Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 67: Truyền bá video Hoắc Hải Phong,
A Ly
18/03/2021
Tô Quỳnh Thy và cả Tô Hướng Minh đều rất đẹp, đúng lúc hôm nay là chủ nhật nên công viên trò chơi rất đông đúng, lưu lượng người tương đối lớn. Vậy nên cảnh này đã bị người khác quay lại rồi tung lên mạng.
Thậm chí còn viết tiêu đề giật tít là… Tình tay ba trong công viên trò chơi: Tô Kiến Định cố gắng kiếm chế tính tình của mình để xem hết video. Anh ấy tắt điện thoại đi rồi đứng dậy ngồi xuống ghế salon cách đó không xa. Tô Kiến Định mở tủ lạnh ra rồi lấy rượu, tự rót cho mình một ly.
Tô Kiến Định đung đưa ly rượu, chất lỏng màu hổ phách lắc lư theo động tác của anh ấy. Tô Kiến Định ngửi một cái rồi nhàn nhạt nhấp một ngụm, cảm giác lạnh buốt nhẹ nhàng khoan khoái tràn ngập khắp khoang miệng của anh ấy, đại não của vì thế mà tỉnh táo hơn nhiều.
Tô Kiến Định nhấp nháp một hồi rồi hừ lạnh: “Nếu cậu cả Phong đã rảnh rỗi như thế thì… Chu Thanh, cho dù như thế nào cũng phải lấy được công trình của chính phủ kia. Giờ này ngày mai tôi muốn nhìn thấy kế hoạch cụ thể”
Chu Thanh đứng bên cạnh thâm chảy nước mắt trong lòng. Vốn đã vô cùng bận rộn, giờ thì hay rồi, chẳng còn chút thời gian trống nào cả. Mặc dù trong lòng anh ta đang chửi bới nhưng trên mặt lại chẳng hề có chút cảm xúc nào, chỉ bình thản trả lời: “Vâng thưa chủ tịch”
Tô Kiến Định lại nhấp thêm một ngụm rượu, anh đứng dậy rồi đi tới cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng mang theo một chút tức giận nhìn chằm chằm vê phía tập đoàn Sunrise: “Hẹn trước chín giờ ngày mai, tôi sẽ đi gặp chủ tịch của tập đoàn Sunrise.”
Tô Kiến Định trở về lâu như thế rồi nhưng vẫn chưa tiếp xúc với đám người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố Hải Phòng. Nói đến khiến tay của anh ấy có chút ngứa ngáy, anh ấy cắn răng, khóe miệng có chút nhếch lên tạo ra một nụ cười lạnh lùng.
“Vâng thưa chủ tịch” Chu Thanh lén lút liếc Tô Kiến Định một cái, thời gian anh ta ở bên cạnh Tô Kiến Định cũng không tính là ngăn nhưng đây là lần đầu tiên Chu Thanh thấy chủ tịch của mình lộ ra ánh mắt nguy hiểm như vậy. Chu Thanh run rẩy cả người, vội vàng quay lưng rời đi.
Còn có rất nhiều chuyện cần làm, nếu không nắm bắt tốt thời gian thì sợ rằng tối nay sẽ không được ngủ.
Tô Kiến Định đã có tính toán trước ở trong lòng nên anh ấy không định lãng phí quá nhiều sức lực cho chuyện này. Tô Kiến Định còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng thanh tra của tập đoàn Phước Sơn, Trần Mộc Châu đang tức tối ném điện thoại xuống đất. Cô ta thở hổn hển nhìn điện thoại đã vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, nhưng vẫn chưa hết tức nên còn đạp thêm hai cái. Cuối cùng thì sự dữ tợn trên mặt Trần Mộc Châu mới bớt đi một chút.
Trần Mộc Châu biết, đã nhiều năm rằng tối nay sẽ không được ngủ.
Tô Kiến Định đã có tính toán trước ở trong lòng nên anh ấy không định lãng phí quá nhiều sức lực cho chuyện này. Tô Kiến Định còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng thanh tra của tập đoàn Phước Sơn, Trần Mộc Châu đang tức tối ném điện thoại xuống đất. Cô ta thở hổn hển nhìn điện thoại đã vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, nhưng vẫn chưa hết tức nên còn đạp thêm hai cái. Cuối cùng thì sự dữ tợn trên mặt Trần Mộc Châu mới bớt đi một chút.
Trần Mộc Châu biết, đã nhiều năm Trần Mộc Châu nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ lạnh lùng, chị ta là người mà mẹ cô ta cho. Mẹ Trần Mộc Châu nói không muốn lại dọn đuôi cho cô ta như lần trước nữa nên cho cô ta người này. Đây là lần đầu tiên Trần Mộc Châu sai bảo Hải Phúc.
Ánh mắt của Trần Mộc Châu có chút tan rã, cô ta mím môi. Nếu như lần này chỉ cần hãm hại Tô Quỳnh Thy thì không cần tới sự hỗ trợ của người khác.
Nhưng lại có thêm chướng ngại vật là Tô Kiến Định nữa thì mọi chuyện đã không còn đơn giản như năm năm trước. Nếu như lộ ra chút sơ hở nào thì thứ chờ đợi Trân Mộc Châu chính là chết không yên lành.
Trước khi Trân Mộc Châu gả cho Hoắc Hải Phong thì cô ta không thể nào đánh cược nhiều như vậy được.
“Giúp tôi giết một người, không cần biết dùng cách gì. Một khi làm xong chuyện thì đời này chị đừng bao giờ xuất hiện ở Hải Phòng nữa” “Cô chủ yên tâm đi, bà chủ đã dặn dò rồi, tôi sẽ nghe theo cô chủ.” Hải Phúc làm người đi theo Vũ Tuyết Phương cả nửa đời người, chị ta rất quen thuộc với những việc như thế này.
Tất nhiên là chị ta có cách để quay lại bên cạnh Trần Mộc Châu một lần nữa.
“Đừng nói với mẹ tôi chuyện này.’ Ánh mắt của Trần Mộc Châu lấp lóe, cô ta nhìn chằm chằm vào Hải Phúc với vẻ mặt ác độc. Trân Mộc Châu giống như một con ác quỷ, chỉ cần người trước mặt lộ ra một chút mùi máu thì cô ta sẽ nhào tới cắn xé vậy.
Hải Phúc nghe thế thì không ngẩng đầu, cũng không trả lời, không từ chối.
Chị ta cứ thế im lặng đứng nguyên tại chỗ.
Trần Mộc Châu tức tới nỗi phát run lên, cô ta hét lên một tiếng: “CútI” Đôi mắt của Trân Mộc Châu đỏ bừng lên, cô ta bắt đầu đập đồ như phát điên, tiếng loảng choảng vang lên một lúc lâu.
Đợi tới khi vẻ mặt cô ta trở lại bình thường thì có một người đi vào nhanh chóng dọn dẹp căn phòng hỗn độn.
Nhân viên xung quanh đã không còn kinh ngạc, từ khi Trân Mộc Châu tới đây thì một tháng phải diễn ra mấy lần như vậy. Lúc đầu họ còn nơm nớp lo sợ, bây giờ thì đã bình thường, không còn phản ứng nào khác.
Tô Kiến Định vẫn như bình thường, khi mọi người trong nhà ngủ hết thì anh ấy mới về tới nhà. Tô Kiến Định mệt mỏi xoa xoa đầu rồi xách cặp tài liệu đi lên lầu.
“Anh, có phải là lại chưa ăn tối đúng không? Ăn chén canh rồi hãy lên lãi.
Sáng ngủ nhiều nên tối không ngủ được nữa. Tô Quỳnh Thy vẫn luôn ở trong phòng của mình, đợi tiếng động dưới lầu.
“Muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ à?” Tô Kiến Định nghe lời đi xuống lại, rồi ngồi vào trước bàn ăn. Anh ấy nhận lấy chén canh mà Tô Quỳnh Thy đưa tới rồi húp mấy miếng.
Canh rất ấm, cũng khá là ngon, nước canh trong suốt nên vẫn chưa đoán ra là cái gì. Tô Kiến Định ngửa đầu uống hết sạch.
“Uống chậm thôi, đây là canh gà mà em đặc biệt dặn dì giúp việc hầm cho anh ấy, đã lọc hết dầu ra rồi. Ngon lắm đúng không.” Tô Quỳnh Thy thu lại chén đũa của Tô Kiến Định rồi đặt vào trong chậu rửa chén, cô cũng không quan tâm nữa mà đi theo Tô Kiến Định lên lầu.
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà đợi anh à, có phải là có gì muốn nói với anh không?” Tô Kiến Định nhướng mày rồi mở cửa phòng, tiện tay ném túi lên ghế salon.
“Dạo gần đây sao anh lại bận đến thế, cảm giác còn bận hơn lúc chúng ta vừa qua Mỹ nhiều.” Tô Quỳnh Thy ôm hai chân ngồi lên ghế sopha trong góc phòng, cô nghiêng đầu hỏi, có chút không yên.
“Chuyện của người lớn, trẻ con không nên hỏi. Anh sẽ xem mà về sớm nghỉ ngơi.” Tô Kiến Định nhìn thấy Tô Quỳnh Thy thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều, đuổi cô ra ngoài.
Tô Quỳnh Thy bĩu môi, cô thấy cũng đã muộn rồi nên không đành lòng quấy rầy Tô Kiến Định vì chút chuyện nhỏ của mình mà quay người rời đi.
Cùng lắm thì mấy ngày nay không đi ra ngoài là được. Chắc hẳn bây giờ Hoắc Hải Phong vẫn chưa dám tới thẳng nhà tìm người.
Tô Kiến Định nhìn theo Tô Quỳnh Thy rời đi rồi đóng cửa lại, sắc mặt của anh ấy trầm xuống. Không cần nghĩ cũng biết chỉ có Hoắc Hải Phong mới có thể khiến cho cô em gái ngoan ngoãn của anh mất ngủ.
Ngay từ đầu Tô Kiến Định không nên mềm lòng, phải dọn dẹp Hoắc Hải Phong sạch sẽ mới có thể yên tâm để cho Tô Quỳnh Thy tiếp tục ở lại thành phố Hải Phòng.
Tô Kiến Định lại một lân nữa ghi hận Hoắc Hải Phong, anh ấy nhíu mày, tùy tiện ném áo sơ mi lên mặt đất rồi đi vào phòng tắm.
Đợi tới lúc Tô Kiến Định rảnh rỗi thì anh chắc chắn sẽ dành thời gian đi hành hạ Hoắc Hải Phong, tránh cho anh ta rảnh tới nỗi phiền.
Tô Quỳnh Thy do dự đi về phòng, cô ngồi trên giường đá chân chơi.
Hậu quả của việc ngủ ngày là buổi tối sẽ không ngủ được nữa, tăng thêm việc có tâm sự nên khiến cho Tô Quỳnh Thy càng thêm buồn phiền. Cô giang hai tay ra rồi ngã xuống giường, thở dài một hơi.
Có lẽ là do đèn trên đầu giường sáng quá làm chói mắt Tô Quỳnh Thy nên cô chôn mặt vào trong gối, phát ra từng tiếng nghẹn ngào.
Thậm chí còn viết tiêu đề giật tít là… Tình tay ba trong công viên trò chơi: Tô Kiến Định cố gắng kiếm chế tính tình của mình để xem hết video. Anh ấy tắt điện thoại đi rồi đứng dậy ngồi xuống ghế salon cách đó không xa. Tô Kiến Định mở tủ lạnh ra rồi lấy rượu, tự rót cho mình một ly.
Tô Kiến Định đung đưa ly rượu, chất lỏng màu hổ phách lắc lư theo động tác của anh ấy. Tô Kiến Định ngửi một cái rồi nhàn nhạt nhấp một ngụm, cảm giác lạnh buốt nhẹ nhàng khoan khoái tràn ngập khắp khoang miệng của anh ấy, đại não của vì thế mà tỉnh táo hơn nhiều.
Tô Kiến Định nhấp nháp một hồi rồi hừ lạnh: “Nếu cậu cả Phong đã rảnh rỗi như thế thì… Chu Thanh, cho dù như thế nào cũng phải lấy được công trình của chính phủ kia. Giờ này ngày mai tôi muốn nhìn thấy kế hoạch cụ thể”
Chu Thanh đứng bên cạnh thâm chảy nước mắt trong lòng. Vốn đã vô cùng bận rộn, giờ thì hay rồi, chẳng còn chút thời gian trống nào cả. Mặc dù trong lòng anh ta đang chửi bới nhưng trên mặt lại chẳng hề có chút cảm xúc nào, chỉ bình thản trả lời: “Vâng thưa chủ tịch”
Tô Kiến Định lại nhấp thêm một ngụm rượu, anh đứng dậy rồi đi tới cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng mang theo một chút tức giận nhìn chằm chằm vê phía tập đoàn Sunrise: “Hẹn trước chín giờ ngày mai, tôi sẽ đi gặp chủ tịch của tập đoàn Sunrise.”
Tô Kiến Định trở về lâu như thế rồi nhưng vẫn chưa tiếp xúc với đám người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố Hải Phòng. Nói đến khiến tay của anh ấy có chút ngứa ngáy, anh ấy cắn răng, khóe miệng có chút nhếch lên tạo ra một nụ cười lạnh lùng.
“Vâng thưa chủ tịch” Chu Thanh lén lút liếc Tô Kiến Định một cái, thời gian anh ta ở bên cạnh Tô Kiến Định cũng không tính là ngăn nhưng đây là lần đầu tiên Chu Thanh thấy chủ tịch của mình lộ ra ánh mắt nguy hiểm như vậy. Chu Thanh run rẩy cả người, vội vàng quay lưng rời đi.
Còn có rất nhiều chuyện cần làm, nếu không nắm bắt tốt thời gian thì sợ rằng tối nay sẽ không được ngủ.
Tô Kiến Định đã có tính toán trước ở trong lòng nên anh ấy không định lãng phí quá nhiều sức lực cho chuyện này. Tô Kiến Định còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng thanh tra của tập đoàn Phước Sơn, Trần Mộc Châu đang tức tối ném điện thoại xuống đất. Cô ta thở hổn hển nhìn điện thoại đã vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, nhưng vẫn chưa hết tức nên còn đạp thêm hai cái. Cuối cùng thì sự dữ tợn trên mặt Trần Mộc Châu mới bớt đi một chút.
Trần Mộc Châu biết, đã nhiều năm rằng tối nay sẽ không được ngủ.
Tô Kiến Định đã có tính toán trước ở trong lòng nên anh ấy không định lãng phí quá nhiều sức lực cho chuyện này. Tô Kiến Định còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng thanh tra của tập đoàn Phước Sơn, Trần Mộc Châu đang tức tối ném điện thoại xuống đất. Cô ta thở hổn hển nhìn điện thoại đã vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, nhưng vẫn chưa hết tức nên còn đạp thêm hai cái. Cuối cùng thì sự dữ tợn trên mặt Trần Mộc Châu mới bớt đi một chút.
Trần Mộc Châu biết, đã nhiều năm Trần Mộc Châu nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ lạnh lùng, chị ta là người mà mẹ cô ta cho. Mẹ Trần Mộc Châu nói không muốn lại dọn đuôi cho cô ta như lần trước nữa nên cho cô ta người này. Đây là lần đầu tiên Trần Mộc Châu sai bảo Hải Phúc.
Ánh mắt của Trần Mộc Châu có chút tan rã, cô ta mím môi. Nếu như lần này chỉ cần hãm hại Tô Quỳnh Thy thì không cần tới sự hỗ trợ của người khác.
Nhưng lại có thêm chướng ngại vật là Tô Kiến Định nữa thì mọi chuyện đã không còn đơn giản như năm năm trước. Nếu như lộ ra chút sơ hở nào thì thứ chờ đợi Trân Mộc Châu chính là chết không yên lành.
Trước khi Trân Mộc Châu gả cho Hoắc Hải Phong thì cô ta không thể nào đánh cược nhiều như vậy được.
“Giúp tôi giết một người, không cần biết dùng cách gì. Một khi làm xong chuyện thì đời này chị đừng bao giờ xuất hiện ở Hải Phòng nữa” “Cô chủ yên tâm đi, bà chủ đã dặn dò rồi, tôi sẽ nghe theo cô chủ.” Hải Phúc làm người đi theo Vũ Tuyết Phương cả nửa đời người, chị ta rất quen thuộc với những việc như thế này.
Tất nhiên là chị ta có cách để quay lại bên cạnh Trần Mộc Châu một lần nữa.
“Đừng nói với mẹ tôi chuyện này.’ Ánh mắt của Trần Mộc Châu lấp lóe, cô ta nhìn chằm chằm vào Hải Phúc với vẻ mặt ác độc. Trân Mộc Châu giống như một con ác quỷ, chỉ cần người trước mặt lộ ra một chút mùi máu thì cô ta sẽ nhào tới cắn xé vậy.
Hải Phúc nghe thế thì không ngẩng đầu, cũng không trả lời, không từ chối.
Chị ta cứ thế im lặng đứng nguyên tại chỗ.
Trần Mộc Châu tức tới nỗi phát run lên, cô ta hét lên một tiếng: “CútI” Đôi mắt của Trân Mộc Châu đỏ bừng lên, cô ta bắt đầu đập đồ như phát điên, tiếng loảng choảng vang lên một lúc lâu.
Đợi tới khi vẻ mặt cô ta trở lại bình thường thì có một người đi vào nhanh chóng dọn dẹp căn phòng hỗn độn.
Nhân viên xung quanh đã không còn kinh ngạc, từ khi Trân Mộc Châu tới đây thì một tháng phải diễn ra mấy lần như vậy. Lúc đầu họ còn nơm nớp lo sợ, bây giờ thì đã bình thường, không còn phản ứng nào khác.
Tô Kiến Định vẫn như bình thường, khi mọi người trong nhà ngủ hết thì anh ấy mới về tới nhà. Tô Kiến Định mệt mỏi xoa xoa đầu rồi xách cặp tài liệu đi lên lầu.
“Anh, có phải là lại chưa ăn tối đúng không? Ăn chén canh rồi hãy lên lãi.
Sáng ngủ nhiều nên tối không ngủ được nữa. Tô Quỳnh Thy vẫn luôn ở trong phòng của mình, đợi tiếng động dưới lầu.
“Muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ à?” Tô Kiến Định nghe lời đi xuống lại, rồi ngồi vào trước bàn ăn. Anh ấy nhận lấy chén canh mà Tô Quỳnh Thy đưa tới rồi húp mấy miếng.
Canh rất ấm, cũng khá là ngon, nước canh trong suốt nên vẫn chưa đoán ra là cái gì. Tô Kiến Định ngửa đầu uống hết sạch.
“Uống chậm thôi, đây là canh gà mà em đặc biệt dặn dì giúp việc hầm cho anh ấy, đã lọc hết dầu ra rồi. Ngon lắm đúng không.” Tô Quỳnh Thy thu lại chén đũa của Tô Kiến Định rồi đặt vào trong chậu rửa chén, cô cũng không quan tâm nữa mà đi theo Tô Kiến Định lên lầu.
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà đợi anh à, có phải là có gì muốn nói với anh không?” Tô Kiến Định nhướng mày rồi mở cửa phòng, tiện tay ném túi lên ghế salon.
“Dạo gần đây sao anh lại bận đến thế, cảm giác còn bận hơn lúc chúng ta vừa qua Mỹ nhiều.” Tô Quỳnh Thy ôm hai chân ngồi lên ghế sopha trong góc phòng, cô nghiêng đầu hỏi, có chút không yên.
“Chuyện của người lớn, trẻ con không nên hỏi. Anh sẽ xem mà về sớm nghỉ ngơi.” Tô Kiến Định nhìn thấy Tô Quỳnh Thy thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều, đuổi cô ra ngoài.
Tô Quỳnh Thy bĩu môi, cô thấy cũng đã muộn rồi nên không đành lòng quấy rầy Tô Kiến Định vì chút chuyện nhỏ của mình mà quay người rời đi.
Cùng lắm thì mấy ngày nay không đi ra ngoài là được. Chắc hẳn bây giờ Hoắc Hải Phong vẫn chưa dám tới thẳng nhà tìm người.
Tô Kiến Định nhìn theo Tô Quỳnh Thy rời đi rồi đóng cửa lại, sắc mặt của anh ấy trầm xuống. Không cần nghĩ cũng biết chỉ có Hoắc Hải Phong mới có thể khiến cho cô em gái ngoan ngoãn của anh mất ngủ.
Ngay từ đầu Tô Kiến Định không nên mềm lòng, phải dọn dẹp Hoắc Hải Phong sạch sẽ mới có thể yên tâm để cho Tô Quỳnh Thy tiếp tục ở lại thành phố Hải Phòng.
Tô Kiến Định lại một lân nữa ghi hận Hoắc Hải Phong, anh ấy nhíu mày, tùy tiện ném áo sơ mi lên mặt đất rồi đi vào phòng tắm.
Đợi tới lúc Tô Kiến Định rảnh rỗi thì anh chắc chắn sẽ dành thời gian đi hành hạ Hoắc Hải Phong, tránh cho anh ta rảnh tới nỗi phiền.
Tô Quỳnh Thy do dự đi về phòng, cô ngồi trên giường đá chân chơi.
Hậu quả của việc ngủ ngày là buổi tối sẽ không ngủ được nữa, tăng thêm việc có tâm sự nên khiến cho Tô Quỳnh Thy càng thêm buồn phiền. Cô giang hai tay ra rồi ngã xuống giường, thở dài một hơi.
Có lẽ là do đèn trên đầu giường sáng quá làm chói mắt Tô Quỳnh Thy nên cô chôn mặt vào trong gối, phát ra từng tiếng nghẹn ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.