Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 98: Xảy ra sự cố
A Ly
18/03/2021
“Thật ra cũng không nói gì, nhưng …
Gương mặt của anh trở nên nặng nề hơn, nói giọng nửa đùa nửa thật: “Nhưng Tô Kiến Định đã từng nói rằng nếu em không ở bệnh viện cho đến khi cơ thể khỏe hơn, thì em sẽ không được phép về nhà” “Nếu như tôi muốn về nhà sớm…thì sao?”
“Đương nhiên cũng có thể. Nếu như em không ngại sống trong nhà của anh, thì bây giờ anh có thể đưa em đi, đảm bảo Tô Kiến Định sẽ không đến tìm em” Sau khi Hoắc Hải Phong nghiêm túc trả lời, quả nhiên Tô Quỳnh Thy đã bị dọa sợ.
Cô thầm nghĩ, nói rõ là đang đùa giỡn mình, nếu cô đi thật thì không chừng Hoắc Hải Phong sẽ làm ra chuyện gì đó mất hết tính người, Tô Quỳnh Thy hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến những chuyện như dê vào miệng cọp.
Sau khi suy nghĩ, cô chỉ có thể dịch ra xa hơn một chút với khuôn mặt đỏ bừng.
Cô bu môi trách móc một câu: “Tôi cũng không phải đồ ngốc” “Em đang nói cái gì vậy?”
Anh nhướng mày, nhéo lấy cằm của Tô Quỳnh Thy, nhìn vào đôi mắt của cô với vẻ cười nhưng lại không phải là cười.
“Không, không có gì, tôi có thể nói gì chứ…
Thật ra trong lòng cô hận không thể đuổi Hoắc Hải Phong ra ngoài ngay lập tức.
Cháo nóng hổi đưa tới bên miệng của cô, trên gương mặt của Hoắc Hải Phong nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại nói với cô rằng nhất định phải ăn hết.
Tô Quỳnh Thy không muốn làm theo ý của anh, nhưng ký ức trước đây lúc ở chung với anh lại nói với cô rằng, căn bản là cô không có phần thắng nào cả, vì vậy tốt hơn hết là thành thật một chút, nếu không thì cuối cùng người chịu khổ sẽ chỉ là cô mà thôi.
Anh đã trở nên trưởng thành hơn so với năm năm trước, càng khó đoán và khó đối phó hơn.
“Há miệng.
Cô thực sự há miệng trong tiêm thức, tất cả cháo trong thìa được đưa vào miệng, ngăn chặn lời phản bác của co.
Tô Quỳnh Thy ăn sáng, còn Hoắc Hải Phong thì ngồi bên cạnh, anh đút từng cho cô miếng một, dường như bầu không khí trở nên yên bình hiếm thấy.
Hai người bọn họ lại có thể cùng nhau ăn cơm như vậy, cho dù là năm năm trước thì những chuyện như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chỉ là một bữa sáng ấm áp như bây giờ, ít nhất thì trong lòng Hoắc Diệc Phong cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất trong vòng năm năm qua của anh.
Nhưng cảnh tượng này không kéo dài được bao lâu thì Lâm Tiến Quân đã có việc phải gõ cửa đi vào trong phòng.
Sau khi thì thầm mấy câu bên tai Hoắc Hải Phong, chỉ thấy lông mày của anh nhu lại thật sâu, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó khó giải quyết.
“Lập tức đưa tôi qua đó, phong tỏa toàn bộ công ty, còn nữa, tìm Tô Kiến Định cho tôi!” Hoắc Hải Phong buông chiếc thìa trong tay xuống, ánh mắt tối sầm lại, trở nên u ám hơn.
Nghe được những lời này, Tô Quỳnh Thy cảm thấy có gì đó rất không ổn, có chuyện gì mà phải gọi cả anh trai của cô đến cơ chứ: “Xảy ra chuyện gì? Gấp như vậy sao?”
“Có người đang gây rối ở Tập đoàn Hoắc thị, muốn nhảy lầu!” “Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến anh trai của tôi? Tôi cũng muốn đi cùng anh!” Tô Quỳnh Thy nắm tay Hoắc Hải Phong, cô nhíu mày lại.
“Tô Kiến Định đã từng nói với em rằng một dự án chính phủ mà anh ấy và tôi đang hợp tác có liên quan đến dự án đó hay chưa?”
Anh duỗi tay kéo bàn tay của Tô Quỳnh Thy ra, khi nhìn thấy thái độ kiên định của cô, anh xoa trán, nói với giọng không biết phải làm sao: “Muốn đi thì sao còn không mau thay quần áo đi, anh chỉ có hai phút đồng hồ để chờ em thôi, sau khi hết thời gian thì anh sẽ đi, em đừng trách anh” Hai mươi phút sau, Hoắc Hải Phong và Tô Quỳnh Thy chạy tới sân thượng của tập đoàn Hoắc thị, lúc này Tô Kiến Định đã cau mày đứng ở phía trước.
Trên lan can sân thượng có một cụ già hơn trăm tuổi, nửa người lơ lửng ở bên ngoài, không ngừng gào khóc với trong không trung với vẻ tuyệt vọng.
“Hoắc thị thật tàn nhẫn, bọn họ kiếm tiền và giết người cùng TQT, con trai của tôi thật đáng thương, nghe nói rằng đó là một dự án do chính phủ đề xuất, đãi ngộ tốt, nhưng đã hết rồi. Là vì con tôi đã dành rất nhiều nỗ lực vào dự án này, nhưng lại đột ngột qua đời ở công trường, từ già đến trẻ trong nhà đều phụ thuộc vào tiên công của con trai tôi, đây là cắt đứt đường sống của gia đình chúng tôi mà!” Giọng nói vô cùng thảm thiết, mới đầu nghe có vẻ vô cùng đau lòng, dáng vẻ như không muốn sống nữa…
Nước mắt nước mũi chảy dài.
Nghe thấy tiếng động ở phía sau, biết mọi người đã đến rồi, vẻ mặt ông lão trở nên hoảng sợ, quay đầu lại chỉ vào nhóm người: “Các người đừng lại gần tôi. Con trai tôi chết ở công trường, chẳng qua tôi chỉ tìm các người để đòi tiền bồi thường, vậy mà các người lại đánh tôi một trận. Vết thương trên người tôi vẫn chưa khỏi hết. các người không được tới đây, nếu tới gần thì tôi sẽ lập tức nhảy xuống!”
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Cả nhà chúng tôi đã không còn đường sống nữa rồi, các người cũng đừng mong sống yên ổn!” Bảo vệ đang bao vây xung quanh ban công cảm thấy vô cùng do dự, bọn họ sợ rằng người trước mặt thực sự muốn nhảy xuống. Trời ơi, mạng người quan trọng lắm đấy! Những người đang vây xem xung quanh công ty đều cảm thấy hoảng hốt, nếu nhảy xuống thì không chỉ đơn giản là chết một mạng người, nếu Hoắc thị và TQT không còn nữa thì chẳng phải cả đám bọn họ sẽ thất nghiệp hết sao.
Trên sân thượng lập tức trở nên xôn xao, chỉ có hai người là Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định đút hai tay vào trong túi quần, tựa như đang xem một vở kịch.
Từ đầu đến cuối đều im lặng, gương mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.
Ông lão cũng rất khôn ngoan, ông ta biết rằng chắc chắn người bình tĩnh nhất chính là người phụ trách, ông ta lập tức kéo hai người đang bị mọi người vây quanh phía sau.
“Tôi nghĩ các người chính là cậu Hoắc và cậu Tô gì đó đúng không? Mấy cậu thanh niên à, tôi ăn muối còn nhiều hơn các cậu ăn cơm đấy, khuyên mấy người một câu thôi, đừng giết người, đừng chèn ép con đường sống của người khác, mỗi người mỗi nghề mới tốt, nếu không thì sẽ có người chọn cách cá chết lưới rách với các người đấy!”
Vừa dứt lời, dưới tầng loáng thoáng vang lên tiếng còi cảnh sát, vừa sơ tán đám đông, vừa bơm đệm khí màu vàng tươi lên, dù có khả năng là vô dụng nhưng có còn hơn không! Ông lão quay đầu nhìn xuống dưới, tầng thượng quá cao khiến người ta không thể nhìn rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tấm đệm khí màu vàng tươi.
Cả người của ông lão lại nghiêng ra ngoài thêm một chút, sau đó hét vê phía Hoắc Diệc Phong: “Tháo đệm hơi dưới lầu đi, không ai có thể ngăn cản tôi được đâu, mau bảo mấy tên cảnh sát kia rời đi!” Đám đông trở nên xôn xao, tất cả đều nhao nhao hò hét bảo ông lão đừng nghĩ quẩn, cảnh sát cũng vội vàng lái chiếc xe có nhẫn hiệu nổi bật đến đây, thay bộ trang phục bình thường, điều động một nhóm người vội vã chạy lên sân thượng với vẻ vô cùng lo lắng.
Sắc mặt của Tô Quỳnh Thy không tốt, càng ngày càng có nhiều người xem náo nhiệt ở bên dưới, bây giờ đã lớn chuyện hơn rồi, cô tiến lên một bước, vừa muốn khuyên can thì Hoắc Hải Phong đã nắm lấy cổ tay của cô và kéo lại, anh cau mày nhìn cô và lắc đầu, cô mấp máy miệng, cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Phải biết rằng tại thời điểm này, càng nói nhiều thì lại càng sai, nếu như nói ra điều gì đâm trúng tim người ta thì thật sự không thể vãn hồi được nữa, hơn nữa dáng vẻ của ông lão này có hơi kỳ quái, hay là quan sát thêm một chút vậy.
Tô Kiến Định nhướng mày liếc nhìn bàn tay to lớn của Hoắc Hải Phong đang giữ cổ tay Tô Quỳnh Thy, anh ấy kiêm chế ý định muốn tiến lên gạt ra, anh ấy gọi Chu Thanh đến trước mặt, thấp giọng dặn dò vài tiếng, Chu Thanh gật đầu, xoay người rời đi.
“Anh à, anh bảo Chu Thanh đi làm gì vậy?”
Tô Quỳnh Thy thoát khỏi bàn tay của Hoắc Hải Phong, sau đó chạy sang bên cạnh Tô Kiến Định, hỏi nhỏ bằng giọng chỉ hai người mới có thể nghe thấy.
“Một lát nữa em sẽ biết, cứ đứng yên bên cạnh anh” Nói xong, anh ấy liếc nhìn Hoắc Hải Phong, vẫn giữ im lặng như cũ.
Ông lão thấy thái độ của hai người đối diện có gì đó không ổn, trong lời nói có chút áy náy: “Thư ký của cậu đi làm gì vậy? Tôi đã nói với cậu rồi, đừng dùng những thủ đoạn thấp hèn đó để đối phó với tôi. Tôi sẽ không khuất phục trước quyền thế đâu. Hôm nay tôi muốn đòi lại công bằng cho con trai tôi. Rõ ràng là chất lượng công trường của các người có vấn đề mới khiến con trai tôi ngã giáo!”
Ông ta nói gần nói xa nhưng đều nói về vấn đề công trường, đổ tất cả lỗi lên đầu Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định.
Gương mặt của anh trở nên nặng nề hơn, nói giọng nửa đùa nửa thật: “Nhưng Tô Kiến Định đã từng nói rằng nếu em không ở bệnh viện cho đến khi cơ thể khỏe hơn, thì em sẽ không được phép về nhà” “Nếu như tôi muốn về nhà sớm…thì sao?”
“Đương nhiên cũng có thể. Nếu như em không ngại sống trong nhà của anh, thì bây giờ anh có thể đưa em đi, đảm bảo Tô Kiến Định sẽ không đến tìm em” Sau khi Hoắc Hải Phong nghiêm túc trả lời, quả nhiên Tô Quỳnh Thy đã bị dọa sợ.
Cô thầm nghĩ, nói rõ là đang đùa giỡn mình, nếu cô đi thật thì không chừng Hoắc Hải Phong sẽ làm ra chuyện gì đó mất hết tính người, Tô Quỳnh Thy hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến những chuyện như dê vào miệng cọp.
Sau khi suy nghĩ, cô chỉ có thể dịch ra xa hơn một chút với khuôn mặt đỏ bừng.
Cô bu môi trách móc một câu: “Tôi cũng không phải đồ ngốc” “Em đang nói cái gì vậy?”
Anh nhướng mày, nhéo lấy cằm của Tô Quỳnh Thy, nhìn vào đôi mắt của cô với vẻ cười nhưng lại không phải là cười.
“Không, không có gì, tôi có thể nói gì chứ…
Thật ra trong lòng cô hận không thể đuổi Hoắc Hải Phong ra ngoài ngay lập tức.
Cháo nóng hổi đưa tới bên miệng của cô, trên gương mặt của Hoắc Hải Phong nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại nói với cô rằng nhất định phải ăn hết.
Tô Quỳnh Thy không muốn làm theo ý của anh, nhưng ký ức trước đây lúc ở chung với anh lại nói với cô rằng, căn bản là cô không có phần thắng nào cả, vì vậy tốt hơn hết là thành thật một chút, nếu không thì cuối cùng người chịu khổ sẽ chỉ là cô mà thôi.
Anh đã trở nên trưởng thành hơn so với năm năm trước, càng khó đoán và khó đối phó hơn.
“Há miệng.
Cô thực sự há miệng trong tiêm thức, tất cả cháo trong thìa được đưa vào miệng, ngăn chặn lời phản bác của co.
Tô Quỳnh Thy ăn sáng, còn Hoắc Hải Phong thì ngồi bên cạnh, anh đút từng cho cô miếng một, dường như bầu không khí trở nên yên bình hiếm thấy.
Hai người bọn họ lại có thể cùng nhau ăn cơm như vậy, cho dù là năm năm trước thì những chuyện như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chỉ là một bữa sáng ấm áp như bây giờ, ít nhất thì trong lòng Hoắc Diệc Phong cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất trong vòng năm năm qua của anh.
Nhưng cảnh tượng này không kéo dài được bao lâu thì Lâm Tiến Quân đã có việc phải gõ cửa đi vào trong phòng.
Sau khi thì thầm mấy câu bên tai Hoắc Hải Phong, chỉ thấy lông mày của anh nhu lại thật sâu, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó khó giải quyết.
“Lập tức đưa tôi qua đó, phong tỏa toàn bộ công ty, còn nữa, tìm Tô Kiến Định cho tôi!” Hoắc Hải Phong buông chiếc thìa trong tay xuống, ánh mắt tối sầm lại, trở nên u ám hơn.
Nghe được những lời này, Tô Quỳnh Thy cảm thấy có gì đó rất không ổn, có chuyện gì mà phải gọi cả anh trai của cô đến cơ chứ: “Xảy ra chuyện gì? Gấp như vậy sao?”
“Có người đang gây rối ở Tập đoàn Hoắc thị, muốn nhảy lầu!” “Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến anh trai của tôi? Tôi cũng muốn đi cùng anh!” Tô Quỳnh Thy nắm tay Hoắc Hải Phong, cô nhíu mày lại.
“Tô Kiến Định đã từng nói với em rằng một dự án chính phủ mà anh ấy và tôi đang hợp tác có liên quan đến dự án đó hay chưa?”
Anh duỗi tay kéo bàn tay của Tô Quỳnh Thy ra, khi nhìn thấy thái độ kiên định của cô, anh xoa trán, nói với giọng không biết phải làm sao: “Muốn đi thì sao còn không mau thay quần áo đi, anh chỉ có hai phút đồng hồ để chờ em thôi, sau khi hết thời gian thì anh sẽ đi, em đừng trách anh” Hai mươi phút sau, Hoắc Hải Phong và Tô Quỳnh Thy chạy tới sân thượng của tập đoàn Hoắc thị, lúc này Tô Kiến Định đã cau mày đứng ở phía trước.
Trên lan can sân thượng có một cụ già hơn trăm tuổi, nửa người lơ lửng ở bên ngoài, không ngừng gào khóc với trong không trung với vẻ tuyệt vọng.
“Hoắc thị thật tàn nhẫn, bọn họ kiếm tiền và giết người cùng TQT, con trai của tôi thật đáng thương, nghe nói rằng đó là một dự án do chính phủ đề xuất, đãi ngộ tốt, nhưng đã hết rồi. Là vì con tôi đã dành rất nhiều nỗ lực vào dự án này, nhưng lại đột ngột qua đời ở công trường, từ già đến trẻ trong nhà đều phụ thuộc vào tiên công của con trai tôi, đây là cắt đứt đường sống của gia đình chúng tôi mà!” Giọng nói vô cùng thảm thiết, mới đầu nghe có vẻ vô cùng đau lòng, dáng vẻ như không muốn sống nữa…
Nước mắt nước mũi chảy dài.
Nghe thấy tiếng động ở phía sau, biết mọi người đã đến rồi, vẻ mặt ông lão trở nên hoảng sợ, quay đầu lại chỉ vào nhóm người: “Các người đừng lại gần tôi. Con trai tôi chết ở công trường, chẳng qua tôi chỉ tìm các người để đòi tiền bồi thường, vậy mà các người lại đánh tôi một trận. Vết thương trên người tôi vẫn chưa khỏi hết. các người không được tới đây, nếu tới gần thì tôi sẽ lập tức nhảy xuống!”
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Cả nhà chúng tôi đã không còn đường sống nữa rồi, các người cũng đừng mong sống yên ổn!” Bảo vệ đang bao vây xung quanh ban công cảm thấy vô cùng do dự, bọn họ sợ rằng người trước mặt thực sự muốn nhảy xuống. Trời ơi, mạng người quan trọng lắm đấy! Những người đang vây xem xung quanh công ty đều cảm thấy hoảng hốt, nếu nhảy xuống thì không chỉ đơn giản là chết một mạng người, nếu Hoắc thị và TQT không còn nữa thì chẳng phải cả đám bọn họ sẽ thất nghiệp hết sao.
Trên sân thượng lập tức trở nên xôn xao, chỉ có hai người là Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định đút hai tay vào trong túi quần, tựa như đang xem một vở kịch.
Từ đầu đến cuối đều im lặng, gương mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.
Ông lão cũng rất khôn ngoan, ông ta biết rằng chắc chắn người bình tĩnh nhất chính là người phụ trách, ông ta lập tức kéo hai người đang bị mọi người vây quanh phía sau.
“Tôi nghĩ các người chính là cậu Hoắc và cậu Tô gì đó đúng không? Mấy cậu thanh niên à, tôi ăn muối còn nhiều hơn các cậu ăn cơm đấy, khuyên mấy người một câu thôi, đừng giết người, đừng chèn ép con đường sống của người khác, mỗi người mỗi nghề mới tốt, nếu không thì sẽ có người chọn cách cá chết lưới rách với các người đấy!”
Vừa dứt lời, dưới tầng loáng thoáng vang lên tiếng còi cảnh sát, vừa sơ tán đám đông, vừa bơm đệm khí màu vàng tươi lên, dù có khả năng là vô dụng nhưng có còn hơn không! Ông lão quay đầu nhìn xuống dưới, tầng thượng quá cao khiến người ta không thể nhìn rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tấm đệm khí màu vàng tươi.
Cả người của ông lão lại nghiêng ra ngoài thêm một chút, sau đó hét vê phía Hoắc Diệc Phong: “Tháo đệm hơi dưới lầu đi, không ai có thể ngăn cản tôi được đâu, mau bảo mấy tên cảnh sát kia rời đi!” Đám đông trở nên xôn xao, tất cả đều nhao nhao hò hét bảo ông lão đừng nghĩ quẩn, cảnh sát cũng vội vàng lái chiếc xe có nhẫn hiệu nổi bật đến đây, thay bộ trang phục bình thường, điều động một nhóm người vội vã chạy lên sân thượng với vẻ vô cùng lo lắng.
Sắc mặt của Tô Quỳnh Thy không tốt, càng ngày càng có nhiều người xem náo nhiệt ở bên dưới, bây giờ đã lớn chuyện hơn rồi, cô tiến lên một bước, vừa muốn khuyên can thì Hoắc Hải Phong đã nắm lấy cổ tay của cô và kéo lại, anh cau mày nhìn cô và lắc đầu, cô mấp máy miệng, cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Phải biết rằng tại thời điểm này, càng nói nhiều thì lại càng sai, nếu như nói ra điều gì đâm trúng tim người ta thì thật sự không thể vãn hồi được nữa, hơn nữa dáng vẻ của ông lão này có hơi kỳ quái, hay là quan sát thêm một chút vậy.
Tô Kiến Định nhướng mày liếc nhìn bàn tay to lớn của Hoắc Hải Phong đang giữ cổ tay Tô Quỳnh Thy, anh ấy kiêm chế ý định muốn tiến lên gạt ra, anh ấy gọi Chu Thanh đến trước mặt, thấp giọng dặn dò vài tiếng, Chu Thanh gật đầu, xoay người rời đi.
“Anh à, anh bảo Chu Thanh đi làm gì vậy?”
Tô Quỳnh Thy thoát khỏi bàn tay của Hoắc Hải Phong, sau đó chạy sang bên cạnh Tô Kiến Định, hỏi nhỏ bằng giọng chỉ hai người mới có thể nghe thấy.
“Một lát nữa em sẽ biết, cứ đứng yên bên cạnh anh” Nói xong, anh ấy liếc nhìn Hoắc Hải Phong, vẫn giữ im lặng như cũ.
Ông lão thấy thái độ của hai người đối diện có gì đó không ổn, trong lời nói có chút áy náy: “Thư ký của cậu đi làm gì vậy? Tôi đã nói với cậu rồi, đừng dùng những thủ đoạn thấp hèn đó để đối phó với tôi. Tôi sẽ không khuất phục trước quyền thế đâu. Hôm nay tôi muốn đòi lại công bằng cho con trai tôi. Rõ ràng là chất lượng công trường của các người có vấn đề mới khiến con trai tôi ngã giáo!”
Ông ta nói gần nói xa nhưng đều nói về vấn đề công trường, đổ tất cả lỗi lên đầu Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.