Chương 14: Chương 8-1
Mạc Như Quy
05/06/2021
Edit by: Rùa Rabu
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (8.1)
_______
Sau vài lần thấy nhóc gấu bắc cực từ chối ăn mỡ hải mã, Otis như là đã hiểu đối phương thật sự không muốn ăn. Mặc dù nó có thể rất khó hiểu vì sao lại có gấu không thích ăn mỡ hải mã.
Theo cảm nhận của nó, phần bụng chính là chổ ăn ngon nhất, nhưng nhóc gấu bắc cực lại thích ăn bộ vị khác. Nó tôn trọng sở thích của đối phương, tự mình ăn gọn miếng thịt mỡ kia.
Trong khoảng thời gian Kiều Thất Tịch trở về tự nhiên này, cậu quả thật gầy đi một ít. Nhưng cậu đã biết trước việc này, lúc còn ở trạm đã bắt mình ăn thành một quả bóng.
Mấy ngày nay tuy rằng tiêu hao một ít mỡ, nhưng tổng sản lượng vẫn là thật khả quan.
Chưa đến tình huống bất đắc dĩ, cậu mới sẽ không bắt buộc bản thân phải dựa theo khẩu vị của Otis.
Nói chung thì mùi vị thịt hải mã không ngon bằng hải cẩu. Kiều Thất Tịch suy nghĩ hồi lâu, không biết làm sao để nói với Otis “Hay là lần sau chúng ta vẫn nên tiếp tục ăn hải cẩu đi?”
Còn về phần lòng trắc ẩn.
Mười phần xin lỗi, hiện tại cậu là một tên người máy vô cảm chỉ biết ăn no.
Kiều Thất Tịch đang hạnh phúc ăn thịt, một con chim biển khổng lồ thình lình xẹt ngang qua đầu cậu, suýt chút nữa cướp mất miếng thịt trên móng vuốt.
Kiều Thất Tịch hoảng sợ, “zụ” gì vậy?
Một đám chim biển bay lượn xoay quanh trên bầu trời. Chúng nó hiển nhiên là bị mùi máu tươi trên mặt đất hấp dẫn tới gần
Chim biển vào mùa này hầu như đã đẻ trứng xong rồi. Giống như các loại động vật khác, sau mùa sinh sản nhu cầu ăn uống của chúng nó trở nên vô cùng bức thiết.
Cho dù là đoạt đồ ăn từ miệng gấu bắc cực cũng phải thử một lần.
Lúc Otis một mình ăn cơm cũng hay gặp những con chim biển phiền phức này. Nhưng ít ra chúng nó sẽ không dám đoạt thịt từ tay mình. Bởi vì khi nó đứng thẳng người, chiều cao lên tới 2-3 mét, bùng nổ lực tấn công có thể trực tiếp cắn chết chim biển, cho chúng nó thành món ăn kèm.
“Rống!” Otis phát ra âm thanh uy hiếp vang dội đuổi đi chim biển để cho nhóc gấu bắc cực không bị chúng nó quấy rầy.
Chim biển đang đói muốn tới gần, lại sợ sệt sức tấn công của gấu bắc cực.
Vì thế chúng nó chỉ có thể ở xung quanh chờ cơ hội, chờ hai con gấu bắc cực này ăn no xong rời đi, mới có thể nhanh chóng phi xuống dưới cướp đoạt thịt rẻo.
Otis một bên xua đuổi chim biển, một bên chậm rì rì cắn xé thịt ăn, cho đến khi Kiều Thất Tịch ợ một tiếng, ngồi ở một bên thở hổn hển liếm móng vuốt. Lúc này, nó mới mở hết công suất, ăn sạch số thịt còn lại.
Hải mã nặng hơn hải cẩu một tí. Con này nặng khoảng 150 ký[1], Otis và nhóc gấu bắc cực ăn hết 8 phần liền rời đi. Ngay sau đó, đám chim biển liền sà xuống như hồ rình mồi tranh nhau cướp đoạn xác hải mã.
Nhóc gấu bắc cực mới ăn no xong, vừa đi vừa thở hổn hển, cùng với âm thanh náo loạn phía sau hấp dẫn sự chú ý của cậu dẫn đến cậu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn xem.
Vô số chim biển đang tranh giành xác hải mã, cảnh tượng ngoạn mục, náo nhiệt cực kỳ.
Kiều Thất Tịch trong khoảnh khắc có chút ngứa ngáy da đầu. Sinh tồn trong tự nhiên thật sự rất tàn nhẫn, vô cùng đẫm máu.
Chỉ cần không chăm chỉ một chút thôi, hoặc là vận may ít một chút thôi, ăn thiếu một bữa cũng có khả năng vĩnh biệt cuộc đời,
So sánh với những con vật hoang dã mỗi ngày đều đang khổ cực kiếm ăn, Kiều thất Tịch cảm thấy bản thân chắc chắn là một kẻ may mắn. Ít nhất cậu còn có Otis.
Nhưng mà cậu vẫn nên nhanh chóng lớn mạnh mới được!
Vì vậy, hiện tại đi “săn” hàu thôi!
Bí quyết để lớn lên cao to, mạnh khỏe, có thể dọa người (thú) sợ là gì?
Ăn thịt!
Chỉ là Otis hiển nhiên không nghĩ dẫn cậu đi bãi đá ngầm bên kia. Bây giờ mới ăn no, Otis mang theo nhóc gấu bắc cực tiếp tục đi về phía hạ lưu dọc theo bờ biển.
Các vị bá chủ vùng cực địa sau khi ăn no xong bước đi lười biếng thong thả, không có sự cảnh giác và cấp bách giống như lúc đi săn.
Đặc biệt là Kiều Thất Tịch, hai con mắt của cậu đã híp lại thành hình bầu dục, đang có xu hướng híp thành hai đường chỉ.
Cũng không phải là vì cậu quá buồn ngủ, mà là đi dưới ánh nắng mặt trời thật sự rất thoải mái, hơn nữa cậu không cần xem đường đi, chỉ cần để lại một chút khe hở, nhìn thấy cái mông to của Otis liền sẽ không có khả năng đi lạc.
Bờ biển tháng 5 ít nhiều gì cũng có một ít hố bẫy, như là có một số chổ mặt băng trong có vẻ rất dày nhưng thật ra rất mỏng.
Gấu bắc cực là biết bơi, đương nhiên sẽ không care việc bị rớt xuống nước, rớt xuống thì bò lên là xong.
Nhưng mà Kiều Thất Tịch không giống. Phản ứng đầu tiên khi cậu giẫm nát mặt băng và rơi xuống nước đó là muốn la to cầu cứu.
Otis nghe thấy thanh âm vỡ vụn của mặt băng, quay đầu lại nhìn. Nó lập tức chạy trở về, không hề do dự chút nào lao đầu xuống nước, lặn xuống dưới thân Kiều Thất Tịch, đẩy cậu hướng lên về phía mép băng.
Con người không khắc phục được nỗi sợ hãi khi bị rơi xuống nước do giẫm phá mặt băng. Chờ đến khi Kiều Thất Tịch bình phục lại tâm tình, chỉ cảm thấy đây chẳng phải việc gì to tát. Cậu lại không sợ lạnh, bộ lông dày không thấm nước, không những biết bơi còn biết lặn. Cậu còn có Otis.
Hố băng, chính là việc nhỏ như con thỏ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao mặt băng khi Otis đi ngang qua không có chuyện gì, đến phiên cậu lại vỡ vụn?
Otis muốn hại cậu, không phải, trong thế giới động vật mới không có những thứ mưu mô, âm hiểm như vậy. Thoạt nhìn cậu chỉ là bị xui xẻo……
Sau khi lên bờ, gió nhẹ thổi qua, Kiều Thất Tịch nhìn thoáng qua hình ảnh bản thân ướt sũng phản chiếu trên nước, nhận ra một sự thật, anh mày không phải mập giả.
Otis theo sau bò lên, cúi đầu ngửi ngửi nhóc gấu bắc cực đang ngồi dưới đất, có vẻ như có chút sợ hãi kia.
Nó nhẹ nhàng đụng đụng Kiều Thất Tịch, trong hành động coi như nhẹ nhàng này, mang theo ý tứ muốn trấn an.
Kiều Thất Tịch cảm nhận được lời xin lỗi và lo lắng từ đối phương, trong nháy mắt cảm thấy chính mình thật biết làm phiền. Vì thế cậu ngay lập tức đứng lên, rũ sạch nước trên người, sau đó giúp Otis liếm sạch nước biển trên lông mày.
Ây dà, nếu có thể nói chuyện thì tốt rồi, cậu khẳng định sẽ nói cho Otis “Không phải anh sai, ai trông trẻ đều sẽ có lúc sơ sẩy.”
Mặc dù ông anh thật sự giẫm nứt mặt băng.....
Nhưng là do tui không đem theo mắt nhìn đường, cũng có trách nhiệm, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm.
Phỏng chừng Otis cũng ý thức được, đi trên mặt băng ở bờ biển không quá an toàn, nên nó dẫn Kiều Thất Tịch hướng phía trước đi vào một khu mặt băng tương đối chắc chắn nằm phơi nắng.
Vẫn là vị trí Otis thích, có một ít núi băng nhỏ che đậy tầm mắt.
Kiều Thất Tịch cũng không thích cảm giác ẩm ướt trên người, vẫn là lúc bộ lông khô mát xoã tung thoải mái hơn.
Khi Otis nằm ở bên cạnh yên lặng ngủ thì cậu lại dành cả một buổi trưa bận rộn lật người, cố gắng lợi dụng ánh nắng phơi 360 độ không góc chết trên cơ thể, làm khô bộ lông của mình.
Lật người cũng rất mệt, đến ngang giai đoạn phơi cái bụng, Kiều Thất Tịch rốt cuộc không chịu đựng được mà lăn ra ngủ.
Otis rất sớm tỉnh lại. Lúc nó thức dậy, nhóc gấu bắc cực nằm ở bên cạnh nó tay chân giang thành chữ X, một chân trong đó còn gác lên cổ nó.
Để lộ ra phần bụng rất nguy hiểm, động vật hoang dã rất hiếm khi ngủ như vậy.
Otis cảm thấy như vậy quá nguy hiểm. Nó dùng phương pháp bạo lực giúp nhóc gấu bắc cực thay đổi cái tư thế ngủ khác. Cứ tưởng làm như vậy đối phương sẽ tỉnh ngủ, nhưng không, nhóc gấu bắc cực vẫn ngủ ngon vô cùng.
[1] Theo như mình biết thì hải mã (hay còn gọi là voi biển) rất nặng. Con đực trưởng thành nặng khoảng 1,5 tấn. Con hải mã Otis săn được hẳn là con cái hoặc con non.
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (8.1)
_______
Sau vài lần thấy nhóc gấu bắc cực từ chối ăn mỡ hải mã, Otis như là đã hiểu đối phương thật sự không muốn ăn. Mặc dù nó có thể rất khó hiểu vì sao lại có gấu không thích ăn mỡ hải mã.
Theo cảm nhận của nó, phần bụng chính là chổ ăn ngon nhất, nhưng nhóc gấu bắc cực lại thích ăn bộ vị khác. Nó tôn trọng sở thích của đối phương, tự mình ăn gọn miếng thịt mỡ kia.
Trong khoảng thời gian Kiều Thất Tịch trở về tự nhiên này, cậu quả thật gầy đi một ít. Nhưng cậu đã biết trước việc này, lúc còn ở trạm đã bắt mình ăn thành một quả bóng.
Mấy ngày nay tuy rằng tiêu hao một ít mỡ, nhưng tổng sản lượng vẫn là thật khả quan.
Chưa đến tình huống bất đắc dĩ, cậu mới sẽ không bắt buộc bản thân phải dựa theo khẩu vị của Otis.
Nói chung thì mùi vị thịt hải mã không ngon bằng hải cẩu. Kiều Thất Tịch suy nghĩ hồi lâu, không biết làm sao để nói với Otis “Hay là lần sau chúng ta vẫn nên tiếp tục ăn hải cẩu đi?”
Còn về phần lòng trắc ẩn.
Mười phần xin lỗi, hiện tại cậu là một tên người máy vô cảm chỉ biết ăn no.
Kiều Thất Tịch đang hạnh phúc ăn thịt, một con chim biển khổng lồ thình lình xẹt ngang qua đầu cậu, suýt chút nữa cướp mất miếng thịt trên móng vuốt.
Kiều Thất Tịch hoảng sợ, “zụ” gì vậy?
Một đám chim biển bay lượn xoay quanh trên bầu trời. Chúng nó hiển nhiên là bị mùi máu tươi trên mặt đất hấp dẫn tới gần
Chim biển vào mùa này hầu như đã đẻ trứng xong rồi. Giống như các loại động vật khác, sau mùa sinh sản nhu cầu ăn uống của chúng nó trở nên vô cùng bức thiết.
Cho dù là đoạt đồ ăn từ miệng gấu bắc cực cũng phải thử một lần.
Lúc Otis một mình ăn cơm cũng hay gặp những con chim biển phiền phức này. Nhưng ít ra chúng nó sẽ không dám đoạt thịt từ tay mình. Bởi vì khi nó đứng thẳng người, chiều cao lên tới 2-3 mét, bùng nổ lực tấn công có thể trực tiếp cắn chết chim biển, cho chúng nó thành món ăn kèm.
“Rống!” Otis phát ra âm thanh uy hiếp vang dội đuổi đi chim biển để cho nhóc gấu bắc cực không bị chúng nó quấy rầy.
Chim biển đang đói muốn tới gần, lại sợ sệt sức tấn công của gấu bắc cực.
Vì thế chúng nó chỉ có thể ở xung quanh chờ cơ hội, chờ hai con gấu bắc cực này ăn no xong rời đi, mới có thể nhanh chóng phi xuống dưới cướp đoạt thịt rẻo.
Otis một bên xua đuổi chim biển, một bên chậm rì rì cắn xé thịt ăn, cho đến khi Kiều Thất Tịch ợ một tiếng, ngồi ở một bên thở hổn hển liếm móng vuốt. Lúc này, nó mới mở hết công suất, ăn sạch số thịt còn lại.
Hải mã nặng hơn hải cẩu một tí. Con này nặng khoảng 150 ký[1], Otis và nhóc gấu bắc cực ăn hết 8 phần liền rời đi. Ngay sau đó, đám chim biển liền sà xuống như hồ rình mồi tranh nhau cướp đoạn xác hải mã.
Nhóc gấu bắc cực mới ăn no xong, vừa đi vừa thở hổn hển, cùng với âm thanh náo loạn phía sau hấp dẫn sự chú ý của cậu dẫn đến cậu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn xem.
Vô số chim biển đang tranh giành xác hải mã, cảnh tượng ngoạn mục, náo nhiệt cực kỳ.
Kiều Thất Tịch trong khoảnh khắc có chút ngứa ngáy da đầu. Sinh tồn trong tự nhiên thật sự rất tàn nhẫn, vô cùng đẫm máu.
Chỉ cần không chăm chỉ một chút thôi, hoặc là vận may ít một chút thôi, ăn thiếu một bữa cũng có khả năng vĩnh biệt cuộc đời,
So sánh với những con vật hoang dã mỗi ngày đều đang khổ cực kiếm ăn, Kiều thất Tịch cảm thấy bản thân chắc chắn là một kẻ may mắn. Ít nhất cậu còn có Otis.
Nhưng mà cậu vẫn nên nhanh chóng lớn mạnh mới được!
Vì vậy, hiện tại đi “săn” hàu thôi!
Bí quyết để lớn lên cao to, mạnh khỏe, có thể dọa người (thú) sợ là gì?
Ăn thịt!
Chỉ là Otis hiển nhiên không nghĩ dẫn cậu đi bãi đá ngầm bên kia. Bây giờ mới ăn no, Otis mang theo nhóc gấu bắc cực tiếp tục đi về phía hạ lưu dọc theo bờ biển.
Các vị bá chủ vùng cực địa sau khi ăn no xong bước đi lười biếng thong thả, không có sự cảnh giác và cấp bách giống như lúc đi săn.
Đặc biệt là Kiều Thất Tịch, hai con mắt của cậu đã híp lại thành hình bầu dục, đang có xu hướng híp thành hai đường chỉ.
Cũng không phải là vì cậu quá buồn ngủ, mà là đi dưới ánh nắng mặt trời thật sự rất thoải mái, hơn nữa cậu không cần xem đường đi, chỉ cần để lại một chút khe hở, nhìn thấy cái mông to của Otis liền sẽ không có khả năng đi lạc.
Bờ biển tháng 5 ít nhiều gì cũng có một ít hố bẫy, như là có một số chổ mặt băng trong có vẻ rất dày nhưng thật ra rất mỏng.
Gấu bắc cực là biết bơi, đương nhiên sẽ không care việc bị rớt xuống nước, rớt xuống thì bò lên là xong.
Nhưng mà Kiều Thất Tịch không giống. Phản ứng đầu tiên khi cậu giẫm nát mặt băng và rơi xuống nước đó là muốn la to cầu cứu.
Otis nghe thấy thanh âm vỡ vụn của mặt băng, quay đầu lại nhìn. Nó lập tức chạy trở về, không hề do dự chút nào lao đầu xuống nước, lặn xuống dưới thân Kiều Thất Tịch, đẩy cậu hướng lên về phía mép băng.
Con người không khắc phục được nỗi sợ hãi khi bị rơi xuống nước do giẫm phá mặt băng. Chờ đến khi Kiều Thất Tịch bình phục lại tâm tình, chỉ cảm thấy đây chẳng phải việc gì to tát. Cậu lại không sợ lạnh, bộ lông dày không thấm nước, không những biết bơi còn biết lặn. Cậu còn có Otis.
Hố băng, chính là việc nhỏ như con thỏ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao mặt băng khi Otis đi ngang qua không có chuyện gì, đến phiên cậu lại vỡ vụn?
Otis muốn hại cậu, không phải, trong thế giới động vật mới không có những thứ mưu mô, âm hiểm như vậy. Thoạt nhìn cậu chỉ là bị xui xẻo……
Sau khi lên bờ, gió nhẹ thổi qua, Kiều Thất Tịch nhìn thoáng qua hình ảnh bản thân ướt sũng phản chiếu trên nước, nhận ra một sự thật, anh mày không phải mập giả.
Otis theo sau bò lên, cúi đầu ngửi ngửi nhóc gấu bắc cực đang ngồi dưới đất, có vẻ như có chút sợ hãi kia.
Nó nhẹ nhàng đụng đụng Kiều Thất Tịch, trong hành động coi như nhẹ nhàng này, mang theo ý tứ muốn trấn an.
Kiều Thất Tịch cảm nhận được lời xin lỗi và lo lắng từ đối phương, trong nháy mắt cảm thấy chính mình thật biết làm phiền. Vì thế cậu ngay lập tức đứng lên, rũ sạch nước trên người, sau đó giúp Otis liếm sạch nước biển trên lông mày.
Ây dà, nếu có thể nói chuyện thì tốt rồi, cậu khẳng định sẽ nói cho Otis “Không phải anh sai, ai trông trẻ đều sẽ có lúc sơ sẩy.”
Mặc dù ông anh thật sự giẫm nứt mặt băng.....
Nhưng là do tui không đem theo mắt nhìn đường, cũng có trách nhiệm, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm.
Phỏng chừng Otis cũng ý thức được, đi trên mặt băng ở bờ biển không quá an toàn, nên nó dẫn Kiều Thất Tịch hướng phía trước đi vào một khu mặt băng tương đối chắc chắn nằm phơi nắng.
Vẫn là vị trí Otis thích, có một ít núi băng nhỏ che đậy tầm mắt.
Kiều Thất Tịch cũng không thích cảm giác ẩm ướt trên người, vẫn là lúc bộ lông khô mát xoã tung thoải mái hơn.
Khi Otis nằm ở bên cạnh yên lặng ngủ thì cậu lại dành cả một buổi trưa bận rộn lật người, cố gắng lợi dụng ánh nắng phơi 360 độ không góc chết trên cơ thể, làm khô bộ lông của mình.
Lật người cũng rất mệt, đến ngang giai đoạn phơi cái bụng, Kiều Thất Tịch rốt cuộc không chịu đựng được mà lăn ra ngủ.
Otis rất sớm tỉnh lại. Lúc nó thức dậy, nhóc gấu bắc cực nằm ở bên cạnh nó tay chân giang thành chữ X, một chân trong đó còn gác lên cổ nó.
Để lộ ra phần bụng rất nguy hiểm, động vật hoang dã rất hiếm khi ngủ như vậy.
Otis cảm thấy như vậy quá nguy hiểm. Nó dùng phương pháp bạo lực giúp nhóc gấu bắc cực thay đổi cái tư thế ngủ khác. Cứ tưởng làm như vậy đối phương sẽ tỉnh ngủ, nhưng không, nhóc gấu bắc cực vẫn ngủ ngon vô cùng.
[1] Theo như mình biết thì hải mã (hay còn gọi là voi biển) rất nặng. Con đực trưởng thành nặng khoảng 1,5 tấn. Con hải mã Otis săn được hẳn là con cái hoặc con non.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.