Người Tình Mất Trí

Chương 148: Bữa sáng bình yên

Huy Vũ

04/10/2019

Hạ Thiên Du vừa nghe đã biết anh trêu ghẹo cô, không nhịn được đáp lại: "Vương Dạ Tước sẽ không bao giờ cho người khác có cơ hội chiếm tiện nghi của em, cho dù có mất trí nhớ thì tính chiếm hữu của anh vẫn rất cao. Em không ngốc thế đâu, trên tay anh là một bộ váy kín cổ! Trước đây anh cứ chọn những bộ như thế này cho em"

Một tia ngạc nhiên lóe lên trong đáy mắt, anh nhún vai mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh dương lấp loáng giữa không gian tươi đẹp lộng gió.

Giọng anh trầm mà nhẹ, nghe cứ ngỡ như tiếng gió thoảng bên tai: "Trước đây đã bảo vệ em như vậy, hiện tại sẽ càng bảo vệ hơn"

Dứt lời, anh đưa thêm cho cô quần lót và áo ngực. Cô nhận lấy, tay sờ nắn vào ngay miếng mút tròn tròn mà đàn hồi, gương mặt bỗng chốc đỏ lựng cả lên.

"Em thay đồ đi. Tôi đợi"

"Anh có thể quay mặt sang chỗ khác khi em thay không?"

"Thay trước mặt tôi!"

Hạ Thiên Du ngậm ngùi đứng tại chỗ mặc lần lượt từ đồ nhỏ đến đồ lớn. Động tác của cô chầm chậm gượng gạo. Cử chỉ mềm mại phô rõ đường cong thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp vải. Không ngờ thân dưới Vương Dạ Tước vì vậy mà lại có phản ứng. Anh thất thần nhìn cô, đoạn lấy tay che miệng, gương mặt trắng trẻo đỏ lên một nét.

Trong khi cô thay đồ, Vương Dạ Tước cũng đã vận trang phục chỉnh tề. Lần này là quần tây đen, áo sơ mi trắng và vest khoác ngoài cũng màu đen. Đơn giản, phóng khoáng, thanh lịch.

Vương Dạ Tước trông thấy cô cứ loay hoay mãi với bộ váy chưa xong, bèn đi lại gần, hỏi: "Em sao vậy?"

"Tóc em hình như bị mắc vào khoá kéo phía sau rồi. Có hơi đau, không kéo lên được" Hạ Thiên Du xoay người phơi ra tấm lưng trần trắng mịn, thành thật trả lời.

"Cô ấy... mềm quá" Vương Dạ Tước đưa tay chạm vào tấm lưng mát lạnh, đầu ngón tay trượt dọc đến thắt lưng thì dừng lại.

"Anh... anh làm gì vậy?"

Anh thức tỉnh sau tiếng nói lắp bắp của cô, che miệng ho khan một tiếng lãng tránh ý nghĩ đen tối trong đầu.



"Tôi kéo lên giúp em"

Cẩn thận tách mấy sợi tóc sơ rối dính vào khoá kéo. “Roạt" Đã xong! Vương Dạ Tước đưa lược cho cô tự chải chuốt.

“Em sửa soạn một chút rồi cùng tôi xuống lầu ăn sáng, giờ này cũng trễ rồi. Sáng hôm nay mãnh liệt quá nên quên cả thời gian” Vương Dạ Tước nâng tay xem đồng hồ, nói tỉnh như không có chuyện gì.

Còn Hạ Thiên Du, mỗi khi nghe anh nhắc đến vấn đề này bằng cái giọng “cực kì” bình tĩnh thì ngượng đến không chịu nỗi.

"Em xong rồi"

"Ôm tôi!" Dứt câu, Vương Dạ Tước vòng tay qua chân bế bổng cô lên.

Ôm cô ra khỏi phòng. Một mạch đi xuống lầu.

———

"Thiếu gia! Hạ tiểu thư!" Vương quản gia và tập thể người hầu đứng cúi đầu cung kính khi thấy Vương Dạ Tước đang ôm cô đi được nửa đoạn cầu thang.

Anh gật đầu ngụ ý bỏ lễ cho họ, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế rồi kéo ghế bên cạnh, cũng ngồi xuống.

Nữ hầu phụ trách coi sóc việc sinh hoạt hằng ngày của cô nhanh chóng đi đến bên cạnh cô.

Cô nữ hầu lấy bánh mì xé nhỏ, động tác xé bánh mì không rơi vãi rất thuần thục.

Cô đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt Hạ Thiên Du, đưa thìa vào tay cô, lễ phép nói: "Hạ tiểu thư, đĩa ốp la trước mặt, bên cạnh là bánh mì đã xé nhỏ, khi nào ăn xong em sẽ mang sữa nóng ra cho cô nhé"



Hạ Thiên Du vô tư gật đầu cười: "Cảm ơn em". Một tay cô giữ lấy đĩa ốp la rau xanh, một tay lần tìm mẫu bánh mì đã được xé vụn.

Vương Dạ Tước không có thói quen ăn sáng, trước đây và bây giờ cho dù là mất trí nhớ thì thói quen đó vẫn không thay đổi.

Nghe lời Hạ Thiên Du năn nỉ nên anh chỉ ăn tạm một mẩu bánh mì phết bơ trứng, sau đó nhâm nhi tách cà phê loáng thoáng bốc khói sộc hương vị yêu thích vào mũi anh. Anh thoải mái cầm tờ báo lên đọc, cùng cô dùng điểm tâm trong không khí yên bình.

Lúc sau, anh hạ tờ tạp chí ngang nửa tầm nhìn, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô.

Tuy mất đi thị lực nhưng cách ăn của cô vẫn rất sạch sẽ, không rơi vãi, không bừa bộn, song lại rất vụng về, đa phần chỉ toàn ăn mấy mẩu bánh mình, còn trứng và rau xanh vẫn yên đâu ra đấy.

Vương Dạ Tước gấp lại tờ báo, đặt tách cà phê xuống, bắt lấy cổ tay cô: "Tôi đút em ăn"

Hạ Thiên Du ngẩn người, ngay sau đó lắc đầu từ chối: "Em tự ăn được mà, từ nãy đến giờ vẫn rất tốt đấy thôi”

"Ngốc, ăn toàn bánh mì" Anh cum tay cốc nhẹ một cái vào đầu cô, dứt khoát đoạt lấy mẩu bánh mì trong tay cô.

Bộ dáng người đàn ông tuấn lãnh ngồi dùng thìa tách trứng và rau ra từng miếng nhỏ thật quá không hợp với hình tượng của anh. Nhưng anh không câu nệ, vẫn kiên nhẫn gói vào mẩu bánh mì đưa đến trước miệng cô: “Mở miệng!"

Hạ Thiên Du ngoan ngoãn há miệng, được anh quan tâm nên tâm trạng cũng tự nhiên vui lên rất nhiều.

“Cảm ơn anh”

“Ừm” Khoé miệng anh hơi cong, bàn tay to lớn đặt trên đỉnh đầu cô xoa nhẹ.

So với thời gian đầu còn chưa thể chấp nhận, thái độ của Vương Dạ Tước hiện tại đã thay đổi rất nhiều. Anh thừa nhận cô, chịu nói chuyện với cô, cử chỉ chăm sóc lại nhất mực ân cần dịu dàng.

Có lẽ chuyện tình của anh và cô đang dần mở ra theo một cách thức khác! Trong trạng thái không còn kí ức...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook