Chương 3
Mạc Như Quy
05/06/2021
Edit by: Rùa Rabu
GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (2)
Đó là mùi của một con gấu bắc cực vị thành niên nhỏ tuổi. Đối với gấu bắc cực đực thành niên mà nói, không có nhiều lực uy hiếp. Nếu Otis gặp chú gấu này dưới tình huống không phải bị thương, mà là đói bụng thì nó có khả năng rất lớn sẽ giết đối phương. Nhưng hiện tại nó bị thương, hơn nữa cũng có đủ đồ ăn, cho nên không có hứng thú với việc hạ sát thủ chú gấu bắc cực non này.
Kiều Thất Tịch trốn về trong ổ, vô cùng lo lắng Otis sẽ thuận theo chỗ hổng bò qua đây gây rắc rối. Nhưng thực may mắn, đối phương chỉ lẳng lặng đứng một lát rồi không mấy hứng thú rời đi.
Chỗ hổng trên bức tường có thể là nằm trong góc chết của máy quay, nên nhân viên trong nhất thời vẫn chưa phát hiện ra được. Điều này để lại rủi ro Kiều Thất Tịch sẽ có thể bị hàng xóm công kích. Dựa, nghĩ như vậy làm cậu ngủ cũng ngủ không được. Vì bảo vệ giấc ngủ, Kiều Thất Tịch cảm thấy bản thân cần thiết nhắc nhở nhân viên công tác chú ý tới cái chỗ hổng này.
Vì thế, ăn no xong không có việc gì cậu liền đi nơi đó chuyển động, ý đồ thông qua phương thức như vậy khiến cho nhân viên công tác chú ý. Nhưng mà Kiều Thất Tịch làm như vậy lại không thể nghi ngờ tương đương nhảy nhót qua lại giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Bời vì, mỗi một lần cậu xuất hiện ở xung quanh chỗ hổng liền sẽ hấp dẫn đến Otis. Nói cách khác, ngay cả Otis đều bị thu hút tới vậy mà nhân viên công tác vẫn chưa phát hiện.
Cũng quá bất cẩn nhé!
Chẳng lẽ phải để Otis qua bên này lắc lư, nhân tiện một ngụm cắn chết cậu dưới răng nanh thì bọn họ mới có thể chú ý đến tường đã sụp sao?? Não bổ một chút cái chết của chính mình, Kiều Thất Tịch sợ hãi đến dựng hết lông tóc cả người. Cậu tin chắc rằng hiện tại Otis còn chưa qua đây là vì thương thế chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không thể trèo tường. Đợi thêm hai ngày, gân cốt chắc chắn một chút, tuyệt đối sẽ qua đây cho cậu ăn hành.
Tục ngữ nói tiên hạ thủ vi cường[1], Kiều Thất Tịch ăn no rửng mỡ, cảm thấy hẳn là thừa dịp Otis còn chưa hồi phục sức khỏe, tự mình trước tiên lắc lư, khiến cho nhân viên công tác chú ý......
Cái này kế hoạch nghĩ như thế nào đều hình như là đi chịu chết.
Buổi sáng hôm nay ánh nắng mặt trời ấm áp, Kiều Thất Tịch lại dựa vào tường rình xem tình huống của Otis. Cái tên to xác kia để lộ ra một nửa cơ thể, một bên lim dim mắt, một bên phơi nắng, có vẻ đang ngủ ngon. So với bộ lông trắng như tuyết của Kiều Thất Tịch, lông của Otis có chút như là màu be[2].
Kiều Thất Tịch nghĩ nghĩ, vẫn là không dám hành động hấp tấp. Cứ vậy đi, yên lặng xem biến đổi.
May mà qua mấy ngày, Otis vẫn không có hứng thú với Kiều Thất Tịch phá đám. Thậm chí Kiều Thất Tịch dán trên tường ngó sang vẫn không thấy nó lại đây xua đuổi.
Này không khoa học?
Dần dà, ngay cả một thường dân như Kiều Thất Tịch cũng nhìn ra được trạng thái của Otis không được lạc quan, hình như không chỉ là vấn đề từ thể chất.
Quả nhiên, trong lúc vô tình cậu nghe được nhân viên công tác nói, Otis giống như không thích ứng được hoàn cảnh sinh hoạt ở trạm Cứu Trợ, hơi chút ủ rũ. Tình huống động vật mắc bệnh tâm lý không phải là không có. Không chỉ là gấu bắc cực mà ngay cả mèo chó nuôi trong nhà cũng có đôi khi trải qua loại cảm xúc tiêu cực chống đối với bên ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Otis thật có khả năng sẽ sớm thả về hoang dã, điều này rất nguy hiểm.
Kiều Thất Tịch ngậm một con cá biển, dán vào tường rình coi hàng xóm, mà hàng xóm của cậu cũng không hăng hái mấy, cho dù phát hiện cậu, cũng chỉ là nằm dựa vào trên đất tuyết híp mí mắt.
Này vị huynh đài, đây là chiến lược của ông anh hửm?
Để hấp dẫn mình đi qua, sau đó một ngụm cắn chết?
Không bài trừ khả năng này.
Nhưng Kiều Thất Tịch cảm thấy, chỉ số IQ của gấu bắc cực hẳn là không cao đến mức này?
Ngay khi cậu còn đang suy tính thả cá chuẩn bị rời đi thì Otis bỗng di chuyển. Nó bò dậy, chậm rì rì tới gần hướng này. Thân hình Otis giống một tòa núi băng nhỏ, mặc cho hiện tại có chút gầy ốm, lại không ảnh hưởng tới khí tràng của nó.
Kiều Thất Tịch có chút sợ hãi, nhưng cậu có thể thấy được ánh mắt Otis xem bản thân tuy rằng cảnh giác nhưng không phải kiểu thấy con mồi mà sáng lên. Chứng tỏ Otis không xem cậu thành bữa ăn của nó.
Kiều Thất Tịch mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật nội tâm hoảng hốt, dựa vào vách tường trơ mắt nhìn anh gấu vĩ đại đến trước mặt mình, không hề lùi bước. Giác quan nhạy bén của gấu bắc cực có thể phán đoán ra cảm xúc cùng ý đồ thật của đối thủ, bởi vậy cậu cố gắng đè lại khí thế của mình, dù rằng cậu cũng chẳng có khí với chả thế gì to tát....
Otis cao bằng chú gấu đang đứng dựa vào tường. Nó duỗi dài cổ, ngửi ngửi chú gấu đực nhỏ mỗi ngày đều xuất hiện trong tầm mắt của mình này. Có lẽ trong lòng nó đang rất hoang mang. Dù sao thì trong quá khứ của nó, gấu bắc cực non tuyệt không dám lắc lư dưới mí mắt nó, đó là tìm chết.
"......" Kiều Thất Tịch ngậm cá vẫn không nhúc nhích, tùy ý để đối phương đánh giá mình với đôi mắt to tròn lại sâu thẳm. Nói chứ, đôi mắt của gấu bắc cực thật là đẹp. Vừa to vừa tròn.
Sau khi ngửi xong con gấu nhỏ này, Otis thu hồi lòng hiếu kỳ của mình, liếm liếm miệng.
Nhìn nó chậm chạp hoạt động cùng với đôi mắt thiếu đi ánh sáng, Kiểu Thất Tịch nhận rõ nó không vui. Kiều Thất Tịch có chút đau lòng, nói như thế nào nhỉ, một chú gấu thành niên mới 4 tuổi không nên lộ ra ánh mắt như vậy mới đúng. Cậu hy vọng con gấu bắc cực này sẽ dưỡng thương thật tốt ở trạm Cứu Trợ, sau đó trở về hoang dã tiếp tục sinh hoạt.
Otis mang thương rất ít ra ngoài đi dạo. Sau khi bị Kiều Thất Tịch hấp dẫn đi một vòng nhỏ, nó lại trở về nơi cũ nằm xuống tiếp tục phơi nắng, ngủ gật. Cả người nó đều thể hiện ra sự kháng cự với loại sinh hoạt trước mắt.
"......" Cá biển còn sống nằm ở trong miệng Kiều Thất Tịch vùng vẫy chiếc đuôi. Kiều Thất Tịch như là đã quyết định cái gì, hai chân sau của cậu phát lực đẩy người hướng về phía trước giẫm. Ầm vang một tiếng, bức tường tàn tạ dưới chân cậu trút xuống hơi thở cuối cùng, triệt để sụp.
Ngọa tào......
Cũng đúng, dù cậu có nhỏ tuổi như thế nào thì vẫn là một đầu gấu-bắc-cực, cân nặng chắc phải hơn trăm ký.
Động tĩnh không nhỏ bên này dẫn đến Otis lại ngẩng đầu. Vì lười biếng, nó chỉ lẳng lặng nằm xem mọi việc.
Kiều Thất Tịch run run lớp lông dày trên người mình, ngậm cá biển hướng Otis đi tới.
Lúc này, trên màn hình theo dõi rốt cuộc xuất hiện thân ảnh của cậu. Nhân viên đầu tiên phát hiện ra cậu dụi dụi mắt, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi. . ngôn tình tổng tài
"Trời ạ, ôi không, Alexander xuất hiện ở chổ Otis." Hắn nhanh chóng thông báo cho đồng nghiệp của mình: "Mau nghĩ cách, không thể để cho bọn họ đánh nhau."
"Cái gì? Nó làm thế nào mà qua được?" Đồng nghiệp lại đây xem theo dõi liền giật mình, nói: "Alexander, tiểu thiên sứ của chúng ta đang làm gì? Trời ơi, trong miệng nó ngậm một con cá?"
Không sai.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy khó tin: "Chẳng lẽ nó đang muốn làm quen[3] Otis?" Loại chuyện này xảy ra ở gấu bắc cực quả thật làm người bất ngờ, nhưng hình như không hẳn là không thể.
"Từ từ, chúng ta cứ quan sát một chút phản ứng của Otis. Nếu nó không công kích Alexander thì điều này có thể có lợi cho việc giúp nó ổn định cảm xúc..." Một nhân viên công tác nghiêm túc nói ra ý nghĩ của chính mình.
