Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 208: Lo lắng
A Ly
21/03/2021
Lúc mới biết Lê Quốc Nam vẫn còn sống, trong đầu Tô Quỳnh Thy cũng đã nghĩ đến chuyện này. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cô vẫn quyết định sẽ giấu việc này đi, đợi tới lúc tìm được người rồi mang về cũng chưa muộn.
“Được rồi, đều nghe theo lời em, anh cho người dẫn cô ta đi trước đã.
Em cũng đi theo anh chịu mệt mỏi cả một ngày rồi, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt đã!” Nhìn Tô Quỳnh Thy chịu khổ cực, Hoắc Hải Phong vô cùng đau lòng, anh kéo tay cô đi vào phòng bệnh phía trên. Dù sao thì cả tầng lâu này đã được Hoắc Hải Phong bao hết rồi, đổi một căn phòng khác để ngủ cũng không phải là điều gì đó khó khăn.
Tô Quỳnh Thy vẫn không biết phải làm thế nào để thực hiện những gì đã đáp ứng với Trần Mộc Châu. Với tình hình hiện tại của Hải Phong, nếu cô muốn thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi anh thì vốn là điều không thể. Không chừng chỉ trong vòng nửa giờ, tung tích của cô sẽ bị lộ ngay lập tức. Chỉ còn hai ngày nữa, cô phải suy nghĩ thật kĩ…
“Hải Phong, đã một tuần rồi mà bên phía anh trai em vẫn không có chút †in tức nào, hay là chúng ta cho người đi kiểm tra một chút đi”
Tô Quỳnh Thy không đổi sắc mặt, cô không ngần ngại sử dụng Tô Kiến Định làm bia đỡ đạn.
Với tính tình của Hoắc Hải Phong, nếu cô tìm một lý do khác, không chừng chưa mở miệng đã bị phát hiện rồi, nhưng nếu là Tô Kiến Định, có lẽ còn có thể thuyết phục được anh.
Hoắc Hải Phong dừng động tác, anh hơi sững người trong giây lát, rồi đáy mắt anh chợt lóe lên ý cười, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy lấp lánh: “Sao đột nhiên em lại muốn đi tìm anh ấy? Anh đã cho người đi kiểm tra tin tức rồi. Quỳnh Thy, dựa vào bản lĩnh của Tô Kiến Định, nếu anh ấy không có cách nào thoát thân thì phần lớn người mà anh phái đi cũng chỉ có thể trở về tay không.. “
“Cho dù như vậy thì cũng không thể không đi tìm, Hải Phong, anh ấy là anh trai của em, là người thân duy nhất Ị”
của em trên đời này Tô Quỳnh Thy ngắt lời của Hoắc Hải Phong, cô ngầm tách ra khỏi bàn tay to của anh, cô đi ra phía sau anh, cúi thấp đầu đẩy anh vào phòng.
“Quỳnh Thy, lẽ nào ở trong lòng em, anh là loại người mặc kệ sống chết của người khác hay sao?” Hoắc Hải Phong thở dài, quay đầu kéo tay cô lại trước mặt mình, đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô.
“Tô Kiến Định đã nói rằng trong vòng một tuần là anh ấy có thể trở về, bây giờ nếu chúng ta đi tìm, không may lại phá vỡ kế hoạch của anh ấy thì sao?
Trần Tuấn Tú và Trần Hiền đang xảy ra tranh cãi, vừa lúc khiến chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm một chút. Hiện giờ anh đang thế này, chỉ cần buông lỏng cảnh giác một chút thôi, ngộ nhỡ em và Hướng Minh xảy ra chuyện gì, em nói anh phải làm sao? Quỳnh Thy, anh không phải loại người tàn nhẫn vô tình, hãy tin tưởng anh, có được không?”
Không có chút tin tức nào từ Tô Kiến Định, làm sao Hoắc Hải Phong có thể không sốt ruột chứ? Hơn nữa, anh không biết vừa rồi trong phòng, Quỳnh Thy và Trần Mộc Châu đã nói những gì.
Vì sự an toàn của mọi người, anh không thể đồng ý bất cứ điều kiện gì tại thời điểm này được.
“Được rồi, em sẽ nghe anh hết” Tô Quỳnh Thy miễn cưỡng nở nụ cười, cô dựa vào lòng của Hoắc Hải Phong, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Quả nhiên là không được, kết quả này vốn nằm trong dự liệu của cô, mặc dù có chút thất vọng nhưng Tô Quỳnh Thy cũng không nghĩ nhiều nữa.
“Quỳnh Thy, em định làm gì với Trần Mộc Châu?” Trở lại phòng, Hoắc Hải Phong được trợ lý và Tô Quỳnh Thy dìu lên giường, sắc mặt anh có chút ảm đạm, thương tích trên chân nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Đã nhiều ngày như vậy rồi mà một chút sức lực cũng không có, thậm chí đôi lúc còn đau tới mức đổ mồ hôi khắp người. Tổn thương đến gân cốt mà muốn tự đi lại trong vòng một tháng dường như là điều không thể.
“Thả cô ta về thôi, giữ lại cũng vô ích” Tô Quỳnh Thy vừa dọn giường, vừa thản nhiên nói, như là không quan tâm đến chuyện này.
Tô Quỳnh Thy còn chưa nói xong, đôi mắt của Hoắc Hải Phong đã lóe lên: “Được, đều nghe theo em”
Tung tích của Lê Quốc Nam còn chưa tra ra được mà đã thả người, điều này không phù hợp với phong cách làm việc của Tô Quỳnh Thy. Hoắc Hải Phong nằm xuống, anh không thể ngừng suy nghĩ. Quả nhiên là Quỳnh Thy đã đáp ứng yêu cầu gì đó của Trần Mộc Châu. Nếu không thì làm sao có thể dễ dàng thả cô ta đi như vậy được…
Hai người cả một đêm nằm quay lưng lại với nhau, không nói lời nào, trong lòng anh và cô đều có suy nghĩ riêng.
Lúc này ở nước ngoài, Tô Kiến Định vừa mới tỉnh lại, liên tục sốt cao hết cơn này đến cơn khác, vết thương trên người anh ấy vẫn chưa lành. Căn bệnh cấp tính này gần như rút cạn sức lực Tô Kiến Định, anh nằm trên giường, mí mắt khép hờ trông vô cùng yếu ớt.
“Chu Thanh, cậu về trước đi. Không chừng sắp có chuyện rồi, giúp tôi nói với Quỳnh Thy một tiếng, tôi sẽ về sau” Tô Kiến Định không còn chút sức lực nào, cố gắng lắm mới miễn cưỡng nói được mấy câu, vừa nói xong, sắc mặt anh ấy đã tái nhợt đi, không khác gì một ông cụ lúc gần đất xa trời.
Chu Thanh vô cùng khiếp sợ, anh ta tiến đến gần Tô Kiến Định, thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ sợ làm bệnh tình của Tô Kiến Định nặng thêm.
“Chủ tịch, hiện tại anh đang thế này, tôi làm sao có thể yên tâm trở về được? Anh đừng lo, tôi sẽ tìm cơ hội cho người mang tin tức trở về. Vẫn chưa đến một tuần, trong nước còn có Chủ tịch Phong và cô chủ, chắc sẽ không xảy ra sự cố gì đâu”
Chu Thanh nói ra những lời này nhưng chính anh ta cũng không tin, anh ta nuốt nước bọt, tim đập loạn liên hồi, trong lòng Chu Thanh muốn trở về nước, nhưng lại lo Tô Kiến Định bệnh nặng phải ở đây một mình.
“Bảo cậu trở về thì về đi, nếu ông cụ Hoắc có hỏi thì nói tôi đã tìm được người cần tìm rồi. Ông ấy sẽ hiểu phải xử lý như thế nào, khụ khụ khụ… Nhắc Hoắc Hải Phong nhất định phải bảo vệ tốt Quỳnh Thy và Hướng Minh. Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về”
Tô Kiến Định không còn chút sức lực nào nữa, cố gắng nói thêm mấy câu với Chu Thanh rồi lại ngủ thiếp đi, cơn sốt cao bắt đầu phát tác, cho tới bây giờ vẫn chưa ổn định lại khiến Tô Kiến Định không gắng gượng nổi.
Mắt thấy Tô Kiến Định ngày một yếu đi mà các bác sĩ ở đây dường như không thể làm được gì, Chu Thanh vô cùng sốt ruột, hận không thể đưa Tô Kiến Định trở về nước.
Mặc dù kỹ thuật y tế ở đây quả thật tiên tiến nhưng ở Hải Phòng cũng không đến mức không tìm được một chỗ chữa trị tốt.
Hơn nữa với tư cách là người ở Bộ chỉ huy tối cao, Tô Kiến Định còn có thể được chữa trị tốt hơn nữa. Chu Thanh nhìn Tô Kiến Định hồi lâu rồi xoay người đi, chuẩn bị trở về nước.
“Linh Đan, việc điều tra ở Hải Phòng thế nào rồi?” Lúc đầu, khi biết Yelis còn có hai đứa con, trong lòng Otto vô cùng vui mừng, thậm chí còn không suy nghĩ gì nhiều, vội vã mang theo người trở về Hải Phòng. Bây giờ bình tĩnh và suy nghĩ cẩn thận lại, ông ta mới thấy rằng có điều gì đó không ổn.
Theo tính khí của Yelis, sau khi rời đi nhất định sẽ không nghĩ đến ngày quay về, càng không có chuyện sẽ nói cho hai đứa con biết về sự tồn tại của người ông ngoại này. Vậy thì thằng nhóc Tô Kiến Định kia sao có thể biết được ông nó là ai chứ!
Hơn nữa Hải Phòng còn là một thành phố lớn như vậy, ông ta đã bắt đầu tìm kiếm Yelis lâu vậy rồi nhưng vẫn chẳng có chút tin tức gì, rốt cuộc là kẻ nào đã ở giữa ngăn cản chuyện này? Loại chuyện đáng lẽ chỉ cần năm ba ngày là đã tra ra được hết.
“Tình hình của Hải Phòng bây giờ không được ổn lắm. Có lẽ anh Định sẽ tới xin giúp đỡ vì anh ấy đã bị buộc vào bước đường cùng rồi” Cái này không tra ra thì thôi, tra ra rồi mới phát hiện ra thật kinh khủng. Linh Đan cầm một xấp tài liệu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
“Cũng đúng, không bị buộc tới đường cùng thì không còn nhớ đến người ông ngoại này nữa. Chuyện này chưa cần vội, trước tiên cho người đi tra xem là ai đã ngăn cản tôi tìm người.
Nhớ kĩ ngàn vạn lần phải tránh mấy đứa con ngoan của tôi ra!”
Thử nghĩ xem ai có đủ can đảm để ngăn cản ông ta chứ, ngoài mấy người con trai lúc nào cũng quan tâm đến của cải của ông ta thì còn ai nữa! Một lũ vô tích sự mà còn âm mưu toan tính tranh giành quyền lực, đúng là mơ mộng hão huyền!
“Được rồi, đều nghe theo lời em, anh cho người dẫn cô ta đi trước đã.
Em cũng đi theo anh chịu mệt mỏi cả một ngày rồi, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt đã!” Nhìn Tô Quỳnh Thy chịu khổ cực, Hoắc Hải Phong vô cùng đau lòng, anh kéo tay cô đi vào phòng bệnh phía trên. Dù sao thì cả tầng lâu này đã được Hoắc Hải Phong bao hết rồi, đổi một căn phòng khác để ngủ cũng không phải là điều gì đó khó khăn.
Tô Quỳnh Thy vẫn không biết phải làm thế nào để thực hiện những gì đã đáp ứng với Trần Mộc Châu. Với tình hình hiện tại của Hải Phong, nếu cô muốn thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi anh thì vốn là điều không thể. Không chừng chỉ trong vòng nửa giờ, tung tích của cô sẽ bị lộ ngay lập tức. Chỉ còn hai ngày nữa, cô phải suy nghĩ thật kĩ…
“Hải Phong, đã một tuần rồi mà bên phía anh trai em vẫn không có chút †in tức nào, hay là chúng ta cho người đi kiểm tra một chút đi”
Tô Quỳnh Thy không đổi sắc mặt, cô không ngần ngại sử dụng Tô Kiến Định làm bia đỡ đạn.
Với tính tình của Hoắc Hải Phong, nếu cô tìm một lý do khác, không chừng chưa mở miệng đã bị phát hiện rồi, nhưng nếu là Tô Kiến Định, có lẽ còn có thể thuyết phục được anh.
Hoắc Hải Phong dừng động tác, anh hơi sững người trong giây lát, rồi đáy mắt anh chợt lóe lên ý cười, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy lấp lánh: “Sao đột nhiên em lại muốn đi tìm anh ấy? Anh đã cho người đi kiểm tra tin tức rồi. Quỳnh Thy, dựa vào bản lĩnh của Tô Kiến Định, nếu anh ấy không có cách nào thoát thân thì phần lớn người mà anh phái đi cũng chỉ có thể trở về tay không.. “
“Cho dù như vậy thì cũng không thể không đi tìm, Hải Phong, anh ấy là anh trai của em, là người thân duy nhất Ị”
của em trên đời này Tô Quỳnh Thy ngắt lời của Hoắc Hải Phong, cô ngầm tách ra khỏi bàn tay to của anh, cô đi ra phía sau anh, cúi thấp đầu đẩy anh vào phòng.
“Quỳnh Thy, lẽ nào ở trong lòng em, anh là loại người mặc kệ sống chết của người khác hay sao?” Hoắc Hải Phong thở dài, quay đầu kéo tay cô lại trước mặt mình, đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô.
“Tô Kiến Định đã nói rằng trong vòng một tuần là anh ấy có thể trở về, bây giờ nếu chúng ta đi tìm, không may lại phá vỡ kế hoạch của anh ấy thì sao?
Trần Tuấn Tú và Trần Hiền đang xảy ra tranh cãi, vừa lúc khiến chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm một chút. Hiện giờ anh đang thế này, chỉ cần buông lỏng cảnh giác một chút thôi, ngộ nhỡ em và Hướng Minh xảy ra chuyện gì, em nói anh phải làm sao? Quỳnh Thy, anh không phải loại người tàn nhẫn vô tình, hãy tin tưởng anh, có được không?”
Không có chút tin tức nào từ Tô Kiến Định, làm sao Hoắc Hải Phong có thể không sốt ruột chứ? Hơn nữa, anh không biết vừa rồi trong phòng, Quỳnh Thy và Trần Mộc Châu đã nói những gì.
Vì sự an toàn của mọi người, anh không thể đồng ý bất cứ điều kiện gì tại thời điểm này được.
“Được rồi, em sẽ nghe anh hết” Tô Quỳnh Thy miễn cưỡng nở nụ cười, cô dựa vào lòng của Hoắc Hải Phong, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Quả nhiên là không được, kết quả này vốn nằm trong dự liệu của cô, mặc dù có chút thất vọng nhưng Tô Quỳnh Thy cũng không nghĩ nhiều nữa.
“Quỳnh Thy, em định làm gì với Trần Mộc Châu?” Trở lại phòng, Hoắc Hải Phong được trợ lý và Tô Quỳnh Thy dìu lên giường, sắc mặt anh có chút ảm đạm, thương tích trên chân nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Đã nhiều ngày như vậy rồi mà một chút sức lực cũng không có, thậm chí đôi lúc còn đau tới mức đổ mồ hôi khắp người. Tổn thương đến gân cốt mà muốn tự đi lại trong vòng một tháng dường như là điều không thể.
“Thả cô ta về thôi, giữ lại cũng vô ích” Tô Quỳnh Thy vừa dọn giường, vừa thản nhiên nói, như là không quan tâm đến chuyện này.
Tô Quỳnh Thy còn chưa nói xong, đôi mắt của Hoắc Hải Phong đã lóe lên: “Được, đều nghe theo em”
Tung tích của Lê Quốc Nam còn chưa tra ra được mà đã thả người, điều này không phù hợp với phong cách làm việc của Tô Quỳnh Thy. Hoắc Hải Phong nằm xuống, anh không thể ngừng suy nghĩ. Quả nhiên là Quỳnh Thy đã đáp ứng yêu cầu gì đó của Trần Mộc Châu. Nếu không thì làm sao có thể dễ dàng thả cô ta đi như vậy được…
Hai người cả một đêm nằm quay lưng lại với nhau, không nói lời nào, trong lòng anh và cô đều có suy nghĩ riêng.
Lúc này ở nước ngoài, Tô Kiến Định vừa mới tỉnh lại, liên tục sốt cao hết cơn này đến cơn khác, vết thương trên người anh ấy vẫn chưa lành. Căn bệnh cấp tính này gần như rút cạn sức lực Tô Kiến Định, anh nằm trên giường, mí mắt khép hờ trông vô cùng yếu ớt.
“Chu Thanh, cậu về trước đi. Không chừng sắp có chuyện rồi, giúp tôi nói với Quỳnh Thy một tiếng, tôi sẽ về sau” Tô Kiến Định không còn chút sức lực nào, cố gắng lắm mới miễn cưỡng nói được mấy câu, vừa nói xong, sắc mặt anh ấy đã tái nhợt đi, không khác gì một ông cụ lúc gần đất xa trời.
Chu Thanh vô cùng khiếp sợ, anh ta tiến đến gần Tô Kiến Định, thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ sợ làm bệnh tình của Tô Kiến Định nặng thêm.
“Chủ tịch, hiện tại anh đang thế này, tôi làm sao có thể yên tâm trở về được? Anh đừng lo, tôi sẽ tìm cơ hội cho người mang tin tức trở về. Vẫn chưa đến một tuần, trong nước còn có Chủ tịch Phong và cô chủ, chắc sẽ không xảy ra sự cố gì đâu”
Chu Thanh nói ra những lời này nhưng chính anh ta cũng không tin, anh ta nuốt nước bọt, tim đập loạn liên hồi, trong lòng Chu Thanh muốn trở về nước, nhưng lại lo Tô Kiến Định bệnh nặng phải ở đây một mình.
“Bảo cậu trở về thì về đi, nếu ông cụ Hoắc có hỏi thì nói tôi đã tìm được người cần tìm rồi. Ông ấy sẽ hiểu phải xử lý như thế nào, khụ khụ khụ… Nhắc Hoắc Hải Phong nhất định phải bảo vệ tốt Quỳnh Thy và Hướng Minh. Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về”
Tô Kiến Định không còn chút sức lực nào nữa, cố gắng nói thêm mấy câu với Chu Thanh rồi lại ngủ thiếp đi, cơn sốt cao bắt đầu phát tác, cho tới bây giờ vẫn chưa ổn định lại khiến Tô Kiến Định không gắng gượng nổi.
Mắt thấy Tô Kiến Định ngày một yếu đi mà các bác sĩ ở đây dường như không thể làm được gì, Chu Thanh vô cùng sốt ruột, hận không thể đưa Tô Kiến Định trở về nước.
Mặc dù kỹ thuật y tế ở đây quả thật tiên tiến nhưng ở Hải Phòng cũng không đến mức không tìm được một chỗ chữa trị tốt.
Hơn nữa với tư cách là người ở Bộ chỉ huy tối cao, Tô Kiến Định còn có thể được chữa trị tốt hơn nữa. Chu Thanh nhìn Tô Kiến Định hồi lâu rồi xoay người đi, chuẩn bị trở về nước.
“Linh Đan, việc điều tra ở Hải Phòng thế nào rồi?” Lúc đầu, khi biết Yelis còn có hai đứa con, trong lòng Otto vô cùng vui mừng, thậm chí còn không suy nghĩ gì nhiều, vội vã mang theo người trở về Hải Phòng. Bây giờ bình tĩnh và suy nghĩ cẩn thận lại, ông ta mới thấy rằng có điều gì đó không ổn.
Theo tính khí của Yelis, sau khi rời đi nhất định sẽ không nghĩ đến ngày quay về, càng không có chuyện sẽ nói cho hai đứa con biết về sự tồn tại của người ông ngoại này. Vậy thì thằng nhóc Tô Kiến Định kia sao có thể biết được ông nó là ai chứ!
Hơn nữa Hải Phòng còn là một thành phố lớn như vậy, ông ta đã bắt đầu tìm kiếm Yelis lâu vậy rồi nhưng vẫn chẳng có chút tin tức gì, rốt cuộc là kẻ nào đã ở giữa ngăn cản chuyện này? Loại chuyện đáng lẽ chỉ cần năm ba ngày là đã tra ra được hết.
“Tình hình của Hải Phòng bây giờ không được ổn lắm. Có lẽ anh Định sẽ tới xin giúp đỡ vì anh ấy đã bị buộc vào bước đường cùng rồi” Cái này không tra ra thì thôi, tra ra rồi mới phát hiện ra thật kinh khủng. Linh Đan cầm một xấp tài liệu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
“Cũng đúng, không bị buộc tới đường cùng thì không còn nhớ đến người ông ngoại này nữa. Chuyện này chưa cần vội, trước tiên cho người đi tra xem là ai đã ngăn cản tôi tìm người.
Nhớ kĩ ngàn vạn lần phải tránh mấy đứa con ngoan của tôi ra!”
Thử nghĩ xem ai có đủ can đảm để ngăn cản ông ta chứ, ngoài mấy người con trai lúc nào cũng quan tâm đến của cải của ông ta thì còn ai nữa! Một lũ vô tích sự mà còn âm mưu toan tính tranh giành quyền lực, đúng là mơ mộng hão huyền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.