Chương 197: Âm mưu chuẩn bị sẵn (1)
Huy Vũ
21/10/2019
Xe của Rank dừng lại trước một khách sạn ba sao. Vô Kiến Phong xách hành lí bước xuống, gương mặt lơ đễnh như người mất hồn.
"Jack!" Rank lớn tiếng gọi.
Vô Kiến Phong hoàn hồn, cười gượng gạo: "Chuyện gì?". Rank trầm mặc, chống tay lên khung cửa xe hướng đầu ra ngoài, lạnh lùng nói, "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cứ để tất cả trôi vào quá khứ đi. Anh đừng mãi tự trách mình. Tôi chắc chắn tiểu thiên sứ cũng không muốn anh ôm nỗi dằn vặt đó sống qua ngày. Có lẽ cô ấy cũng đã tha thứ cho anh rồi đi?"
Nói xong, Rank thở hắt ra một hơi, nói với A Tùng cho xe chạy.
"Cảm ơn cậu, Hạo Thiên"
(ai quên mất Rank có thể đọc lại chương 42 và 72 nha)
Khói xe phụt ra từ ống xả khói ô tô bay mù mịt dưới chân Vô Kiến Phong. Anh đứng đó rất lâu, giống như giữa thành phố bạt ngàn bất chợt xuất hiện một đóa hoa đỏ rực đang cháy.
Anh hướng mắt nhìn lên bầu trời trong vắt không một gợn mây, nét mặt thư thái như trút được gánh nặng, đôi môi chợt vẽ nên nụ cười vô tư lự...
"Tôi sẽ không rời đi nữa. Vì ở Nam thành này, có em"
———
Tập đoàn GR.
"Cộc cộc" Hai ngón tay thon thả của người phụ nữ co lại gõ lên cửa gỗ, bên trong một giọng đàn ông đáp lại "Vào đi!"
Đẩy cửa bước vào là Tạ Minh Minh. Cô ta trông thấy người mình cần tìm đang ngồi chễm chệ trên ghế, bắt đầu cao giọng lãnh lót: "Chào tiên sinh, tôi đến rồi"
Người đàn ông có mái tóc dài xám khói vắt nửa vai, trên dưới mặc vest chỉnh tề, nghiêng đầu cười: "Chào giám đốc Tạ"
Tạ Minh Minh đỏng đảnh đi đến ngồi lên đùi người đàn ông một cách rất tự nhiên, hai chân cô ả vắt chéo vào nhau cạ cạ vào cặp đùi cứng cáp của anh ta, cố tình đưa đẩy bộ ngực "dao kéo" sau lớp áo sơ mi hở hang, bộ dáng cực kì lẳng lơ.
Người đàn ông từ đầu đến cuối nét mặt không biến sắc, chỉ sau khi Tạ Minh Minh cất tiếng gọi nũng nịu: "Tống tiên sinh", anh ta mới chỉ đanh mặt lại.
Người đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo cực hạn. Anh ta nâng cằm Tạ Minh Minh, trầm giọng: "Cô có ý gì đây?"
"Tôi đã làm theo lời anh, lấy những thông tin bí mật của công ty đến rồi, bữa tiệc tối ngày mai anh nhất định phải cho tôi vai nữ chính đấy. Tôi muốn nhảy điệu nhảy mở màn cùng với Vương Dạ Tước, trở thành tâm điểm chú ý của buổi tiệc"
Người đàn ông này chính là Jason, tên thật Tống Gia Viễn. Xuất thân ban đầu của hắn là ông trùm công ty điện ảnh Mỹ, người đã từng bao nuôi ảnh hậu Lý Giai Tuệ khi cô sang Mỹ hợp tác quay phim. Nhưng vì Lý Giai Tuệ bỏ trốn về nước tìm Vương Dạ Tước, hắn đích thân về nước, thuê người của Thiên Hành bang, chính là anh em Vô Kiến Phong giết chết Vương Dạ Tước chỉ để thỏa sự tức tối của mình. Từ khi về nước, Tống Gia Viễn đã dùng khối tài sản kết xù của mình thu mua cổ phiếu, thâu tóm cả hai công ty có chỗ đứng trong khu vực châu Á là JR và GR với âm mưu lật đổ tập đoàn Thiên Tước, khiến Vương Dạ Tước thân bại danh liệt.
"Cô muốn độc chiếm Vương Dạ Tước, lại bán đứng công ty của anh ta. Cô không thấy việc làm của mình rất mâu thuẫn sao?"
Tạ Minh Minh che miệng cười, một ngón tay nâng cằm Tống Gia Viễn: "Tôi không quan trọng anh ấy có quyền có thế hay không, tôi yêu anh ấy. Tiên sinh biết mà?"
Tống Gia Viễn nhíu mày, hắn hất tay đẩy Tạ Minh Minh ra, xoay ghế đối lưng lại với cô. Hắn phủi phủi vạt áo vest, hành động thể hiện rõ sự chán ghét đối với Tạ Minh Minh, lạnh lẽo nói: "Mong giám đốc Tạ sau này đừng tùy tiện ngồi lên người của tôi"
Tạ Minh Minh bàng hoàng: "Hắn vậy mà không có cảm giác với mình sao? Mình xinh đẹp quyến rũ như vậy"
Chợt cô ả cảm giác sống lưng không rét mà run, cảm giác bức bách y hệt như lúc đối diện với cơn thịnh nộ của Vương Dạ Tước.
Tống Gia Viễn biết cô ta đã sợ, hắn nhếch mép, chế nhạo nói: "Tôi và Vương Dạ Tước có thù, nhưng chúng tôi có một điểm giống nhau. Cô biết đó là gì không?"
"Tôi không thưa tiên sinh" Tạ Minh Minh được hỏi, nhanh chóng trả lời.
Lúc này Tống Gia Viễn xoay người lại. Đối diện với đôi đồng tử xám khói sắc lạnh như dao của hắn, Tạ Minh Minh cứng đờ người.
"Tôi và Vương Dạ Tước đều không thích phụ nữ chủ động, nhất là hạng đàn bà lẳng lơ. Nếu cô muốn Vương Dạ Tước chú ý đến mình, ít nhất đừng dùng những chiêu trò câu dẫn thô thiển thế này"
"Cảm ơn tiên sinh đã nhắc nhở"
Tống Gia Viễn ghim ánh nhìn chết chóc vào Tạ Minh Minh, giọng bắt đầu trầm hơn, gằn từng chữ cảnh cáo: "Tốt nhất đừng giở trò trước mặt tôi, nhắc cho cô nhớ, tôi là người làm chủ, còn cô ngay từ đầu đã chấp nhận là con cờ trong tay tôi thì nên biết thân phận ngoan ngoãn một chút. Ít ra nếu tôi vui vẻ, sẽ không mang bí mật của cô nói cho Vương Dạ Tước"
"Jack!" Rank lớn tiếng gọi.
Vô Kiến Phong hoàn hồn, cười gượng gạo: "Chuyện gì?". Rank trầm mặc, chống tay lên khung cửa xe hướng đầu ra ngoài, lạnh lùng nói, "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cứ để tất cả trôi vào quá khứ đi. Anh đừng mãi tự trách mình. Tôi chắc chắn tiểu thiên sứ cũng không muốn anh ôm nỗi dằn vặt đó sống qua ngày. Có lẽ cô ấy cũng đã tha thứ cho anh rồi đi?"
Nói xong, Rank thở hắt ra một hơi, nói với A Tùng cho xe chạy.
"Cảm ơn cậu, Hạo Thiên"
(ai quên mất Rank có thể đọc lại chương 42 và 72 nha)
Khói xe phụt ra từ ống xả khói ô tô bay mù mịt dưới chân Vô Kiến Phong. Anh đứng đó rất lâu, giống như giữa thành phố bạt ngàn bất chợt xuất hiện một đóa hoa đỏ rực đang cháy.
Anh hướng mắt nhìn lên bầu trời trong vắt không một gợn mây, nét mặt thư thái như trút được gánh nặng, đôi môi chợt vẽ nên nụ cười vô tư lự...
"Tôi sẽ không rời đi nữa. Vì ở Nam thành này, có em"
———
Tập đoàn GR.
"Cộc cộc" Hai ngón tay thon thả của người phụ nữ co lại gõ lên cửa gỗ, bên trong một giọng đàn ông đáp lại "Vào đi!"
Đẩy cửa bước vào là Tạ Minh Minh. Cô ta trông thấy người mình cần tìm đang ngồi chễm chệ trên ghế, bắt đầu cao giọng lãnh lót: "Chào tiên sinh, tôi đến rồi"
Người đàn ông có mái tóc dài xám khói vắt nửa vai, trên dưới mặc vest chỉnh tề, nghiêng đầu cười: "Chào giám đốc Tạ"
Tạ Minh Minh đỏng đảnh đi đến ngồi lên đùi người đàn ông một cách rất tự nhiên, hai chân cô ả vắt chéo vào nhau cạ cạ vào cặp đùi cứng cáp của anh ta, cố tình đưa đẩy bộ ngực "dao kéo" sau lớp áo sơ mi hở hang, bộ dáng cực kì lẳng lơ.
