú ý, cô xốc chăn trên người lên, động tác lưu loát nhảy xuống giường, rón rén đi ra ngoài.
“Cơ thể còn chưa hồi phục, đã chạy loạn khắp nơi rồi.”
Sau khi biết là Tô Kiến Định bắt mình, cô ta liền biết kết quả không được tốt đẹp rồi, nhưng không ngờ anh ta lại làm ra chuyện bẩn thỉu thế này.
Đẩy ra một tên đàn ông duy nhất còn tỉnh, đang táy máy trên cơ thể mình, Trân Mộc Châu giận dữ, hung hăng tát cho gã một cái: “Thằng khốn, mày có biết tao là ai không? Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Cô ta kéo ga giường che lấy cơ thể mình, lảo đảo nghiêng ngả đứng dậy, muốn lấy camera trên đầu giường xuống.
Tên bị đánh nhất thời có chút choáng váng, lắc lắc đầu mới tỉnh táo lại, vẻ mặt hung tợn, gã kéo Trần Mộc Châu lại, ném vào bên giường: “Đồ đàn bà thúi, cho mày mặt mũi mày lại không muốn, mày tới đây cho tao!”
“Cút đi, mày biết tao là ai không? Đồ khốn, a… Trong trạng thái tỉnh táo, cảm giác được trên da thịt bị bàn tay thô ráp lướt qua, Trân Mộc Châu theo bản năng ôm ngực muốn nôn tiếng, ghé vào bên giường nôn ra dịch dạ dày chua chua, sau đó lại bị kéo về.
Đang định giấy dụa, ở cửa truyền đến một tiếng cạch, sau đó một đám người chen nhau đi vào, ống kính lớn nhỏ chiếu thẳng vào mặt Trần Mộc Châu, đèn flash điên cuồng lóe lên, căn phòng vốn an tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt hẳn.
“Cô Mộc Châu, xin hỏi cô làm như vậy, cậu Hải Phong có biết không?” “Xin hỏi vì cô có đam mê đặc biệt, cho nên cậu Hải Phong mới mãi không chịu thực hiện hôn ước với cô sao?”
“Cô Mộc Châu, bình thường cô đều chơi như vậy sao?” Vô số âm thanh vang lên, thậm chí ống kính có đâm vào mặt Trần Mộc Châu.
Ngu ngơ nửa ngày, Trân Mộc Châu mới thét chói tai kéo chăn qua che lấy cơ thể mình, nhưng những vệt xanh xanh đỏ đỏ đã bị nhìn thấy không sót chút nào, mấy kẻ lang thang trước đó cũng tỉnh lại, dường như không cảm giác được đám đông xung quanh, một người kéo một bên, kéo Trần Mộc Châu ra khỏi chăn.
Chăn đắp bị mấy tên đó ném xuống đất, vết tích lộn xộn trên giường bị mọi người liếc thấy, hương vị gay mũi trong phòng sau khi cửa mở ra đã bớt đi nhiều, Trân Mộc Châu thét chói tai, đẩy đám người ra trốn vào phòng vệ sinh.
Tiếng nước ầm ầm vang lên, chặn lại tất cả mọi tiếng ồn bên ngoài, Trần Mộc Châu ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy hai chân, tùy ý để nước lạnh xối vào cơ thể, hai tay dùng sức lau đi các vết tích trên người, nước mắt dâng lên ngày càng nhiều.
Âm thanh ồn ào kéo dài rất lâu mới ngừng lại, ngoài cửa truyền tới âm thanh dứt quãng của Vũ Tuyết Phương: “Mộc Châu, mẹ đây, việc này còn có thể cứu vãn được, con ra đây trước đi, mẹ giúp con nghĩ cách.
Cơ thể đã đứng bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, Vũ Tuyết Phương dựa vào người Hải Phúc, trong mắt lóe lên tia hối hận.
Đời này bà ta đã tạo nghiệt quá nhiều, không ngờ tới phút cuối, còn để con gái mình phải chịu khổ như vậy, trong lòng chua xót không thôi, trong miệng đắng chát, tay run run đập cửa, nghe tiếng nước chảy không ngừng bên trong thì tiếp tục nói: “Mộc Châu, chuyện này sẽ không có ai truyền ra ngoài, con có nguyện vọng gì, mẹ sẽ cố hết sức giúp con hoàn thành, là ai gài bẫy con, con nói cho mẹ nghe đi.”
Mồ hôi trên trán không kìm được chảy xuống, gương mặt trắng bệch, Vũ Tuyết Phương thở hổn hển, chật vật đứng đấy.
