Chương 141: Bắt đầu từ cơ thể (1) (H)
Huy Vũ
04/10/2019
"Làm sao lại lấy khăn lau tóc cho tôi?"
Vương Dạ Tước đặt hai tay lên eo cô, thoải mái nhắm mắt tận hưởng.
Hạ Thiên Du nghe được anh hỏi liền mừng rỡ ra mặt. Cô định sẽ gợi lại những kí ức trước đây của anh bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, đại loại như việc đang làm.
Nghĩ đoạn, cô vui vẻ đáp: "Lần nào cũng vậy, anh tắm khuya đều không lau khô tóc, để âm ỉ thế này không tốt cho sức khỏe của anh đâu, rất dễ bị đau đầu đấy"
Khóe môi mỏng cong lên nụ cười nhàn nhạt, môi bạc mở hờ thốt ra từng từ chậm rãi: "Trước đây đều là em lau tóc cho tôi như vậy?"
Động tác lau qua lau lại với tấm khăn mềm mại giúp anh có chút thư giãn. Anh thu nhỏ vòng tay, kéo cô ôm sát vào người mình.
Hạ Thiên Du tuy bất ngờ nhưng nhanh chóng trả lời: "Vâng", cô gật đầu rồi tiếp, "Anh thường phải tham dự các buổi tiệc, hoặc là giải quyết việc công ty đến tận khuya nên tắm cũng rất trễ. Lúc đó có khi anh còn để cả tóc ướt mà lăn vào ngủ. Sáng ra thấy cái gối ướt cả một vũng nước cơ đấy"
Vương Dạ Tước nhướng mày: "Hoá ra trước đây mình lại có mặt cẩu thả như vậy". Anh bắt lấy cổ tay cô đưa lên cao, "Đừng lau nữa, đầu tôi bị em lau đến rối tung rồi"
Hạ Thiên Du nhón người hướng lên, động tác làm bộ ngực bán khoả dúi gần hơn đến mặt Vương Dạ Tước.
Thản nhiên vò vò đầu tóc rối bù của anh, cô gật gù tâm đắc: "Ừm, khô rồi này"
"Hừm!" Cổ họng Vương Dạ Tước phát ra một âm lạnh, ánh mắt bỗng trở nên u tối khó đoán.
Bất ngờ bị một lực giữ chặt ngang eo, cô mất thăng bằng bám tay vào bả vai anh.
Vương Dạ Tước bóp lấy eo cô, bế xốc cô lên. Anh ngồi dựa lưng vào đầu giường, đặt cô ngồi trên người mình.
"Đây là đêm đầu tiên em mặc váy ngủ như vậy ngủ chung với tôi. Em có biết lúc này trông em quyến rũ như thế nào không?"
Lòng Hạ Thiên Du nơm nớp dự cảm không lành khi bị anh bắt phải giữ yên ở tư thế mờ ám này. Hai đầu gối khuỵu xuống hai bên khoá thân dưới anh ở giữa. Cô quỳ giữa thân anh, hai chân run bật vì mỏi.
Cô nhận thấy có vật gì đó cương cứng nhô lên cọ xát vào đáy quần lót, tim cô bất giác đập thình thịch, mặt nóng bừng bừng, hạ thân ngứa ngáy khó chịu.
Cô thở gấp, đỏ mặt lí nhí: "Váy... váy ngủ làm sao? Đây là dì Tiêu lấy cho em"
"Ồ, dì Tiêu à. Chẳng lẽ lúc mặc vào em không cảm thấy gì có gì khác thường sao?"
Giọng Vương Dạ Tước đột nhiên trở nên khản đặc, bàn tay anh mon men lên cánh vai, chầm chậm kéo dây áo còn lại tuột xuống.
"Em có nghĩ rằng dì Tiêu đang muốn giúp chúng ta bồi dưỡng lại tình cảm không?"
Nhẹ nhàng bóp lấy bầu ngực căng tròn xoa theo vòng xoắn ốc, anh sờ nắn nụ hoa sau lớp vải mỏng manh một cách day dưa có chủ ý.
Hạ Thiên Du rùng mình, hoảng hốt giữ tay anh lại: "Đừng mà. Không phải anh không nhớ em sao, lí do gì làm những việc này chứ?"
Vương Dạ Tước nhếch môi: "Quả thật tôi không nhớ ra em, nhưng không có nghĩa là tôi ghét cơ thể của em"
Tiếp tục chuyển tay đặt lên đùi cô, chậm rãi lướt từng đầu ngón tay mát lạnh xâm nhập vào trong váy áo.
