Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 140: Chạy trốn
A Ly
18/03/2021
Trong kho hàng, Tô Kiến Định chau mày, nằm trên giường nhìn lên trân nhà. Rõ ràng lúc trước, người mà Trần Tuấn Tú nhằm vào là anh ấy, nhưng quay đi quay lại đã đưa Lê Quốc Nam đi. Tô Kiến Định nghĩ mãi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng càng lúc càng lo lắng hơn.
Anh ấy cảm thấy không thể cứ ngồi im chờ chết thế này được, nhất định phải nghĩ cách biết rõ bọn họ muốn làm gì. Trước kia, Tô Kiến Định im lặng là vì không muốn tạo ra thương vong không cần thiết. Bây giờ, Lê Quốc Nam bị đưa đi, sống chết cũng không rõ, phải nghĩ cách cứu người mới được.
Nghĩ tới đây, Tô Kiến Định chống tay ngồi dậy. Nhà kho này rất lớn, ban ngày bảo vệ đều trông coi ở bên ngoài, chỉ có buổi tối họ mới vào đây thôi.
Anh ấy nhẹ nhàng bước tới cửa để nghe ngóng, số lượng bảo vệ rất đông, đại khái bốn tiếng đồng hồ thay ca một lần, rất tấp nập. Có thể nói là canh giữ nghiêm ngặt.
Cơ hội chạy trốn trong ngày chỉ có một lần là lúc đi vệ sinh mà thôi. Có người sẽ đưa Tô Kiến Định đi vào nhà vệ sinh. Mặc dù, phòng vệ sinh không có cái cửa sổ nào, mỗi lần ra ngoài đều bị bịt kín hai mắt, nhưng đây là cơ hội duy nhất mà anh ấy có thể ra ngoài.
Cũng may lúc ra ngoài chỉ bị bịt kín hay mắt, bị người ta giữ chặt hai tay thôi chứ không bị trói. Điều này tạo cơ hội cho Tô Kiến Định.
Bây giờ cũng sắp tới thời gian đi vệ sinh rồi, sau khi kiểm tra nhà kho một cách tỉ mỉ, không tìm được thiết bị giám sát, cũng không tìm được bất cứ thứ gì có thể dùng.
Trong phòng này, thứ duy nhất có thể dùng làm vũ khí chính là cái giường ở giữa phòng và những thứ trên giường.
Tô Kiến Định nhíu mày, nhìn chằm chằm cái chăn trên giường một lúc lâu, đột nhiên anh ấy nở nụ cười. Tô Kiến Định kéo chăn, tháo ga giường ra. Sau đó, anh ấy trải lại chăn như trước, như vậy sẽ khiến người ta không biết trên giường thiếu thứ gì.
Tô Kiến Định xé ga giường thành từng mảnh, buộc ba mảnh ga thành một sợi, sau đó cẩn thận cuốn dây thừng quanh hông và cổ tay mình.
Sau khi sửa sang lại quần áo trên người, không thể nhìn ra thứ giấu bên trong được. Anh ấy khoang tay trước ngực, ngồi trên giường, nhắm hai mắt lại.
“Tô Kiến Định, đã đến giờ rồi. Nếu tiện thì kêu lên một tiếng” Theo thường lệ, vào thời gian này cửa sẽ mở ra, giọng nói giễu cợt của tên bảo vệ kia truyền vào trong, vang vọng trong nhà khi trống rỗng.
“Đi thôi” Tô Kiến Định đột nhiên mở mắt ra, lần nào cũng là tên bảo vệ này tới gọi, nhưng mỗi lần đưa vào nhà vệ sinh lại là một người khác nhau. Anh ấy chẳng thèm liếc nhìn tên kia, đứng lên đi ra ngoài cửa.
Dù có rất nhiều đèn, nhưng nhiều nơi bên ngoài vẫn bị bóng tối bao phủ.
Tô Kiến Định vội vàng liếc một vòng.
Anh ấy mặc cho tên bảo vệ bịt mắt lại, chắp hai tay ở sau lưng để họ nắm lấy, như vậy cũng sẽ khiến bản thân không bị thương khi bị tóm hai tay.
Tô Kiến Định đếm bước chân để đoán đại khái khoảng cách, chắc hẳn nhà vệ sinh cách nhà kho giam giữ kia không xa. Kết hợp với cảnh tượng mà vừa rồi kịp nhìn, anh ấy đã đoán được đại khái địa hình ở nơi này. Sau khi bị đẩy vào nhà vệ sinh một cách thô bạo, Tô Kiến Định kéo miếng vải đen che mắt ra, bật đèn phòng vệ sinh lên.
Phòng vệ sinh này vốn không lớn, bật đèn lên nhìn càng thấy nhỏ hơn.
Không có nơi tắm rửa mà chỉ có một cái bồn cầu và một vài thứ để rửa mặt. Chẳng biết nên nói Trần Tuấn Tú chu đáo hay là không. Rõ ràng chuẩn bị đồ để rửa mặt, nhưng lại chẳng có phòng tắm. Vài ngày rồi Tô Kiến Định không được tắm, bây giờ anh ấy cảm thấy bản thân rất bốc mùi.
Tô Kiến Định cởi áo ngoài ra với vẻ ghét bỏ, cởi sợi dây đang quấn quanh người ra. Cũng may từ bé anh ấy đã học rất nhiều thứ, từng học cách bện dây thừng, chế tác vũ khí.
Nếu không thật sự sẽ chẳng có cơ hội nào dù là nhỏ nhoi. Tô Kiến Định quấn hết dây thừng tự chế lại, sau đó mở nước để tạo tạp âm, cẩn thận lấy tấm gương trên tường xuống, dùng lược để đập tấm gương thành hình dạng mà mình muốn. Anh ấy dùng dây thừng quấn lại để làm tay cầm.
Một con dao đã được làm xong, Tô Kiến Định thử vung vài lần, rất thuận tay. Anh ấy dọn những thứ kia sang một bên, dùng phần dây thừng còn lại lần lượt quấn cốc đánh răng, phần còn lại của tấm gương, lược, bàn chải đánh răng. Sau khi cầm hết mọi thứ theo, Tô Kiến Định đứng dậy chắp hai tay sau lưng, dùng chân đạp đạp cửa, đứng yên tại chỗ với vẻ mặt bình tĩnh.
Ngoài cửa vang lên âm thanh mở cửa, không lâu sau, một luồng gió lạnh thổi vào, cửa được mở ra. Người mở cửa còn chưa kịp phản ứng đã bị Tô Kiến Định đạp một phát bay ra ngoài.
Anh ấy nhanh chân chạy ra ngoài, ném mấy thứ trong tay ra để ngăn cản mấy người đang đuổi theo. Tô Kiến Định sải chân chạy thẳng về phía bóng tối, không hề quay đầu lại.
Cơ hội chỉ có một lần này thôi. Nếu lần này, anh ấy không chạy thoát thì kết cục là thứ mà Tô Kiến Định không muốn nhìn thấy nhất. Cũng may bình thường anh ấy chăm chỉ tập thể lực, dù nhưng người kia đuổi theo sát nút, nhưng nhờ thân thể khỏe mạnh nên anh vẫn tránh thoát được.
Sau khi chạy một lúc lâu, Tô Kiến Định cảm thấy hơi kiệt sức, thở hổn hển trốn sau bụi cỏ. Anh ấy dựa lưng vào thân cây, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình.
Dù sao Tô Kiến Định cũng chỉ có một mình thôi, cũng không quá thuộc địa hình của nơi này. Đối phương lại là một đám bảo vệ, khá quen thuộc địa hình nơi đây. Nếu không có nơi ẩn núp hoặc không tìm được sự trợ giúp nào, kết cục bị bắt về là chuyện không sớm thì muộn.
Bây giờ, không biết tình huống của Lê Quốc Nam như thế nào, lúc chạy trốn Tô Kiến Định có thấy bên trong một nhà kho khác cũng có ánh đèn.
Đám bảo vệ đứng ở cửa cũng không kém gì bên nhà kho nhốt anh ấy. 80% bên trong đó giam giữ người.
Chỉ có điều, không biết vì sao Trần Tuấn Tú lại muốn tách hai người bọn họ ra để giam. Đột nhiên lại tách người ra để trông coi rất phiền phức, trừ khi ông ta lại bắt được người khác, mà người này bây giờ Tô Kiến Định chưa thể gặp được.
Càng nghĩ càng thấy chuyện có thể càng xấu đi, anh ấy nheo hai mắt lại, nhìn nơi đèn đóm sáng trưng ở cách đó không xa.
Người đi tìm bắt Tô Kiến Định càng lúc càng nhiều, cứ như thế này cũng không phải cách hay. Anh ấy nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nắm chặt vũ khí duy nhất còn trên tay. Tô Kiến Định từ từ đứng dậy, khom lưng rón rén đi về phía trước như một con mèo.
Nhiều người ra ngoài tìm kiếm anh ấy như vậy, người trông coi trong kia sẽ ít đi rất nhiều. Nếu lúc này quay lại, tỷ lệ cứu được người sẽ rất lớn.
“Đã tìm được người chưa? Đám bỏ đi… Tất cả các người đều là một đám bỏ đi!” Trên trán Trần Hiền đây mồ hôi, anh ta đoán được rằng Tô Kiến Định sẽ hành động, nhưng không ngờ anh ấy lại thật sự chạy trốn được.
Nếu Tô Kiến Định trở lại được Hải Phòng, hoặc liên hệ được với Hoắc Hải Phong, hai bọn họ liên thủ với nhau thì tất cả mọi chuyện đã làm lúc trước sẽ đổ sông đổ bể hết.
Chuyện lớn như vậy xảy ra, bây giờ anh ta không thể che giấu được nữa, ra lệnh cho đám bảo vệ mau chóng tìm người. Sau đó, Trần Hiền cắn răng gọi điện thoại cho Trần Tuấn Tú. Âm thanh “tút tút tút” như bùa đòi mạng, khiến anh ta nắm chặt hai tay, cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua vậy. Đầu dây bên kia truyền tới giọng khàn khàn của Trần Tuấn Tú: “Nói!”
“Bố, Tô Kiến Định… trốn rồi!” Trân Hiền cắn răng nói, tay trái bóp chặt thân cây bên cạnh.
“Đồ bỏ đi! Trần Hiền, nếu không bắt được Tô Kiến Định, tôi không ngại cho cậu nếm thử đại lễ mà tôi chuẩn bị cho cậu ta trước!” Gân xanh trên trán Trần Tuấn Tú nổi rõ, ông ta đạp vào bàn sách một cái, hai mắt đỏ bừng giống như lúc nào cũng có thể chảy máu vậy.
Anh ấy cảm thấy không thể cứ ngồi im chờ chết thế này được, nhất định phải nghĩ cách biết rõ bọn họ muốn làm gì. Trước kia, Tô Kiến Định im lặng là vì không muốn tạo ra thương vong không cần thiết. Bây giờ, Lê Quốc Nam bị đưa đi, sống chết cũng không rõ, phải nghĩ cách cứu người mới được.
Nghĩ tới đây, Tô Kiến Định chống tay ngồi dậy. Nhà kho này rất lớn, ban ngày bảo vệ đều trông coi ở bên ngoài, chỉ có buổi tối họ mới vào đây thôi.
Anh ấy nhẹ nhàng bước tới cửa để nghe ngóng, số lượng bảo vệ rất đông, đại khái bốn tiếng đồng hồ thay ca một lần, rất tấp nập. Có thể nói là canh giữ nghiêm ngặt.
Cơ hội chạy trốn trong ngày chỉ có một lần là lúc đi vệ sinh mà thôi. Có người sẽ đưa Tô Kiến Định đi vào nhà vệ sinh. Mặc dù, phòng vệ sinh không có cái cửa sổ nào, mỗi lần ra ngoài đều bị bịt kín hai mắt, nhưng đây là cơ hội duy nhất mà anh ấy có thể ra ngoài.
Cũng may lúc ra ngoài chỉ bị bịt kín hay mắt, bị người ta giữ chặt hai tay thôi chứ không bị trói. Điều này tạo cơ hội cho Tô Kiến Định.
Bây giờ cũng sắp tới thời gian đi vệ sinh rồi, sau khi kiểm tra nhà kho một cách tỉ mỉ, không tìm được thiết bị giám sát, cũng không tìm được bất cứ thứ gì có thể dùng.
Trong phòng này, thứ duy nhất có thể dùng làm vũ khí chính là cái giường ở giữa phòng và những thứ trên giường.
Tô Kiến Định nhíu mày, nhìn chằm chằm cái chăn trên giường một lúc lâu, đột nhiên anh ấy nở nụ cười. Tô Kiến Định kéo chăn, tháo ga giường ra. Sau đó, anh ấy trải lại chăn như trước, như vậy sẽ khiến người ta không biết trên giường thiếu thứ gì.
Tô Kiến Định xé ga giường thành từng mảnh, buộc ba mảnh ga thành một sợi, sau đó cẩn thận cuốn dây thừng quanh hông và cổ tay mình.
Sau khi sửa sang lại quần áo trên người, không thể nhìn ra thứ giấu bên trong được. Anh ấy khoang tay trước ngực, ngồi trên giường, nhắm hai mắt lại.
“Tô Kiến Định, đã đến giờ rồi. Nếu tiện thì kêu lên một tiếng” Theo thường lệ, vào thời gian này cửa sẽ mở ra, giọng nói giễu cợt của tên bảo vệ kia truyền vào trong, vang vọng trong nhà khi trống rỗng.
“Đi thôi” Tô Kiến Định đột nhiên mở mắt ra, lần nào cũng là tên bảo vệ này tới gọi, nhưng mỗi lần đưa vào nhà vệ sinh lại là một người khác nhau. Anh ấy chẳng thèm liếc nhìn tên kia, đứng lên đi ra ngoài cửa.
Dù có rất nhiều đèn, nhưng nhiều nơi bên ngoài vẫn bị bóng tối bao phủ.
Tô Kiến Định vội vàng liếc một vòng.
Anh ấy mặc cho tên bảo vệ bịt mắt lại, chắp hai tay ở sau lưng để họ nắm lấy, như vậy cũng sẽ khiến bản thân không bị thương khi bị tóm hai tay.
Tô Kiến Định đếm bước chân để đoán đại khái khoảng cách, chắc hẳn nhà vệ sinh cách nhà kho giam giữ kia không xa. Kết hợp với cảnh tượng mà vừa rồi kịp nhìn, anh ấy đã đoán được đại khái địa hình ở nơi này. Sau khi bị đẩy vào nhà vệ sinh một cách thô bạo, Tô Kiến Định kéo miếng vải đen che mắt ra, bật đèn phòng vệ sinh lên.
Phòng vệ sinh này vốn không lớn, bật đèn lên nhìn càng thấy nhỏ hơn.
Không có nơi tắm rửa mà chỉ có một cái bồn cầu và một vài thứ để rửa mặt. Chẳng biết nên nói Trần Tuấn Tú chu đáo hay là không. Rõ ràng chuẩn bị đồ để rửa mặt, nhưng lại chẳng có phòng tắm. Vài ngày rồi Tô Kiến Định không được tắm, bây giờ anh ấy cảm thấy bản thân rất bốc mùi.
Tô Kiến Định cởi áo ngoài ra với vẻ ghét bỏ, cởi sợi dây đang quấn quanh người ra. Cũng may từ bé anh ấy đã học rất nhiều thứ, từng học cách bện dây thừng, chế tác vũ khí.
Nếu không thật sự sẽ chẳng có cơ hội nào dù là nhỏ nhoi. Tô Kiến Định quấn hết dây thừng tự chế lại, sau đó mở nước để tạo tạp âm, cẩn thận lấy tấm gương trên tường xuống, dùng lược để đập tấm gương thành hình dạng mà mình muốn. Anh ấy dùng dây thừng quấn lại để làm tay cầm.
Một con dao đã được làm xong, Tô Kiến Định thử vung vài lần, rất thuận tay. Anh ấy dọn những thứ kia sang một bên, dùng phần dây thừng còn lại lần lượt quấn cốc đánh răng, phần còn lại của tấm gương, lược, bàn chải đánh răng. Sau khi cầm hết mọi thứ theo, Tô Kiến Định đứng dậy chắp hai tay sau lưng, dùng chân đạp đạp cửa, đứng yên tại chỗ với vẻ mặt bình tĩnh.
Ngoài cửa vang lên âm thanh mở cửa, không lâu sau, một luồng gió lạnh thổi vào, cửa được mở ra. Người mở cửa còn chưa kịp phản ứng đã bị Tô Kiến Định đạp một phát bay ra ngoài.
