Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 135: Không có cơ hội
A Ly
18/03/2021
Tô Kiến Định đã xảy ra chuyện, Hoắc Hải Phong nhất định sẽ càng bảo vệ Tô Quỳnh Thy hơn, nếu như lúc này mà đi trêu chọc Hoắc Hải Phong, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Bố cho Hoắc Hải Phong thời gian dài như thế, vậy mà nó không hề có ý chí chiến đấu, thế thì bố sẽ giúp nó, chỉ cần Tô Quỳnh Thy nằm trong tay chúng ta, Hoắc Hải Phong cũng không dám chó cùng rứt giậu, nó chỉ có thể quỳ xuống trước mặt chúng ta, hai tay dâng lên Sunrise cho bố thôi!”
Mỗi ngày nhìn thấy Vũ Tuyết Phương nhắm chặt hai mắt chẳng chút sức sống nào nằm trong hòm băng, trái tim Trần Tuấn Tú đau như bị cái gì đó đục khoét vậy, ông ta không thể chờ được nữa, một phút cũng chẳng muốn đợi nữa.
“Nhưng mà, bố à, muốn đưa Tô Quỳnh Thy đi cũng không đơn giản như thế, hay là chúng ta từ từ…”
“Tôi nói cái gì thì cậu làm cái đấy đi, nhà họ Trần bây giờ vẫn còn nằm trong tay tôi đến lượt cậu lên tiếng sao?” Hai mắt trợn lên, Trân Tuấn Tú nâng tay, không hề do dự tát Trân Hiền một cái, tiếng bốp’ giòn tan càng rõ ràng hơn trong màn đêm tĩnh lặng.
“Vâng, thưa bốt” Nghiêng đầu sang một bên, Trân Hiền nhẹ nhàng sờ lên bên mặt trái bị đánh tới tê dại, lưỡi đẩy nhẹ lên bên má, hai mắt đỏ rực, giọng nói khàn đi.
Cái tát vừa rồi hệt như vừa tát lên lòng tự trọng của anh ta vậy, xung quanh chỗ nào cũng có vệ sĩ, cho dù không nghe thấy tiếng động gì thì Trần Hiền vẫn cảm thấy tất cả những người có mặt ở đây đều đang cười nhạo anh ta, dường như có vô số ánh mắt đều đang nhìn về phía này, anh ta cắn chặt răng, nhịn cơn tức trong lòng xuống.
Hiện tại vẫn chưa tới lúc, đợi tới khi ông ta đấu với Hoắc Hải Phong tới mức người sống ta chết thì đấy mới là cơ hội của anh ta.
Hiện tại Trần Tuấn Tú chẳng qua cũng đang ỷ vào thế lực của người đứng sau mà thôi, rồi một ngày nào đó, anh ta cũng sẽ giành được thế lực ấy…
Hai mắt hiểm độc nhìn theo bóng dáng của ông ta, Trân Hiền chắp tay phía sau lưng, tay phải siết chặt lại, khó khăn lắm mới có thể kìm chế không để lộ tâm trạng của mình ra ngoài.
Quay đầu nhìn về phía nhà kho, khóe miệng Trần Hiền nhếch lên một nụ cười gian ác, rồi xoay người rời đi.
“Anh Định, anh có nghe thấy không? Hình như là bố con Trần Hiền cãi nhau rồi, vừa rồi em còn nghe thấy cả tiếng tát nữa, hai người này chắc là nội chiến với nhau rồi phải không?”
Nhân lúc đêm khuya vắng lặng tới mức đáng sợ, ngoài cửa truyền tới tiếng động, Lê Quốc Nam đã nghe thấy tiếng này.
Trùng hợp lúc anh ta đi tới cửa thì nghe thấy một tiếng rất lảnh vang lên, anh ta đoán đây chắc chắn là tiếng tát, nếu thật sự là Trần Hiền và Trân Tuấn Tú đang đấu đá với nhau thì đây quả thực là tin đáng mừng đối với anh ta và Tô Kiến Định.
“Còn nghe thấy gì nữa?” Tô Kiến Định cau mày, cũng chỉ có nghe thấy mấy tiếng ong ong ong rất nhỏ, không hề nghe thấy mấy điều mà Lê Quốc Nam nói, anh nhăn mày rời khỏi chỗ cánh cửa, khoanh tay trước ngực, chờ tin của Lê Quốc Nam.
“Lúc em đến chỉ nghe thấy tiếng tát thôi, sau đó Trần Hiền chỉ nói một câu “Vâng”, chắc là Trần Tuấn Tú muốn để anh ta đi làm chuyện điên rồ gì đó, Trần Hiền cắn rứt lương tâm không muốn làm, Trần Tuấn Tú lại buộc anh ta đi, hai bố con nhà này chẳng nói rõ gì cả!”
Hiện giờ thì chẳng nghe thấy gì nữa, vẻ mặt Lê Quốc Nam lộ rõ vẻ tiếc nuối, nếu mà đến sớm hơn một chút, chưa biết chừng đã nghe được Trần Tuấn Tú muốn Trần Hiền làm gì rồi, chỉ là chậm mất một bước nên chẳng nghe được gì cả.
“Trước hết đừng lo chuyện đấy nữa, trời vừa mới tối thôi, nghỉ ngơi đi, đợi tới rạng sáng chúng ta sẽ nghĩ cách, xem thử xem có thể trốn ra ngoài không.’
Thời gian bị nhốt ở đây cũng không hề ngắn, hai tiếng trước đã có người đưa đồ ăn tới, nên sẽ không còn ai vào nữa, cũng không quan tâm bọn họ có cần đi vệ sinh hay không, cả nhà kho cũng không thấy dấu hiệu có cameras, chẳng thèm quan tâm bọn họ làm gì bên trong, Trần Tuấn Tú này thực sự làm Tô Kiến Định cảm thấy rất lạ, suy nghĩ rất lâu rồi mà vẫn chưa thể hiểu nổi.
“Tất cả mọi việc đều nghe theo anh Định, nhưng mà anh Định, anh nói xem tin tức anh gửi cho Quỳnh Thy, em ấy có nhận được không?”
Tuy rằng bị Trân Tuấn Tú bắt cóc đưa tới đây, nhưng trong lòng ngoại trừ thấy vô cùng áy náy thì Lê Quốc Nam chưa từng quá lo lắng về vấn đề an toàn tính mạng.
Trần Tuấn Tú dù có vượt quá giới hạn thế nào đi chăng nữa thì tới cuối cùng cũng phải thả bọn họ về thôi. Dù sao thì chuyện liên quan tới mạng người sẽ không đơn giản như việc bắt cóc nữa rồi.
Hai mắt Tô Kiến Định nhắm nghiền, nằm lên giường khép mắt, nghe thấy mấy lời này của Lê Quốc Nam thì cũng không mở mắt ra, nói: “Chắc là nhận được rồi, Trân Tuấn Tú vốn muốn mượn cách này để Hoắc Hải Phong tìm tới đây, tối nay không tìm được cơ hội thì cứ yên tâm đợi đi, Hoắc Hải Phong hẳn cũng sắp tới rồi!”
“Anh Định, anh nghỉ ngơi đi, để em canh đêm cho, dù sao em cũng ngủ nhiều rồi, giờ cũng chẳng ngủ được nữa!” Ngẩng đầu nhìn lên không trung, cả nhà kho này, nơi duy nhất có thể nhìn thấy bên ngoài chính là trân nhà trong suốt kia. Ánh trăng hôm nay rất sáng, Lê Quốc Nam khẽ thở dài, nằm trên giường, gối hay tay sau đầu, có hơi lơ đãng.
Không đợi Lê Quốc Nam thoát khỏi thế giới riêng của mình, bên cửa đã đột nhiên có tiếng động truyền tới, anh ta vội ngồi thẳng lại, định xuống giường ra xem thử thì từ bên ngoài đã có hai nhóm vệ sĩ xông vào, đứng sát vào hai bên tường kho hàng.
Không ngờ Trần Tuấn Tú lại làm như vậy, Lê Quốc Nam nuốt nước bọt, vừa định gọi Tô Kiến Định dậy thì người bên cạnh đã tự động ngồi dậy, hai mắt sắc bén, chẳng giống dáng vẻ vừa ngủ dậy chút nào.
“Trần Tuấn Tú định làm gì không biết? Giám sát chúng ta à?” Không hiểu rốt cuộc ông ta định làm gì nữa, muốn giám sát không phải thêm vài cái cameras thì đỡ rắc rối hơn sao, cần gì phải cho nhiều người vào như thế?
Đúng là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu mà.
“Không biết nữa, nhưng nếu như vậy thì cứ yên tâm ngủ, chuẩn bị tinh thần thật tốt, sợ là ngày mai sẽ có chuyện lớn đấy” Nhìn tình hình này thì chắc ông ta cũng đã chuẩn bị cách đối phó cẩn thận rồi, cứ năm bước một người, mười bước một đội thế này, đúng là xem trọng anh ấy quá rồi.
Thể thì cứ nằm lên giường nhắm mắt đi ngủ luôn, nếu mà bọn họ đã đề phòng cẩn thận như thế thì mấy ý tưởng thiếu thực tế kia vứt sớm đi cũng tốt.
“Không phải chứ, anh Định, ý anh là… ý anh là cứ thế từ bỏ sao?” Tuy rằng tình hình lúc này quả thực không thể nào chống cự lại được, nhưng mà dễ dàng từ bỏ như thế, hình như… hình như hơi dứt khoát thì phải? Lê Quốc Nam không tin Tô Kiến Định sẽ như thế, miệng vẫn còn mấp máy, dáng vẻ khó tin nổi.
“Nghỉ ngơi cẩn thận đi, đừng có nghĩ nhiều.” Nếu Trân Tuấn Tú đã gửi tin tức đi thì chuyện Hoắc Hải Phong tìm tới chốn này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Lúc trước không ai theo dõi thì còn có thể nghĩ cách, chứ giờ mười mấy người đang đứng ở đây, dựa vào hai người bọn họ thì chẳng có chút phần thắng nào cả.
Thay vì hy sinh một cách vô ích, chẳng bằng giữ sức, chuẩn bị tinh thần thật tốt để không để lỡ cơ hội sau này.
Tô Kiến Định lắc lắc đầu, nhanh chóng đi ngủ.
Dường như thời gian lúc ngủ vẫn luôn trôi qua cực kì nhanh, ấn tượng trong đầu vẫn còn dừng lại ở đêm qua, thế mà vừa mở mắt, đã chẳng thấy bóng dáng Hoắc Hải Phong đâu, ngay cả Hướng Minh cũng chẳng biết đã đi đâu rồi.
Tô Quỳnh Thy mơ màng xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, cô vươn tay che đi ánh mặt trời chói mắt chiếu lại, mất một lúc lâu sau mới có thể mở hai mắt ra. Hiếm lắm thời tiết mới đẹp như hôm nay, cô ngáp một cái, vặn vặn cái eo, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn tới đặt lên eo cô, mạnh mẽ kéo cô về phía sau.
Tô Quỳnh Thy bị dọa tới mức thét lên, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch. Cô không ngừng giấy dụa muốn đẩy bàn tay to lớn trên eo mình ra: “Anh là ai? Buông tôi ra” Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyên.one
“Quỳnh Thy, em sợ gì chứ? Trong nhà này trừ anh còn có ai khác được chứ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, lúc này Tô Quỳnh Thy chẳng có cảm giác nhột nhạo mờ ám gì hết, tức giận giẫm một cái lên chân anh, gỡ bàn tay của anh ra, dùng sức đẩy người kia tránh xa khỏi mình, cởi luôn quần áo trên người mình ra.
“Bố cho Hoắc Hải Phong thời gian dài như thế, vậy mà nó không hề có ý chí chiến đấu, thế thì bố sẽ giúp nó, chỉ cần Tô Quỳnh Thy nằm trong tay chúng ta, Hoắc Hải Phong cũng không dám chó cùng rứt giậu, nó chỉ có thể quỳ xuống trước mặt chúng ta, hai tay dâng lên Sunrise cho bố thôi!”
Mỗi ngày nhìn thấy Vũ Tuyết Phương nhắm chặt hai mắt chẳng chút sức sống nào nằm trong hòm băng, trái tim Trần Tuấn Tú đau như bị cái gì đó đục khoét vậy, ông ta không thể chờ được nữa, một phút cũng chẳng muốn đợi nữa.
“Nhưng mà, bố à, muốn đưa Tô Quỳnh Thy đi cũng không đơn giản như thế, hay là chúng ta từ từ…”
“Tôi nói cái gì thì cậu làm cái đấy đi, nhà họ Trần bây giờ vẫn còn nằm trong tay tôi đến lượt cậu lên tiếng sao?” Hai mắt trợn lên, Trân Tuấn Tú nâng tay, không hề do dự tát Trân Hiền một cái, tiếng bốp’ giòn tan càng rõ ràng hơn trong màn đêm tĩnh lặng.
“Vâng, thưa bốt” Nghiêng đầu sang một bên, Trân Hiền nhẹ nhàng sờ lên bên mặt trái bị đánh tới tê dại, lưỡi đẩy nhẹ lên bên má, hai mắt đỏ rực, giọng nói khàn đi.
Cái tát vừa rồi hệt như vừa tát lên lòng tự trọng của anh ta vậy, xung quanh chỗ nào cũng có vệ sĩ, cho dù không nghe thấy tiếng động gì thì Trần Hiền vẫn cảm thấy tất cả những người có mặt ở đây đều đang cười nhạo anh ta, dường như có vô số ánh mắt đều đang nhìn về phía này, anh ta cắn chặt răng, nhịn cơn tức trong lòng xuống.
Hiện tại vẫn chưa tới lúc, đợi tới khi ông ta đấu với Hoắc Hải Phong tới mức người sống ta chết thì đấy mới là cơ hội của anh ta.
Hiện tại Trần Tuấn Tú chẳng qua cũng đang ỷ vào thế lực của người đứng sau mà thôi, rồi một ngày nào đó, anh ta cũng sẽ giành được thế lực ấy…
Hai mắt hiểm độc nhìn theo bóng dáng của ông ta, Trân Hiền chắp tay phía sau lưng, tay phải siết chặt lại, khó khăn lắm mới có thể kìm chế không để lộ tâm trạng của mình ra ngoài.
Quay đầu nhìn về phía nhà kho, khóe miệng Trần Hiền nhếch lên một nụ cười gian ác, rồi xoay người rời đi.
“Anh Định, anh có nghe thấy không? Hình như là bố con Trần Hiền cãi nhau rồi, vừa rồi em còn nghe thấy cả tiếng tát nữa, hai người này chắc là nội chiến với nhau rồi phải không?”
Nhân lúc đêm khuya vắng lặng tới mức đáng sợ, ngoài cửa truyền tới tiếng động, Lê Quốc Nam đã nghe thấy tiếng này.
Trùng hợp lúc anh ta đi tới cửa thì nghe thấy một tiếng rất lảnh vang lên, anh ta đoán đây chắc chắn là tiếng tát, nếu thật sự là Trần Hiền và Trân Tuấn Tú đang đấu đá với nhau thì đây quả thực là tin đáng mừng đối với anh ta và Tô Kiến Định.
