Chương 145: Bắt đầu từ cơ thể (5) (H+)
Huy Vũ
04/10/2019
Trước đây làm tình, anh thường bắt cô làm rất
nhiều tư thế kì quặc đến xấu hổ. Hôm nay chỉ là nằm thẳng, đơn giản lại
rất dịu dàng êm ái.
Hạ Thiên Du cảm nhận một cách rõ ràng thân dưới nóng bỏng của anh. Anh bắt đầu di chuyển "ra, vào" chậm rãi. Động tác của anh dường như đánh thức thứ gì đó mơ hồ trong cô. Nơi bí ẩn vừa căng cứng, vừa ướt át khó chịu.
Cô cảm nhận được mười mươi vật nam tính to lớn cương cứng của anh co giật liên hồi bên trong mình, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, từng nhịp thúc vào rút ra khiến cô chìm đắm trong khoái cảm tràn trề.
Trong đầu cô gợi nhớ đến cảm giác sung sướng khi còn ngồi trên người anh "lên, xuống", lòng cô lại bùng cháy ngọn lửa dục vọng. Cô dang rộng hai chân ra, hảo hảo đón nhận vật ấy của anh thúc vào dễ dàng hơn.
Toàn thân Vương Dạ Tước run rẩy, anh ôm lấy cô, nhịp điệu "ra vào" cứ thế được tăng lên nhanh hơn.
Trong căn phòng u tối lờ mờ ánh đèn ám mụi, tiếng va chạm xác thịt vang lên mỗi khi hai thân dưới dính chặt vào nhau. Những giọt nước li ti bắn ra tung toé theo mỗi lần anh ấn thân "ra, vào" trong cô không ngừng nghỉ.
Khung cảnh hắt lên qua ánh đèn ngủ mờ ảo lại quá đỗi ám mụi. Vương Dạ Tước vẫn duy trì nhịp điệu “ra, vào” đều đều và nhẹ nhàng.
Đoạn anh dừng lại, trầm mặc nhìn cô, đầu hơi cúi xuống, kề đến sát mặt cô. Đầu mũi anh chạm vào mũi cô, môi kề môi, luỡi quấn lưỡi hôn nhau tha thiết. Hơi thở ấm nóng của anh vất váng trên mặt cô. Giọng nói của anh nói bên tai nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn:
"Tôi có thể làm mạnh hơn một chút không?"
Hạ Thiên Du ngẩn mặt, cũnh chẳng biết lí do gì khiến nước mắt kéo theo nhau tuôn ra.
Trước đây Vương Dạ Tước luôn cho rằng, chỉ có loại đàn ông vô dụng mới để cho người phụ nữ của mình phải buồn rầu rơi lệ. Vì vậy mỗi lần thấy cô khóc, anh đều rất nôn nóng, sau đó không nhịn được kiềm chế, ôm cô vào lòng, hôn cô, dùng trăm phương nghìn cách dỗ dành cô.
Vương Dạ Tước ngỡ ngàng nhìn cô gái e lệ trước mặt, đôi con ngươi sâu thẳm và đen tối. Anh ôm lấy cô, thân dưới vẫn không ngừng hoạt động.
Cô vùi mặt vào ngực anh, anh cũng im lặng, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Một lúc sau thấy cô đã nguôi ngoai, anh mới lên tiếng.
"Muốn làm mạnh một chút, em khó chịu đến vậy sao". Anh cười thì thầm bên tai cô, "Khóc như một con mèo"
Hạ Thiên Du có vẻ đã phát cáu, cô túm lấy tóc anh giật ngược lên, uất ức nói: "Anh đã nói sẽ không làm mạnh, em lo cho con của em mà”
Anh thở dài ôm trán cười khổ, vuốt sạch những giọt nước mắt đọng ở khoé mắt: "Con của em cũng là con của tôi. Tôi biết thế nào là điểm dừng", rồi anh lại chờm cánh môi lên môi cô, hé miệng thổi lời dụ hoặc, "Mạnh hơn một chút, tôi không thể cứ như vậy"
Hạ Thiên Du phát hiện kể từ khi bị mất trí nhớ đến lúc về Thảo Trạch viên, sự dịu dàng của anh đối với cô đã không còn nhất mực như trước kia, nhưng tiềm thức rõ ràng vẫn có ảnh hưởng. Giống như vừa rồi, anh đã dỗ dành cô.
Cô nghe giọng anh khản đặc như nhẫn nhịn đến cực hạn, cũng xiêu lòng thuận ý.
Cô gật gật đầu, anh mỉm cười hưng phấn. Ngay lập tức ấn thân ra vào liên tục bên trong cô, có mạnh hơn, có sâu hơn, và có cả nhanh hơn.