Anh ấy nhanh chân chạy ra ngoài, ném mấy thứ trong tay ra để ngăn cản mấy người đang đuổi theo. Tô Kiến Định sải chân chạy thẳng về phía bóng tối, không hề quay đầu lại.
Cơ hội chỉ có một lần này thôi. Nếu lần này, anh ấy không chạy thoát thì kết cục là thứ mà Tô Kiến Định không muốn nhìn thấy nhất. Cũng may bình thường anh ấy chăm chỉ tập thể lực, dù nhưng người kia đuổi theo sát nút, nhưng nhờ thân thể khỏe mạnh nên anh vẫn tránh thoát được.
Sau khi chạy một lúc lâu, Tô Kiến Định cảm thấy hơi kiệt sức, thở hổn hển trốn sau bụi cỏ. Anh ấy dựa lưng vào thân cây, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình.
Dù sao Tô Kiến Định cũng chỉ có một mình thôi, cũng không quá thuộc địa hình của nơi này. Đối phương lại là một đám bảo vệ, khá quen thuộc địa hình nơi đây. Nếu không có nơi ẩn núp hoặc không tìm được sự trợ giúp nào, kết cục bị bắt về là chuyện không sớm thì muộn.
Bây giờ, không biết tình huống của Lê Quốc Nam như thế nào, lúc chạy trốn Tô Kiến Định có thấy bên trong một nhà kho khác cũng có ánh đèn.
Đám bảo vệ đứng ở cửa cũng không kém gì bên nhà kho nhốt anh ấy. 80% bên trong đó giam giữ người.
Chỉ có điều, không biết vì sao Trần Tuấn Tú lại muốn tách hai người bọn họ ra để giam. Đột nhiên lại tách người ra để trông coi rất phiền phức, trừ khi ông ta lại bắt được người khác, mà người này bây giờ Tô Kiến Định chưa thể gặp được.
Càng nghĩ càng thấy chuyện có thể càng xấu đi, anh ấy nheo hai mắt lại, nhìn nơi đèn đóm sáng trưng ở cách đó không xa.
Người đi tìm bắt Tô Kiến Định càng lúc càng nhiều, cứ như thế này cũng không phải cách hay. Anh ấy nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nắm chặt vũ khí duy nhất còn trên tay. Tô Kiến Định từ từ đứng dậy, khom lưng rón rén đi về phía trước như một con mèo.
Nhiều người ra ngoài tìm kiếm anh ấy như vậy, người trông coi trong kia sẽ ít đi rất nhiều. Nếu lúc này quay lại, tỷ lệ cứu được người sẽ rất lớn.
“Đã tìm được người chưa? Đám bỏ đi… Tất cả các người đều là một đám bỏ đi!” Trên trán Trần Hiền đây mồ hôi, anh ta đoán được rằng Tô Kiến Định sẽ hành động, nhưng không ngờ anh ấy lại thật sự chạy trốn được.
Nếu Tô Kiến Định trở lại được Hải Phòng, hoặc liên hệ được với Hoắc Hải Phong, hai bọn họ liên thủ với nhau thì tất cả mọi chuyện đã làm lúc trước sẽ đổ sông đổ bể hết.
Chuyện lớn như vậy xảy ra, bây giờ anh ta không thể che giấu được nữa, ra lệnh cho đám bảo vệ mau chóng tìm người. Sau đó, Trần Hiền cắn răng gọi điện thoại cho Trần Tuấn Tú. Âm thanh “tút tút tút” như bùa đòi mạng, khiến anh ta nắm chặt hai tay, cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua vậy. Đầu dây bên kia truyền tới giọng khàn khàn của Trần Tuấn Tú: “Nói!”
“Bố, Tô Kiến Định… trốn rồi!” Trân Hiền cắn răng nói, tay trái bóp chặt thân cây bên cạnh.
“Đồ bỏ đi! Trần Hiền, nếu không bắt được Tô Kiến Định, tôi không ngại cho cậu nếm thử đại lễ mà tôi chuẩn bị cho cậu ta trước!” Gân xanh trên trán Trần Tuấn Tú nổi rõ, ông ta đạp vào bàn sách một cái, hai mắt đỏ bừng giống như lúc nào cũng có thể chảy máu vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.