Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 371: Đứa nhỏ
A Ly
14/05/2021
Nhưng thật ra Hướng Minh tương đối giống với Tô Quỳnh Thy, đặc biệt là một đôi mắt to và khuôn mặt, giống mười phần, lúc cười có mười phần giống tiểu thiên sứ, nhưng chỉ cần mặt mày cậu bé lạnh lùng thì vốn người bình thường không dám đến gần cậu bé, hết lần này tới lần khác mặt mày tên nhóc này thường xuyên như ăn phải thuốc nổ, không những không thích cười, mà lúc bắt đầu tuổi như búp bê sữa, cũng đã ăn nói ý tứ như anh trai nhỏ lạnh lùng.
Vì thế lúc đó Tô Quỳnh Thy còn gõ đầu dậm chân một thời gian dài, không rõ rõ ràng là đứa con mình mang, vì sao tính cách lại giống với Hoắc Hải Phong đến như vậy, chẳng lẽ quan hệ máu mủ thật sự thần kỳ như vậy?
Tinh Hòa được sinh ra, đã thỏa mãn tất cả mong chờ của Tô Quỳnh Thy đối với đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra nhìn tương đối tốt, khuôn mặt ngũ quan hoàn toàn từ một khuôn đúc ra cùng với Tô Quỳnh Thy, đôi mắt vẫn luôn có chút kết hợp của hai người bố mẹ, lông mi rất dài dày đặc hơi cong lên, đôi mắt vừa to vừa dài, đuôi mắt con hơi chút xếch lên, cho dù bây giờ còn nhỏ cũng lờ mờ có thể nhìn ra hào quang có những ngày sau. Mời đọc truyện trên Truyện 88
Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, hình như hai con ngươi đen láy ướt sũng, óng ảnh giống như chứa đựng toàn bộ tinh hà ở bên trong, lúc Hoắc Hải Phong có chút thận trọng ôm Tinh Hòa vào trong ngực, anh có thể nhìn thấy đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn anh chằm chằm, bên trong ánh mắt lộ ra sự khả ái dễ thương, trong lòng người đàn ông luôn luôn nóng hầm hập, hô hấp đã thả chậm rất nhiều, sợ làm phiền đến cục cưng ở trong tay.
Lúc này sau khi ồn ào với Tô Quỳnh Thy, anh liền ôm Tinh Hòa không buông tay, quả nhiên có câu nói con gái là tình nhân nhỏ của bố, Tô Quỳnh Thy chua chua cũng ôm Tô Hướng Minh giống như vậy ngồi ở trên ghế salon, nhìn chằm chằm cục diện thoải mái của hai bố con bên kia thật muốn khóc.
Mặc dù Tinh Hòa ngoan ngoãn, nhưng tính cách cũng vô cùng mỏng manh, so với Tô Quỳnh Thy thì coi như chỉ có hơn chứ không kém, có đôi khi gan lớn dường như cái gì cũng không sợ, nhưng có đôi khi nhát gan đến tự mình cũng không dám ngủ, đặc biệt là lúc Hoắc Hải Phong đi dỗ dành.
Có đôi khi một giây trước anh mới dỗ được người ngủ, rón rén ôm cô bé để vào giường nhỏ, không quá thời gian dài thì có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cô gái nhỏ, âm lượng cũng không lớn, ríu rít ô ô giống như là con mèo nhỏ đang gọi, nhưng nghe được giọng khóc nghẹn ngào đó ở chỗ bố Hoắc, người khác nghe không hiểu còn tưởng nơi đó cất giấu tiểu oan ức.
Nhưng mà khiến anh đau lòng, cho nên vừa có thời gian anh đều ôm Tinh Hòa ngủ, nhìn cô bé an tâm nằm ở trong khuỷu tay của anh, ngược lại có một cảm giác thành tựu không có cách nào nói lên lời, đây cũng là động lực mà mỗi ngày anh đi sớm về muộn cũng muốn nhìn thấy Tinh Hòa.
Nhiều ngày trôi qua như vậy mặc dù Tinh Hòa không thể nào gặp Hoắc Hải Phong thường xuyên, nhưng búp bê sữa nhỏ tương đối quen thuộc với mùi hương này, biết được người nào đối tốt với mình, chỉ cần nằm trong ngực Hoắc Hải Phong một lúc, tiếng khóc sẽ lập tức được thu hồi, bắt đầu cười lên “ha ha ha”.
Có đôi khi Tô Quỳnh Thy nhìn cũng có chút ghen ghét, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể quyết miệng ở bên cạnh nhìn.
Trong lòng Tô Hướng Minh ngũ vị tạp trần, đôi mắt xanh biếc ngón trông mong mỏi nhìn em gái, rõ ràng thời gian cậu bé ở cùng với em gái là dài nhất, vì sao mỗi lần em gái nhìn thấy bố đều cười rất vui vẻ, thấy cậu bé thì lại không nhất định.
Hai người đồng bệnh tương liên ngồi ôm nhau ở trên ghế salon, nước mắt rưng rưng nhìn qua đối phương, nhất thời buồn từ đó.
Hoắc Hải Phong đã sớm phát hiện được tình hình bên kia, chỉ là vẫn luôn chịu đựng không cười lên, lúc này Tinh Hòa cũng đã ngủ, anh mới chậm rãi cất bước đi qua, cẩn thận đặt cô gái nhỏ vào trong ngực của cô, híp mắt nhìn cô cười.
Tô Quỳnh Thy lầm bầm hai câu, nhưng đến cùng cũng không muốn đánh thức Tinh Hòa, ngược lại càng nhìn càng thấy vui vẻ, đây thật sự là đứa con cô mang thai mười tháng, dáng vẻ trắng nõn nà thực sự là đáng yêu...
Cô còn chưa kịp ôm nóng, đứa nhỏ đã nấc nở nghẹn ngào tỉnh lại, hai tay quơ trên không trung, giống như là đang tìm đồ vật gì đó, cho đến khi bắt được ngón tay Hoắc Hải Phong, mới mở to mắt dừng lại, nước mắt lăn dài trên mặt, đôi mắt phát ra tia sang nhìn qua, nhấp nháy nhấp nháy giống như tìm được đồ vậy gì thú vị, nước mắt vẫn còn chưa khô đã lại cười.
Tô Quỳnh Thy bị dáng vẻ và tốc độ lật mặt của cô bé làm cho buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt của cô bé, híp mắt hài lòng ôm cô bé đi lên tầng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay đến bây giờ vẫn luôn lo lắng đề phòng, vẫn chưa từng thả lỏng,
hiện tại đột nhiên được thu giãn, cũng đã sớm mệt không chịu được, hơn nữa lúc này hai mí mắt đã đánh nhau.
Đưa hai mẹ con trở về phòng, sau khi dỗ dành hai người ngủ, Hoắc Hải Phong lại trở về thư phòng một lần nữa, đầu tiên là nhìn chằm chằm văn kiện ở trên bàn một lúc lâu, sau đó mới cầm điện thoại di động lên, khuôn mặt nghiêm túc gọi đến một số điện thoại.
Điện thoại kết nối rất nhanh, những ngày gần đây Tô Kiến Định càng ngày càng trầm ổn, nhưng ở trước mặt người nhà vẫn ôn hòa trước sau như một.
"Ông ngoại thế nào? Có nghỉ ngơi không, chuyện của Vũ Nguyên Hải tạm thời không cần vội vàng, chờ ở bên này tôi xử lý xong sẽ trở về một chuyến."
Giọng nói Tô Kiến Định ôn hòa mà có lực, có thể nghe ra ở bên cạnh còn kèm theo giọng nói của người khác, xem ra là đang bận. Mời đọc truyện trên Truyện 88
Hoắc Hải Phong nói ngắn gọn, trước tiên nói qua loa một lần chuyện Vũ Nguyên Hải nói ở trong thư phòng, tiếp sau đó nói khái quát ý của công tước Otto một lần mới cau mày nói ra: "Dựa theo lời giải thích của Vũ Nguyên Hải, rất có thể Dương Minh Hạo phản bội đi tìm nơi nương tựa là Abel, muốn diệt trừ ông ta, sợ là không dễ làm, trong thời gian ngắn chúng ta không động đến được ông ta, nhưng rất có thể ông ta sẽ quay trở lại gây phiền phức cho chúng ta, nếu như có Giang Húc Đông và Abel giúp đỡ, thì coi như ông ngoại đứng về phía chúng ta cũng không nhất định có thể gánh vác, chúng ta cần tính toán sớm chút."
Từ sau khi biết được chuyện này, Hoắc Hải Phong vẫn luôn nghĩ, bây giờ anh đã có vợ và con, không còn lẻ loi một mình giống như trước nữa, muốn làm cái gì phải làm cái gì, bây giờ anh bị đe dọa cũng nên có khôi giáp.
"Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, cậu ổn định trong nhà trước, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nên quấy rầy đến ông ngoại." Chuyện này không nên quá mức làm to chuyện, vạn nhất không cẩn thận đánh rắn động cỏ, hậu quả khó mà lường được.
"Qua mấy ngày tôi tìm lý do, đầu tiên đưa Quỳnh Thy và con đi, tôi không thể để bọn họ bị lôi vào nguy hiểm." Bắt đầu từ khi biết Giang Húc Đông muốn đối phó với bọn họ, thỉnh thoảng ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu anh, cho tới bây giờ khó khăn lắm mới thành hình.
"Tạm thời không cần thiết, hành động quá lớn sẽ đánh rắn động cỏ thì không nói, tình huống đó còn có thể khiến cho Quỳnh Thy và bọn nhỏ hoàn toàn bị cuốn vào nguy hiểm hơn, nếu để ở bên cạnh mình thì có thể thấy được là chỗ an toàn hơn rất
nhiều, Hải Phong, không nên vội vàng, tôi lập tức trở về."
Tô Kiến Định thở dài, giọng điệu ôn hòa trấn an hai lần, cảm giác người đối diện đã khôi phục không khác lắm mới cúp điện thoại.
| Hoắc Hải Phong có chút ngu ngơ ngồi trên ghế, mi tâm cau lại rất chặt, anh luôn có một dự cảm không tốt quanh quẩn ở trong lòng, bất luận | làm như thế nào cũng không có cách nào xua tan được.
Rất giống như có một chuyện nhất định phải xảy ra, bất luận làm như thế nào cũng dường như không thay đổi được.
| Giống như cái xác không hồn về đến phòng, anh máy móc cởi quần áo trên người xuống, vén chăn lên đưa tay ôm lấy Tô Quỳnh Thy đang ngủ, cả người giống như là như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến anh có chút run rẩy.
Tô Quỳnh Thy bị đè có chút khó chịu, mơ màng mở trừng trừng hai mắt ra, thấy là Hoắc Hải Phong trở về.
Vì thế lúc đó Tô Quỳnh Thy còn gõ đầu dậm chân một thời gian dài, không rõ rõ ràng là đứa con mình mang, vì sao tính cách lại giống với Hoắc Hải Phong đến như vậy, chẳng lẽ quan hệ máu mủ thật sự thần kỳ như vậy?
Tinh Hòa được sinh ra, đã thỏa mãn tất cả mong chờ của Tô Quỳnh Thy đối với đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra nhìn tương đối tốt, khuôn mặt ngũ quan hoàn toàn từ một khuôn đúc ra cùng với Tô Quỳnh Thy, đôi mắt vẫn luôn có chút kết hợp của hai người bố mẹ, lông mi rất dài dày đặc hơi cong lên, đôi mắt vừa to vừa dài, đuôi mắt con hơi chút xếch lên, cho dù bây giờ còn nhỏ cũng lờ mờ có thể nhìn ra hào quang có những ngày sau. Mời đọc truyện trên Truyện 88
Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, hình như hai con ngươi đen láy ướt sũng, óng ảnh giống như chứa đựng toàn bộ tinh hà ở bên trong, lúc Hoắc Hải Phong có chút thận trọng ôm Tinh Hòa vào trong ngực, anh có thể nhìn thấy đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn anh chằm chằm, bên trong ánh mắt lộ ra sự khả ái dễ thương, trong lòng người đàn ông luôn luôn nóng hầm hập, hô hấp đã thả chậm rất nhiều, sợ làm phiền đến cục cưng ở trong tay.
Lúc này sau khi ồn ào với Tô Quỳnh Thy, anh liền ôm Tinh Hòa không buông tay, quả nhiên có câu nói con gái là tình nhân nhỏ của bố, Tô Quỳnh Thy chua chua cũng ôm Tô Hướng Minh giống như vậy ngồi ở trên ghế salon, nhìn chằm chằm cục diện thoải mái của hai bố con bên kia thật muốn khóc.
Mặc dù Tinh Hòa ngoan ngoãn, nhưng tính cách cũng vô cùng mỏng manh, so với Tô Quỳnh Thy thì coi như chỉ có hơn chứ không kém, có đôi khi gan lớn dường như cái gì cũng không sợ, nhưng có đôi khi nhát gan đến tự mình cũng không dám ngủ, đặc biệt là lúc Hoắc Hải Phong đi dỗ dành.
Có đôi khi một giây trước anh mới dỗ được người ngủ, rón rén ôm cô bé để vào giường nhỏ, không quá thời gian dài thì có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cô gái nhỏ, âm lượng cũng không lớn, ríu rít ô ô giống như là con mèo nhỏ đang gọi, nhưng nghe được giọng khóc nghẹn ngào đó ở chỗ bố Hoắc, người khác nghe không hiểu còn tưởng nơi đó cất giấu tiểu oan ức.
Nhưng mà khiến anh đau lòng, cho nên vừa có thời gian anh đều ôm Tinh Hòa ngủ, nhìn cô bé an tâm nằm ở trong khuỷu tay của anh, ngược lại có một cảm giác thành tựu không có cách nào nói lên lời, đây cũng là động lực mà mỗi ngày anh đi sớm về muộn cũng muốn nhìn thấy Tinh Hòa.
Nhiều ngày trôi qua như vậy mặc dù Tinh Hòa không thể nào gặp Hoắc Hải Phong thường xuyên, nhưng búp bê sữa nhỏ tương đối quen thuộc với mùi hương này, biết được người nào đối tốt với mình, chỉ cần nằm trong ngực Hoắc Hải Phong một lúc, tiếng khóc sẽ lập tức được thu hồi, bắt đầu cười lên “ha ha ha”.
Có đôi khi Tô Quỳnh Thy nhìn cũng có chút ghen ghét, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể quyết miệng ở bên cạnh nhìn.
Trong lòng Tô Hướng Minh ngũ vị tạp trần, đôi mắt xanh biếc ngón trông mong mỏi nhìn em gái, rõ ràng thời gian cậu bé ở cùng với em gái là dài nhất, vì sao mỗi lần em gái nhìn thấy bố đều cười rất vui vẻ, thấy cậu bé thì lại không nhất định.
Hai người đồng bệnh tương liên ngồi ôm nhau ở trên ghế salon, nước mắt rưng rưng nhìn qua đối phương, nhất thời buồn từ đó.
Hoắc Hải Phong đã sớm phát hiện được tình hình bên kia, chỉ là vẫn luôn chịu đựng không cười lên, lúc này Tinh Hòa cũng đã ngủ, anh mới chậm rãi cất bước đi qua, cẩn thận đặt cô gái nhỏ vào trong ngực của cô, híp mắt nhìn cô cười.
Tô Quỳnh Thy lầm bầm hai câu, nhưng đến cùng cũng không muốn đánh thức Tinh Hòa, ngược lại càng nhìn càng thấy vui vẻ, đây thật sự là đứa con cô mang thai mười tháng, dáng vẻ trắng nõn nà thực sự là đáng yêu...
Cô còn chưa kịp ôm nóng, đứa nhỏ đã nấc nở nghẹn ngào tỉnh lại, hai tay quơ trên không trung, giống như là đang tìm đồ vật gì đó, cho đến khi bắt được ngón tay Hoắc Hải Phong, mới mở to mắt dừng lại, nước mắt lăn dài trên mặt, đôi mắt phát ra tia sang nhìn qua, nhấp nháy nhấp nháy giống như tìm được đồ vậy gì thú vị, nước mắt vẫn còn chưa khô đã lại cười.
Tô Quỳnh Thy bị dáng vẻ và tốc độ lật mặt của cô bé làm cho buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt của cô bé, híp mắt hài lòng ôm cô bé đi lên tầng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay đến bây giờ vẫn luôn lo lắng đề phòng, vẫn chưa từng thả lỏng,
hiện tại đột nhiên được thu giãn, cũng đã sớm mệt không chịu được, hơn nữa lúc này hai mí mắt đã đánh nhau.
Đưa hai mẹ con trở về phòng, sau khi dỗ dành hai người ngủ, Hoắc Hải Phong lại trở về thư phòng một lần nữa, đầu tiên là nhìn chằm chằm văn kiện ở trên bàn một lúc lâu, sau đó mới cầm điện thoại di động lên, khuôn mặt nghiêm túc gọi đến một số điện thoại.
Điện thoại kết nối rất nhanh, những ngày gần đây Tô Kiến Định càng ngày càng trầm ổn, nhưng ở trước mặt người nhà vẫn ôn hòa trước sau như một.
"Ông ngoại thế nào? Có nghỉ ngơi không, chuyện của Vũ Nguyên Hải tạm thời không cần vội vàng, chờ ở bên này tôi xử lý xong sẽ trở về một chuyến."
Giọng nói Tô Kiến Định ôn hòa mà có lực, có thể nghe ra ở bên cạnh còn kèm theo giọng nói của người khác, xem ra là đang bận. Mời đọc truyện trên Truyện 88
Hoắc Hải Phong nói ngắn gọn, trước tiên nói qua loa một lần chuyện Vũ Nguyên Hải nói ở trong thư phòng, tiếp sau đó nói khái quát ý của công tước Otto một lần mới cau mày nói ra: "Dựa theo lời giải thích của Vũ Nguyên Hải, rất có thể Dương Minh Hạo phản bội đi tìm nơi nương tựa là Abel, muốn diệt trừ ông ta, sợ là không dễ làm, trong thời gian ngắn chúng ta không động đến được ông ta, nhưng rất có thể ông ta sẽ quay trở lại gây phiền phức cho chúng ta, nếu như có Giang Húc Đông và Abel giúp đỡ, thì coi như ông ngoại đứng về phía chúng ta cũng không nhất định có thể gánh vác, chúng ta cần tính toán sớm chút."
Từ sau khi biết được chuyện này, Hoắc Hải Phong vẫn luôn nghĩ, bây giờ anh đã có vợ và con, không còn lẻ loi một mình giống như trước nữa, muốn làm cái gì phải làm cái gì, bây giờ anh bị đe dọa cũng nên có khôi giáp.
"Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, cậu ổn định trong nhà trước, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nên quấy rầy đến ông ngoại." Chuyện này không nên quá mức làm to chuyện, vạn nhất không cẩn thận đánh rắn động cỏ, hậu quả khó mà lường được.
"Qua mấy ngày tôi tìm lý do, đầu tiên đưa Quỳnh Thy và con đi, tôi không thể để bọn họ bị lôi vào nguy hiểm." Bắt đầu từ khi biết Giang Húc Đông muốn đối phó với bọn họ, thỉnh thoảng ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu anh, cho tới bây giờ khó khăn lắm mới thành hình.
"Tạm thời không cần thiết, hành động quá lớn sẽ đánh rắn động cỏ thì không nói, tình huống đó còn có thể khiến cho Quỳnh Thy và bọn nhỏ hoàn toàn bị cuốn vào nguy hiểm hơn, nếu để ở bên cạnh mình thì có thể thấy được là chỗ an toàn hơn rất
nhiều, Hải Phong, không nên vội vàng, tôi lập tức trở về."
Tô Kiến Định thở dài, giọng điệu ôn hòa trấn an hai lần, cảm giác người đối diện đã khôi phục không khác lắm mới cúp điện thoại.
| Hoắc Hải Phong có chút ngu ngơ ngồi trên ghế, mi tâm cau lại rất chặt, anh luôn có một dự cảm không tốt quanh quẩn ở trong lòng, bất luận | làm như thế nào cũng không có cách nào xua tan được.
Rất giống như có một chuyện nhất định phải xảy ra, bất luận làm như thế nào cũng dường như không thay đổi được.
| Giống như cái xác không hồn về đến phòng, anh máy móc cởi quần áo trên người xuống, vén chăn lên đưa tay ôm lấy Tô Quỳnh Thy đang ngủ, cả người giống như là như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến anh có chút run rẩy.
Tô Quỳnh Thy bị đè có chút khó chịu, mơ màng mở trừng trừng hai mắt ra, thấy là Hoắc Hải Phong trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.