"Hạ Thiên Du, tôi sẽ nghe em một lần"
"Anh nói sao?" Cô không hiểu ý nghĩa anh muốn nói gì, song cũng chẳng còn tâm trí hỏi rõ khi tay anh cứ chu du vuốt ve khắp người cô.
"Tôi sẽ từ từ cùng em tìm lại kí ức trước đây của chúng ta. Nhưng trước tiên, tôi nghĩ nên bắt đầu với cơ thể của em"
“Tước, đừng có vô lí như vậy!”
Mặc kệ lời nỉ non đáng thương của cô, anh kéo bỏ quần nhỏ vướng víu, luồn một ngón tay vào xâm nhập "nơi bí mật" đã bắt đầu tiết ra dịch thủy.
"Nhạy cảm như vậy sao? Hửm?"
Vương Dạ Tước cắn lấy cổ áo ngủ kéo xuống, ngực cô nảy nhẹ lên trước mắt anh, hai đỉnh đồi lồ lộ hiện ra.
Mắt anh chứng kiến nhưng thân dưới là nơi bị kích thích lại càng dương cao mãnh liệt hơn, thoát hẳn ra ngoài áo choàng tắm.
Sau thoáng ngây người, anh thoải mái ngắm nghía cảnh sắc kiều diễm, tâm trạng kích động bỗng chốc lại ùa đến. Anh há miệng ngậm lấy điểm chấm đỏ hồng trên ngực cô, si mê liếm mút nhẹ nhàng, một tay anh mân mê nụ hoa bên kia đã cương cứng.
Cảm giác đê mê từ đầu lưỡi Vương Dạ Tước lan tỏa đánh thức từng tế bào. Máu cô nóng lên dồn hết vào gương mặt đỏ bừng. Cô vặn vẹo toàn thân. Dịch tiết ra càng lúc càng nhiều dính nhầy vào ngón tay anh.
"Hn... anh nghĩ anh đang làm gì vậy?"
Cô bấu tay vào bả vai anh, mắt nhắm nghiền, đôi môi ướt át thở ra từng làn hơi nóng.
"Làm chuyện mà vợ chồng nên làm. Tôi đang thực hiện nghĩa vụ của chúng ta đây" Khác với dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Vương Dạ Tước hưng phấn trả lời một cách không còn gì lưu manh hơn.
Định cho thêm ngón tay vào để thuận đưa cảm xúc của cô "lên đỉnh" nhưng căn bản không thể, mặc dù là có trơn. Vương Dạ Tước chỉ có thể "hoành hành" trong cô bằng một ngón tay.
Vương Dạ Tước đặt hai tay lên eo cô, thoải mái nhắm mắt tận hưởng.
Hạ Thiên Du nghe được anh hỏi liền mừng rỡ ra mặt. Cô định sẽ gợi lại những kí ức trước đây của anh bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, đại loại như việc đang làm.
Nghĩ đoạn, cô vui vẻ đáp: "Lần nào cũng vậy, anh tắm khuya đều không lau khô tóc, để âm ỉ thế này không tốt cho sức khỏe của anh đâu, rất dễ bị đau đầu đấy"
Khóe môi mỏng cong lên nụ cười nhàn nhạt, môi bạc mở hờ thốt ra từng từ chậm rãi: "Trước đây đều là em lau tóc cho tôi như vậy?"
Động tác lau qua lau lại với tấm khăn mềm mại giúp anh có chút thư giãn. Anh thu nhỏ vòng tay, kéo cô ôm sát vào người mình.
Hạ Thiên Du tuy bất ngờ nhưng nhanh chóng trả lời: "Vâng", cô gật đầu rồi tiếp, "Anh thường phải tham dự các buổi tiệc, hoặc là giải quyết việc công ty đến tận khuya nên tắm cũng rất trễ. Lúc đó có khi anh còn để cả tóc ướt mà lăn vào ngủ. Sáng ra thấy cái gối ướt cả một vũng nước cơ đấy"
Vương Dạ Tước nhướng mày: "Hoá ra trước đây mình lại có mặt cẩu thả như vậy". Anh bắt lấy cổ tay cô đưa lên cao, "Đừng lau nữa, đầu tôi bị em lau đến rối tung rồi"
Hạ Thiên Du nhón người hướng lên, động tác làm bộ ngực bán khoả dúi gần hơn đến mặt Vương Dạ Tước.
Thản nhiên vò vò đầu tóc rối bù của anh, cô gật gù tâm đắc: "Ừm, khô rồi này"
"Hừm!" Cổ họng Vương Dạ Tước phát ra một âm lạnh, ánh mắt bỗng trở nên u tối khó đoán.
Bất ngờ bị một lực giữ chặt ngang eo, cô mất thăng bằng bám tay vào bả vai anh.