Sau một hồi chìm đắm trong khoái lạc trầm luân, Vương Dạ Tước nhấn một nhịp phóng thích toàn bộ tinh hoa của mình vào trong cô. Một dòng dung dịch âm ấm chảy từ chỗ hai người “liên kết" ra ngoài, nhớp nháp, hòa quyện, đã không thể phân biệt là của anh hay là của cô nữa.
Mi mắt cô nặng trĩu, vô thức nhắm lại thiếp đi.
Tờ mờ 4 giờ sáng.
Thoáng cảm thấy lạnh người, cô mò mẫm tìm kiếm tấm chăn thì nhận thấy váy ngủ trên người mình từ lúc nào đã bị cởi sạch.
Hạ Thiên Du đã tỉnh táo được một chút nhưng đầu óc vẫn còn chếnh choáng, Lúc này, anh và cô, hai thân trần truồng kề sát vào nhau.
"Đã nghỉ ngơi xong chưa?" Vương Dạ Tước nhìn cô, hai con ngươi đen thẫm, sâu hun hút.
"Nằm sắp xuống" Anh ôm người cô ngồi dậy, đoạn xoay cô nằm sấp xuống.
Cô ngớ ra hỏi: "Sao cơ?"
Vương Dạ Tước chồm lên người cô từ phía sau, giữ chặt eo cô, giọng trầm khàn hào hứng: "Thiên Du, có vẻ tôi thích nhất tư thế này", rồi anh chườm một cái gối bông ở bụng dưới cô, ghé vào tai thì thầm, "Mềm thế này, con sẽ không bị đau"
"Không được, em không làm đâu, nhất quyết không" Cô thu người lại, một tay vớ đại trúng tấm chăn che đi bộ phận nhạy cảm, một tay ra sức đẩy anh ra.
Bất thành, anh nhếch mép cười, mạnh mẽ túm lấy hai tay cô khóa chặt trên đỉnh đầu, lại tiếp tục "ngựa quen đường cũ"...
Hạ Thiên Du vừa tỉnh táo, thân thể lại nhạy cảm hơn bao giờ hết. Vương Dạ Tước chỉ hơi nhích thân động chạm, cô đã cong người run rẩy. Cô vừa thở hổn hển vừa nói: "Ưm... anh dừng lại đi. Trời còn chưa sáng, anh là cầm thú”
Nhưng anh không buồn để tâm, Ánh mắt anh cứ soi thằng vào người cô, động tác chậm rãi, kiên định. Cuối cùng khó thắng, cô chỉ đành đan bàn tay mười ngón vào tay anh, lắc lư thân mình hoà theo tiết tấu của anh.
Hạ Thiên Du cảm nhận một cách rõ ràng thân dưới nóng bỏng của anh. Anh bắt đầu di chuyển "ra, vào" chậm rãi. Động tác của anh dường như đánh thức thứ gì đó mơ hồ trong cô. Nơi bí ẩn vừa căng cứng, vừa ướt át khó chịu.
Cô cảm nhận được mười mươi vật nam tính to lớn cương cứng của anh co giật liên hồi bên trong mình, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, từng nhịp thúc vào rút ra khiến cô chìm đắm trong khoái cảm tràn trề.
Trong đầu cô gợi nhớ đến cảm giác sung sướng khi còn ngồi trên người anh "lên, xuống", lòng cô lại bùng cháy ngọn lửa dục vọng. Cô dang rộng hai chân ra, hảo hảo đón nhận vật ấy của anh thúc vào dễ dàng hơn.
Toàn thân Vương Dạ Tước run rẩy, anh ôm lấy cô, nhịp điệu "ra vào" cứ thế được tăng lên nhanh hơn.
Trong căn phòng u tối lờ mờ ánh đèn ám mụi, tiếng va chạm xác thịt vang lên mỗi khi hai thân dưới dính chặt vào nhau. Những giọt nước li ti bắn ra tung toé theo mỗi lần anh ấn thân "ra, vào" trong cô không ngừng nghỉ.
Khung cảnh hắt lên qua ánh đèn ngủ mờ ảo lại quá đỗi ám mụi. Vương Dạ Tước vẫn duy trì nhịp điệu “ra, vào” đều đều và nhẹ nhàng.
Đoạn anh dừng lại, trầm mặc nhìn cô, đầu hơi cúi xuống, kề đến sát mặt cô. Đầu mũi anh chạm vào mũi cô, môi kề môi, luỡi quấn lưỡi hôn nhau tha thiết. Hơi thở ấm nóng của anh vất váng trên mặt cô. Giọng nói của anh nói bên tai nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn:
"Tôi có thể làm mạnh hơn một chút không?"
Hạ Thiên Du ngẩn mặt, cũnh chẳng biết lí do gì khiến nước mắt kéo theo nhau tuôn ra.
