Chương 13: Bộ dáng thật sự của tổng tài
Huy Vũ
20/08/2019
Tập đoàn Thiên Tước
"Tước thiếu, cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay thế nào rồi ?" Thân cận bên cạnh anh kiêm chức trợ lí vệ sĩ Mã Tuấn An lấy đến một cốc nước đặt lên bàn làm việc mời anh.
Dạ Tước ngồi vắt chân trên chiếc ghế tổng tài, xoay lưng lại với Tuấn An. Cà vạt được nới lỏng, tay áo xoắn đến khuỷu, hai bàn tay đan vào nhau.
Nghe Tuấn An hỏi như vậy, giọng anh trầm xuống : "JR cương quyết rút lại vốn đầu tư, họ không muốn hợp tác với Thiên Tước nữa"
"Vậy chẳng phải là huỷ hợp đồng buộc phải bồi thường sao ?"
Giọng anh mấy phần nghiêm trọng : "Đúng vậy nhưng bồi thường cho chúng ta chỉ một số tiền ngược lại khi rút đầu tư khỏi Thiên Tước, chúng ta sẽ bị mất đi một phần lợi nhuận từ việc đầu tư đó. Những hệ thống khác khó mà hoạt động như bình thường, vốn đầu tư của các cổ đông khác lại có thể bị lung lay"
"Khi rút đầu tư sẽ không có đủ vốn để triển khai các hạng mục sắp tới, cậu đang lo điều này đúng không ?"
"Đúng vậy, anh đi điều tra cho tôi xem bên phía JR đã tìm được mồi nào ngon như vậy mà khiến họ quyết định rút chân khỏi Thiên Tước"
"Vâng, Tước thiếu tôi đi ngay"
Ánh mắt sắc lạnh tia thẳng vào khung cửa kính trong suốt đang phản chiếu hình ảnh của chính mình - một CEO trẻ tuổi : "Tôi đã không có được vốn đầu tư từ các người thì trực tiếp lấy luôn công ty của các người vậy. JR a JR, đối phó với Vương Dạ Tước này các người đợi 10 năm nữa đi, chưa đủ trình để lợi dụng tôi làm bàn đạp cho các người đâu"
Brừm...brừm.... - Tiếng điện thoại rung. Anh cho tay vào túi quần lấy ra, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt đẹp như điêu khắc khi nghe được âm thanh từ đầu dây truyền tới.
"Thiếu gia, Anna tiểu thư hiện đang đứng trước cổng chờ cậu. Cô ấy cứ đòi nói muốn vào nhà nhưng tôi không thể cho phép, mong cậu đừng giận" Bác quản gia gấp gáp kể lại.
"Ngôi nhà đó ngoại trừ mẹ, tôi và cô gái lúc sáng thì bất cứ ai cũng không được phép bước vào khi chưa có sự cho phép của tôi. Bác Hy à bác còn nhớ lời tôi sao tôi có thể giận bác được. Cứ mặc kệ cô ấy gào thét ở đấy, bác cứ làm công việc của mình. Tôi sẽ về ngay"
"Vâng thưa thiếu gia"
Dạ Tước lấy chiếc vest đang mắc trên giá treo vắt lên vai, tay cho vào túi quần, bộ dáng cao ngạo bước đi. Anh rời khỏi phòng làm việc nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe.
"Cuối cùng cũng chịu về rồi sao ?"
Dạ Tước lao thẳng chiếc Lamborghini về Thảo Trạch viên. Chạy đến trước cổng, anh đạp ga hướng thẳng đến cô gái đang có vẻ mặt cau có đi qua đi lại trước cổng.
Nghe tiếng xe, cô gái ngước mặt nhìn. Khẽ cười, cô ung dung bước đến chắn trước mũi xe. Anh nhếch mép, phanh thắng lại : "Cô ấy vẫn như vậy..."
Anh xuống xe, thản nhiên đi đến đối diện với cô gái. Ánh mắt hờ hững cùng giọng điệu lạnh nhạt thốt lên : "Về rồi sao ?"
"Tuệ Nhi ?"
Giai Tuệ vòng tay ôm anh, nỉ non : "Xin lỗi Dạ...em về với anh rồi đây, về làm cô dâu của anh như ước hẹn của chúng ta. Em sẽ không đi đâu nữa, không vì sự nghiệp mà bỏ đi để anh một mình nữa. Đừng giận được không"
Hai tay vẫn cho vào túi quần, bằng giọng lạnh lùng anh nói bên tai Giai Tuệ : "Trở về làm cô dâu của anh ?"
