Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 421: Chính thức gặp mặt

A Ly

18/05/2021

Trong đầu anh ta bây giờ tràn ngập hình ảnh người con gái mà anh ta đón về ngày hôm nay, đủ dáng vẻ sắc thái vui cười tức giận, như thực mà cũng như mơ.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, không kìm được lòng anh ta đi đến phòng của cô, nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng nhưng không thấy ai mở cửa, anh ta liền thuận tay đẩy của đi vào.

"Tô Minh Tú." Tô Kiến Định khẽ gọi, cô ngoái đầu lại nhìn.

Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại, mái tóc dài mềm mại vắt sang một bên vai, chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp, chắc là vừa tắm xong nên trông tóc vẫn ướt và quần áo đã được thay sang đồ mặc ở nhà.

Anh ta bước đi nhẹ nhàng tự nhiên đến trước mặt, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô dựa sát vào người mình.

Tô Minh Tú ngoan ngoãn thuận theo, khẽ nhướn mày, nắm lấy cà vạt của anh ta kéo anh ta dựa sát hơn vào người mình nhưng lực quá mạnh làm cho anh ta bị bất ngờ đứng không vững sau đó ngã dựa vào người cô.

Tô Kiến Định không hề vì hành động thô lỗ của cô mà khó chịu hay phản kháng chỉ ngoan ngoãn thuận theo.

Hô hấp giao nhau, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện. 

"Nghỉ ngơi tốt không? Muốn anh giúp em không?" Tô Kiến Định chỉ vào mái tóc vẫn còn ướt sũng của cô, cười nói.

Cô híp mắt bĩu môi; "Em không cần anh giúp đâu, tự nhiên anh biến mất chục năm rồi, ai biết được anh có đúng là anh Tô Kiến Định hay không, hơn nữa anh có lại biến mất lần nữa không?"

Trong phòng chỉ treo mỗi hai bóng đèn nhỏ, rèm được kéo lại che kín làm cho căn phòng có chút tối tăm, người đàn ông vuốt vuốt sống mũi cao, mắt xẹt qua một tia sáng, dưới ngọn đèn vàng, hình dáng của anh ta có chút mờ ảo.



anh ta cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, miệng cười như không cười, giọng nói mang theo sự hấp dẫn khó tả: "Chuyện năm xưa đều là lỗi của anh ta, nhưng bây giờ em đã ở đây rồi mới nói những lời này có phải hơi trễ rồi không?"

Cô lạnh mặt bước lên một bước, dựa vào vai anh ta, ngước mắt lên nhìn anh ta, đôi mắt to tròn nhìn anh ta như mèo con, ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn trên ngực anh ta: “Em mong ngóng anh lâu như vậy, chỉ sợ anh lại chạy mất thôi..."

"Sẽ không bao giờ có chuyện, anh sẽ không biến mất nữa đâu." Tô Kiến Định hít sâu một hơi, trán áp vào trán cô, nhẹ giọng nói, sau đó ngồi xuống giường, ôm cô đặt ngồi lên đùi anh ta, mặt đối mặt, anh ta ghé sát tai cô, trầm giọng nói: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy mà trông em vẫn chẳng lớn lên chút nào thì phải..."

Vừa dứt lời, anh ta ngồi dựa vào đầu giường, híp mắt lại, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Tô Minh Tú bị hắn nhìn thì hơi hoảng hốt, ngón chân co lại, hai tay nhanh chóng giữ chặt cổ áo.

Một lúc lâu sau, cô giương cờ trắng đầu hàng, nhắm mắt hít một hơi, sau đó nắm lấy chiếc cà vạt tinh xảo trên cổ anh ta và tháo ra ném sang một bên, hai tay vươn ra ôm chặt lấy cổ anh ta, úp mặt vào vai anh ta.

Trên vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Tô Kiến Định thở dài, ôm lấy đôi vai gầy nhỏ:

"Anh đã thật sự trở về rồi, Minh Tủ, em hãy tin anh, lần này anh nhất định sẽ không làm em thất vọng."

Ước chừng lúc lâu sau, cô mở to đôi mắt ướt sũng, mông lung, đáng thương nhìn anh ta: "Anh hứa rồi nhé, nếu anh còn không từ mà biệt một lần nữa, em sẽ bảo bố phát lệnh truy sát anh trên toàn quốc."

Nói xong, cô mới nhận thức mình mới lỡ miệng, cô mím đôi môi đỏ mọng cười nhìn anh ta, ánh mắt mang theo sự lo lắng, không dám nhìn thẳng mà chỉ dám khẽ nhìn anh ta, trông không khác gì một tiểu yêu tinh.

Tô Kiến Định vuốt nhẹ gò má cô, buông cô ra rồi đứng dậy: "Em chuẩn bị một chút đi rồi xuống ăn cơm."



Nói hết câu, anh ta cũng không nán lại chờ cô, vội vã đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở cửa chỉnh đốn tâm tình một lúc, bây giờ đi một mình xuống cũng không hay mà đi vào thì cũng không hay, anh ta đành tựa lưng vào tường đứng chờ. 

Đang đứng chờ, một người đi tới làm anh ta khẽ giật mình: "Anh, Quỳnh Thy bảo tôi lên gọi anh và cô Tô xuống ăn cơm..."

Hoắc Hải Phong đi lên thấy anh ta thì giật mình, Tô Kiến Định nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi biết rồi, cậu cứ xuống đi, tôi sẽ nói với Minh Tú."

Sau đó, anh ta đứng ở cửa như ôn thần, ông Giang thấy thế sợ hãi cúi thấp đầu đi xuống tầng, không dám hỏi nhiều, cũng không dám liếc mắt nhìn thêm giây phút nào, vội vã chuồn nhanh như thỏ.

Trong phòng ăn, đèn đuốc sáng trưng, trên trần nhà treo chùm đèn thủy tinh lớn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên những bức tường làm cho chúng trông như được dát vàng vậy, khung cảnh tráng lệ, tuyệt đẹp.

Không biết có bao nhiêu người mơ ước rồi tranh đấu để được vào ở trong nơi có hình dạng như chiếc lồng chim sắt này, nơi đây giống như một cũng điện được dát đầy vàng và ngọc bích, bảo sao nhiều người tranh giành như vậy.

Từ khi Aron và Abel chuyển ra ngoài sống, Công tước Otto cũng ít về nhà, cho đến khi Tô Kiến Định đến mới làm cho không khí ấm áp trở lại nơi đây.

Trong phòng ăn, ngoài Tô Quỳnh Thy và Tinh Giang vẫn đang ở ngoài ra thì bạn nhỏ Tô Hướng Minh cũng đã ngồi vào vị trí của mình, ngay cả Công tước Otto đang dưỡng bệnh trong viện khi nghe tin cũng quay trở về nhà, vui vẻ ngồi nói chuyện với Tô Quỳnh Thy.

"Kiến Định, mau dẫn bạn tới đây

nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong-421-0

nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong-421-1

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook