Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 306: Tách ra
A Ly
10/05/2021
"Chết rồi, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Ông muốn chết nhưng tôi vẫn chưa muốn chết đâu. Trần Tuấn Tú, ngay từ đầu tôi đã nói rõ ràng với ông điều kiện để tôi giúp ông là gì rồi. Lúc sắp chết mà còn muốn lôi kéo tôi làm đệm lưng cho ông, ông thật sự cho rằng tôi ngốc đến mức chưa chuẩn bị cái gì đã chạy tới sao!" Trần Mộc Châu nói với giọng điệu tức giận pha chút ủ rũ.
Nếu so sánh tầm quan trọng giữa Tô Quỳnh Thy và cái thằng oắt con kia đối với Hoắc Hải Phong, chắc chắn là Tô Quỳnh Thy quan trọng hơn. Toàn bộ mọi người ở Hải Phòng đều biết, một khi thắng oắt con kia không còn nữa, cô ta vẫn có thể miễn cưỡng nghĩ biện pháp thoát thân, nhưng một khi Tô Quỳnh Thy không còn nữa, hậu quả của cô ta chỉ có một chữ "Chết". "Không phải khi đó mày không ăn không uống vẫn có thể chống đỡ sao? Tao đây còn cho nó uống nước, làm sao có thể chết dễ dàng thế được." Khi bắt hai mẹ con Tô Quỳnh Thy, Trần Tuấn Tú đã có ý định không muốn cho hai mẹ con bọn họ một cuộc sống tốt đẹp dễ chịu, hiện tại ông ta chẳng ngó ngàng gì đến bọn họ đã là tốt lắm rồi. "Ông đúng là ngu xuẩn, có dùng lý lẽ để khuyên răn ông cũng không có ích gì. Trần Tuấn Tú, đừng ỷ vào việc ông là..." "Mộc Châu, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Anh vừa nướng khoai lang cho em nè, em nếm thử một chút đi, ngọt ngào thơm ngon, anh nướng chín rồi đó." Một bàn tay kéo lấy cổ tay của Trần Mộc Châu. Dương Thừa Húc liếm môi, trừng mắt liếc Trần Tuấn Tú một cái. Anh ta lấy ra hai củ khoai lang sẫm màu gần như đen như mực từ bên trong lò sưởi, đưa đến trước mặt Trần Mộc Châu.
Kìm hãm cơn tức giận của mình, Trần Mộc Châu ngồi xuống. Nhìn hai thứ đen thui không khác gì than ở trước mặt, cô ta im lặng một hồi lâu.
Mặc dù cô ta không biết làm mấy cái thao tác trong việc nấu nướng nhưng cô ta vẫn có thể phân biệt được đồ vật nào có thể ăn và đồ vật nào không thể ăn. Hai cái thứ đen thui này thật sự có thể ăn được sao? Nhận lấy cái thứ gọi là khoai lang nướng được cắm trên gậy gỗ từ tay Dương Thừa Húc, Trần Mộc Châu chọc chọc vài cái, trên mặt hiện rõ sự hoài nghi. "Anh biết anh nướng không tốt, nhưng mà trong rừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện đủ loại chuyện ngoài ý muốn, bây giờ việc quan trọng nhất là phải nhét đầy cái bao tử. Chờ đến khi nào giải quyết xong xuôi chuyện em muốn làm, anh sẽ đưa em đi ăn những món ngon hàng ngày."
Dương Thừa Húc vừa nói chuyện vừa nhặt một củ khoai lang nướng từ dưới đất lên, thổi vài cái rồi cẩn thận bẻ đôi củ khoai lang, phần thịt màu vàng cam bên trong bốc lên hơi nóng, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía, không ngờ nhìn bề ngoài vậy thôi nhưng thật ra bên trong cũng không tệ lắm.
Trần Mộc Châu lấy một củ khoai lang nướng, cẩn thận bẻ đôi, véo một mẩu rồi bỏ vào trong miệng. Trong miệng lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào cùng phần thịt mềm mại của khoai lang, cô ta híp mắt nhanh chóng ăn xong một miếng nhỏ, toàn thân lập tức cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn rất nhiều.
Bữa ăn này của ba người cũng xem như là ngon lành.
Tô Hướng Minh nằm ở trên giường ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của khoai lang nướng, cậu bé đói bụng đến mức có thể cảm nhận được dạ dày mình đang sôi ục ục. Mí mắt cậu bé run rẩy hai lần, nhưng một giây sau đó lập tức trở nên bình tĩnh.
Thời cơ vẫn chưa tới, thừa dịp hiện tại còn tính là có sức lực, mình phải mau chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi tình trạng này.
Cậu bé khẽ động đậy, hai tay nhẹ ngàng di chuyển khỏi chỗ mình nằm với biên độ nhỏ. Tay phải của cậu bé vừa mới vươn ra không được bao xa đã đụng phải một thứ gì đó mát lạnh trơn bóng, khi chạm vào còn cảm thấy hơi co giãn. Thừa dịp đám người bên kia không có ai để ý tới chỗ này, Tô Hướng Minh thận trọng mở hai mắt ra, liếc sang hướng bên cạnh.
Vừa mở mắt ra, cậu bé suýt chút làm bại lộ việc mình đã tỉnh lại.
Cũng may bình thường ở nhà được bố mẹ huấn luyện nhiều, những thứ khác không học được bao nhiêu, nhưng lại vô cùng thành thạo việc không hoảng loạn khi gặp chuyện ngoài ý muốn.
Kìm nén sự lo lắng trong lòng, Tô Hướng Minh từ từ điều khiển cơ thể mình đến bên cạnh Tô Quỳnh Thy.
Trí nhớ của cậu bé chỉ dừng lại ở lúc mẹ bị thương còn bản thân mình thì bị bắt đi. Về phần làm sao tới được nơi này, vì sao mẹ cũng bị bắt đến chỗ này, tại sao đến bây giờ bố vẫn chưa tìm được hai mẹ con bọn họ, cậu bé không hề có một chút manh mối nào.
Cậu bé khẩn trương nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào bên trong bàn tay to lớn của Tô Quỳnh Thy, yên lặng bắt đầu suy nghĩ lại từ đầu về khả năng chạy trốn.
Nếu như trong tình huống hiện tại chỉ có một mình Tôi Hướng Minh, kết hợp với việc cậu bé không bị thương thi bằng thể lực cũng được coi là đầy đủ này, khả năng cậu bé có thể trốn thoát trong lúc mấy người kia không chú ý tương đối cao. Tuy nhiên, nếu như phải mang theo người mẹ hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trên người có mấy vết thương cùng nhau trốn chạy, Tô Hướng Minh cảm thấy gần như không có khả năng thành công. Bị động chờ cứu viện quá nguy hiểm, chưa nói đến việc thời gian chờ đợi quá lâu, trong lúc chờ còn không biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nào không. "Đợi lát nữa mày đưa thằng oắt con kia đến căn nhà gỗ ở phía tây, ba ngày sau lại đón nó về, trong lúc nhất ở đấy chỉ có thể cho nó uống nước, không cần cho nó ăn bất kỳ thứ gì cả, Thằng ranh con đó quá thông minh, nếu không làm như vậy chẳng biết có thể qua mặt được nó được không nữa."
Không đợi đến lúc Tô Hướng Minh nghĩ ra được cách trốn thoát khả thi, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Trần Tuấn Tú đột nhiên truyền tới tai cậu bé.
Cơ thể nhỏ bé của Tô Hướng Minh cứng đờ, nắm chặt lấy bàn tay của Tô Quỳnh Thy, lần này thật sự không còn chút khả năng nào rồi. "Chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi, không cần phải ngược đãi nó như thế chứ, tôi có thể chia cho nó một phần ba số lương thực của tôi."
Cảm thấy cách làm của Trần Tuấn Tú quá tàn nhẫn, Dương Thừa Húc cau mày liếc mắt một cái về phía hai mẹ con Tô Hướng Minh. Anh ta không có quyền can thiệp cũng không thèm quan tâm Trần Tuấn Tú muốn đối xử với người phụ nữ kia như thế nào, nhưng đứa bé này còn nhỏ như vậy, anh ta không thể trợ mắt đứng nhìn nó bị ngược đãi như thế này. Không ra tay với người già và trẻ nhỏ là ranh giới cuối cùng của anh ta. "Không thể không làm vậy. Dương Thừa Húc, chờ đến lúc cậu bị cái thằng oắt con kia đùa bỡn giễu cợt, cậu sẽ không có ý nghĩ như vậy nữa đâu. Tôi nói không được cho nó ăn là không được cho nó ăn, nếu như cậu không muốn ăn thì tôi cũng không ngại giữ lại cho riêng mình đâu."
Trần Tuấn Tú nhíu mày cười một tiếng, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh lửa mờ nhạt lộ ra vẻ hết sức kỳ dị, giống như một con quái vật chuyên ăn thịt người đang toét miệng, vui vẻ đầy bụng chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.
Nhịn không được nổi da gà khắp người, sắc mặt của Dương Thừa Húc hoàn toàn trắng bệch, kiên trì chống đỡ được hai phút, cuối cùng vẫn rũ mắt xuống. "Ông đưa Tô Hướng Minh đi đi, tôi canh trừng Tôi Quỳnh Thy" Chờ cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ của hai người kết thúc, giọng nói lười biếng của Trần Mộc Châu đột nhiên chen vào.
Trần Tuấn Tú nghe thấy Trần Mộc Châu nói vậy, nhếch miệng cười gắn, ngồi thẳng người dậy: "Tất nhiên là không thành vấn đề, tuy nhiên tạo cần phải nhắc nhở mày một câu. Nhớ kỹ, có thể tra tấn nhưng tuyệt đối không được chơi đùa quá mức gây ra chết người. Cho dù muốn giết chết, cũng phải đợi đến lúc sau khi Hoắc Hải Phong qua đây xem tình hình mới được giết chết, đứa con gái kia đáng tiền hơn nhiều so với đứa con trai của cô ta." Nói xong, ông ta liếm môi một cái, cầm bó đuốc ở bên cạnh, đứng dậy đi đến bên giường.
Thấy ánh sáng nhấp nháy chiếu sang chỗ mình, toàn thân Tô Hướng Minh khẽ run rẩy, mí mắt không nhịn được run lên hai lần nhưng ngay lập tức trở về trạng thái nhằm nghiền.
Trần Tuấn Tú cúi thấp đầu nhìn sang chỗ Tô Hướng Minh, cười khẽ hai tiếng: "Hóa ra là đã tỉnh! Muốn tìm bố mày à."
Trần Mộc Châu đang ngồi ở bên đống lửa ăn cái gì đó, nghe ông ta thình lình nói một câu như vậy, động tác ăn của cô ta đột nhiên dừng lại, cau mày đứng người đi qua chỗ giường.
Bị nhìn chằm chằm khắp người như thế này thật sự rất không thoải mái, Tô Hướng Minh nhịn không được nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay út. Lúc này cậu bé chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như đang ở bên trong hầm băng, lạnh đến mức bờ môi không thể kiềm chế được mà run lên khe khẽ. Biết mình không thể giấu diểm nổi nữa, cậu bé cắn răng, dứt khoát mở hai mắt ra. "Các người muốn uy hiếp bố của tôi thì chỉ cần mình tôi ở lại làm con tin là được, mẹ của tôi đang bị thương, cần đi khám."
Tô Hướng Minh cúi đầu không nhìn hai người đứng ở bên giường, bàn tay nắm chặt vạt áo của mình, giọng nói trầm thấp.
Khi vừa mới tỉnh lại, Tô Hướng Minh đã nhìn thấy vết thương trên người Tô Quỳnh Thy, còn có thể lờ mờ thấy một số vết máu ở phía ngoài lớp băng vải, có thể tưởng tượng ra được tận cùng bên trong vết thương nghiêm trọng đến mức nào. "Chắc hẳn là mày biết, đối với Hoắc Hải Phong mà nói, mẹ của mày có ích với chúng tạo hơn mày rất nhiều." Cười tủm tỉm ngồi lên trên giường, Trần Tuấn Tú vươn tay kéo chặt cổ áo của Tô Hướng Minh, ép cậu bé phải ngẩng đầu nhìn về phía mình, không hề băn khoăn đến việc lời của mình có thể phá hủy sự tự tin của một đứa bé. "Đương nhiên là tôi biết điều đấy, nhưng ngược lại, địa vị của tôi ở trong lòng mẹ cao hơn nhiều so với bố tôi, mấy người muốn cái gì, giữ một mình tôi ở trong tay cũng có thể đạt được mục đích, nhưng nếu như mẹ của tôi bị thương nặng hơn chỉ vì các người, không riêng gì bố tôi, tất cả mọi người sẽ không bỏ qua mấy người." Tô Hướng Minh phân tích tương đối rõ ràng, vặn vẹo uốn éo để phần cổ bớt khó chịu, cậu bé bị siết chặt đến nỗi khuôn mặt đỏ lên.
Nếu so sánh tầm quan trọng giữa Tô Quỳnh Thy và cái thằng oắt con kia đối với Hoắc Hải Phong, chắc chắn là Tô Quỳnh Thy quan trọng hơn. Toàn bộ mọi người ở Hải Phòng đều biết, một khi thắng oắt con kia không còn nữa, cô ta vẫn có thể miễn cưỡng nghĩ biện pháp thoát thân, nhưng một khi Tô Quỳnh Thy không còn nữa, hậu quả của cô ta chỉ có một chữ "Chết". "Không phải khi đó mày không ăn không uống vẫn có thể chống đỡ sao? Tao đây còn cho nó uống nước, làm sao có thể chết dễ dàng thế được." Khi bắt hai mẹ con Tô Quỳnh Thy, Trần Tuấn Tú đã có ý định không muốn cho hai mẹ con bọn họ một cuộc sống tốt đẹp dễ chịu, hiện tại ông ta chẳng ngó ngàng gì đến bọn họ đã là tốt lắm rồi. "Ông đúng là ngu xuẩn, có dùng lý lẽ để khuyên răn ông cũng không có ích gì. Trần Tuấn Tú, đừng ỷ vào việc ông là..." "Mộc Châu, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Anh vừa nướng khoai lang cho em nè, em nếm thử một chút đi, ngọt ngào thơm ngon, anh nướng chín rồi đó." Một bàn tay kéo lấy cổ tay của Trần Mộc Châu. Dương Thừa Húc liếm môi, trừng mắt liếc Trần Tuấn Tú một cái. Anh ta lấy ra hai củ khoai lang sẫm màu gần như đen như mực từ bên trong lò sưởi, đưa đến trước mặt Trần Mộc Châu.
Kìm hãm cơn tức giận của mình, Trần Mộc Châu ngồi xuống. Nhìn hai thứ đen thui không khác gì than ở trước mặt, cô ta im lặng một hồi lâu.
Mặc dù cô ta không biết làm mấy cái thao tác trong việc nấu nướng nhưng cô ta vẫn có thể phân biệt được đồ vật nào có thể ăn và đồ vật nào không thể ăn. Hai cái thứ đen thui này thật sự có thể ăn được sao? Nhận lấy cái thứ gọi là khoai lang nướng được cắm trên gậy gỗ từ tay Dương Thừa Húc, Trần Mộc Châu chọc chọc vài cái, trên mặt hiện rõ sự hoài nghi. "Anh biết anh nướng không tốt, nhưng mà trong rừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện đủ loại chuyện ngoài ý muốn, bây giờ việc quan trọng nhất là phải nhét đầy cái bao tử. Chờ đến khi nào giải quyết xong xuôi chuyện em muốn làm, anh sẽ đưa em đi ăn những món ngon hàng ngày."
Dương Thừa Húc vừa nói chuyện vừa nhặt một củ khoai lang nướng từ dưới đất lên, thổi vài cái rồi cẩn thận bẻ đôi củ khoai lang, phần thịt màu vàng cam bên trong bốc lên hơi nóng, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía, không ngờ nhìn bề ngoài vậy thôi nhưng thật ra bên trong cũng không tệ lắm.
Trần Mộc Châu lấy một củ khoai lang nướng, cẩn thận bẻ đôi, véo một mẩu rồi bỏ vào trong miệng. Trong miệng lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào cùng phần thịt mềm mại của khoai lang, cô ta híp mắt nhanh chóng ăn xong một miếng nhỏ, toàn thân lập tức cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn rất nhiều.
Bữa ăn này của ba người cũng xem như là ngon lành.
Tô Hướng Minh nằm ở trên giường ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của khoai lang nướng, cậu bé đói bụng đến mức có thể cảm nhận được dạ dày mình đang sôi ục ục. Mí mắt cậu bé run rẩy hai lần, nhưng một giây sau đó lập tức trở nên bình tĩnh.
Thời cơ vẫn chưa tới, thừa dịp hiện tại còn tính là có sức lực, mình phải mau chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi tình trạng này.
Cậu bé khẽ động đậy, hai tay nhẹ ngàng di chuyển khỏi chỗ mình nằm với biên độ nhỏ. Tay phải của cậu bé vừa mới vươn ra không được bao xa đã đụng phải một thứ gì đó mát lạnh trơn bóng, khi chạm vào còn cảm thấy hơi co giãn. Thừa dịp đám người bên kia không có ai để ý tới chỗ này, Tô Hướng Minh thận trọng mở hai mắt ra, liếc sang hướng bên cạnh.
Vừa mở mắt ra, cậu bé suýt chút làm bại lộ việc mình đã tỉnh lại.
Cũng may bình thường ở nhà được bố mẹ huấn luyện nhiều, những thứ khác không học được bao nhiêu, nhưng lại vô cùng thành thạo việc không hoảng loạn khi gặp chuyện ngoài ý muốn.
Kìm nén sự lo lắng trong lòng, Tô Hướng Minh từ từ điều khiển cơ thể mình đến bên cạnh Tô Quỳnh Thy.
Trí nhớ của cậu bé chỉ dừng lại ở lúc mẹ bị thương còn bản thân mình thì bị bắt đi. Về phần làm sao tới được nơi này, vì sao mẹ cũng bị bắt đến chỗ này, tại sao đến bây giờ bố vẫn chưa tìm được hai mẹ con bọn họ, cậu bé không hề có một chút manh mối nào.
Cậu bé khẩn trương nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào bên trong bàn tay to lớn của Tô Quỳnh Thy, yên lặng bắt đầu suy nghĩ lại từ đầu về khả năng chạy trốn.
Nếu như trong tình huống hiện tại chỉ có một mình Tôi Hướng Minh, kết hợp với việc cậu bé không bị thương thi bằng thể lực cũng được coi là đầy đủ này, khả năng cậu bé có thể trốn thoát trong lúc mấy người kia không chú ý tương đối cao. Tuy nhiên, nếu như phải mang theo người mẹ hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trên người có mấy vết thương cùng nhau trốn chạy, Tô Hướng Minh cảm thấy gần như không có khả năng thành công. Bị động chờ cứu viện quá nguy hiểm, chưa nói đến việc thời gian chờ đợi quá lâu, trong lúc chờ còn không biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nào không. "Đợi lát nữa mày đưa thằng oắt con kia đến căn nhà gỗ ở phía tây, ba ngày sau lại đón nó về, trong lúc nhất ở đấy chỉ có thể cho nó uống nước, không cần cho nó ăn bất kỳ thứ gì cả, Thằng ranh con đó quá thông minh, nếu không làm như vậy chẳng biết có thể qua mặt được nó được không nữa."
Không đợi đến lúc Tô Hướng Minh nghĩ ra được cách trốn thoát khả thi, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Trần Tuấn Tú đột nhiên truyền tới tai cậu bé.
Cơ thể nhỏ bé của Tô Hướng Minh cứng đờ, nắm chặt lấy bàn tay của Tô Quỳnh Thy, lần này thật sự không còn chút khả năng nào rồi. "Chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi, không cần phải ngược đãi nó như thế chứ, tôi có thể chia cho nó một phần ba số lương thực của tôi."
Cảm thấy cách làm của Trần Tuấn Tú quá tàn nhẫn, Dương Thừa Húc cau mày liếc mắt một cái về phía hai mẹ con Tô Hướng Minh. Anh ta không có quyền can thiệp cũng không thèm quan tâm Trần Tuấn Tú muốn đối xử với người phụ nữ kia như thế nào, nhưng đứa bé này còn nhỏ như vậy, anh ta không thể trợ mắt đứng nhìn nó bị ngược đãi như thế này. Không ra tay với người già và trẻ nhỏ là ranh giới cuối cùng của anh ta. "Không thể không làm vậy. Dương Thừa Húc, chờ đến lúc cậu bị cái thằng oắt con kia đùa bỡn giễu cợt, cậu sẽ không có ý nghĩ như vậy nữa đâu. Tôi nói không được cho nó ăn là không được cho nó ăn, nếu như cậu không muốn ăn thì tôi cũng không ngại giữ lại cho riêng mình đâu."
Trần Tuấn Tú nhíu mày cười một tiếng, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh lửa mờ nhạt lộ ra vẻ hết sức kỳ dị, giống như một con quái vật chuyên ăn thịt người đang toét miệng, vui vẻ đầy bụng chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.
Nhịn không được nổi da gà khắp người, sắc mặt của Dương Thừa Húc hoàn toàn trắng bệch, kiên trì chống đỡ được hai phút, cuối cùng vẫn rũ mắt xuống. "Ông đưa Tô Hướng Minh đi đi, tôi canh trừng Tôi Quỳnh Thy" Chờ cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ của hai người kết thúc, giọng nói lười biếng của Trần Mộc Châu đột nhiên chen vào.
Trần Tuấn Tú nghe thấy Trần Mộc Châu nói vậy, nhếch miệng cười gắn, ngồi thẳng người dậy: "Tất nhiên là không thành vấn đề, tuy nhiên tạo cần phải nhắc nhở mày một câu. Nhớ kỹ, có thể tra tấn nhưng tuyệt đối không được chơi đùa quá mức gây ra chết người. Cho dù muốn giết chết, cũng phải đợi đến lúc sau khi Hoắc Hải Phong qua đây xem tình hình mới được giết chết, đứa con gái kia đáng tiền hơn nhiều so với đứa con trai của cô ta." Nói xong, ông ta liếm môi một cái, cầm bó đuốc ở bên cạnh, đứng dậy đi đến bên giường.
Thấy ánh sáng nhấp nháy chiếu sang chỗ mình, toàn thân Tô Hướng Minh khẽ run rẩy, mí mắt không nhịn được run lên hai lần nhưng ngay lập tức trở về trạng thái nhằm nghiền.
Trần Tuấn Tú cúi thấp đầu nhìn sang chỗ Tô Hướng Minh, cười khẽ hai tiếng: "Hóa ra là đã tỉnh! Muốn tìm bố mày à."
Trần Mộc Châu đang ngồi ở bên đống lửa ăn cái gì đó, nghe ông ta thình lình nói một câu như vậy, động tác ăn của cô ta đột nhiên dừng lại, cau mày đứng người đi qua chỗ giường.
Bị nhìn chằm chằm khắp người như thế này thật sự rất không thoải mái, Tô Hướng Minh nhịn không được nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay út. Lúc này cậu bé chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như đang ở bên trong hầm băng, lạnh đến mức bờ môi không thể kiềm chế được mà run lên khe khẽ. Biết mình không thể giấu diểm nổi nữa, cậu bé cắn răng, dứt khoát mở hai mắt ra. "Các người muốn uy hiếp bố của tôi thì chỉ cần mình tôi ở lại làm con tin là được, mẹ của tôi đang bị thương, cần đi khám."
Tô Hướng Minh cúi đầu không nhìn hai người đứng ở bên giường, bàn tay nắm chặt vạt áo của mình, giọng nói trầm thấp.
Khi vừa mới tỉnh lại, Tô Hướng Minh đã nhìn thấy vết thương trên người Tô Quỳnh Thy, còn có thể lờ mờ thấy một số vết máu ở phía ngoài lớp băng vải, có thể tưởng tượng ra được tận cùng bên trong vết thương nghiêm trọng đến mức nào. "Chắc hẳn là mày biết, đối với Hoắc Hải Phong mà nói, mẹ của mày có ích với chúng tạo hơn mày rất nhiều." Cười tủm tỉm ngồi lên trên giường, Trần Tuấn Tú vươn tay kéo chặt cổ áo của Tô Hướng Minh, ép cậu bé phải ngẩng đầu nhìn về phía mình, không hề băn khoăn đến việc lời của mình có thể phá hủy sự tự tin của một đứa bé. "Đương nhiên là tôi biết điều đấy, nhưng ngược lại, địa vị của tôi ở trong lòng mẹ cao hơn nhiều so với bố tôi, mấy người muốn cái gì, giữ một mình tôi ở trong tay cũng có thể đạt được mục đích, nhưng nếu như mẹ của tôi bị thương nặng hơn chỉ vì các người, không riêng gì bố tôi, tất cả mọi người sẽ không bỏ qua mấy người." Tô Hướng Minh phân tích tương đối rõ ràng, vặn vẹo uốn éo để phần cổ bớt khó chịu, cậu bé bị siết chặt đến nỗi khuôn mặt đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.