Nhưng họ cũng biết rằng làm như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm. Vạn nhất Otis công kích Alexander, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.
Khi Kiều Thất Tịch cách Otis càng ngày càng gần, đám nhân viên ngồi canh trước màn hình cũng bắt đầu thở gấp, vô cùng khẩn trương.
"Chờ một chút, có lẽ sẽ có một kết quả khác."
Kiều Thất Tịch cũng rất khẩn trương, nhưng mà con người không thể nhìn ra được tâm tình của cậu. Lớp lông dày nặng làm cho cậu chỉ có thể lộ ra kiểu mặt ngây thơ, chất phác. Mọi người chỉ thấy cậu chậm rì rì đi đến trước mặt Otis, thân thiện thả xuống cá biển.
Một con gấu bắc cực non làm ra hành động như vậy thật là làm người không dám tin. Chẳng lẽ Alexander coi Otis thành mẹ của mình sao?
Này tựa hồ là lời giải thích duy nhất.
Otis-chán-đời hiện tại có lẽ cũng hoang mang giống như mọi người. Rất hiển nhiên, đây là lần đầu nó được một con gấu bắc cực non cho ăn. Ở trong gien của loài gấu, chỉ có gấu mẹ sẽ cho gấu con ăn, cùng với trong thời kỳ giao phối, có vài con gấu đực sẽ nhường đồ ăn cho gấu cái.
Nếu là ngày thường, Otis đương nhiên sẽ rất yêu thích đồ ăn, bởi vì tại hoang dã sinh tồn nó yêu cầu tùy thời tùy chỗ kiếm ăn để duy trì sinh lực. Nhưng là ở chỗ này, cảm xúc của nó rơi vào thời kỳ thung lũng, khiến cho tính ham muốn đồ ăn đồng thời có ít nhiều giảm bớt.
Tuy nhiên, một con gấu con xuất hiện đánh thức khát vọng sinh tồn trong bản năng của nó. Dù sao, ngoại trừ đất tuyết, đây là hình ảnh quen thuộc duy nhất trong ký ức của Otis, một con đồng loại.
Đám nhân viên công tác từ camera nhìn thấy Otis cúi đầu ngậm lấy con cá biển, đặt lên hai chân trước của nó, dùng bàn chân nhấn giữ rồi nghiêng đầu cắn xuống.
Trong phòng điều khiển vang lên một tràng tiếng vỗ tay, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Thất Tịch thật cao hứng. Chú gấu bắc cực uể oải này nên ăn nhiều một chút. Dù sao thì ăn đủ đồ ăn mới có thể mau lành vết thương.
Một con cá biển đối với gấu bắc cực thành niên tới nói còn chưa đủ nhét kẽ răng. Chỉ tốn một phút, Otis đã ăn sạch con cá biển mà Kiều Thất Tịch mang đến. Nó chưa đã thèm liếm liếm máu loãng trên bàn chân, đồng thời trong ánh mắt nhìn chăm chú Kiều Thất Tịch dường như xuất hiện một chút ánh sáng.
Phát hiện nó định đứng dậy, Kiều Thất Tịch nhát gan lùi lại về sau vài bước.
Này người anh em, định làm gì thế? Cậu nghĩ thầm.
Sau đó liền dứt khoát quay người chạy về phía lỗ hổng, động tác linh hoạt đến không giống một con gấu.
Otis nhìn bóng lưng gấu bắc cực nhỏ, không có truy đuổi. Một lát sau, nó quay đầu đi vào góc đặt thức ăn, ăn sạch cá trong máng.
Sự thay đổi này khiến nhân viên công tác thật cao hứng, bắt đầu thảo luận xem có nên xây lại lỗ hổng hay không. Trải qua nhiều đợt bàn bạc, bọn họ cảm thấy giữ lại lỗ hổng này có thể sẽ có lợi cho Otis và Alexander. Chúng nó có lẽ có thể trở thành bạn bè an ủi cho nhau. Đến tận đây, kế hoạch của Kiều Thất Tịch tuyên cáo thất bại.
Ý định ban đầu của cậu chỉ là đi qua dạo một vòng gây sự chú ý của nhân viên làm việc, sau đó bọn họ sẽ lấp kín lỗ hổng cho cậu. Kết quả sau một loạt hành động, chổ hổng không những lớn hơn mà ngay cả cậu cũng bị bắt trở thành một chú gấu tay sai[4].
Làm bạn với Otis, đám nhân loại này là nghiêm túc sao?
Không có ghi chép nào trong lịch sử gấu bắc cực đề cập đến việc này. Hai tên gấu bắc cực đực không có mối quan hệ huyết thống làm sao có thể trở thành bạn cùng chơi?
Nhưng mà mặc kệ Kiều Thất Tịch kêu trời trách đất như thế nào thì ổ chó của hắn cùng với ổ của Otis vẫn cứ liên kết với nhau. Đây đã là một sự thật không thể chối cãi. Cậu nằm trong ổ nhỏ của mình đợi hai ngày, phát hiện hàng xóm gấu đại ca tựa hồ cũng không care[5] chính mình, mới bắt đầu yên lòng.
Hiếu kỳ và lo lắng ở trong lòng rốt cuộc chiến thắng sự sợ hãi. Trải qua hai ngày, Kiều Thất Tịch một lần nữa ngậm cá đi đến phụ cận chổ hổng, lại bất ngờ không hẹn mà gặp được Otis đang ở gần đó. Trong khoảnh khắc tầm mắt hai bên chạm phải nhau, bầu không khí đọng lại, ngượng nghịu.
Nhìn chằm chằm một con gấu bắc cực không phải là lựa chọn sáng suốt, sẽ khiến đối phương cho rằng đây là khiêu khích. Nếu để đối phương đột nhiên xông tới liền xong đời. May mà Otis cũng không có đột nhiên xông tới. Nó vô cùng thong thả đi tới gần chú gấu bắc cực nhỏ tuổi này, thái độ xem như vẫn khá thân thiện. Cũng đúng, thông qua vài lần ngắn ngủi đối mặt, bọn họ đã rất quen thuộc mùi vị của đối phương.
Otis có lẽ không để vào mắt một con gấu có độ tuổi, lực lượng như Kiều Thất Tịch. Liếc nhìn cá biển gấu nhỏ đưa tới, chú gấu lớn này có chút thản nhiên dùng chân lay lay, tựa hồ lúc này không có ý định dùng bữa.
Đồ ăn buổi sáng vừa mới đưa lại đây không lâu, có lẽ đối phương mới ăn no, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm. Cậu đưa cá xong định rời đi. Nhưng khi cậu quay đầu lại thì phát hiện Otis thế mà lại theo đuôi bản thân, đồng thời trong miệng còn ngậm con cá chính mình đã đưa kia.
"......" Trong lúc nhất thời, trong lòng Kiều Thất Tịch loạn lung tùng xèo, những cảnh tượng đẫm máu thay phiên nhau lóe lên.
Nhưng cậu rất nhanh biết được chính mình chỉ là suy nghĩ nhiều. Otis tựa hồ chỉ là cảm thấy hứng thú đối với nơi ở của cậu thôi. Nhưng thực đáng tiếc, bên này cũng là loại không gian chật chội, không thể so sánh với thế giới rộng lớn bên ngoài được.
Otis khả năng có chút thất vọng, nhưng nó đã không uể oải, thiếu phấn chấn như những ngày trước đó. Nó tìm một nơi có ánh nắng mặt trời chiếu sáng, bắt đầu ăn cá. Trạng thái như vậy đã tốt hơn trong quá khứ rất nhiều.
Kiều Thất Tịch không thể tin được, địa bàn của chính mình cứ như vậy bị đối phương nghênh ngang chiếm lĩnh. Nói chứ nơi đó cũng là một trong những vị trí để ngủ mà cậu yêu thích nhất.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng một cục lông màu trắng chậm rãi tới gần thậm chí còn thật cẩn thận mà nằm xuống gần bản thân, Otis chỉ thản nhiên liếm miệng. Hiển nhiên không có đem chú gấu bắc cực nhỏ tuổi này để vào mắt.
Nhân viên công tác thông qua camera không xa không gần mà nhìn đến hình ảnh chúng nó, chỉ cảm thấy đây là một cái kỳ tích.
Thật sự khó tin.
Otis đến thăm nơi ở của Alexander. Hình như nó đã tiếp nhận sự tồn tại của Alexander, mà Alexander tựa hồ coi nó thành một người mẹ, không ngừng thể hiện ra sự yêu thích.
Mọi người bởi vì một màn này mà cảm thấy có chút kích động, không khỏi suy xét đến kế hoạch thả tự do trong tương lai không xa, liệu có nên đưa hai đứa đặt cùng nhau.
Đây là một vấn đề đáng giá suy xét.
Nếu Kiều Thất Tịch biết suy nghĩ của mọi người, khẳng định sẽ ngất xỉu.
Đều nói 100 lần.
Gấu bắc cực là loài động vật sống đơn độc, huống chi là hai đầu gấu bắc cực đực. Cho dù sao chổi đâm Trái Đất, bọn họ cũng không có khả năng kết bạn.
[1] Trích trong Binh pháp Tôn tử "Tiên hạ thủ vi cường/Hậu thủ vi tai ương": Nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế, ra tay sau sẽ gặp nhiều trắc trở.
[2] Màu be là màu xám ánh vàng nhạt, còn thường được gọi là màu kem. Màu này là màu tự nhiên của lông làm thành len vải be.
[3] Nguyên văn 示好, mình không biết từ này nên dịch sao cho chính xác nhất. Bạn nào biết nhắn với mình để mình sửa nhé.
[4] Nguyên văn 工具熊 (công cụ hùng): 工具 công cụ ở đây ý chỉ phương tiện, sự vật nào đó dùng để đạt được mục đích. Như là bình hoa dùng để cắm hoa vậy. Ý tác giả là bạn thụ không còn là một con gấu đơn thuần nữa mà là một con gấu "công cụ" bị nhân viên công tác đem đi cho anh công chơi để bớt sầu đời =))))
[5] Tác giả viết tiếng anh, mình để nguyên văn.
GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (2)
Đó là mùi của một con gấu bắc cực vị thành niên nhỏ tuổi. Đối với gấu bắc cực đực thành niên mà nói, không có nhiều lực uy hiếp. Nếu Otis gặp chú gấu này dưới tình huống không phải bị thương, mà là đói bụng thì nó có khả năng rất lớn sẽ giết đối phương. Nhưng hiện tại nó bị thương, hơn nữa cũng có đủ đồ ăn, cho nên không có hứng thú với việc hạ sát thủ chú gấu bắc cực non này.
Kiều Thất Tịch trốn về trong ổ, vô cùng lo lắng Otis sẽ thuận theo chỗ hổng bò qua đây gây rắc rối. Nhưng thực may mắn, đối phương chỉ lẳng lặng đứng một lát rồi không mấy hứng thú rời đi.
Chỗ hổng trên bức tường có thể là nằm trong góc chết của máy quay, nên nhân viên trong nhất thời vẫn chưa phát hiện ra được. Điều này để lại rủi ro Kiều Thất Tịch sẽ có thể bị hàng xóm công kích. Dựa, nghĩ như vậy làm cậu ngủ cũng ngủ không được. Vì bảo vệ giấc ngủ, Kiều Thất Tịch cảm thấy bản thân cần thiết nhắc nhở nhân viên công tác chú ý tới cái chỗ hổng này.
Vì thế, ăn no xong không có việc gì cậu liền đi nơi đó chuyển động, ý đồ thông qua phương thức như vậy khiến cho nhân viên công tác chú ý. Nhưng mà Kiều Thất Tịch làm như vậy lại không thể nghi ngờ tương đương nhảy nhót qua lại giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Bời vì, mỗi một lần cậu xuất hiện ở xung quanh chỗ hổng liền sẽ hấp dẫn đến Otis. Nói cách khác, ngay cả Otis đều bị thu hút tới vậy mà nhân viên công tác vẫn chưa phát hiện.
Cũng quá bất cẩn nhé!
Chẳng lẽ phải để Otis qua bên này lắc lư, nhân tiện một ngụm cắn chết cậu dưới răng nanh thì bọn họ mới có thể chú ý đến tường đã sụp sao?? Não bổ một chút cái chết của chính mình, Kiều Thất Tịch sợ hãi đến dựng hết lông tóc cả người. Cậu tin chắc rằng hiện tại Otis còn chưa qua đây là vì thương thế chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không thể trèo tường. Đợi thêm hai ngày, gân cốt chắc chắn một chút, tuyệt đối sẽ qua đây cho cậu ăn hành.
Tục ngữ nói tiên hạ thủ vi cường[1], Kiều Thất Tịch ăn no rửng mỡ, cảm thấy hẳn là thừa dịp Otis còn chưa hồi phục sức khỏe, tự mình trước tiên lắc lư, khiến cho nhân viên công tác chú ý......
Cái này kế hoạch nghĩ như thế nào đều hình như là đi chịu chết.
Buổi sáng hôm nay ánh nắng mặt trời ấm áp, Kiều Thất Tịch lại dựa vào tường rình xem tình huống của Otis. Cái tên to xác kia để lộ ra một nửa cơ thể, một bên lim dim mắt, một bên phơi nắng, có vẻ đang ngủ ngon. So với bộ lông trắng như tuyết của Kiều Thất Tịch, lông của Otis có chút như là màu be[2].
Kiều Thất Tịch nghĩ nghĩ, vẫn là không dám hành động hấp tấp. Cứ vậy đi, yên lặng xem biến đổi.
May mà qua mấy ngày, Otis vẫn không có hứng thú với Kiều Thất Tịch phá đám. Thậm chí Kiều Thất Tịch dán trên tường ngó sang vẫn không thấy nó lại đây xua đuổi.
Này không khoa học?
Dần dà, ngay cả một thường dân như Kiều Thất Tịch cũng nhìn ra được trạng thái của Otis không được lạc quan, hình như không chỉ là vấn đề từ thể chất.
Quả nhiên, trong lúc vô tình cậu nghe được nhân viên công tác nói, Otis giống như không thích ứng được hoàn cảnh sinh hoạt ở trạm Cứu Trợ, hơi chút ủ rũ. Tình huống động vật mắc bệnh tâm lý không phải là không có. Không chỉ là gấu bắc cực mà ngay cả mèo chó nuôi trong nhà cũng có đôi khi trải qua loại cảm xúc tiêu cực chống đối với bên ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Otis thật có khả năng sẽ sớm thả về hoang dã, điều này rất nguy hiểm.
Kiều Thất Tịch ngậm một con cá biển, dán vào tường rình coi hàng xóm, mà hàng xóm của cậu cũng không hăng hái mấy, cho dù phát hiện cậu, cũng chỉ là nằm dựa vào trên đất tuyết híp mí mắt.
Này vị huynh đài, đây là chiến lược của ông anh hửm?
Để hấp dẫn mình đi qua, sau đó một ngụm cắn chết?
Không bài trừ khả năng này.
Nhưng Kiều Thất Tịch cảm thấy, chỉ số IQ của gấu bắc cực hẳn là không cao đến mức này?
Ngay khi cậu còn đang suy tính thả cá chuẩn bị rời đi thì Otis bỗng di chuyển. Nó bò dậy, chậm rì rì tới gần hướng này. Thân hình Otis giống một tòa núi băng nhỏ, mặc cho hiện tại có chút gầy ốm, lại không ảnh hưởng tới khí tràng của nó.
Kiều Thất Tịch có chút sợ hãi, nhưng cậu có thể thấy được ánh mắt Otis xem bản thân tuy rằng cảnh giác nhưng không phải kiểu thấy con mồi mà sáng lên. Chứng tỏ Otis không xem cậu thành bữa ăn của nó.
Kiều Thất Tịch mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật nội tâm hoảng hốt, dựa vào vách tường trơ mắt nhìn anh gấu vĩ đại đến trước mặt mình, không hề lùi bước. Giác quan nhạy bén của gấu bắc cực có thể phán đoán ra cảm xúc cùng ý đồ thật của đối thủ, bởi vậy cậu cố gắng đè lại khí thế của mình, dù rằng cậu cũng chẳng có khí với chả thế gì to tát....
Otis cao bằng chú gấu đang đứng dựa vào tường. Nó duỗi dài cổ, ngửi ngửi chú gấu đực nhỏ mỗi ngày đều xuất hiện trong tầm mắt của mình này. Có lẽ trong lòng nó đang rất hoang mang. Dù sao thì trong quá khứ của nó, gấu bắc cực non tuyệt không dám lắc lư dưới mí mắt nó, đó là tìm chết.
"......" Kiều Thất Tịch ngậm cá vẫn không nhúc nhích, tùy ý để đối phương đánh giá mình với đôi mắt to tròn lại sâu thẳm. Nói chứ, đôi mắt của gấu bắc cực thật là đẹp. Vừa to vừa tròn.
Sau khi ngửi xong con gấu nhỏ này, Otis thu hồi lòng hiếu kỳ của mình, liếm liếm miệng.
Nhìn nó chậm chạp hoạt động cùng với đôi mắt thiếu đi ánh sáng, Kiểu Thất Tịch nhận rõ nó không vui. Kiều Thất Tịch có chút đau lòng, nói như thế nào nhỉ, một chú gấu thành niên mới 4 tuổi không nên lộ ra ánh mắt như vậy mới đúng. Cậu hy vọng con gấu bắc cực này sẽ dưỡng thương thật tốt ở trạm Cứu Trợ, sau đó trở về hoang dã tiếp tục sinh hoạt.
Otis mang thương rất ít ra ngoài đi dạo. Sau khi bị Kiều Thất Tịch hấp dẫn đi một vòng nhỏ, nó lại trở về nơi cũ nằm xuống tiếp tục phơi nắng, ngủ gật. Cả người nó đều thể hiện ra sự kháng cự với loại sinh hoạt trước mắt.
"......" Cá biển còn sống nằm ở trong miệng Kiều Thất Tịch vùng vẫy chiếc đuôi. Kiều Thất Tịch như là đã quyết định cái gì, hai chân sau của cậu phát lực đẩy người hướng về phía trước giẫm. Ầm vang một tiếng, bức tường tàn tạ dưới chân cậu trút xuống hơi thở cuối cùng, triệt để sụp.
Ngọa tào......
Cũng đúng, dù cậu có nhỏ tuổi như thế nào thì vẫn là một đầu gấu-bắc-cực, cân nặng chắc phải hơn trăm ký.
Động tĩnh không nhỏ bên này dẫn đến Otis lại ngẩng đầu. Vì lười biếng, nó chỉ lẳng lặng nằm xem mọi việc.
Kiều Thất Tịch run run lớp lông dày trên người mình, ngậm cá biển hướng Otis đi tới.
Lúc này, trên màn hình theo dõi rốt cuộc xuất hiện thân ảnh của cậu. Nhân viên đầu tiên phát hiện ra cậu dụi dụi mắt, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi. . ngôn tình tổng tài
"Trời ạ, ôi không, Alexander xuất hiện ở chổ Otis." Hắn nhanh chóng thông báo cho đồng nghiệp của mình: "Mau nghĩ cách, không thể để cho bọn họ đánh nhau."
"Cái gì? Nó làm thế nào mà qua được?" Đồng nghiệp lại đây xem theo dõi liền giật mình, nói: "Alexander, tiểu thiên sứ của chúng ta đang làm gì? Trời ơi, trong miệng nó ngậm một con cá?"
Không sai.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy khó tin: "Chẳng lẽ nó đang muốn làm quen[3] Otis?" Loại chuyện này xảy ra ở gấu bắc cực quả thật làm người bất ngờ, nhưng hình như không hẳn là không thể.
"Từ từ, chúng ta cứ quan sát một chút phản ứng của Otis. Nếu nó không công kích Alexander thì điều này có thể có lợi cho việc giúp nó ổn định cảm xúc..." Một nhân viên công tác nghiêm túc nói ra ý nghĩ của chính mình.
Nhưng họ cũng biết rằng làm như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm. Vạn nhất Otis công kích Alexander, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.
Khi Kiều Thất Tịch cách Otis càng ngày càng gần, đám nhân viên ngồi canh trước màn hình cũng bắt đầu thở gấp, vô cùng khẩn trương.
"Chờ một chút, có lẽ sẽ có một kết quả khác."
Kiều Thất Tịch cũng rất khẩn trương, nhưng mà con người không thể nhìn ra được tâm tình của cậu. Lớp lông dày nặng làm cho cậu chỉ có thể lộ ra kiểu mặt ngây thơ, chất phác. Mọi người chỉ thấy cậu chậm rì rì đi đến trước mặt Otis, thân thiện thả xuống cá biển.
Một con gấu bắc cực non làm ra hành động như vậy thật là làm người không dám tin. Chẳng lẽ Alexander coi Otis thành mẹ của mình sao?
Này tựa hồ là lời giải thích duy nhất.
Otis-chán-đời hiện tại có lẽ cũng hoang mang giống như mọi người. Rất hiển nhiên, đây là lần đầu nó được một con gấu bắc cực non cho ăn. Ở trong gien của loài gấu, chỉ có gấu mẹ sẽ cho gấu con ăn, cùng với trong thời kỳ giao phối, có vài con gấu đực sẽ nhường đồ ăn cho gấu cái.
Nếu là ngày thường, Otis đương nhiên sẽ rất yêu thích đồ ăn, bởi vì tại hoang dã sinh tồn nó yêu cầu tùy thời tùy chỗ kiếm ăn để duy trì sinh lực. Nhưng là ở chỗ này, cảm xúc của nó rơi vào thời kỳ thung lũng, khiến cho tính ham muốn đồ ăn đồng thời có ít nhiều giảm bớt.
Tuy nhiên, một con gấu con xuất hiện đánh thức khát vọng sinh tồn trong bản năng của nó. Dù sao, ngoại trừ đất tuyết, đây là hình ảnh quen thuộc duy nhất trong ký ức của Otis, một con đồng loại.
Đám nhân viên công tác từ camera nhìn thấy Otis cúi đầu ngậm lấy con cá biển, đặt lên hai chân trước của nó, dùng bàn chân nhấn giữ rồi nghiêng đầu cắn xuống.
Trong phòng điều khiển vang lên một tràng tiếng vỗ tay, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Thất Tịch thật cao hứng. Chú gấu bắc cực uể oải này nên ăn nhiều một chút. Dù sao thì ăn đủ đồ ăn mới có thể mau lành vết thương.
Một con cá biển đối với gấu bắc cực thành niên tới nói còn chưa đủ nhét kẽ răng. Chỉ tốn một phút, Otis đã ăn sạch con cá biển mà Kiều Thất Tịch mang đến. Nó chưa đã thèm liếm liếm máu loãng trên bàn chân, đồng thời trong ánh mắt nhìn chăm chú Kiều Thất Tịch dường như xuất hiện một chút ánh sáng.
Phát hiện nó định đứng dậy, Kiều Thất Tịch nhát gan lùi lại về sau vài bước.
Này người anh em, định làm gì thế? Cậu nghĩ thầm.
Sau đó liền dứt khoát quay người chạy về phía lỗ hổng, động tác linh hoạt đến không giống một con gấu.
Otis nhìn bóng lưng gấu bắc cực nhỏ, không có truy đuổi. Một lát sau, nó quay đầu đi vào góc đặt thức ăn, ăn sạch cá trong máng.
Sự thay đổi này khiến nhân viên công tác thật cao hứng, bắt đầu thảo luận xem có nên xây lại lỗ hổng hay không. Trải qua nhiều đợt bàn bạc, bọn họ cảm thấy giữ lại lỗ hổng này có thể sẽ có lợi cho Otis và Alexander. Chúng nó có lẽ có thể trở thành bạn bè an ủi cho nhau. Đến tận đây, kế hoạch của Kiều Thất Tịch tuyên cáo thất bại.
Ý định ban đầu của cậu chỉ là đi qua dạo một vòng gây sự chú ý của nhân viên làm việc, sau đó bọn họ sẽ lấp kín lỗ hổng cho cậu. Kết quả sau một loạt hành động, chổ hổng không những lớn hơn mà ngay cả cậu cũng bị bắt trở thành một chú gấu tay sai[4].
Làm bạn với Otis, đám nhân loại này là nghiêm túc sao?
Không có ghi chép nào trong lịch sử gấu bắc cực đề cập đến việc này. Hai tên gấu bắc cực đực không có mối quan hệ huyết thống làm sao có thể trở thành bạn cùng chơi?
Nhưng mà mặc kệ Kiều Thất Tịch kêu trời trách đất như thế nào thì ổ chó của hắn cùng với ổ của Otis vẫn cứ liên kết với nhau. Đây đã là một sự thật không thể chối cãi. Cậu nằm trong ổ nhỏ của mình đợi hai ngày, phát hiện hàng xóm gấu đại ca tựa hồ cũng không care[5] chính mình, mới bắt đầu yên lòng.
Hiếu kỳ và lo lắng ở trong lòng rốt cuộc chiến thắng sự sợ hãi. Trải qua hai ngày, Kiều Thất Tịch một lần nữa ngậm cá đi đến phụ cận chổ hổng, lại bất ngờ không hẹn mà gặp được Otis đang ở gần đó. Trong khoảnh khắc tầm mắt hai bên chạm phải nhau, bầu không khí đọng lại, ngượng nghịu.
Nhìn chằm chằm một con gấu bắc cực không phải là lựa chọn sáng suốt, sẽ khiến đối phương cho rằng đây là khiêu khích. Nếu để đối phương đột nhiên xông tới liền xong đời. May mà Otis cũng không có đột nhiên xông tới. Nó vô cùng thong thả đi tới gần chú gấu bắc cực nhỏ tuổi này, thái độ xem như vẫn khá thân thiện. Cũng đúng, thông qua vài lần ngắn ngủi đối mặt, bọn họ đã rất quen thuộc mùi vị của đối phương.
Otis có lẽ không để vào mắt một con gấu có độ tuổi, lực lượng như Kiều Thất Tịch. Liếc nhìn cá biển gấu nhỏ đưa tới, chú gấu lớn này có chút thản nhiên dùng chân lay lay, tựa hồ lúc này không có ý định dùng bữa.
Đồ ăn buổi sáng vừa mới đưa lại đây không lâu, có lẽ đối phương mới ăn no, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm. Cậu đưa cá xong định rời đi. Nhưng khi cậu quay đầu lại thì phát hiện Otis thế mà lại theo đuôi bản thân, đồng thời trong miệng còn ngậm con cá chính mình đã đưa kia.
"......" Trong lúc nhất thời, trong lòng Kiều Thất Tịch loạn lung tùng xèo, những cảnh tượng đẫm máu thay phiên nhau lóe lên.
Nhưng cậu rất nhanh biết được chính mình chỉ là suy nghĩ nhiều. Otis tựa hồ chỉ là cảm thấy hứng thú đối với nơi ở của cậu thôi. Nhưng thực đáng tiếc, bên này cũng là loại không gian chật chội, không thể so sánh với thế giới rộng lớn bên ngoài được.
Otis khả năng có chút thất vọng, nhưng nó đã không uể oải, thiếu phấn chấn như những ngày trước đó. Nó tìm một nơi có ánh nắng mặt trời chiếu sáng, bắt đầu ăn cá. Trạng thái như vậy đã tốt hơn trong quá khứ rất nhiều.
Kiều Thất Tịch không thể tin được, địa bàn của chính mình cứ như vậy bị đối phương nghênh ngang chiếm lĩnh. Nói chứ nơi đó cũng là một trong những vị trí để ngủ mà cậu yêu thích nhất.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng một cục lông màu trắng chậm rãi tới gần thậm chí còn thật cẩn thận mà nằm xuống gần bản thân, Otis chỉ thản nhiên liếm miệng. Hiển nhiên không có đem chú gấu bắc cực nhỏ tuổi này để vào mắt.
Nhân viên công tác thông qua camera không xa không gần mà nhìn đến hình ảnh chúng nó, chỉ cảm thấy đây là một cái kỳ tích.
Thật sự khó tin.
Otis đến thăm nơi ở của Alexander. Hình như nó đã tiếp nhận sự tồn tại của Alexander, mà Alexander tựa hồ coi nó thành một người mẹ, không ngừng thể hiện ra sự yêu thích.
Mọi người bởi vì một màn này mà cảm thấy có chút kích động, không khỏi suy xét đến kế hoạch thả tự do trong tương lai không xa, liệu có nên đưa hai đứa đặt cùng nhau.
Đây là một vấn đề đáng giá suy xét.
Nếu Kiều Thất Tịch biết suy nghĩ của mọi người, khẳng định sẽ ngất xỉu.
Đều nói 100 lần.
Gấu bắc cực là loài động vật sống đơn độc, huống chi là hai đầu gấu bắc cực đực. Cho dù sao chổi đâm Trái Đất, bọn họ cũng không có khả năng kết bạn.
[1] Trích trong Binh pháp Tôn tử "Tiên hạ thủ vi cường/Hậu thủ vi tai ương": Nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế, ra tay sau sẽ gặp nhiều trắc trở.
[2] Màu be là màu xám ánh vàng nhạt, còn thường được gọi là màu kem. Màu này là màu tự nhiên của lông làm thành len vải be.
[3] Nguyên văn 示好, mình không biết từ này nên dịch sao cho chính xác nhất. Bạn nào biết nhắn với mình để mình sửa nhé.
[4] Nguyên văn 工具熊 (công cụ hùng): 工具 công cụ ở đây ý chỉ phương tiện, sự vật nào đó dùng để đạt được mục đích. Như là bình hoa dùng để cắm hoa vậy. Ý tác giả là bạn thụ không còn là một con gấu đơn thuần nữa mà là một con gấu "công cụ" bị nhân viên công tác đem đi cho anh công chơi để bớt sầu đời =))))
[5] Tác giả viết tiếng anh, mình để nguyên văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.