Người Tình Mất Trí

Chương 142: Bắt đầu từ cơ thể (2) (H+)

Huy Vũ

04/10/2019

Có vẻ như đã thành công khơi dậy ham muốn trong cô, anh rút ngón tay ra, kề miệng sát vào tai cô cất giọng tà mị: "Không phải em thích như thế này sao?"

"Ưm... hn... đừng..." Cổ họng Hạ Thiên Du không tự chủ bật ra tiếng rên gợi tình.

"Đừng cái gì?"

Mặt cô đỏ lên như gấc, đôi môi đỏ mọng mím lại: "Hôn em đi...". Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động tiến tới hôn.

Khoé miệng Vương Dạ Tước cong lên, không khách sáo đáp trả.

Đôi môi ấm áp chờm lên cánh môi cô, hơi thở vừa quen thuộc vừa tươi mát phả vào đôi khoang miệng ẩm ướt.

Đầu lưỡi mạnh mẽ tách rời hai cánh môi. Vương Dạ Tước trong ngoài nhã nhặn, song động tác liếm mút lại tương đối hung bạo. Lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô giao hoà không rời.

"Ưm... khó chịu quá"

Hạ Thiên Du quỳ lâu sinh mỏi nên ngồi luôn lên người anh, cô dựa vào vòm ngực đã thấm đẫm mồ hôi rực hoả dục.

Bộ phận đàn ông "trỗi lên" động chạm vào nơi nhạy cảm sau lớp vải quần lót, cô run người. Cảm giác như có dòng điện truyền khắp toàn thân, hai chân cô co lại, mông hơi đẩy lên.

"Em gợi tình thật đấy Thiên Du à" Ánh mắt Vương Dạ Tước thẫm lại, anh liếm quanh vành tai mẫn cảm, đoạn đưa tay dày vò cánh hoa nơi bí mật, "Khó chịu chỗ này sao?"

Sự chơi đùa của anh khiến cô giật nảy người vì tê dại, dịch thuỷ tràn ra dính hết vào lòng bàn tay anh.

Anh dùng bàn tay đó bóp lấy ngực cô, day thứ dịch nhơm nhớp dính lên toàn bộ hai quả ngực căng tròn, cúi đầu liếm láp cắn mút.



Dục vọng được dâng lên đến đỉnh điểm, Vương Dạ Tước bắt lấy hai chân cô quấn quanh thắt lưng của anh. Chỉ dùng một tay ôm eo cô, tay còn lại đỡ lấy mông cô. Anh vô sỉ bắt cô đẩy mông tới lui, chỗ đó của cô liên tục cảm nhận được từng lần miết qua miết lại tại đỉnh đầu mềm mềm của vật đàn ông đã nóng rực cương cứng.

Toàn thân cô ngứa ran, dịch mật trào ra mỗi lúc một nhiều. Ham muốn được anh lấp đầy đã loáng thoáng xuất hiện trong đầu.

Hạ Thiên Du thở hổn hển thu lấy dưỡng khí, tay vòng qua cổ anh, ưỡn ngực về phía trước: "Dừng lại... không được"

"Hừ. Miệng bảo không nhưng tại sao em lại đẩy mông ra thế này?" Anh cắn nhẹ vào môi dưới cô, nở nụ cười trêu chọc.

"Em... đang có thai"

"Làm nhẹ một chút là được"

Vương Dạ Tước chẳng buồn để tâm, đuôi mắt anh cong cong, đôi con ngươi hưng phấn sáng rỡ như sao trời. Anh lột bỏ quần nhỏ, hai tay ôm lấy eo cô từ từ ghì xuống.

Chỉ vài giây ngay lúc bắt đầu, cảm giác đau đớn bị xé toạc như lần đầu tiên ùa về xâm nhập toàn bộ tâm trí cô. Cô cắn môi, gồng cứng người khi "vật nam tính" to lớn đang từ từ "tiến vào" trong.

"Em thả lỏng đi, còn chưa vào được một nửa"

Nếu Vương Dạ Tước không phải là cao thủ trong phương diện này thì căn bản không thể vào được "một nửa" cho dù có trơn đi chăng nữa.

Thân dưới đã căng cứng đến mức khó chịu, song cũng không thể thuận lợi tiến vào nếu không có sự đồng ý của cô. Anh quàng tay ôm lấy cô ngay tức thì, cánh tay mạnh mẽ một lần nữa ấn cô vào lòng.

Vương Dạ Tước ôn nhu hôn lên gò má đỏ bừng, giọng trầm khàn dịu dàng: "Tôi sẽ nhẹ nhàng, không làm đau em và con"

Nghe âm giọng êm ái xoa dịu bên tai, cô dần dần thả lỏng cơ thể, phối hợp với anh từ từ hạ mông xuống.

"Yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho tôi"



Vương Dạ Tước nhận được tín hiệu tốt, anh không chần chừ, ngay lúc cô mất cảnh giác, lập tức nhích thân tiến sâu vào trong.

"Ah..." Hạ Thiên Du rít một hơi yêu kiều, tay chân cô rút lại bám dính vào người anh.

"Thiên Du. Chật quá!"

Mặt anh đỏ lên, cơ ngực săn lại, hoả dục đốt cháy tiết ra mồ hôi nhễ nhại chảy trên tấm lưng màu đồng cao rộng.

"Ưm..." Hạ Thiên Du nhăn mặt, rên lên mỗi khi cự vật nóng ấm co giật bên trong cô.

Vương Dạ Tước giữ nguyên tư thế để cô thích ứng, anh nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, tim không ngừng đập thình thịch từng tiếng rõ ràng và dồn dập.

Một nỗi căng thẳng choán lấy cõi lòng cô. Người cô khẽ run, lồng ngực như bị nhét đầy cỏ dại, hơi ngứa ngáy, hơi nôn nao. Những xuyến xao ấy thôi thúc cô hành động theo bản năng, mạnh dạn thè đầu lưỡi mềm nhũn đáp lại nụ hôn của anh.

Dù không thể nhìn thấy, cô vẫn cảm nhận được rõ ràng hơi ấm từ vòng tay anh siết chặt, nụ hôn anh đắm say. Cô ngoan ngoãn thuận theo anh, thả cho môi lưỡi quấn quýt hòa quyện.

Bàn tay Vương Dạ Tước chu du trên tấm lưng trần trắng mịn, anh ôm lấy cô hôn ngấu nghiến, chiếc lưỡi lạnh lẽo linh hoạt điên cuồng quấn lấy đầu lưỡi vụng về của cô, từng hồi liếm mút rồi nhả ra, day dưa chiếm lấy khuôn miệng nhỏ nhắn.

Chỗ đó của cô bắt đầu tiết nhiều dịch nhờn làm trơn, phản ứng kích thích ép chặt cự vật bên trong.

"Ân..."

Hạ Thiên Du xấu hổ gục đầu lên vai anh, bắt đầu chủ động nhấc mông di chuyển "lên xuống".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook