Chương 158: Bước đầu bắt chuyện (4)
Huy Vũ
05/10/2019
Tạ Minh Minh nghiêng đầu cười, thầm đắc ý: "Rốt
cuộc cũng biết mời mình ngồi rồi sao?" Song ngoài mặt lại giả vờ “kính
trên nhường dưới” liền xua tay từ chối, "Em đứng là được rồi, kẻo Dạ
Tước quay về thấy em vô phép vô tắc thế này lại mắng cho em một trận"
Hạ Thiên Du phì cười, lắc đầu đến khổ với anh chồng của cô, đúng thật là vừa hung dữ vừa lắm quy tắc như Tạ Minh Minh đã nói.
Đập nhẹ hai cái xuống ghế ra hiệu, cô dịu giọng bảo: "Không sao đâu, em cứ ngồi đi, chị không để anh ấy mắng em đâu. Huống hồ anh ấy đến công ty thường đến tận chiều mới về”
Tạ Minh Minh đan hai tay để phía trước nở nụ cười rạng rỡ. Nhẹ nhàng vén váy ngồi xuống bên cạnh cô, cô ta hỏi: “Có thể cho em biết tên của chị không?”
“Chị tên Hạ Thiên Du”
“Tên rất hay. Chị cũng rất xinh đẹp”
Hạ Thiên Du cười đáp thay cho lời cảm ơn, đoạn lại im lặng một lúc.
Tạ Minh Minh cũng nhân cơ hội không lên tiếng, cẩn trọng quan sát người cô từ trên xuống dưới mà không để cô nữ hầu đứng bên cạnh phát hiện.
Tạ Minh Minh nhận ra mắt Hạ Thiên Du chỉ nhìn đúng về một phía, đôi đồng tử đứng đờ loang một lớp mờ mờ như khói. Quản nhiên đúng với những gì cô ta đã nghi ngờ, Hạ Thiên Du thật sự bị mù.
Mặc dù có thể tự mình nhận ra nhưng cô ả vẫn cứ muốn nhắc lại. Vừa thuận cho việc biết được lí do, vừa lợi cho việc đả kích vào vết thương trong lòng cô. Một mũi trúng hai đích!
Ngũ quan trên mặt Tạ Minh Minh bỗng đanh lại, xô vào nhau tạo thành những nếp lo lắng.
Cô ta ngồi co hai tay đặt trên đùi vẻ khúm núm, rụt rè hỏi: "Chị dâu... mắt của chị làm sao vậy?"
"Tạ tiểu thư, e rằng chuyện này quá phận với cô rồi! Tôi không ngại nếu cô còn hỏi nữa sẽ báo lại với Thiếu gia" Tiểu Cẩm lên giọng lạnh lẽo ngay lập tức ngắt lời.
Tạ Minh Minh giấu đi tiếng “Hừ” lạnh trong cổ họng, giả vờ giật mình, bối rối: “Chị dâu... Minh Minh xin lỗi. Em thật không cố ý hỏi đến chuyện mà chị không thích đâu”
Đuôi mắt cô ta híp lại lộ ra sự nghi ngờ: “Làm sao lại cố che giấu như vậy, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình không thể nói cho người khác biết sao?”. Tạm gác lại suy nghĩ, Tạ Minh Minh gục đầu xuống như hành động biết lỗi, “Tiểu Cẩm đừng nói lại với Dạ Tước, em không hỏi nữa”
Đều cũng đã lộ rõ trên gương mặt mà bất cứ ai nhìn vào đều có thể dễ dàng biết được, giấu diếm cũng chẳng ít gì chỉ lại càng khiến người thêm nghi ngờ, chi bằng ai hỏi cứ thẳng thắn trả lời.
Nghĩ đoạn, Hạ Thiên Du ngoái đầu về hướng vừa phát ra tiếng của Tiểu Cẩm, cô gật đầu như đã hiểu ý: “Không sao đâu Tiểu Cẩm". Rồi quay lại hướng đối diện với Tạ Minh Minh, rất bình tĩnh mở miệng, “Mắt chị không còn nhìn thấy được nữa”
"Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chị có đau không?" Tạ Minh Minh bất ngờ nắm lấy tay Hạ Thiên Du, giọng lắng xuống nghe có vẻ rất lo lắng.
Hạ Thiên Du không phải người dễ bị vài lời quan tâm của một ai đó mà đánh mất sự sáng suốt. Chính là nói cô vẫn “bán tín bán nghi” về cô gái xa lạ đột nhiên muốn tìm cô bắt chuyện.
Cô em họ này có phải là nhiệt tình quá mức so với người gặp lần đầu tiên rồi?
Đương nhiên Hạ Thiên Du vẫn giữ lại ý tứ bên trong mình. Khéo léo thu tay thoát khỏi tay Tạ Minh Minh, cô đưa tay vờ xoa mắt, từ tốn nói: "Chỉ vì sốt quá cao mà không kịp thời chữa trị nên mới nảy sinh tai nạn ngoài ý muốn. Chị không đau"
"Như vậy là cô ta bị mù thật. Cơ hội của mình vạch sẵn đã quá rõ ràng rồi"
Gương mặt Tạ Minh Minh giữ yên vẻ thương cảm song ánh mắt lại lạnh như băng, Tiểu Cẩm nhận ra ánh mắt này, nó như muốn nói cô ta không hề thích Hạ Thiên Du.
"Chị dâu, chị có mệt không, em đưa chị vào nhà nhé?" Tạ Minh Minh đứng lên trước, sốt sắng hỏi.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý: “Vậy làm phiền em rồi”
“Chị là chị dâu của em mà” Tạ Minh Minh nhún vai mỉm cười vô hại, cô ta nắm lấy bàn tay của Hạ Thiên Du từ từ dắt đi rất cẩn thận.
“Tiểu Cẩm, đi thôi em”
“Vâng tiểu thư”
Nghe lời Tiểu thư gọi, Tiểu Cẩm thận trọng đi phía sau hai cô gái. Sau khi bị Hạ Thiên Du nhắc nhở, cô cũng biết phận sự không chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
Bằng trực giác nhạy bén của một thành viên làm việc trong Dạ Hành, cô dễ dàng nhìn ra Tạ Minh Minh ngoài mặt thân thiện nhưng trong lòng lại chứa đầy gai nhọn.
Âm thầm quan sát thật tỉ mỉ từng cử chỉ đến ánh mắt của Tạ Minh Minh, cô vẫn nên cảnh báo với Hạ Thiên Du về cô gái này, quan trọng hơn hết phải báo cáo lại với Vương Dạ Tước.
Hạ Thiên Du phì cười, lắc đầu đến khổ với anh chồng của cô, đúng thật là vừa hung dữ vừa lắm quy tắc như Tạ Minh Minh đã nói.
Đập nhẹ hai cái xuống ghế ra hiệu, cô dịu giọng bảo: "Không sao đâu, em cứ ngồi đi, chị không để anh ấy mắng em đâu. Huống hồ anh ấy đến công ty thường đến tận chiều mới về”
Tạ Minh Minh đan hai tay để phía trước nở nụ cười rạng rỡ. Nhẹ nhàng vén váy ngồi xuống bên cạnh cô, cô ta hỏi: “Có thể cho em biết tên của chị không?”
“Chị tên Hạ Thiên Du”
“Tên rất hay. Chị cũng rất xinh đẹp”
Hạ Thiên Du cười đáp thay cho lời cảm ơn, đoạn lại im lặng một lúc.
Tạ Minh Minh cũng nhân cơ hội không lên tiếng, cẩn trọng quan sát người cô từ trên xuống dưới mà không để cô nữ hầu đứng bên cạnh phát hiện.
Tạ Minh Minh nhận ra mắt Hạ Thiên Du chỉ nhìn đúng về một phía, đôi đồng tử đứng đờ loang một lớp mờ mờ như khói. Quản nhiên đúng với những gì cô ta đã nghi ngờ, Hạ Thiên Du thật sự bị mù.
Mặc dù có thể tự mình nhận ra nhưng cô ả vẫn cứ muốn nhắc lại. Vừa thuận cho việc biết được lí do, vừa lợi cho việc đả kích vào vết thương trong lòng cô. Một mũi trúng hai đích!
Ngũ quan trên mặt Tạ Minh Minh bỗng đanh lại, xô vào nhau tạo thành những nếp lo lắng.
Cô ta ngồi co hai tay đặt trên đùi vẻ khúm núm, rụt rè hỏi: "Chị dâu... mắt của chị làm sao vậy?"
"Tạ tiểu thư, e rằng chuyện này quá phận với cô rồi! Tôi không ngại nếu cô còn hỏi nữa sẽ báo lại với Thiếu gia" Tiểu Cẩm lên giọng lạnh lẽo ngay lập tức ngắt lời.
Tạ Minh Minh giấu đi tiếng “Hừ” lạnh trong cổ họng, giả vờ giật mình, bối rối: “Chị dâu... Minh Minh xin lỗi. Em thật không cố ý hỏi đến chuyện mà chị không thích đâu”
Đuôi mắt cô ta híp lại lộ ra sự nghi ngờ: “Làm sao lại cố che giấu như vậy, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình không thể nói cho người khác biết sao?”. Tạm gác lại suy nghĩ, Tạ Minh Minh gục đầu xuống như hành động biết lỗi, “Tiểu Cẩm đừng nói lại với Dạ Tước, em không hỏi nữa”
Đều cũng đã lộ rõ trên gương mặt mà bất cứ ai nhìn vào đều có thể dễ dàng biết được, giấu diếm cũng chẳng ít gì chỉ lại càng khiến người thêm nghi ngờ, chi bằng ai hỏi cứ thẳng thắn trả lời.
Nghĩ đoạn, Hạ Thiên Du ngoái đầu về hướng vừa phát ra tiếng của Tiểu Cẩm, cô gật đầu như đã hiểu ý: “Không sao đâu Tiểu Cẩm". Rồi quay lại hướng đối diện với Tạ Minh Minh, rất bình tĩnh mở miệng, “Mắt chị không còn nhìn thấy được nữa”
"Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chị có đau không?" Tạ Minh Minh bất ngờ nắm lấy tay Hạ Thiên Du, giọng lắng xuống nghe có vẻ rất lo lắng.
Hạ Thiên Du không phải người dễ bị vài lời quan tâm của một ai đó mà đánh mất sự sáng suốt. Chính là nói cô vẫn “bán tín bán nghi” về cô gái xa lạ đột nhiên muốn tìm cô bắt chuyện.
Cô em họ này có phải là nhiệt tình quá mức so với người gặp lần đầu tiên rồi?
Đương nhiên Hạ Thiên Du vẫn giữ lại ý tứ bên trong mình. Khéo léo thu tay thoát khỏi tay Tạ Minh Minh, cô đưa tay vờ xoa mắt, từ tốn nói: "Chỉ vì sốt quá cao mà không kịp thời chữa trị nên mới nảy sinh tai nạn ngoài ý muốn. Chị không đau"
"Như vậy là cô ta bị mù thật. Cơ hội của mình vạch sẵn đã quá rõ ràng rồi"
Gương mặt Tạ Minh Minh giữ yên vẻ thương cảm song ánh mắt lại lạnh như băng, Tiểu Cẩm nhận ra ánh mắt này, nó như muốn nói cô ta không hề thích Hạ Thiên Du.
"Chị dâu, chị có mệt không, em đưa chị vào nhà nhé?" Tạ Minh Minh đứng lên trước, sốt sắng hỏi.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý: “Vậy làm phiền em rồi”
“Chị là chị dâu của em mà” Tạ Minh Minh nhún vai mỉm cười vô hại, cô ta nắm lấy bàn tay của Hạ Thiên Du từ từ dắt đi rất cẩn thận.
“Tiểu Cẩm, đi thôi em”
“Vâng tiểu thư”
Nghe lời Tiểu thư gọi, Tiểu Cẩm thận trọng đi phía sau hai cô gái. Sau khi bị Hạ Thiên Du nhắc nhở, cô cũng biết phận sự không chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
Bằng trực giác nhạy bén của một thành viên làm việc trong Dạ Hành, cô dễ dàng nhìn ra Tạ Minh Minh ngoài mặt thân thiện nhưng trong lòng lại chứa đầy gai nhọn.
Âm thầm quan sát thật tỉ mỉ từng cử chỉ đến ánh mắt của Tạ Minh Minh, cô vẫn nên cảnh báo với Hạ Thiên Du về cô gái này, quan trọng hơn hết phải báo cáo lại với Vương Dạ Tước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.