Người đàn ông từ đầu đến cuối nét mặt không biến sắc, chỉ sau khi Tạ Minh Minh cất tiếng gọi nũng nịu: "Tống tiên sinh", anh ta mới chỉ đanh mặt lại.
Người đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo cực hạn. Anh ta nâng cằm Tạ Minh Minh, trầm giọng: "Cô có ý gì đây?"
"Tôi đã làm theo lời anh, lấy những thông tin bí mật của công ty đến rồi, bữa tiệc tối ngày mai anh nhất định phải cho tôi vai nữ chính đấy. Tôi muốn nhảy điệu nhảy mở màn cùng với Vương Dạ Tước, trở thành tâm điểm chú ý của buổi tiệc"
Người đàn ông này chính là Jason, tên thật Tống Gia Viễn. Xuất thân ban đầu của hắn là ông trùm công ty điện ảnh Mỹ, người đã từng bao nuôi ảnh hậu Lý Giai Tuệ khi cô sang Mỹ hợp tác quay phim. Nhưng vì Lý Giai Tuệ bỏ trốn về nước tìm Vương Dạ Tước, hắn đích thân về nước, thuê người của Thiên Hành bang, chính là anh em Vô Kiến Phong giết chết Vương Dạ Tước chỉ để thỏa sự tức tối của mình. Từ khi về nước, Tống Gia Viễn đã dùng khối tài sản kết xù của mình thu mua cổ phiếu, thâu tóm cả hai công ty có chỗ đứng trong khu vực châu Á là JR và GR với âm mưu lật đổ tập đoàn Thiên Tước, khiến Vương Dạ Tước thân bại danh liệt.
"Cô muốn độc chiếm Vương Dạ Tước, lại bán đứng công ty của anh ta. Cô không thấy việc làm của mình rất mâu thuẫn sao?"
Tạ Minh Minh che miệng cười, một ngón tay nâng cằm Tống Gia Viễn: "Tôi không quan trọng anh ấy có quyền có thế hay không, tôi yêu anh ấy. Tiên sinh biết mà?"
Tống Gia Viễn nhíu mày, hắn hất tay đẩy Tạ Minh Minh ra, xoay ghế đối lưng lại với cô. Hắn phủi phủi vạt áo vest, hành động thể hiện rõ sự chán ghét đối với Tạ Minh Minh, lạnh lẽo nói: "Mong giám đốc Tạ sau này đừng tùy tiện ngồi lên người của tôi"
Tạ Minh Minh bàng hoàng: "Hắn vậy mà không có cảm giác với mình sao? Mình xinh đẹp quyến rũ như vậy"
Chợt cô ả cảm giác sống lưng không rét mà run, cảm giác bức bách y hệt như lúc đối diện với cơn thịnh nộ của Vương Dạ Tước.
Tống Gia Viễn biết cô ta đã sợ, hắn nhếch mép, chế nhạo nói: "Tôi và Vương Dạ Tước có thù, nhưng chúng tôi có một điểm giống nhau. Cô biết đó là gì không?"
"Tôi không thưa tiên sinh" Tạ Minh Minh được hỏi, nhanh chóng trả lời.
Lúc này Tống Gia Viễn xoay người lại. Đối diện với đôi đồng tử xám khói sắc lạnh như dao của hắn, Tạ Minh Minh cứng đờ người.
"Tôi và Vương Dạ Tước đều không thích phụ nữ chủ động, nhất là hạng đàn bà lẳng lơ. Nếu cô muốn Vương Dạ Tước chú ý đến mình, ít nhất đừng dùng những chiêu trò câu dẫn thô thiển thế này"
"Cảm ơn tiên sinh đã nhắc nhở"
Tống Gia Viễn ghim ánh nhìn chết chóc vào Tạ Minh Minh, giọng bắt đầu trầm hơn, gằn từng chữ cảnh cáo: "Tốt nhất đừng giở trò trước mặt tôi, nhắc cho cô nhớ, tôi là người làm chủ, còn cô ngay từ đầu đã chấp nhận là con cờ trong tay tôi thì nên biết thân phận ngoan ngoãn một chút. Ít ra nếu tôi vui vẻ, sẽ không mang bí mật của cô nói cho Vương Dạ Tước"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.