Chương 143: Bắt đầu từ cơ thể (3) (H+)
Huy Vũ
04/10/2019
Cơn khoái cảm cuồn cuộn như dòng thác dội thẳng
vào cơ thể cô, mạnh mẽ đưa tâm trí cô rơi vào hoan lạc, rơi vào sâu thẳm dục vọng rằng cô đang rất khao khát muốn được anh "ở bên trong".
Vương Dạ Tước run người vì cảm giác sung sướng truyền từ thân dưới lên não bộ. Yết hầu hơi rung, tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng của anh. Anh đặt hai tay ở eo, tiếp thêm lực cho cô "ra vào".
Cô bám tay chắc vào bả vai anh, dần dần "lên, xuống" trên thân anh một cách nhịp nhàng.
Đôi con ngươi tràn ngập ý cười hài lòng, anh kìm eo cô lại: "Để tôi!"
Bắt đầu đẩy thân "ra vào" bên trong cô từng đợt nhẹ nhàng. Khoái cảm lúc này lại êm dịu như dòng nước trôi dạt không biến động, khiến cô trầm luân trong tư vị êm ái không lối thoát.
Anh đưa ngón tay miết nhẹ viền môi ướt át đang mím lại, giọng trầm khàn dịu dàng: "Không cần phải kiềm nén. Em là vợ tôi, cứ rên khi cảm thấy thoải mái"
Hạ Thiên Du sững sờ, cô mở mắt ra. Đôi con ngươi tuy mờ nhạt vô hồn nhưng nụ cười vẽ ra trên môi đã thể hiện toàn bộ ý tứ. Cô gật đầu, thả linh hồn lẫn thể xác giao phó toàn bộ cho anh.
Thoạt đầu, động tác của Vương Dạ Tước rất chậm, “vật đàn ông” mềm mềm nọ tiếp tục chà xát bên trong âm huyệt cô mơn trớn. Hạ Thiên Du không kìm nổi, mở miệng bật ra những tiếng rên ám mụi.
"Tước... em mỏi" Hạ Thiên Du trưng ra bộ mặt buồn bực, tay đánh nhẹ hai cái vào ngực anh.
Vương Dạ Tước nén hơi thở nặng nề, giọng anh khản đặc: "Tôi đỡ em nằm xuống”
Vương Dạ Tước từ từ "rút" thân ra, bàn tay to lớn đỡ ở gáy cô, chầm chậm đẩy cơ thể cô nằm rạp xuống giường.
Anh túm lấy chỗ bắp đùi cô, ép hai chân cô dạng ra, đoạn quỳ thẳng người ngắm nghía.
Đầu anh hơi cúi, ánh mắt u tối tràn đầy dục vọng nhìn chăm chăm vào chỗ đó. Toàn thân Hạ Thiên Du run rẩy, chuẩn bị đón nhận cơn đau mỗi khi anh "tiến" vào. Nào ngờ chỉ vài giây sau, một thứ mềm mềm âm ấm khẽ chạm vào nơi bí mật của cô.
Có cảm giác vô cùng kỳ quái, cô lập tức nhỏm người dậy, tay chạm vào đầu anh đang ở rất thấp. Cô bàng hoàng, Vương Dạ Tước đang vùi đầu giữa hai đùi cô, dùng miệng hôn lên chỗ bí ẩn nọ.
Trán anh tì vào bụng dưới của cô, mái tóc bạch kim cọ xát vào hai bên da đùi gây cảm giác buồn nhột. Hạ Thiên Du thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả ra từ miệng anh. Cơn khoái cảm không thể kìm nén lại một lần nữa lan tỏa đến toàn thân từ nơi đang được đầu lưỡi anh khám phá.
Cả vùng bụng dưới cô dường như tê liệt, cô quơ quạng túm lấy tóc anh kéo giật lên: "Đừng làm như vậy, chỗ đó bẩn lắm"
"Người phụ nữ của tôi không bẩn" Gương mặt Vương Dạ Tước đã tách ra khỏi nơi nhạy cảm nhưng vẫn ở cự ly rất gần.
Hạ Thiên Du không ngờ rằng anh lại nói cô là người phụ nữ của anh. Trong đầu cô lúc này xuất hiện vô vàn câu hỏi, rằng anh thật sự thừa nhận cô hay chỉ vì dục vọng bắt ép ý thức phải thốt ra những lời đó. Cả người cô đơ ra vì sững sờ, thoáng lại run rẩy vì anh vẫn còn tiếp tục.
Lớp vải voan mỏng te bao lấy người cô, song cũng không thể ngăn lưng cô toát mồ hôi lạnh. Cô không muốn nghĩ ngợi vớ vẩn, chỉ muốn một lòng trao thân thể cho anh đồng thời thỏa mãn ham muốn trong lòng. Cô vội vàng bấu tay xuống ga giường, hai chân ra sức quặp vào lưng anh.
Sống mũi thẳng của Vương Dạ Tước chạm vào cánh hoa mềm mại. Đang lúc thần người ngắm nhìn, một dòng “dung dịch” trong suốt bất chợt từ nơi ấy phụt ra, mấy giọt đọng lại ở chóp mũi anh. Anh quẹt ngón tay qua mũi, đoạn đưa lên miệng liếm một cái, sắc mặt thoáng chốc đổi hẳn, anh gầm lên một tiếng như thú tính bộc phát rồi tiếp tục ghé mặt vào chỗ đó liếm mút.
Hạ Thiên Du xấu hổ, khép hai chân lại.
"Thiên Du!" Vương Dạ Tước đột nhiên gọi tên cô, giọng nói trầm ấm dễ nghe, "Tôi thích cơ thể của em", anh chắn tay ngăn cô khép lại, dùng lực dạng hai chân cô ra.
Khoái cảm khi nãy còn chưa tan, thân thể Hạ Thiên Du vẫn đang co giật. Bị Vương Dạ Tước hôn vào nơi mẫn cảm, cô cảm giác như có hàng nghìn con kiến bò lên người mình, rất tê dại, rất râm ran.
Cảnh tượng "dung dịch" nọ phún trúng vào mặt anh cứ lặp đi lặp lại trong tưởng tượng của cô khiến cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố độn thổ.
Điều hòa bật mức vừa phải nhưng cô lại cảm thấy lạnh tê người. Linh hồn dường như thoát ra khỏi xác, nhẹ bẫng và mơ màng, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được rất rõ những đụng chạm thân mật của anh, lại khiến cô cảm thấy một nỗi căng thẳng mơ hồ.
Vương Dạ Tước ngẩng đầu quỳ thẳng lên, Hạ Thiên Du thở phào: “Anh dừng lại rồi?”
Vương Dạ Tước không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn cô. Đèn điện toả ánh dịu dàng lên khuôn mặt anh tuấn như tạc tượng của anh, soi rõ đường mày dài, mảnh, đen như vẽ. Đôi mắt anh trong sáng tựa mặt hồ phẳng lặng, sâu thẳm và chuyên chú.
Anh nằm đè lên người cô, đem cô khảm dưới thân không chừa chút không gian cựa quậy. Khuôn mặt anh từ từ tiến sát lại, đôi môi mỏng khẽ hé: “Chúng ta sẽ tiếp tục việc dở dang, nếu em đau cứ hét lên, tôi sẽ nhẹ nhàng”
Vương Dạ Tước run người vì cảm giác sung sướng truyền từ thân dưới lên não bộ. Yết hầu hơi rung, tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng của anh. Anh đặt hai tay ở eo, tiếp thêm lực cho cô "ra vào".
Cô bám tay chắc vào bả vai anh, dần dần "lên, xuống" trên thân anh một cách nhịp nhàng.
Đôi con ngươi tràn ngập ý cười hài lòng, anh kìm eo cô lại: "Để tôi!"
Bắt đầu đẩy thân "ra vào" bên trong cô từng đợt nhẹ nhàng. Khoái cảm lúc này lại êm dịu như dòng nước trôi dạt không biến động, khiến cô trầm luân trong tư vị êm ái không lối thoát.
Anh đưa ngón tay miết nhẹ viền môi ướt át đang mím lại, giọng trầm khàn dịu dàng: "Không cần phải kiềm nén. Em là vợ tôi, cứ rên khi cảm thấy thoải mái"
Hạ Thiên Du sững sờ, cô mở mắt ra. Đôi con ngươi tuy mờ nhạt vô hồn nhưng nụ cười vẽ ra trên môi đã thể hiện toàn bộ ý tứ. Cô gật đầu, thả linh hồn lẫn thể xác giao phó toàn bộ cho anh.
Thoạt đầu, động tác của Vương Dạ Tước rất chậm, “vật đàn ông” mềm mềm nọ tiếp tục chà xát bên trong âm huyệt cô mơn trớn. Hạ Thiên Du không kìm nổi, mở miệng bật ra những tiếng rên ám mụi.
"Tước... em mỏi" Hạ Thiên Du trưng ra bộ mặt buồn bực, tay đánh nhẹ hai cái vào ngực anh.
Vương Dạ Tước nén hơi thở nặng nề, giọng anh khản đặc: "Tôi đỡ em nằm xuống”
Vương Dạ Tước từ từ "rút" thân ra, bàn tay to lớn đỡ ở gáy cô, chầm chậm đẩy cơ thể cô nằm rạp xuống giường.
Anh túm lấy chỗ bắp đùi cô, ép hai chân cô dạng ra, đoạn quỳ thẳng người ngắm nghía.
Đầu anh hơi cúi, ánh mắt u tối tràn đầy dục vọng nhìn chăm chăm vào chỗ đó. Toàn thân Hạ Thiên Du run rẩy, chuẩn bị đón nhận cơn đau mỗi khi anh "tiến" vào. Nào ngờ chỉ vài giây sau, một thứ mềm mềm âm ấm khẽ chạm vào nơi bí mật của cô.
Có cảm giác vô cùng kỳ quái, cô lập tức nhỏm người dậy, tay chạm vào đầu anh đang ở rất thấp. Cô bàng hoàng, Vương Dạ Tước đang vùi đầu giữa hai đùi cô, dùng miệng hôn lên chỗ bí ẩn nọ.
Trán anh tì vào bụng dưới của cô, mái tóc bạch kim cọ xát vào hai bên da đùi gây cảm giác buồn nhột. Hạ Thiên Du thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả ra từ miệng anh. Cơn khoái cảm không thể kìm nén lại một lần nữa lan tỏa đến toàn thân từ nơi đang được đầu lưỡi anh khám phá.
Cả vùng bụng dưới cô dường như tê liệt, cô quơ quạng túm lấy tóc anh kéo giật lên: "Đừng làm như vậy, chỗ đó bẩn lắm"
"Người phụ nữ của tôi không bẩn" Gương mặt Vương Dạ Tước đã tách ra khỏi nơi nhạy cảm nhưng vẫn ở cự ly rất gần.
Hạ Thiên Du không ngờ rằng anh lại nói cô là người phụ nữ của anh. Trong đầu cô lúc này xuất hiện vô vàn câu hỏi, rằng anh thật sự thừa nhận cô hay chỉ vì dục vọng bắt ép ý thức phải thốt ra những lời đó. Cả người cô đơ ra vì sững sờ, thoáng lại run rẩy vì anh vẫn còn tiếp tục.
Lớp vải voan mỏng te bao lấy người cô, song cũng không thể ngăn lưng cô toát mồ hôi lạnh. Cô không muốn nghĩ ngợi vớ vẩn, chỉ muốn một lòng trao thân thể cho anh đồng thời thỏa mãn ham muốn trong lòng. Cô vội vàng bấu tay xuống ga giường, hai chân ra sức quặp vào lưng anh.
Sống mũi thẳng của Vương Dạ Tước chạm vào cánh hoa mềm mại. Đang lúc thần người ngắm nhìn, một dòng “dung dịch” trong suốt bất chợt từ nơi ấy phụt ra, mấy giọt đọng lại ở chóp mũi anh. Anh quẹt ngón tay qua mũi, đoạn đưa lên miệng liếm một cái, sắc mặt thoáng chốc đổi hẳn, anh gầm lên một tiếng như thú tính bộc phát rồi tiếp tục ghé mặt vào chỗ đó liếm mút.
Hạ Thiên Du xấu hổ, khép hai chân lại.
"Thiên Du!" Vương Dạ Tước đột nhiên gọi tên cô, giọng nói trầm ấm dễ nghe, "Tôi thích cơ thể của em", anh chắn tay ngăn cô khép lại, dùng lực dạng hai chân cô ra.
Khoái cảm khi nãy còn chưa tan, thân thể Hạ Thiên Du vẫn đang co giật. Bị Vương Dạ Tước hôn vào nơi mẫn cảm, cô cảm giác như có hàng nghìn con kiến bò lên người mình, rất tê dại, rất râm ran.
Cảnh tượng "dung dịch" nọ phún trúng vào mặt anh cứ lặp đi lặp lại trong tưởng tượng của cô khiến cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố độn thổ.
Điều hòa bật mức vừa phải nhưng cô lại cảm thấy lạnh tê người. Linh hồn dường như thoát ra khỏi xác, nhẹ bẫng và mơ màng, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được rất rõ những đụng chạm thân mật của anh, lại khiến cô cảm thấy một nỗi căng thẳng mơ hồ.
Vương Dạ Tước ngẩng đầu quỳ thẳng lên, Hạ Thiên Du thở phào: “Anh dừng lại rồi?”
Vương Dạ Tước không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn cô. Đèn điện toả ánh dịu dàng lên khuôn mặt anh tuấn như tạc tượng của anh, soi rõ đường mày dài, mảnh, đen như vẽ. Đôi mắt anh trong sáng tựa mặt hồ phẳng lặng, sâu thẳm và chuyên chú.
Anh nằm đè lên người cô, đem cô khảm dưới thân không chừa chút không gian cựa quậy. Khuôn mặt anh từ từ tiến sát lại, đôi môi mỏng khẽ hé: “Chúng ta sẽ tiếp tục việc dở dang, nếu em đau cứ hét lên, tôi sẽ nhẹ nhàng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.