"Vâng"
"Tuệ Nhi..."
"Vâng ?" Tì mặt vào ngực anh, cô nhắm mắt tận hưởng niềm vui gặp lại hôn phu của mình.
"Biết anh ghét nhất là gì không ?"
"....."
"Là người thân của anh tự ý rời bỏ anh không nói một lời. Càng chán ghét hơn là người đó đột ngột quay về xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tuệ Nhi à...." Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc Giai Tuệ nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt như vậy.
Giai Tuệ mở to mắt, giọng nói tuy không biểu lộ gì nhưng truyền đến bên tai lại làm cho người khác rùng mình, nỗi sợ đột nhiên ùa đến, cơ thể run nhẹ, cô ý thức buông anh ra. Giai Tuệ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nó như kìm hãm cô trong hố sâu đáng sợ do chính anh tạo ra.
"Anh có bạn gái rồi"
Giai Tuệ ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn, hai khuôn mặt đối diện nhau "Nếu như nửa năm trước không bỏ đi liệu Dạ có nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn người xa lạ này không"
"Dạ...anh giận em nên đùa như vậy phải không ?" Giọng Giai Tuệ run run.
Anh kiên định : "Anh không đùa với em. Cô ấy đã bước vào ngôi nhà này em còn nghĩ rằng anh sẽ đùa với em sao ?"
"Dạ Tước hết lần này đến lần khác từ chối không để mình vào Thảo Trạch viên. Vậy mà lại để nữ nhân khác.....Rốt cuộc mình đã sai cái gì ? Từ trước đến giờ vẫn không hoàn toàn tin tưởng mình. Nửa năm, chỉ nửa năm ai lại có thể khiến anh ấy động tâm đến vậy"
Cô chợt nhớ đến ngày hôm đó, hôm mà cô thấy tin nhắn từ điện thoại Dạ Tước, người tên Thiên Du được lưu trong danh bạ là chủ nhân tin nhắn đó, cô cắn môi : "Quả nhiên linh cảm của mình không sai, tệ thật, nếu lúc đó đừng quá tự tin luôn nghĩ anh ấy sẽ chỉ yêu mỗi mình mà đi hỏi anh ấy thì có lẽ bây giờ Dạ cũng không bị hồ ly tinh cướp đi"
"Dạ ! Anh còn yêu em không ?" Mắt rưng lệ, cô hỏi anh bằng giọng nghẹn nghẹn.
"Em nghĩ sao ?"
Nghe anh trả lời như vậy cô bàng hoàng nắm lấy tay anh kích động : "Anh chia tay bạn gái đi. Em mới là hôn thê thật sự của anh mà. Anh chỉ là vui chơi qua đường thôi phải không ?"
"Không thể. Với cả em dựa vào đâu cho rằng anh chỉ nhất thời vui chơi" Anh lạnh lùng trả lời.
"Tại sao ?"
"Em về đi, anh sẽ nói với chú Phong về việc giải trừ hôn ước giữa chúng ta"
Nói xong anh toan buông tay thì bị cô ôm chặt, nức nở : "Không ! Dạ...anh không thể làm vậy. Em vì ba ép buộc nên mới qua Mỹ. Em không có ý bỏ anh một mình"
"Chú Phong thương em như vậy, sao có thể ép buộc cô con gái ông yêu quý rời khỏi người cô ấy yêu ? Anh nhớ trước đây em không phải là người nói dối"
Thanh âm khó chịu càng khiến cô thêm sợ hãi.
"Dạ ... Dạ anh đừng bỏ trừ hôn ước, đừng bỏ em......" Giai Tuệ ngất đi vì hỗn loạn.
Anh thở dài, nhẹ nhàng bế Giai Tuệ đưa vào xe, cẩn thận cài dây an toàn cho cô.
Anh đi đến cổng hỏi bác Hy quản gia đang đứng cạnh chậu kiểng tỉa lá : "Cô ấy đã về chưa ?"
"Hạ tiểu thư đã về từ sáng rồi thiếu gia"
"Chuyện hôm nay đừng nói cho cô ấy biết" Mặt Dạ Tước hiện lên vài nét phiền não.
"Tôi hiểu rồi"
"Thảo Trạch viên giao lại cho bác, mọi người cứ ăn cùng nhau không cần nấu phần cho tôi"
"Vâng"
Anh gật đầu, lên xe rời đi, hướng đến Lý gia.
"Tước thiếu, cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay thế nào rồi ?" Thân cận bên cạnh anh kiêm chức trợ lí vệ sĩ Mã Tuấn An lấy đến một cốc nước đặt lên bàn làm việc mời anh.
Dạ Tước ngồi vắt chân trên chiếc ghế tổng tài, xoay lưng lại với Tuấn An. Cà vạt được nới lỏng, tay áo xoắn đến khuỷu, hai bàn tay đan vào nhau.
Nghe Tuấn An hỏi như vậy, giọng anh trầm xuống : "JR cương quyết rút lại vốn đầu tư, họ không muốn hợp tác với Thiên Tước nữa"
"Vậy chẳng phải là huỷ hợp đồng buộc phải bồi thường sao ?"
Giọng anh mấy phần nghiêm trọng : "Đúng vậy nhưng bồi thường cho chúng ta chỉ một số tiền ngược lại khi rút đầu tư khỏi Thiên Tước, chúng ta sẽ bị mất đi một phần lợi nhuận từ việc đầu tư đó. Những hệ thống khác khó mà hoạt động như bình thường, vốn đầu tư của các cổ đông khác lại có thể bị lung lay"
"Khi rút đầu tư sẽ không có đủ vốn để triển khai các hạng mục sắp tới, cậu đang lo điều này đúng không ?"
"Đúng vậy, anh đi điều tra cho tôi xem bên phía JR đã tìm được mồi nào ngon như vậy mà khiến họ quyết định rút chân khỏi Thiên Tước"
"Vâng, Tước thiếu tôi đi ngay"
Ánh mắt sắc lạnh tia thẳng vào khung cửa kính trong suốt đang phản chiếu hình ảnh của chính mình - một CEO trẻ tuổi : "Tôi đã không có được vốn đầu tư từ các người thì trực tiếp lấy luôn công ty của các người vậy. JR a JR, đối phó với Vương Dạ Tước này các người đợi 10 năm nữa đi, chưa đủ trình để lợi dụng tôi làm bàn đạp cho các người đâu"
Brừm...brừm.... - Tiếng điện thoại rung. Anh cho tay vào túi quần lấy ra, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt đẹp như điêu khắc khi nghe được âm thanh từ đầu dây truyền tới.
"Thiếu gia, Anna tiểu thư hiện đang đứng trước cổng chờ cậu. Cô ấy cứ đòi nói muốn vào nhà nhưng tôi không thể cho phép, mong cậu đừng giận" Bác quản gia gấp gáp kể lại.
"Ngôi nhà đó ngoại trừ mẹ, tôi và cô gái lúc sáng thì bất cứ ai cũng không được phép bước vào khi chưa có sự cho phép của tôi. Bác Hy à bác còn nhớ lời tôi sao tôi có thể giận bác được. Cứ mặc kệ cô ấy gào thét ở đấy, bác cứ làm công việc của mình. Tôi sẽ về ngay"
"Vâng thưa thiếu gia"
Dạ Tước lấy chiếc vest đang mắc trên giá treo vắt lên vai, tay cho vào túi quần, bộ dáng cao ngạo bước đi. Anh rời khỏi phòng làm việc nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe.
"Cuối cùng cũng chịu về rồi sao ?"
Dạ Tước lao thẳng chiếc Lamborghini về Thảo Trạch viên. Chạy đến trước cổng, anh đạp ga hướng thẳng đến cô gái đang có vẻ mặt cau có đi qua đi lại trước cổng.
Nghe tiếng xe, cô gái ngước mặt nhìn. Khẽ cười, cô ung dung bước đến chắn trước mũi xe. Anh nhếch mép, phanh thắng lại : "Cô ấy vẫn như vậy..."
Anh xuống xe, thản nhiên đi đến đối diện với cô gái. Ánh mắt hờ hững cùng giọng điệu lạnh nhạt thốt lên : "Về rồi sao ?"
"Tuệ Nhi ?"
Giai Tuệ vòng tay ôm anh, nỉ non : "Xin lỗi Dạ...em về với anh rồi đây, về làm cô dâu của anh như ước hẹn của chúng ta. Em sẽ không đi đâu nữa, không vì sự nghiệp mà bỏ đi để anh một mình nữa. Đừng giận được không"
Hai tay vẫn cho vào túi quần, bằng giọng lạnh lùng anh nói bên tai Giai Tuệ : "Trở về làm cô dâu của anh ?"
