Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 81: Kích động lòng người
A Ly
18/03/2021
Đối phương vốn không bắt được người, ánh mắt Chu Thanh lạnh buốt, liền vừa kéo vừa đá, mạnh mẽ chen đến bên người Tô Quỳnh Thy.
Nhìn Tô Quỳnh Thy ngã trên mắt đất, anh ta quá sợ hãi, chạy vội tới đỡ cô đứng lên, bảo vệ sau lưng mình, nhìn đám người vây quanh anh ta bằng sắc mặt dữ tợn, la lớn: “Nếu như các người không muốn ngày mai nhận được giấy mời từ tòa án thì tôi đề nghị các người lập tức rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ ghi nhớ từng người ở đây một, đến lúc đó nhà họ Tô sẽ không bỏ qua có các người đâu.
Lời anh ta nói vốn không có người nghe, chưa truyền được bao xa đã bị một âm thanh khác lấn át mất.
Cô chủ nhà giàu dụ dỗ đàn ông, khiến cho mẹ góa con côi phải phiêu bạt khắp nơi, tự nguyện làm tuesday, có video đánh người, cộng thêm việc người chủ trì thêm mắm dặm muối, sớm đã tạo nên ấn tượng trong lòng mọi người.
Đối phương tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, những người chung quanh không dám đánh Tô Quỳnh Thy, nhưng Chu Thanh, một người đàn ông cao lớn đứng ở đó thì không ai sẽ nương tay với anh ta.
Tay đấm chân đá khắp nơi, huống chi đằng sau còn có một Tô Quỳnh Thy anh ta phải che chắn, không bao lâu, Chu Thanh liền bị mấy người đàn ông đánh bại đè trên mặt đất, âm thanh nắm đấm đánh vào da thịt, Tô Quỳnh Thy nghe mà đau theo.
Cả người khó chịu không đứng lên nổi, hai mắt Tô Quỳnh Thy ngấn nước mặt nhìn Chu Thanh co quắp trên đất, bị một đám người vây đánh lấy.
“Đừng, đừng đánh nữa… có ai không, ai đến cứu, cứu tôi với…” Giọng nói nhẹ đến mức chỉ có mình cô nghe thấy, Tô Quỳnh Thy lúc này ngay cả động tác lau nước mắt cũng không làm được.
Trong lòng tuyệt vọng, một âm thanh quen thuộc lại truyền tới, cô ngẩng đầu nhìn qua, bóng dáng quen thuộc, ngược sáng bước tới, giống như chàng ky sĩ bước trên những đám mây bảy sắc trong giấc mơ.
“Dừng tay lại!” Âm thanh lạnh lùng, khiến cho bầu không khí ở đây phút chốc giảm đi mấy độ, kẻ nhát gan thấy cảnh này, liền lén lút quay đầu rời đi.
Phần lớn người ở đây đều oán hận đứng tại chỗ, Tô Quỳnh Thy chưa bị gì, bọn họ vẫn còn chưa hả giận, vẫn muốn tìm cơ hội ra tay.
“Sao? Nếu đời này không muốn đi ra ngoài nữa, tôi có thể tiễn các người vào trong.” Người tới bồi thêm một câu, đi lên trước, nhìn tình trạng của Tô Quỳnh Thy thì đau lòng nhíu chặt mày, cởi áo khoác trên người ra, cẩn thận choàng lên người cô, tránh đi vết thương mà ôm lấy cô.
“Quỳnh Thy, sao rồi, đau chỗ nào thì nói cho tôi biết.” “Tôi đau, Hoắc Hải Phong… tôi đau quá” Tóm lấy quần áo trước ngực Hoắc Hải Phong, Tô Quỳnh Thy theo bản năng rúc vào trong lòng anh, giọng nói nũng nịu vang lên, vô thức ỷ lại, khiến cho Hoắc Hải Phong căng thẳng trong lòng.
“Tôi đưa em rời khỏi đây ngay lập tức, Quỳnh Thy, anh xin lỗi, anh tới muộn rồi” Đau lòng xoa mặt cô, đã lâu lắm rồi, đây là lân duy nhất Quỳnh Thy dành cho anh vẻ mặt ôn hòa như vậy.
Cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên người cô gái nằm trong lòng, lúc này mới phát hiện chưa được bao lâu đã lại bị thương, nếu không phải anh đúng lúc ở gần đây thì e là mọi chuyện sẽ không kết thúc sớm như vậy, trong mắt tràn đầy tình cảm, còn có cả đau lòng.
Tất cả điều đó, Tô Quỳnh Thy cúi đầu yên tâm nằm trong ngực Hoắc Hải Phong đều không phát hiện chút nào.
Anh ngẩng đầu, sự dịu dàng trước đó hoàn toàn biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người chung quanh, ôm người phụ nữ trong lòng đi ra ngoài.
Lo lắng nhìn người trước mặt, đám người tạm thời không ai dám động, tập thể còn lùi về sau một bước.
Người Hải Phòng không ai không biết tổng giám đốc Hải Phong nổi danh lừng lẫy của tập đoàn Sunrise, là một nhân vật lòng dạ ác độc điển hình.
Khí thế trên người mạnh mẽ, chỉ liếc mắt, như thể phát độc, cả người lộ ra khí chất cao quý, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp bách, lạnh lẽo giống như đóng băng linh hồn của người ta, cả người không có một chút tình người nào.
Thấy người sẽ lập tức được đưa đi, có vài người không nhịn được.
“Cho dù là tổng giám đốc của tập đoàn Sunrise thì cũng không thể bao che cho cô ta như vậy được, anh không phân tốt xấu như vậy sao. Cô chủ nhà họ Trần chờ anh lâu như vậy, cô ấy tốt hơn nhiều so với ả phụ nữ lẳng lơ trước mắt này!”
“Chúng ta đang làm theo tiêu chuẩn xã hội thôi, anh muốn đẩy chúng tôi vào là có thể vào được chắc?” “Ít dọa người thôi, còn cái gì mà đời này, chẳng lẽ anh có thể khiến người ta bị giam cả đời sao?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không sợ chết tiếp tục dẫn đầu nói, sau đó anh một câu tôi một câu, cả đám người liền ồn ào theo.
“Tụ tập gây chuyện, đánh người, cố ý gây thương tích, phỉ báng, sao? Có thể cho các người đi một đời hay không, ai dám thử?” Hoắc Hải Phong nhíu mày, cảm giác được người trong ngực đang không ngừng phát run, tính kiên nhẫn lập tức mất sạch.
Dường như lời nói của anh chiếm lý, đám người bỗng nhiên lùi lại một bước, anh giống như là một cây kim, đâm thật sâu vào trái tim tất cả mọi người, từng người sững sờ tại chỗ không dám động đậy.
Thấy không ai phản đối, Hoắc Hải Phong liếc mắt nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, giọng điệu lạnh nhạt, quay quá nói với vệ sĩ.
“Tên đàn ông nói chuyện đầu tiên kia, bắt anh ta lại” Không ai dám phản kháng, đám người nhìn nhau, mặc cho Hoắc Hải Phong rời đi, cùng dẫn theo cả Chu Thanh đang nằm trên đất và người đàn ông đội mũ đen.
Tô Quỳnh Thy mím môi, vừa mệt vừa khó chịu, cảm giác mí mắt như treo nghìn cân lên, cô không ngờ là Hoắc Hải Phong lại xuất hiện ở đây, giống như hai lần gặp sự cố sau khi về nước, đều là anh cứu mình.
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới điều gì, nhìn chung quanh một chút, thấy Chu Thanh được vệ sĩ đỡ cách đó không xa, mới thở phào một hơi, dựa vào trong lòng Hoắc Hải Phong, yên tâm nhắm hai mắt lại.
Bản thân bị thương còn chưa khỏi, lần này lại chịu tổn thương lớn như vậy, có thể kiên trì tới bây giờ đã không dễ dàng gì rồi.
Lúc này ở lầu bốn, sắc mặt của Trần Mộc Châu trắng bệch nhìn cảnh tượng bên dưới, Hải Phúc cau mày đứng cách đó không xa.
Ban đầu sảng khoái đến cỡ nào, sau đó liền khó chịu cỡ đấy, Trân Mộc Châu không khống chế nổi ganh ghét trong lòng, hai mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm vào Tô Quỳnh Thy nằm trong lòng Hoắc Hải Phong, giống như bị điên mà ném mạnh tách trà trên bàn xuống, chén sứ liền vỡ tung tóe.
“Vì sao, vì sao Hoắc Hải Phong nhất định ở ở bên Tô Quỳnh Thy, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng cô ta! Tô Quỳnh Thy tốt như vậy sao! Nhớ mãi không quên tận năm năm, cho dù cô ta đã kết hôn, đã có con cũng không ngại, Hải Phong…’ Trân Mộc Châu mất khống chế ghé vào mặt bàn, trên mặt đầy nước mắt, ác ma ở chỗ sâu nhất trong lòng, dường như mơ hồ có xu thế thò đầu ra.
Ngay sau đó, ánh mắt mạnh mẽ, quay qua nhìn Hải Phúc đứng sau, bất mãn nói: “Một người bị bỏ tù, đây chính là cách mà chị nghĩ ra sao? Tôi cảnh cáo chị, thời gian hai ngày lập tức tới rÕI.
“Cô chủ nhỏ yên tâm, trò hay còn ở đẳng sau! Lưu Thanh Mai lập tức sẽ có tin tức.
Hải Phúc nhìn Trần Mộc Châu nói, đương nhiên vừa rồi Hoắc Hải Phong xuất hiện, cũng là sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn, vốn cho rằng người không thể đến nhanh như vậy, kết quả còn chưa làm gì được, người đã được cứu đi.
Theo lý mà nói, Tô Quỳnh Thy hẳn là phải bị đánh rất thảm, Tô Kiến Định mới chạy tới nơi, không người Hoắc Hải Phong vốn đang ở công ty, vậy mà lại chạy đến đây.
Có điều cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của chị ta, chị ta cũng không cần thiết nói ra toàn bộ, chỉ cần kết quả cuối cùng là được, tất cả sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, Hải Phúc cúi đầu, tay bấm một số điện thoại.
Nhìn Tô Quỳnh Thy ngã trên mắt đất, anh ta quá sợ hãi, chạy vội tới đỡ cô đứng lên, bảo vệ sau lưng mình, nhìn đám người vây quanh anh ta bằng sắc mặt dữ tợn, la lớn: “Nếu như các người không muốn ngày mai nhận được giấy mời từ tòa án thì tôi đề nghị các người lập tức rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ ghi nhớ từng người ở đây một, đến lúc đó nhà họ Tô sẽ không bỏ qua có các người đâu.
Lời anh ta nói vốn không có người nghe, chưa truyền được bao xa đã bị một âm thanh khác lấn át mất.
Cô chủ nhà giàu dụ dỗ đàn ông, khiến cho mẹ góa con côi phải phiêu bạt khắp nơi, tự nguyện làm tuesday, có video đánh người, cộng thêm việc người chủ trì thêm mắm dặm muối, sớm đã tạo nên ấn tượng trong lòng mọi người.
Đối phương tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, những người chung quanh không dám đánh Tô Quỳnh Thy, nhưng Chu Thanh, một người đàn ông cao lớn đứng ở đó thì không ai sẽ nương tay với anh ta.
Tay đấm chân đá khắp nơi, huống chi đằng sau còn có một Tô Quỳnh Thy anh ta phải che chắn, không bao lâu, Chu Thanh liền bị mấy người đàn ông đánh bại đè trên mặt đất, âm thanh nắm đấm đánh vào da thịt, Tô Quỳnh Thy nghe mà đau theo.
Cả người khó chịu không đứng lên nổi, hai mắt Tô Quỳnh Thy ngấn nước mặt nhìn Chu Thanh co quắp trên đất, bị một đám người vây đánh lấy.
“Đừng, đừng đánh nữa… có ai không, ai đến cứu, cứu tôi với…” Giọng nói nhẹ đến mức chỉ có mình cô nghe thấy, Tô Quỳnh Thy lúc này ngay cả động tác lau nước mắt cũng không làm được.
Trong lòng tuyệt vọng, một âm thanh quen thuộc lại truyền tới, cô ngẩng đầu nhìn qua, bóng dáng quen thuộc, ngược sáng bước tới, giống như chàng ky sĩ bước trên những đám mây bảy sắc trong giấc mơ.
“Dừng tay lại!” Âm thanh lạnh lùng, khiến cho bầu không khí ở đây phút chốc giảm đi mấy độ, kẻ nhát gan thấy cảnh này, liền lén lút quay đầu rời đi.
Phần lớn người ở đây đều oán hận đứng tại chỗ, Tô Quỳnh Thy chưa bị gì, bọn họ vẫn còn chưa hả giận, vẫn muốn tìm cơ hội ra tay.
“Sao? Nếu đời này không muốn đi ra ngoài nữa, tôi có thể tiễn các người vào trong.” Người tới bồi thêm một câu, đi lên trước, nhìn tình trạng của Tô Quỳnh Thy thì đau lòng nhíu chặt mày, cởi áo khoác trên người ra, cẩn thận choàng lên người cô, tránh đi vết thương mà ôm lấy cô.
“Quỳnh Thy, sao rồi, đau chỗ nào thì nói cho tôi biết.” “Tôi đau, Hoắc Hải Phong… tôi đau quá” Tóm lấy quần áo trước ngực Hoắc Hải Phong, Tô Quỳnh Thy theo bản năng rúc vào trong lòng anh, giọng nói nũng nịu vang lên, vô thức ỷ lại, khiến cho Hoắc Hải Phong căng thẳng trong lòng.
“Tôi đưa em rời khỏi đây ngay lập tức, Quỳnh Thy, anh xin lỗi, anh tới muộn rồi” Đau lòng xoa mặt cô, đã lâu lắm rồi, đây là lân duy nhất Quỳnh Thy dành cho anh vẻ mặt ôn hòa như vậy.
Cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên người cô gái nằm trong lòng, lúc này mới phát hiện chưa được bao lâu đã lại bị thương, nếu không phải anh đúng lúc ở gần đây thì e là mọi chuyện sẽ không kết thúc sớm như vậy, trong mắt tràn đầy tình cảm, còn có cả đau lòng.
Tất cả điều đó, Tô Quỳnh Thy cúi đầu yên tâm nằm trong ngực Hoắc Hải Phong đều không phát hiện chút nào.
Anh ngẩng đầu, sự dịu dàng trước đó hoàn toàn biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người chung quanh, ôm người phụ nữ trong lòng đi ra ngoài.
Lo lắng nhìn người trước mặt, đám người tạm thời không ai dám động, tập thể còn lùi về sau một bước.
Người Hải Phòng không ai không biết tổng giám đốc Hải Phong nổi danh lừng lẫy của tập đoàn Sunrise, là một nhân vật lòng dạ ác độc điển hình.
Khí thế trên người mạnh mẽ, chỉ liếc mắt, như thể phát độc, cả người lộ ra khí chất cao quý, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp bách, lạnh lẽo giống như đóng băng linh hồn của người ta, cả người không có một chút tình người nào.
Thấy người sẽ lập tức được đưa đi, có vài người không nhịn được.
“Cho dù là tổng giám đốc của tập đoàn Sunrise thì cũng không thể bao che cho cô ta như vậy được, anh không phân tốt xấu như vậy sao. Cô chủ nhà họ Trần chờ anh lâu như vậy, cô ấy tốt hơn nhiều so với ả phụ nữ lẳng lơ trước mắt này!”
“Chúng ta đang làm theo tiêu chuẩn xã hội thôi, anh muốn đẩy chúng tôi vào là có thể vào được chắc?” “Ít dọa người thôi, còn cái gì mà đời này, chẳng lẽ anh có thể khiến người ta bị giam cả đời sao?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không sợ chết tiếp tục dẫn đầu nói, sau đó anh một câu tôi một câu, cả đám người liền ồn ào theo.
“Tụ tập gây chuyện, đánh người, cố ý gây thương tích, phỉ báng, sao? Có thể cho các người đi một đời hay không, ai dám thử?” Hoắc Hải Phong nhíu mày, cảm giác được người trong ngực đang không ngừng phát run, tính kiên nhẫn lập tức mất sạch.
Dường như lời nói của anh chiếm lý, đám người bỗng nhiên lùi lại một bước, anh giống như là một cây kim, đâm thật sâu vào trái tim tất cả mọi người, từng người sững sờ tại chỗ không dám động đậy.
Thấy không ai phản đối, Hoắc Hải Phong liếc mắt nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, giọng điệu lạnh nhạt, quay quá nói với vệ sĩ.
“Tên đàn ông nói chuyện đầu tiên kia, bắt anh ta lại” Không ai dám phản kháng, đám người nhìn nhau, mặc cho Hoắc Hải Phong rời đi, cùng dẫn theo cả Chu Thanh đang nằm trên đất và người đàn ông đội mũ đen.
Tô Quỳnh Thy mím môi, vừa mệt vừa khó chịu, cảm giác mí mắt như treo nghìn cân lên, cô không ngờ là Hoắc Hải Phong lại xuất hiện ở đây, giống như hai lần gặp sự cố sau khi về nước, đều là anh cứu mình.
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới điều gì, nhìn chung quanh một chút, thấy Chu Thanh được vệ sĩ đỡ cách đó không xa, mới thở phào một hơi, dựa vào trong lòng Hoắc Hải Phong, yên tâm nhắm hai mắt lại.
Bản thân bị thương còn chưa khỏi, lần này lại chịu tổn thương lớn như vậy, có thể kiên trì tới bây giờ đã không dễ dàng gì rồi.
Lúc này ở lầu bốn, sắc mặt của Trần Mộc Châu trắng bệch nhìn cảnh tượng bên dưới, Hải Phúc cau mày đứng cách đó không xa.
Ban đầu sảng khoái đến cỡ nào, sau đó liền khó chịu cỡ đấy, Trân Mộc Châu không khống chế nổi ganh ghét trong lòng, hai mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm vào Tô Quỳnh Thy nằm trong lòng Hoắc Hải Phong, giống như bị điên mà ném mạnh tách trà trên bàn xuống, chén sứ liền vỡ tung tóe.
“Vì sao, vì sao Hoắc Hải Phong nhất định ở ở bên Tô Quỳnh Thy, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng cô ta! Tô Quỳnh Thy tốt như vậy sao! Nhớ mãi không quên tận năm năm, cho dù cô ta đã kết hôn, đã có con cũng không ngại, Hải Phong…’ Trân Mộc Châu mất khống chế ghé vào mặt bàn, trên mặt đầy nước mắt, ác ma ở chỗ sâu nhất trong lòng, dường như mơ hồ có xu thế thò đầu ra.
Ngay sau đó, ánh mắt mạnh mẽ, quay qua nhìn Hải Phúc đứng sau, bất mãn nói: “Một người bị bỏ tù, đây chính là cách mà chị nghĩ ra sao? Tôi cảnh cáo chị, thời gian hai ngày lập tức tới rÕI.
“Cô chủ nhỏ yên tâm, trò hay còn ở đẳng sau! Lưu Thanh Mai lập tức sẽ có tin tức.
Hải Phúc nhìn Trần Mộc Châu nói, đương nhiên vừa rồi Hoắc Hải Phong xuất hiện, cũng là sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn, vốn cho rằng người không thể đến nhanh như vậy, kết quả còn chưa làm gì được, người đã được cứu đi.
Theo lý mà nói, Tô Quỳnh Thy hẳn là phải bị đánh rất thảm, Tô Kiến Định mới chạy tới nơi, không người Hoắc Hải Phong vốn đang ở công ty, vậy mà lại chạy đến đây.
Có điều cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của chị ta, chị ta cũng không cần thiết nói ra toàn bộ, chỉ cần kết quả cuối cùng là được, tất cả sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, Hải Phúc cúi đầu, tay bấm một số điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.