Vương Dạ Tước bóp lấy eo cô, bế xốc cô lên. Anh ngồi dựa lưng vào đầu giường, đặt cô ngồi trên người mình.
"Đây là đêm đầu tiên em mặc váy ngủ như vậy ngủ chung với tôi. Em có biết lúc này trông em quyến rũ như thế nào không?"
Lòng Hạ Thiên Du nơm nớp dự cảm không lành khi bị anh bắt phải giữ yên ở tư thế mờ ám này. Hai đầu gối khuỵu xuống hai bên khoá thân dưới anh ở giữa. Cô quỳ giữa thân anh, hai chân run bật vì mỏi.
Cô nhận thấy có vật gì đó cương cứng nhô lên cọ xát vào đáy quần lót, tim cô bất giác đập thình thịch, mặt nóng bừng bừng, hạ thân ngứa ngáy khó chịu.
Cô thở gấp, đỏ mặt lí nhí: "Váy... váy ngủ làm sao? Đây là dì Tiêu lấy cho em"
"Ồ, dì Tiêu à. Chẳng lẽ lúc mặc vào em không cảm thấy gì có gì khác thường sao?"
Giọng Vương Dạ Tước đột nhiên trở nên khản đặc, bàn tay anh mon men lên cánh vai, chầm chậm kéo dây áo còn lại tuột xuống.
"Em có nghĩ rằng dì Tiêu đang muốn giúp chúng ta bồi dưỡng lại tình cảm không?"
Nhẹ nhàng bóp lấy bầu ngực căng tròn xoa theo vòng xoắn ốc, anh sờ nắn nụ hoa sau lớp vải mỏng manh một cách day dưa có chủ ý.
Hạ Thiên Du rùng mình, hoảng hốt giữ tay anh lại: "Đừng mà. Không phải anh không nhớ em sao, lí do gì làm những việc này chứ?"
Vương Dạ Tước nhếch môi: "Quả thật tôi không nhớ ra em, nhưng không có nghĩa là tôi ghét cơ thể của em"
Tiếp tục chuyển tay đặt lên đùi cô, chậm rãi lướt từng đầu ngón tay mát lạnh xâm nhập vào trong váy áo.
"Hạ Thiên Du, tôi sẽ nghe em một lần"
"Anh nói sao?" Cô không hiểu ý nghĩa anh muốn nói gì, song cũng chẳng còn tâm trí hỏi rõ khi tay anh cứ chu du vuốt ve khắp người cô.
"Tôi sẽ từ từ cùng em tìm lại kí ức trước đây của chúng ta. Nhưng trước tiên, tôi nghĩ nên bắt đầu với cơ thể của em"
“Tước, đừng có vô lí như vậy!”
Mặc kệ lời nỉ non đáng thương của cô, anh kéo bỏ quần nhỏ vướng víu, luồn một ngón tay vào xâm nhập "nơi bí mật" đã bắt đầu tiết ra dịch thủy.
"Nhạy cảm như vậy sao? Hửm?"
Vương Dạ Tước cắn lấy cổ áo ngủ kéo xuống, ngực cô nảy nhẹ lên trước mắt anh, hai đỉnh đồi lồ lộ hiện ra.
Mắt anh chứng kiến nhưng thân dưới là nơi bị kích thích lại càng dương cao mãnh liệt hơn, thoát hẳn ra ngoài áo choàng tắm.
Sau thoáng ngây người, anh thoải mái ngắm nghía cảnh sắc kiều diễm, tâm trạng kích động bỗng chốc lại ùa đến. Anh há miệng ngậm lấy điểm chấm đỏ hồng trên ngực cô, si mê liếm mút nhẹ nhàng, một tay anh mân mê nụ hoa bên kia đã cương cứng.
Cảm giác đê mê từ đầu lưỡi Vương Dạ Tước lan tỏa đánh thức từng tế bào. Máu cô nóng lên dồn hết vào gương mặt đỏ bừng. Cô vặn vẹo toàn thân. Dịch tiết ra càng lúc càng nhiều dính nhầy vào ngón tay anh.
"Hn... anh nghĩ anh đang làm gì vậy?"
Cô bấu tay vào bả vai anh, mắt nhắm nghiền, đôi môi ướt át thở ra từng làn hơi nóng.
"Làm chuyện mà vợ chồng nên làm. Tôi đang thực hiện nghĩa vụ của chúng ta đây" Khác với dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Vương Dạ Tước hưng phấn trả lời một cách không còn gì lưu manh hơn.
Định cho thêm ngón tay vào để thuận đưa cảm xúc của cô "lên đỉnh" nhưng căn bản không thể, mặc dù là có trơn. Vương Dạ Tước chỉ có thể "hoành hành" trong cô bằng một ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.