Chương 145: Tưởng bở
Rose Novel
17/08/2017
Cố Tử Thần một tay đút túi quần, nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Lạc Gia Di giống như nhìn thằng hề vậy.
“ Phó hội trưởng, người của bộ tuyên truyền chúng tôi, từ bao giờ lại đến lượt cô quản thế? Vẽ không đẹp tôi sẽ xử lý, không cần phó hội trưởng phải bận tâm.” Giọng điệu sắc lạnh của cậu, chẳng khác gì băng tuyết vạn năm không tan được.
Nhưng trong giọng nói đấy, lại mang theo âm thanh trầm thấp có từ trường của thiếu niên, cuốn hút gợi cảm khiến tim Lạc Gia Di run rẩy.
Đây là người mà cô ta thích, nhưng cô ta không dám để lộ, càng không dám để cậu biết.
“ Tôi biết rồi, tôi còn có việc khác, đi trước đây.” Lạc Gia Di né tránh ánh mắt của cậu, không chịu được nên tìm cách tháo chạy.
Cố Tử Thần: “ Phiền phó hội trưởng sau này chú ý tiết kiệm tài nguyên nhân lực, đừng vì mấy chuyện nhỏ mà chỉ định mệnh lệnh linh tinh, làm lỡ việc của mình không sao, đừng làm lỡ thời gian của người khác.” Lời nói của cậu đầy ám chỉ.
Lạc Gia Di dừng bước chân lại, không dám ngoảnh đầu nhìn cậu.
Đúng thế, người thông minh như thế, làm sao mà không đoán ra được chứ, chỉ chút trò diễn vụng về này của cô ta......
Cô ta vừa đi, Tô Niên Niên bĩu môi, “ con người này thật là biết đùa......ôi, việc áp phích đã xử lý xong chưa?”
Cố Tử Thần gật gật đầu.
Cậu nhìn theo bóng dáng khuất dần của Lạc Gia Di, nheo mắt đầy nguy hiểm.
Thực ra vụ áp phích cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là Lạc Gia Di nhúng tay vào, nói thiết kế ban đầu không phù hợp, thậm chí đưa ra việc đổi công ty thiết kế, cho nên Nam Chi bên đó cũng loạn theo, chẳng biết làm sao đành gọi điện cho Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần vốn là người thông minh, động não chút là hiểu Lạc Gia Di cố tình tách cậu ra, còn làm khó Tô Niên Niên.
Cậu nhìn báo tường viết lại từ đầu, giọng nói như trách yêu: “ Lần sau đừng có để ý cô ta, cô ta bảo cô sửa thì cô sửa à, có ngốc hay không.”
Tô Niên Niên tức đến trễ cả quai hàm, sao anh ta không nghĩ xem mình vì cái gì, đổi là tính cách cáu giận trước đây của cô, đã nhảy vào cãi nhau với Lạc Gia Di từ lâu rồi. Lần này là nhượng bộ, là vì mình là người của bộ tuyên truyền, hơn nữa Cố Tử Thần lại là bộ trưởng của bộ tuyên truyền.
Nói cho cùng, đều là vì Cố Tử Thần. Nhưng anh ta lại không thèm quan tâm.
Hừm, tên hồn không tan này.
“ tâm trạng không tốt, không muốn nói chuyện với anh nữa, chúng ta tuyệt giao năm phút!” Tô Niên Niên lại giở trò cũ, sau đó trừng mắt nhìn Cố Tử Thần, kiên định trong năm phút không nói câu gì.
Cố Tử Thần bị động tác này của cô làm cho buồn cười, lắc lắc đầu, trong lòng thở dài một tiếng.
“ Đi thôi, còn có một bản báo tường cuối cùng.” Cậu thu dọn đồ đạc đi đến bảng tuyên truyền tiếp theo.
“ Hừm hừm.....” Tô Niên Niên cong môi hừm hừm mấy tiếng, kiên định không mở mồm.
Bộ dạng ngốc ngếch của con lợn này thật đáng yêu, Cố Tử Thần thầm nghĩ trong lòng.
Hai người một trước một sau đi đến bảng tuyên truyền cuối cùng, chăm chú viết viết vẽ vẽ trên bảng đen.
Vẽ xong báo tường, Tô Niên Niên định nhảy từ trên bàn xuống như lần trước, Cố Tử Thần lạnh lùng nói với cô: “ Không được động.”
Tô Niên Niên bị cậu dọa cho, lập tức đứng yên trên bàn ngoan như em bé.
Cố Tử Thần kéo chiếc ghế lại, ngước cằm lên: “ Dẫm xuống đây, cẩn thận không ngã.”
Giọng điệu vẫn lạnh như cũ, nhưng Tô Niên Niên nghe ra trong đó có lời quan tâm.
Khụ khụ, nhất định là ảo giác, Tô Niên Niên mày đừng có tưởng bở nữa đi!
Nỗ lực gạt đi suy nghĩ không trong sáng trong đầu đi, Tô Niên Niên cẩn thận dẫm lên ghế bước xuống, Cố Tử Thần còn không yên tâm giữ lấy cánh tay cô, chỉ sợ cô không cẩn thận bị ngã.
Làm xong báo tường, hai người lại giúp dọn đạo cụ cho đội cổ vũ, Diệp Tinh Vũ cái đuôi nhỏ này lại lủi đến rồi.
“ Phó hội trưởng, người của bộ tuyên truyền chúng tôi, từ bao giờ lại đến lượt cô quản thế? Vẽ không đẹp tôi sẽ xử lý, không cần phó hội trưởng phải bận tâm.” Giọng điệu sắc lạnh của cậu, chẳng khác gì băng tuyết vạn năm không tan được.
Nhưng trong giọng nói đấy, lại mang theo âm thanh trầm thấp có từ trường của thiếu niên, cuốn hút gợi cảm khiến tim Lạc Gia Di run rẩy.
Đây là người mà cô ta thích, nhưng cô ta không dám để lộ, càng không dám để cậu biết.
“ Tôi biết rồi, tôi còn có việc khác, đi trước đây.” Lạc Gia Di né tránh ánh mắt của cậu, không chịu được nên tìm cách tháo chạy.
Cố Tử Thần: “ Phiền phó hội trưởng sau này chú ý tiết kiệm tài nguyên nhân lực, đừng vì mấy chuyện nhỏ mà chỉ định mệnh lệnh linh tinh, làm lỡ việc của mình không sao, đừng làm lỡ thời gian của người khác.” Lời nói của cậu đầy ám chỉ.
Lạc Gia Di dừng bước chân lại, không dám ngoảnh đầu nhìn cậu.
Đúng thế, người thông minh như thế, làm sao mà không đoán ra được chứ, chỉ chút trò diễn vụng về này của cô ta......
Cô ta vừa đi, Tô Niên Niên bĩu môi, “ con người này thật là biết đùa......ôi, việc áp phích đã xử lý xong chưa?”
Cố Tử Thần gật gật đầu.
Cậu nhìn theo bóng dáng khuất dần của Lạc Gia Di, nheo mắt đầy nguy hiểm.
Thực ra vụ áp phích cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là Lạc Gia Di nhúng tay vào, nói thiết kế ban đầu không phù hợp, thậm chí đưa ra việc đổi công ty thiết kế, cho nên Nam Chi bên đó cũng loạn theo, chẳng biết làm sao đành gọi điện cho Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần vốn là người thông minh, động não chút là hiểu Lạc Gia Di cố tình tách cậu ra, còn làm khó Tô Niên Niên.
Cậu nhìn báo tường viết lại từ đầu, giọng nói như trách yêu: “ Lần sau đừng có để ý cô ta, cô ta bảo cô sửa thì cô sửa à, có ngốc hay không.”
Tô Niên Niên tức đến trễ cả quai hàm, sao anh ta không nghĩ xem mình vì cái gì, đổi là tính cách cáu giận trước đây của cô, đã nhảy vào cãi nhau với Lạc Gia Di từ lâu rồi. Lần này là nhượng bộ, là vì mình là người của bộ tuyên truyền, hơn nữa Cố Tử Thần lại là bộ trưởng của bộ tuyên truyền.
Nói cho cùng, đều là vì Cố Tử Thần. Nhưng anh ta lại không thèm quan tâm.
Hừm, tên hồn không tan này.
“ tâm trạng không tốt, không muốn nói chuyện với anh nữa, chúng ta tuyệt giao năm phút!” Tô Niên Niên lại giở trò cũ, sau đó trừng mắt nhìn Cố Tử Thần, kiên định trong năm phút không nói câu gì.
Cố Tử Thần bị động tác này của cô làm cho buồn cười, lắc lắc đầu, trong lòng thở dài một tiếng.
“ Đi thôi, còn có một bản báo tường cuối cùng.” Cậu thu dọn đồ đạc đi đến bảng tuyên truyền tiếp theo.
“ Hừm hừm.....” Tô Niên Niên cong môi hừm hừm mấy tiếng, kiên định không mở mồm.
Bộ dạng ngốc ngếch của con lợn này thật đáng yêu, Cố Tử Thần thầm nghĩ trong lòng.
Hai người một trước một sau đi đến bảng tuyên truyền cuối cùng, chăm chú viết viết vẽ vẽ trên bảng đen.
Vẽ xong báo tường, Tô Niên Niên định nhảy từ trên bàn xuống như lần trước, Cố Tử Thần lạnh lùng nói với cô: “ Không được động.”
Tô Niên Niên bị cậu dọa cho, lập tức đứng yên trên bàn ngoan như em bé.
Cố Tử Thần kéo chiếc ghế lại, ngước cằm lên: “ Dẫm xuống đây, cẩn thận không ngã.”
Giọng điệu vẫn lạnh như cũ, nhưng Tô Niên Niên nghe ra trong đó có lời quan tâm.
Khụ khụ, nhất định là ảo giác, Tô Niên Niên mày đừng có tưởng bở nữa đi!
Nỗ lực gạt đi suy nghĩ không trong sáng trong đầu đi, Tô Niên Niên cẩn thận dẫm lên ghế bước xuống, Cố Tử Thần còn không yên tâm giữ lấy cánh tay cô, chỉ sợ cô không cẩn thận bị ngã.
Làm xong báo tường, hai người lại giúp dọn đạo cụ cho đội cổ vũ, Diệp Tinh Vũ cái đuôi nhỏ này lại lủi đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.