Người Tình Mất Trí

Chương 144: Bắt đầu từ cơ thể (4) (H+)

Huy Vũ

04/10/2019

Hơi thở Vương Dạ Tước mỗi lúc một gấp gáp, vật đó cũng dần dần nóng bỏng trương to. Cặp đùi của anh thỉnh thoảng run nhẹ, cọ quẹt vào khu vườn bí ẩn của cô, dịch mật tràn ra ướt đẫm lúc nào không hay, bụng dưới câng lên rất khó chịu.

Lúc sau, một thứ mềm mềm đẩy tới chạm vào trong cơ thể cô, chậm rãi chà sát vào điểm nhạy cảm khiến một cơn tê dại kỳ dị lan ra từ nơi đó truyền đi khắp cơ thể.

Vương Dạ Tước cởi bỏ áo choàng tắm chỉ bằng hai ba động tác. Một thân hình săn chắc trần như nhộng nóng hổi đã lại nằm đè lên người cô, nặng trịch.

Hạ Thiên Du đưa tay sờ lên mặt anh, loáng tháng cảm nhận được một vài giọt mồ hôi đậu trên gương mặt anh tuấn.

Cô quàng tay ôm lấy cổ anh, kéo đầu anh xuống liếm lên môi anh, e ngại mở miệng: "Liệu có đau không?”

Vật đó của anh mấy lần chạm vào cửa bí ẩn của cô khiến cô cảm nhận rõ ràng cơn đê mê đồng thời bị cảm giác khó chịu xâm lấn. Cô vô thức dịch chuyển hai chân, đúng lúc vật ấy thuận thế đâm mạnh vào.

“Ưm...”

Cả người Hạ Thiên Du giật nảy lên vì tê dại. Cô mở to mắt, gương mặt bốc khói đỏ ửng. Vương Dạ Tước cũng sững sờ trước sự cố này. Anh không nhúc nhích, chỉ đăm đăm nhìn cô.

Hai gương mặt đối diện nhau, anh lên tiếng hỏi han: “Em thấy đau không?”

Thoáng gật đầu rồi lại lắc đầu, cô níu lấy cánh tay chống trụ của anh, tì nhẹ ngón tay lên: “Em không”

Khóe miệng anh cong lên, ánh mắt rực cháy thập phần ôn nhu: "Yên tâm, cứ giao cho tôi, tôi sẽ lo liệu tất cả mọi thứ của em”

Cả người Hạ Thiên Du đờ ra, chỉ còn lại xúc cảm ngứa ngáy, căng cứng ở nơi "liên kết" với anh. Nơi đó hơi nóng, hơi chật, hơi đau.

Và hơi... hưng phấn!



Tâm trí càng lúc càng mờ mịt nhưng cô vẫn ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Tuy không thể nhìn thấy nhưng cô biết rõ, Vương Dạ Tước đang ở phía trên nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, ngọn lửa dục vọng cháy bập bùng nơi đáy mắt anh.

Cô không muốn cự tuyệt, không hề muốn cự tuyệt. Ngay khoảnh khắc này, cô muốn tiếp nhận anh, rất muốn.

Vương Dạ Tước cho hai ngón tay vào miệng cô, đùa bỡn với lưỡi cô. Dư vị ướt át chảy ra thành dòng từ khoé miệng cô, cô nghe anh nói: “Em thật đẹp. Dáng vẻ của em lúc này đẹp hơn bao giờ hết”

“Tôi sẽ cảm nhận cơ thể của em. Hãy để khoái cảm trên gương mặt và những tiếng rên gợi tình này của em chỉ có duy nhất một mình tôi được tận hưởng”

Lời vừa dứt, một thứ vừa cương vừa nóng thọc vào nơi giữa hai đùi cô ma sát, cô lập tức khép hai đùi ép chặt lại.

“Nghe lời, ôm tôi!”

Cô lấy tay bưng mặt, lắc đầu nguầy nguậy. Bàn tay mát lạnh của anh bắt lấy đùi cô từ từ tách ra.

Nhẹ nhàng nằm trên người cô, Vương Dạ Tước kéo tay Hạ Thiên Du ghì xuống giường, đan ngón tay vào tay anh nắm chặt.

Anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn mê đắm.

Vương Dạ Tước dùng tay cầm vật đó của mình đặt trước cửa bí mật, nhích thân từ từ “tiến vào”.

Cảm nhận được mỗi ly mỗi phân “vật nam tính” của anh đang xâm nhập bên trong mình, Hạ Thiên Du ôm chặt lấy người anh, thân dưới không tự chủ siết chặt lấy vật to lớn, mông cũng thuận thế đẩy lên.

Nhận được sự phối hợp của cô, anh nhấn một nhịp tiến sâu vào trong. Dây thanh nơi cổ họng cô rung lên, phát ra ngoài miệng những tiếng rên đứt quãng mà gợi tình, vật đó của anh dường như bị kích thích, phát nhiệt nóng ran, co giật liên tục.



Đến khi không thể tiến sâu hơn, anh thở hắt ra, ôm chặt người cô nhưng không lập tức vận động.

Một cảm giác sung sướng lạ kì bất chợt bao trùm lấy cô, cả thân thể lẫn trái tim đều căng tràn thỏa mãn.

Lúc này, anh thì thầm bên tai cô: "Thiên Du, tôi vào rồi. Bên trong của em... chật quá”

Hạ Thiên Du cảm thấy rất hạnh phúc, những chuyện thương tâm trước đây dường như đã hoàn toàn phai nhạt trong phút chốc.

Bây giờ trong trái tim cô chỉ có anh, bên trong thân thể chỉ có anh, thế giới của cô cũng chỉ có anh. Cũng vào đúng giây phút nghẹn ngào ấy, khóe mắt cô bất giác ngân ngấn nước, chẳng rõ vì lí do gì...

Anh đưa ngón tay lau đi làn nước nhạt nhoà, ánh mắt anh không hẳn dịu dàng, song sâu thẳm và chăm chú.

“Đừng khóc. Nếu tôi không yêu em, nhất định cũng sẽ sủng em cả phần đời còn lại. Đã thừa nhận là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ lo cho em một đời vô ưu”

Trong không gian kín đáo chỉ có anh và cô, tiếng nói trầm ấm dịu dàng phát ra vang rõ từng chữ.

Nhất thời để lộ sự yếu đuối, giọng cô lắng xuống: “Câu nói này xuất phát từ trái tim của anh hay từ dục vọng muốn chiếm hữu em?”

“Trong hoàn cảnh nào cũng vậy, lời tôi nói ra đều đáng để em tin tưởng”

Hạ Thiên Du nhoẻn miệng cười, giọt nước mắt cuối cùng của lần này rơi xuống thái dương một đường trơn láng. Trong sáng long lanh như hạt châu vươn trên cành sương sớm.

Cô áp tay lên má anh, nhỏm đầu hôn lên môi anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn vụng về mút lấy hai cánh môi mỏng của người đàn ông.

“Cứ ‘yêu’ em bất cứ khi nào anh muốn. Cả đời này Hạ Thiên Du nguyện là của một mình anh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook