Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 175: Lần gặp mặt cách nhau mười năm
A Ly
18/03/2021
“Anh đâu thích ăn những thứ này, chắc là quản gia nhớ nhầm rồi”
Tô Quỳnh Thy còn chưa nói hết câu thì đã bị người đàn ông kia cắt lời. Vẻ mặt có chút kiêu căng của anh khiến cho người khác rất bất ngờ.
Sau đó Hoắc Hải Phong giành lấy cái thìa trên tay cô.
Tô Quỳnh Thy còn chưa kịp phản ứng, Tô Kiến Định thì lắc đầu rồi đẩy mình đi ra ngoài. Anh ấy không muốn ở trong cái bầu không khí đầy mùi yêu đương như thế này được. Nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, anh ấy ở ngoài nên nhìn thấy rất rõ, cô em gái này của anh ấy đúng thật là người ngốc có phúc của người ngốc…
“Ăn xong rồi thì ngủ một giấc đi.
Chờ sức khỏe của anh tốt hơn một chút là có thể chuyển về nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ thì chịu đựng một chút đi”
Tô Quỳnh Thy nhìn Hoắc Hải Phong với vẻ thận trọng rồi nói, trong giọng điệu của cô mang theo một chút thương lượng. Cũng không biết cô vừa nói câu gì sai, nói trở mặt là trở mặt, đúng là rất khó phục vụ. Mặc dù Tô Quỳnh Thy rất khờ khạo ở một số phương diện nhưng trên cảm xúc thì cô rất nhạy cảm.
“Vậy em phải ngồi đây với anh, phải chờ tới lúc anh tỉnh lại thì em mới được đi! Hoặc là em ngủ với anh”
Hoắc Hải Phong nói, nhưng động tác trên tay anh chưa từng dừng, rất nhanh sau đó bát cháo hoa đã thấy đáy.
“Đương nhiên là em sẽ ở đây rồi.
Anh yên tâm đi Hải Phong, em sẽ ngủ ở cạnh giường. Anh nói cho Hướng Minh biết chuyện anh là bố thằng bé khi nào thế?” Xem ra quan hệ giữa hai người cũng không tính là quá tệ, nếu không thì Hướng Minh cũng đã không thốt ra hai từ ba ba.
“Lần đầu tiên anh ngủ trong phòng em là đã nói rồi. Có lẽ Hướng Minh đã tự mình đoán được từ lâu rồi. Thằng bé thông minh giống anh”
Hoắc Hải Phong nói với giọng tự hào, anh đợi Tô Quỳnh Thy dọn đồ xong thì mới kéo tay của cô mà nghịch.
“Bác sĩ đã nói rồi, bây giờ anh phải ngủ nhiều thì mới nhanh khỏe được.
Em đi qua đó trước, anh nghỉ ngơi cho tốt đi”
Tô Quỳnh Thy tiện tay cầm theo rác ở bên cạnh, cô đắp chăn cho Hoắc Hải Phong xong rồi mới mở miệng nói rồi mới qua đó.
Cô ngồi trên ghế salon hít sâu một hơi, kiên nhẫn chờ Hoắc Hải Phong nhắm hai mắt lại mà ngủ như đang thực thi nhiệm vụ gì trọng đại lắm vậy.
Cô đợi anh ngủ thì mới đi ra vứt rác, xong cô quay lại nằm kề bên anh rồi chìm vào mộng đẹp.
Tô Kiến Định đi ra khỏi phòng bệnh, Chu Thanh đứng cách đó không xa đi lên trước rồi tự giác đẩy anh ấy đi ra ngoài.
“Điều tra rõ động tĩnh của Trần Tuấn Tú trong mấy ngày nay chưa?
Tìm người giám sát Trần Hiền cho chặt chẽ, điều tra hành tung của hai cha con bọn họ trong mấy ngày nay. Làm những gì, gặp những ai, đi tới đâu đều phải tra cho rõ.”
Nhìn Trần Hiền thì không giống như là người sẽ bằng lòng cúi người làm kẻ dưới, cho dù Trân Tuấn Tú là bố của anh ta nhưng chắc chắn là giữa hai người chẳng có chút tình cảm nào cả. Nếu giữa hai người đã có khoảng cách thì tính khả thi của chuyện này sẽ nhiều hơn nhiều.
“Chủ tịch, đã sai người đi điều tra rồi, hành tung của Trần Hiền thì dễ, nhưng Trần Tuấn Tú thì sợ rằng còn cần thêm một chút thời gian”
Mỗi lần Trân Tuấn Tú đi ra ngoài đều phải dẫn theo năm vệ sĩ trở lên.
Cho dù tìm mười người theo dõi cũng chưa chắc rằng có thể tìm được cơ hội tới gân. Muốn điều tra rõ đến cùng ông ta gặp ai, làm gì, nói những gì là chuyện không thể.
“Cố gắng là được rồi, có thể điều tra tới đâu…’ “Chủ tịch Định, ông chủ nhà tôi có mời, mong rằng có thể gặp anh một lân.
Tô Kiến Định còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời, anh ấy có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên. Có thể để cho quản gia của ông cụ Chánh tới mời, xem ra mặt mũi của anh ấy cũng không nhỏ đâu.
“Không có vấn đề gì, dẫn đường đi”
Chuyện đã tới nước này rồi, cũng không cần thiết thù hằn ông cụ Chánh ngoài định mức làm gì, đi gặp ông ta một chút cũng không sao. Nói không chừng còn có được niềm vui gì đó ngoài ý muốn thì sao.
Nơi gặp mặt là một quán cà phê bên ngoài bệnh viện, cũng không cần phiền. Tô Kiến Định nhíu mày đi theo quản gia nhà họ Hoắc.
“Chủ tịch Định đi vào một mình là được rồi. Mấy năm gần đây ông chủ thích yên tĩnh, có quá nhiều người cũng không tiện nói chuyện.” Quản gia nhà họ Hoắc dừng chân ở trước một cánh cửa rồi đưa tay ngăn Chu Thanh lại.
Ông ta nói với Tô Kiến Định.
“Không có vấn đề gì, chỉ là mong rằng ông có thể tiếp đãi thư ký của tôi giúp tôi.” Tô Kiến Định nháy mắt ra hiệu với Chu Thanh rồi tự đẩy cửa đi vào.
Anh ấy cũng muốn xem xem lần này ông cụ Chánh muốn làm gì.
“Ngồi đi, có muốn uống một ly không?” Hoắc Vân Chánh thấy Tô Kiến Định thì phất tay ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống.
Căn phòng lớn như thế nhưng chỉ có mỗi ông ta ngồi ở vị trí chủ nhà, ở trước mặt có mấy cái ly không, xem ra là ông ta đã đợi ở đây từ lâu rồi.
“Ông Chánh, ông gọi tôi tới vào lúc này chắc cũng không phải chỉ vì uống vài ly cà phê đâu đúng không!”
Tô Kiến Định không khách sáo với Hoắc Vân Chánh mà trực tiếp khống chế xe lăn đi tới bên cạnh bàn rồi tiện tay lật menu gọi một loại cà phê mình hay uống.
“Cậu cũng thấy tình huống của Hoắc Hải Phong rồi đó, đúng là tôi còn có thể chèo chống Sunrise thêm một thời gian nữa. Nhưng tôi già rồi, không thể nào chèo chống quá lâu, cho nên tôi hi vọng có thể để Hải Phong đính hôn với em gái của cậu trước, để ổn định Sunrise.”
Thái độ của Hoắc Vân Chánh không còn lạnh lùng như lúc trước, đôi mắt của ông ta khi nhìn về phía Tô Kiến Định đã có chút độ ấm.
Điều này khiến cho Tô Kiến Định có chút bất ngờ, anh ấy đã nghĩ ra rất nhiều lý do gặp mặt nhưng không ngờ Hoắc Vân Chánh lại muốn gặp anh vì để cho Hoắc Hải Phong đính hôn với Tô Quỳnh Thy.
“Chuyện này tôi phải bàn bạc với Quỳnh Thy rồi mới quyết định được.
Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước.” Công ty còn rất nhiều chuyện đang chờ Tô Kiến Định xử lý, bây giờ anh ấy đi đứng cũng không tiện, không nên ở ngoài quá lâu vẫn tốt hơn.
“Còn có một chuyện nữa, tôi nghĩ rằng cậu sẽ có hứng thú.” Hai bên chưa đạt thành đồng minh tức là điều kiện vẫn chưa đủ hấp dẫn. Hoắc Vân Chánh cầm lấy cây gậy bên cạnh rồi cố gắng đứng lên mà đi về phía Tô Kiến Định.
“Chắc ông Chánh đây cũng biết chuyện duy nhất mà tôi có hứng thú là gì chứ nhỉ?” Tô Kiến Định nhíu mày suy tư một lát rồi nhìn về phía Hoắc Vân Chánh. Nếu như ông ta thật sự có manh mối của chuyện này thì nói không chừng ông ta cũng biết gì đó về chuyện mười năm trước…
“Tất nhiên là chuyện mà bây giờ cậu quan tâm nhất rồi, nhưng chuyện tôi biết là mười năm trước, không biết cậu có hứng thú nghe không?”
Hoắc Vân Chánh che giấu nhiều năm như thế là vì người đó còn chưa đụng tới ông ta. Bây giờ người đó đã chạm tới ông ta rồi thì những người ngông cuồng tự đại đó cũng không cần thiết có mặt trên thế giới này nữa.
Hoắc Vân Chánh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt của ông ta dần trở nên âm trầm.
“Nếu ông muốn nói thì tất nhiên tôi sẽ có hứng thú nghe. Chỉ là không biết những gì ông biết có phải là thật hay không?” Quả nhiên những thế hệ lớn tuổi của thành phố Hải Phòng đều biết một chút gì đó về chuyện của mười năm trước, chỉ là không có ai chủ động nói ra…
Tô Kiến Định siết chặt hai tay mới có thể đè ép sự tức giận trong lòng mình.
Nếu như năm xưa có người đứng ra nói hai câu, ngăn cản một chút thì em gái của anh ấy cũng không cần phải chịu khổ trong năm năm kia…
“Tô Kiến Định, tôi cũng xem như là nhìn cậu và Tô Quỳnh Thy trưởng thành. Không phải là tôi không muốn giúp đỡ chuyện năm đó, mà là không thể giúp đỡ…”
Hoắc Vân Chánh thở dài một hơi, giấu diếm một chuyện trong lòng tận mười năm, không những người trong cuộc khổ sở mà ông ta cũng chưa từng được dễ chịu. Nếu không phải là thằng nhóc Hoắc Hải Phong kia cứ nhất quyết phải ở bên con gái nhà họ Tô thì nói không chừng những chuyện bây giờ cũng sẽ không xảy ra. Nhưng duyên phận ai mà nói được chứ… đều là nghiệp cả.
Tô Quỳnh Thy còn chưa nói hết câu thì đã bị người đàn ông kia cắt lời. Vẻ mặt có chút kiêu căng của anh khiến cho người khác rất bất ngờ.
Sau đó Hoắc Hải Phong giành lấy cái thìa trên tay cô.
Tô Quỳnh Thy còn chưa kịp phản ứng, Tô Kiến Định thì lắc đầu rồi đẩy mình đi ra ngoài. Anh ấy không muốn ở trong cái bầu không khí đầy mùi yêu đương như thế này được. Nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, anh ấy ở ngoài nên nhìn thấy rất rõ, cô em gái này của anh ấy đúng thật là người ngốc có phúc của người ngốc…
“Ăn xong rồi thì ngủ một giấc đi.
Chờ sức khỏe của anh tốt hơn một chút là có thể chuyển về nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ thì chịu đựng một chút đi”
Tô Quỳnh Thy nhìn Hoắc Hải Phong với vẻ thận trọng rồi nói, trong giọng điệu của cô mang theo một chút thương lượng. Cũng không biết cô vừa nói câu gì sai, nói trở mặt là trở mặt, đúng là rất khó phục vụ. Mặc dù Tô Quỳnh Thy rất khờ khạo ở một số phương diện nhưng trên cảm xúc thì cô rất nhạy cảm.
“Vậy em phải ngồi đây với anh, phải chờ tới lúc anh tỉnh lại thì em mới được đi! Hoặc là em ngủ với anh”
Hoắc Hải Phong nói, nhưng động tác trên tay anh chưa từng dừng, rất nhanh sau đó bát cháo hoa đã thấy đáy.
“Đương nhiên là em sẽ ở đây rồi.
Anh yên tâm đi Hải Phong, em sẽ ngủ ở cạnh giường. Anh nói cho Hướng Minh biết chuyện anh là bố thằng bé khi nào thế?” Xem ra quan hệ giữa hai người cũng không tính là quá tệ, nếu không thì Hướng Minh cũng đã không thốt ra hai từ ba ba.