Cả người lạnh, tay chân dường như mất đi cảm giác, Trần Mộc Châu nghiêng đầu nhìn cửa, ánh mắt đờ đẫn lộ ra một tia giãy dụa, hai mắt đỏ rực, cả người trên dưới không chỗ nào lành lặn, chật vật vô cùng.
Người ngoài cửa vẫn đang nói chuyện, cô ta chôn mặt vào hai chân, im lặng thút thít, cũng không biết đã qua bao lâu, cô ta đứng dậy, không đóng vòi nước, cứ thế để cơ thể trần chuồng đi ra ngoài.
Vũ Tuyết Phương đã không còn sức để nói nữa, bờ môi trắng bệch, lúc này đã hoàn toàn dựa vào Hải Phúc mới có thể miễn cưỡng đứng đấy.
Cho dù là vậy, Trần Mộc Châu cũng phải hơi ngẩng đầu mới thấy rõ được mặt của bà ta.
“Mẹ sẽ giúp con báo thù, Mộc Châu, con nói cho mẹ, là ai hại con?”
Đứa nhỏ này gần như đều do bảo mẫu và Trần Tuấn Tú chăm sóc từ bé, bà phần lớn đều làm việc, chưa từng đối xử với nó một cách hẳn hoi, vất vả lắm, bà mới thông suốt nhiều việc, muốn đối tốt với con, ông trời lại cho bà ta một trò đùa lớn như vậy, chỉ còn lại nửa năm để sống, bà ta không thể giúp Trần Mộc Châu làm gì, chỉ có thể cố hết sức sắp xếp cho cô con đường tốt Sau này.
Không ngờ cô lại gặp phải cảnh ngộ này, lúc vừa nhận được tin, bà ta như cảnh tỉnh, trong ngực nhâm nhẩm đau, nghiến răng chống lấy cơ thể tàn †ạ, tự mình đi tới đây, chính là hi vọng chuyện này không truyền ra ngoài.
“Không có ích gì hết, trong phòng có rất nhiều camera, Vũ Tuyết Phương, bây giờ tôi đã biến thành thế này rồi, có phải bà rất vui đúng không?”
Lúc phóng viên xông tới, Trần Mộc Châu như bị sét đánh, cô ta sững sờ trong chốc lát, tình huống trong phòng đều bị nhìn thấy hết, cho dù tất cả hình ảnh đều bị nhà họ Trân mua lại, nhưng chỉ cần dựa vào truyền miệng, thanh danh của cô ta cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
“Mẹ là mẹ con, Mộc Châu, nói cho mẹ, rốt cuộc là ai làm!” Giọng nói trâm thấp, không còn du dương như ngày xưa, còn mang theo lửa giận nông đậm, cho dù đang phải dựa vào người khác thì khí thế vẫn hơn mấy phần.
“Nói cho bà thì được gì?” Trân Mộc Châu nghiêng đầu nhìn Vũ Tuyết Phương, sau đó ngửa đầu cười như điên: “Tôi sẽ tự báo thù cho mình, tôi không cần bà, không cần nhà họ Trần, các người đều không ai có lòng tốt hết, đều là đồ khốn! Các người đều là đồ khốn, đồ khốn, ha ha ha.. ” Thấy cô càng ngày càng điên cuồng, Vũ Tuyết Phương chống đỡ cơ thể đứng vững, cho Hải Phúc một ánh mắt ra hiệu, cả người đều đang đau đớn, mồ hôi dường như tuôn ra ướt đẫm áo.
Hải Phúc gật nhẹ đầu với bà ta, động tác lưu loát tiến lên, một tay chặt vào cổ, đánh ngất Trần Mộc Châu đang nổi điên, thay cô ta mặc quần áo vào, một tay đỡ Vũ Tuyết Phương, một tay đưa cô ta theo, đi xuống dưới lầu.
Lúc này Tô Quỳnh Thy đang ngồi trên giường, tay cầm thìa hờ hững uống canh.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Hoắc Hải Phong đang làm việc bên cạnh, miệng nói gì đó khiến cho người ta nghe không rõ.
Hoắc Hải Phong cười, từ khi Tô Quỳnh Thy tỉnh lại, tài liệu trong tay anh chưa lật được một trang, bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, vành tai thậm chí còn đỏ lên, nếu không phải đủ trấn định sợ là sớm đã nhảy dựng lên.
Đúng là ngồi không yên, không có thứ gì để giết thời gian cả, chỉ ngồi một chỗ, ngồi xuống là hết ngày, cô cảm giác như cơ thể mình mọc được một cây nấm dài rồi.
Nhân lúc Hoắc Hải Phong không chú ý, cô xốc chăn trên người lên, động tác lưu loát nhảy xuống giường, rón rén đi ra ngoài.
“Cơ thể còn chưa hồi phục, đã chạy loạn khắp nơi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.