"Vâng"
"Tuệ Nhi..."
"Vâng ?" Tì mặt vào ngực anh, cô nhắm mắt tận hưởng niềm vui gặp lại hôn phu của mình.
"Biết anh ghét nhất là gì không ?"
"....."
"Là người thân của anh tự ý rời bỏ anh không nói một lời. Càng chán ghét hơn là người đó đột ngột quay về xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tuệ Nhi à...." Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc Giai Tuệ nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt như vậy.
Giai Tuệ mở to mắt, giọng nói tuy không biểu lộ gì nhưng truyền đến bên tai lại làm cho người khác rùng mình, nỗi sợ đột nhiên ùa đến, cơ thể run nhẹ, cô ý thức buông anh ra. Giai Tuệ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nó như kìm hãm cô trong hố sâu đáng sợ do chính anh tạo ra.
"Anh có bạn gái rồi"
Giai Tuệ ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn, hai khuôn mặt đối diện nhau "Nếu như nửa năm trước không bỏ đi liệu Dạ có nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn người xa lạ này không"
"Dạ...anh giận em nên đùa như vậy phải không ?" Giọng Giai Tuệ run run.
Anh kiên định : "Anh không đùa với em. Cô ấy đã bước vào ngôi nhà này em còn nghĩ rằng anh sẽ đùa với em sao ?"
"Dạ Tước hết lần này đến lần khác từ chối không để mình vào Thảo Trạch viên. Vậy mà lại để nữ nhân khác.....Rốt cuộc mình đã sai cái gì ? Từ trước đến giờ vẫn không hoàn toàn tin tưởng mình. Nửa năm, chỉ nửa năm ai lại có thể khiến anh ấy động tâm đến vậy"
Cô chợt nhớ đến ngày hôm đó, hôm mà cô thấy tin nhắn từ điện thoại Dạ Tước, người tên Thiên Du được lưu trong danh bạ là chủ nhân tin nhắn đó, cô cắn môi : "Quả nhiên linh cảm của mình không sai, tệ thật, nếu lúc đó đừng quá tự tin luôn nghĩ anh ấy sẽ chỉ yêu mỗi mình mà đi hỏi anh ấy thì có lẽ bây giờ Dạ cũng không bị hồ ly tinh cướp đi"
"Dạ ! Anh còn yêu em không ?" Mắt rưng lệ, cô hỏi anh bằng giọng nghẹn nghẹn.
"Em nghĩ sao ?"
Nghe anh trả lời như vậy cô bàng hoàng nắm lấy tay anh kích động : "Anh chia tay bạn gái đi. Em mới là hôn thê thật sự của anh mà. Anh chỉ là vui chơi qua đường thôi phải không ?"
"Không thể. Với cả em dựa vào đâu cho rằng anh chỉ nhất thời vui chơi" Anh lạnh lùng trả lời.
"Tại sao ?"
"Em về đi, anh sẽ nói với chú Phong về việc giải trừ hôn ước giữa chúng ta"
Nói xong anh toan buông tay thì bị cô ôm chặt, nức nở : "Không ! Dạ...anh không thể làm vậy. Em vì ba ép buộc nên mới qua Mỹ. Em không có ý bỏ anh một mình"
"Chú Phong thương em như vậy, sao có thể ép buộc cô con gái ông yêu quý rời khỏi người cô ấy yêu ? Anh nhớ trước đây em không phải là người nói dối"
Thanh âm khó chịu càng khiến cô thêm sợ hãi.
"Dạ ... Dạ anh đừng bỏ trừ hôn ước, đừng bỏ em......" Giai Tuệ ngất đi vì hỗn loạn.
Anh thở dài, nhẹ nhàng bế Giai Tuệ đưa vào xe, cẩn thận cài dây an toàn cho cô.
Anh đi đến cổng hỏi bác Hy quản gia đang đứng cạnh chậu kiểng tỉa lá : "Cô ấy đã về chưa ?"
"Hạ tiểu thư đã về từ sáng rồi thiếu gia"
"Chuyện hôm nay đừng nói cho cô ấy biết" Mặt Dạ Tước hiện lên vài nét phiền não.
"Tôi hiểu rồi"
"Thảo Trạch viên giao lại cho bác, mọi người cứ ăn cùng nhau không cần nấu phần cho tôi"
"Vâng"
Anh gật đầu, lên xe rời đi, hướng đến Lý gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.