“Lần đầu tiên anh ngủ trong phòng em là đã nói rồi. Có lẽ Hướng Minh đã tự mình đoán được từ lâu rồi. Thằng bé thông minh giống anh”
Hoắc Hải Phong nói với giọng tự hào, anh đợi Tô Quỳnh Thy dọn đồ xong thì mới kéo tay của cô mà nghịch.
“Bác sĩ đã nói rồi, bây giờ anh phải ngủ nhiều thì mới nhanh khỏe được.
Em đi qua đó trước, anh nghỉ ngơi cho tốt đi”
Tô Quỳnh Thy tiện tay cầm theo rác ở bên cạnh, cô đắp chăn cho Hoắc Hải Phong xong rồi mới mở miệng nói rồi mới qua đó.
Cô ngồi trên ghế salon hít sâu một hơi, kiên nhẫn chờ Hoắc Hải Phong nhắm hai mắt lại mà ngủ như đang thực thi nhiệm vụ gì trọng đại lắm vậy.
Cô đợi anh ngủ thì mới đi ra vứt rác, xong cô quay lại nằm kề bên anh rồi chìm vào mộng đẹp.
Tô Kiến Định đi ra khỏi phòng bệnh, Chu Thanh đứng cách đó không xa đi lên trước rồi tự giác đẩy anh ấy đi ra ngoài.
“Điều tra rõ động tĩnh của Trần Tuấn Tú trong mấy ngày nay chưa?
Tìm người giám sát Trần Hiền cho chặt chẽ, điều tra hành tung của hai cha con bọn họ trong mấy ngày nay. Làm những gì, gặp những ai, đi tới đâu đều phải tra cho rõ.”
Nhìn Trần Hiền thì không giống như là người sẽ bằng lòng cúi người làm kẻ dưới, cho dù Trân Tuấn Tú là bố của anh ta nhưng chắc chắn là giữa hai người chẳng có chút tình cảm nào cả. Nếu giữa hai người đã có khoảng cách thì tính khả thi của chuyện này sẽ nhiều hơn nhiều.
“Chủ tịch, đã sai người đi điều tra rồi, hành tung của Trần Hiền thì dễ, nhưng Trần Tuấn Tú thì sợ rằng còn cần thêm một chút thời gian”
Mỗi lần Trân Tuấn Tú đi ra ngoài đều phải dẫn theo năm vệ sĩ trở lên.
Cho dù tìm mười người theo dõi cũng chưa chắc rằng có thể tìm được cơ hội tới gân. Muốn điều tra rõ đến cùng ông ta gặp ai, làm gì, nói những gì là chuyện không thể.
“Cố gắng là được rồi, có thể điều tra tới đâu…’ “Chủ tịch Định, ông chủ nhà tôi có mời, mong rằng có thể gặp anh một lân.
Tô Kiến Định còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời, anh ấy có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên. Có thể để cho quản gia của ông cụ Chánh tới mời, xem ra mặt mũi của anh ấy cũng không nhỏ đâu.
“Không có vấn đề gì, dẫn đường đi”
Chuyện đã tới nước này rồi, cũng không cần thiết thù hằn ông cụ Chánh ngoài định mức làm gì, đi gặp ông ta một chút cũng không sao. Nói không chừng còn có được niềm vui gì đó ngoài ý muốn thì sao.
Nơi gặp mặt là một quán cà phê bên ngoài bệnh viện, cũng không cần phiền. Tô Kiến Định nhíu mày đi theo quản gia nhà họ Hoắc.
“Chủ tịch Định đi vào một mình là được rồi. Mấy năm gần đây ông chủ thích yên tĩnh, có quá nhiều người cũng không tiện nói chuyện.” Quản gia nhà họ Hoắc dừng chân ở trước một cánh cửa rồi đưa tay ngăn Chu Thanh lại.
Ông ta nói với Tô Kiến Định.
“Không có vấn đề gì, chỉ là mong rằng ông có thể tiếp đãi thư ký của tôi giúp tôi.” Tô Kiến Định nháy mắt ra hiệu với Chu Thanh rồi tự đẩy cửa đi vào.
Anh ấy cũng muốn xem xem lần này ông cụ Chánh muốn làm gì.
“Ngồi đi, có muốn uống một ly không?” Hoắc Vân Chánh thấy Tô Kiến Định thì phất tay ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống.
Căn phòng lớn như thế nhưng chỉ có mỗi ông ta ngồi ở vị trí chủ nhà, ở trước mặt có mấy cái ly không, xem ra là ông ta đã đợi ở đây từ lâu rồi.
“Ông Chánh, ông gọi tôi tới vào lúc này chắc cũng không phải chỉ vì uống vài ly cà phê đâu đúng không!”
Tô Kiến Định không khách sáo với Hoắc Vân Chánh mà trực tiếp khống chế xe lăn đi tới bên cạnh bàn rồi tiện tay lật menu gọi một loại cà phê mình hay uống.
“Cậu cũng thấy tình huống của Hoắc Hải Phong rồi đó, đúng là tôi còn có thể chèo chống Sunrise thêm một thời gian nữa. Nhưng tôi già rồi, không thể nào chèo chống quá lâu, cho nên tôi hi vọng có thể để Hải Phong đính hôn với em gái của cậu trước, để ổn định Sunrise.”
Thái độ của Hoắc Vân Chánh không còn lạnh lùng như lúc trước, đôi mắt của ông ta khi nhìn về phía Tô Kiến Định đã có chút độ ấm.
Điều này khiến cho Tô Kiến Định có chút bất ngờ, anh ấy đã nghĩ ra rất nhiều lý do gặp mặt nhưng không ngờ Hoắc Vân Chánh lại muốn gặp anh vì để cho Hoắc Hải Phong đính hôn với Tô Quỳnh Thy.
“Chuyện này tôi phải bàn bạc với Quỳnh Thy rồi mới quyết định được.
Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước.” Công ty còn rất nhiều chuyện đang chờ Tô Kiến Định xử lý, bây giờ anh ấy đi đứng cũng không tiện, không nên ở ngoài quá lâu vẫn tốt hơn.
“Còn có một chuyện nữa, tôi nghĩ rằng cậu sẽ có hứng thú.” Hai bên chưa đạt thành đồng minh tức là điều kiện vẫn chưa đủ hấp dẫn. Hoắc Vân Chánh cầm lấy cây gậy bên cạnh rồi cố gắng đứng lên mà đi về phía Tô Kiến Định.
“Chắc ông Chánh đây cũng biết chuyện duy nhất mà tôi có hứng thú là gì chứ nhỉ?” Tô Kiến Định nhíu mày suy tư một lát rồi nhìn về phía Hoắc Vân Chánh. Nếu như ông ta thật sự có manh mối của chuyện này thì nói không chừng ông ta cũng biết gì đó về chuyện mười năm trước…
“Tất nhiên là chuyện mà bây giờ cậu quan tâm nhất rồi, nhưng chuyện tôi biết là mười năm trước, không biết cậu có hứng thú nghe không?”
Hoắc Vân Chánh che giấu nhiều năm như thế là vì người đó còn chưa đụng tới ông ta. Bây giờ người đó đã chạm tới ông ta rồi thì những người ngông cuồng tự đại đó cũng không cần thiết có mặt trên thế giới này nữa.
Hoắc Vân Chánh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt của ông ta dần trở nên âm trầm.
“Nếu ông muốn nói thì tất nhiên tôi sẽ có hứng thú nghe. Chỉ là không biết những gì ông biết có phải là thật hay không?” Quả nhiên những thế hệ lớn tuổi của thành phố Hải Phòng đều biết một chút gì đó về chuyện của mười năm trước, chỉ là không có ai chủ động nói ra…
Tô Kiến Định siết chặt hai tay mới có thể đè ép sự tức giận trong lòng mình.
Nếu như năm xưa có người đứng ra nói hai câu, ngăn cản một chút thì em gái của anh ấy cũng không cần phải chịu khổ trong năm năm kia…
“Tô Kiến Định, tôi cũng xem như là nhìn cậu và Tô Quỳnh Thy trưởng thành. Không phải là tôi không muốn giúp đỡ chuyện năm đó, mà là không thể giúp đỡ…”
Hoắc Vân Chánh thở dài một hơi, giấu diếm một chuyện trong lòng tận mười năm, không những người trong cuộc khổ sở mà ông ta cũng chưa từng được dễ chịu. Nếu không phải là thằng nhóc Hoắc Hải Phong kia cứ nhất quyết phải ở bên con gái nhà họ Tô thì nói không chừng những chuyện bây giờ cũng sẽ không xảy ra. Nhưng duyên phận ai mà nói được chứ… đều là nghiệp cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.