Trước đây Vương Dạ Tước luôn cho rằng, chỉ có loại đàn ông vô dụng mới để cho người phụ nữ của mình phải buồn rầu rơi lệ. Vì vậy mỗi lần thấy cô khóc, anh đều rất nôn nóng, sau đó không nhịn được kiềm chế, ôm cô vào lòng, hôn cô, dùng trăm phương nghìn cách dỗ dành cô.
Vương Dạ Tước ngỡ ngàng nhìn cô gái e lệ trước mặt, đôi con ngươi sâu thẳm và đen tối. Anh ôm lấy cô, thân dưới vẫn không ngừng hoạt động.
Cô vùi mặt vào ngực anh, anh cũng im lặng, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Một lúc sau thấy cô đã nguôi ngoai, anh mới lên tiếng.
"Muốn làm mạnh một chút, em khó chịu đến vậy sao". Anh cười thì thầm bên tai cô, "Khóc như một con mèo"
Hạ Thiên Du có vẻ đã phát cáu, cô túm lấy tóc anh giật ngược lên, uất ức nói: "Anh đã nói sẽ không làm mạnh, em lo cho con của em mà”
Anh thở dài ôm trán cười khổ, vuốt sạch những giọt nước mắt đọng ở khoé mắt: "Con của em cũng là con của tôi. Tôi biết thế nào là điểm dừng", rồi anh lại chờm cánh môi lên môi cô, hé miệng thổi lời dụ hoặc, "Mạnh hơn một chút, tôi không thể cứ như vậy"
Hạ Thiên Du phát hiện kể từ khi bị mất trí nhớ đến lúc về Thảo Trạch viên, sự dịu dàng của anh đối với cô đã không còn nhất mực như trước kia, nhưng tiềm thức rõ ràng vẫn có ảnh hưởng. Giống như vừa rồi, anh đã dỗ dành cô.
Cô nghe giọng anh khản đặc như nhẫn nhịn đến cực hạn, cũng xiêu lòng thuận ý.
Cô gật gật đầu, anh mỉm cười hưng phấn. Ngay lập tức ấn thân ra vào liên tục bên trong cô, có mạnh hơn, có sâu hơn, và có cả nhanh hơn.
Sau một hồi chìm đắm trong khoái lạc trầm luân, Vương Dạ Tước nhấn một nhịp phóng thích toàn bộ tinh hoa của mình vào trong cô. Một dòng dung dịch âm ấm chảy từ chỗ hai người “liên kết" ra ngoài, nhớp nháp, hòa quyện, đã không thể phân biệt là của anh hay là của cô nữa.
Mi mắt cô nặng trĩu, vô thức nhắm lại thiếp đi.
Tờ mờ 4 giờ sáng.
Thoáng cảm thấy lạnh người, cô mò mẫm tìm kiếm tấm chăn thì nhận thấy váy ngủ trên người mình từ lúc nào đã bị cởi sạch.
Hạ Thiên Du đã tỉnh táo được một chút nhưng đầu óc vẫn còn chếnh choáng, Lúc này, anh và cô, hai thân trần truồng kề sát vào nhau.
"Đã nghỉ ngơi xong chưa?" Vương Dạ Tước nhìn cô, hai con ngươi đen thẫm, sâu hun hút.
"Nằm sắp xuống" Anh ôm người cô ngồi dậy, đoạn xoay cô nằm sấp xuống.
Cô ngớ ra hỏi: "Sao cơ?"
Vương Dạ Tước chồm lên người cô từ phía sau, giữ chặt eo cô, giọng trầm khàn hào hứng: "Thiên Du, có vẻ tôi thích nhất tư thế này", rồi anh chườm một cái gối bông ở bụng dưới cô, ghé vào tai thì thầm, "Mềm thế này, con sẽ không bị đau"
"Không được, em không làm đâu, nhất quyết không" Cô thu người lại, một tay vớ đại trúng tấm chăn che đi bộ phận nhạy cảm, một tay ra sức đẩy anh ra.
Bất thành, anh nhếch mép cười, mạnh mẽ túm lấy hai tay cô khóa chặt trên đỉnh đầu, lại tiếp tục "ngựa quen đường cũ"...
Hạ Thiên Du vừa tỉnh táo, thân thể lại nhạy cảm hơn bao giờ hết. Vương Dạ Tước chỉ hơi nhích thân động chạm, cô đã cong người run rẩy. Cô vừa thở hổn hển vừa nói: "Ưm... anh dừng lại đi. Trời còn chưa sáng, anh là cầm thú”
Nhưng anh không buồn để tâm, Ánh mắt anh cứ soi thằng vào người cô, động tác chậm rãi, kiên định. Cuối cùng khó thắng, cô chỉ đành đan bàn tay mười ngón vào tay anh, lắc lư thân mình hoà theo tiết tấu của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.