“Còn nghe thấy gì nữa?” Tô Kiến Định cau mày, cũng chỉ có nghe thấy mấy tiếng ong ong ong rất nhỏ, không hề nghe thấy mấy điều mà Lê Quốc Nam nói, anh nhăn mày rời khỏi chỗ cánh cửa, khoanh tay trước ngực, chờ tin của Lê Quốc Nam.
“Lúc em đến chỉ nghe thấy tiếng tát thôi, sau đó Trần Hiền chỉ nói một câu “Vâng”, chắc là Trần Tuấn Tú muốn để anh ta đi làm chuyện điên rồ gì đó, Trần Hiền cắn rứt lương tâm không muốn làm, Trần Tuấn Tú lại buộc anh ta đi, hai bố con nhà này chẳng nói rõ gì cả!”
Hiện giờ thì chẳng nghe thấy gì nữa, vẻ mặt Lê Quốc Nam lộ rõ vẻ tiếc nuối, nếu mà đến sớm hơn một chút, chưa biết chừng đã nghe được Trần Tuấn Tú muốn Trần Hiền làm gì rồi, chỉ là chậm mất một bước nên chẳng nghe được gì cả.
“Trước hết đừng lo chuyện đấy nữa, trời vừa mới tối thôi, nghỉ ngơi đi, đợi tới rạng sáng chúng ta sẽ nghĩ cách, xem thử xem có thể trốn ra ngoài không.’
Thời gian bị nhốt ở đây cũng không hề ngắn, hai tiếng trước đã có người đưa đồ ăn tới, nên sẽ không còn ai vào nữa, cũng không quan tâm bọn họ có cần đi vệ sinh hay không, cả nhà kho cũng không thấy dấu hiệu có cameras, chẳng thèm quan tâm bọn họ làm gì bên trong, Trần Tuấn Tú này thực sự làm Tô Kiến Định cảm thấy rất lạ, suy nghĩ rất lâu rồi mà vẫn chưa thể hiểu nổi.
“Tất cả mọi việc đều nghe theo anh Định, nhưng mà anh Định, anh nói xem tin tức anh gửi cho Quỳnh Thy, em ấy có nhận được không?”
Tuy rằng bị Trân Tuấn Tú bắt cóc đưa tới đây, nhưng trong lòng ngoại trừ thấy vô cùng áy náy thì Lê Quốc Nam chưa từng quá lo lắng về vấn đề an toàn tính mạng.
Trần Tuấn Tú dù có vượt quá giới hạn thế nào đi chăng nữa thì tới cuối cùng cũng phải thả bọn họ về thôi. Dù sao thì chuyện liên quan tới mạng người sẽ không đơn giản như việc bắt cóc nữa rồi.
Hai mắt Tô Kiến Định nhắm nghiền, nằm lên giường khép mắt, nghe thấy mấy lời này của Lê Quốc Nam thì cũng không mở mắt ra, nói: “Chắc là nhận được rồi, Trân Tuấn Tú vốn muốn mượn cách này để Hoắc Hải Phong tìm tới đây, tối nay không tìm được cơ hội thì cứ yên tâm đợi đi, Hoắc Hải Phong hẳn cũng sắp tới rồi!”
“Anh Định, anh nghỉ ngơi đi, để em canh đêm cho, dù sao em cũng ngủ nhiều rồi, giờ cũng chẳng ngủ được nữa!” Ngẩng đầu nhìn lên không trung, cả nhà kho này, nơi duy nhất có thể nhìn thấy bên ngoài chính là trân nhà trong suốt kia. Ánh trăng hôm nay rất sáng, Lê Quốc Nam khẽ thở dài, nằm trên giường, gối hay tay sau đầu, có hơi lơ đãng.
Không đợi Lê Quốc Nam thoát khỏi thế giới riêng của mình, bên cửa đã đột nhiên có tiếng động truyền tới, anh ta vội ngồi thẳng lại, định xuống giường ra xem thử thì từ bên ngoài đã có hai nhóm vệ sĩ xông vào, đứng sát vào hai bên tường kho hàng.
Không ngờ Trần Tuấn Tú lại làm như vậy, Lê Quốc Nam nuốt nước bọt, vừa định gọi Tô Kiến Định dậy thì người bên cạnh đã tự động ngồi dậy, hai mắt sắc bén, chẳng giống dáng vẻ vừa ngủ dậy chút nào.
“Trần Tuấn Tú định làm gì không biết? Giám sát chúng ta à?” Không hiểu rốt cuộc ông ta định làm gì nữa, muốn giám sát không phải thêm vài cái cameras thì đỡ rắc rối hơn sao, cần gì phải cho nhiều người vào như thế?
Đúng là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu mà.
“Không biết nữa, nhưng nếu như vậy thì cứ yên tâm ngủ, chuẩn bị tinh thần thật tốt, sợ là ngày mai sẽ có chuyện lớn đấy” Nhìn tình hình này thì chắc ông ta cũng đã chuẩn bị cách đối phó cẩn thận rồi, cứ năm bước một người, mười bước một đội thế này, đúng là xem trọng anh ấy quá rồi.
Thể thì cứ nằm lên giường nhắm mắt đi ngủ luôn, nếu mà bọn họ đã đề phòng cẩn thận như thế thì mấy ý tưởng thiếu thực tế kia vứt sớm đi cũng tốt.
“Không phải chứ, anh Định, ý anh là… ý anh là cứ thế từ bỏ sao?” Tuy rằng tình hình lúc này quả thực không thể nào chống cự lại được, nhưng mà dễ dàng từ bỏ như thế, hình như… hình như hơi dứt khoát thì phải? Lê Quốc Nam không tin Tô Kiến Định sẽ như thế, miệng vẫn còn mấp máy, dáng vẻ khó tin nổi.
“Nghỉ ngơi cẩn thận đi, đừng có nghĩ nhiều.” Nếu Trân Tuấn Tú đã gửi tin tức đi thì chuyện Hoắc Hải Phong tìm tới chốn này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Lúc trước không ai theo dõi thì còn có thể nghĩ cách, chứ giờ mười mấy người đang đứng ở đây, dựa vào hai người bọn họ thì chẳng có chút phần thắng nào cả.
Thay vì hy sinh một cách vô ích, chẳng bằng giữ sức, chuẩn bị tinh thần thật tốt để không để lỡ cơ hội sau này.
Tô Kiến Định lắc lắc đầu, nhanh chóng đi ngủ.
Dường như thời gian lúc ngủ vẫn luôn trôi qua cực kì nhanh, ấn tượng trong đầu vẫn còn dừng lại ở đêm qua, thế mà vừa mở mắt, đã chẳng thấy bóng dáng Hoắc Hải Phong đâu, ngay cả Hướng Minh cũng chẳng biết đã đi đâu rồi.
Tô Quỳnh Thy mơ màng xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, cô vươn tay che đi ánh mặt trời chói mắt chiếu lại, mất một lúc lâu sau mới có thể mở hai mắt ra. Hiếm lắm thời tiết mới đẹp như hôm nay, cô ngáp một cái, vặn vặn cái eo, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn tới đặt lên eo cô, mạnh mẽ kéo cô về phía sau.
Tô Quỳnh Thy bị dọa tới mức thét lên, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch. Cô không ngừng giấy dụa muốn đẩy bàn tay to lớn trên eo mình ra: “Anh là ai? Buông tôi ra” Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyên.one
“Quỳnh Thy, em sợ gì chứ? Trong nhà này trừ anh còn có ai khác được chứ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, lúc này Tô Quỳnh Thy chẳng có cảm giác nhột nhạo mờ ám gì hết, tức giận giẫm một cái lên chân anh, gỡ bàn tay của anh ra, dùng sức đẩy người kia tránh xa khỏi mình, cởi luôn quần áo trên người mình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.