Chương 97: Cấp cứu (1) - Tìm thấy
Huy Vũ
25/08/2019
Cạch cạch cạch - Tiếng bánh xe lăn gấp của băng ca cứu thương được đẩy trên hành lang bệnh viện tiến thẳng đến phòng cấp cứu.
"Mọi người làm phiền tránh ra" Tiếng nói khẩn trương của cô y tá giải tán mọi người gần đó, vừa đẩy băng ca cô vừa hô lớn.
Trên chiếc đệm trắng tinh đã thấm đẫm những vũng máu đỏ tươi từ chân, vai và đầu chảy ra. Người nằm trên đấy chính là Vương Dạ Tước.
Anh đã hoàn toàn bất tỉnh, cơ thể từ trên xuống dưới khắp nơi đều là vết thương vết máu lấm lem, hô hấp yếu ớt được trợ giúp bằng chụp thở oxi, đầu anh bị va chạm hình thành vết bỏng do lửa cháy, từ đó chảy ra một dòng máu ròng rã, nhuộm đỏ cả mái tóc bạch kim bết trước trán.
———
Sau khi nhận được cuộc gọi của Thiên Du, Dật Hiên đã tức tốc chạy ngay đến chỗ được định vị. Anh bàng hoàng tột độ khi thấy bãi đất chẳng khác nào chiến trường rải rác vỏ đạn dao găm khắp nơi. Anh nghe sự tình từ cậu bé Rank, biết được Dạ Tước và Thiên Hành bang xảy ra chạm trán, bọn chúng đã bắt cô làm con tin ép anh lao xuống vực tự sát.
Anh phát cuồng tức giận mắng Mã Tuấn An một trận thật lớn: "Anh điên rồi sao? Tại sao không cho người xuống đó tìm kiếm, nếu như cậu ấy vẫn còn sống thì sao, nếu như một chút hy vọng cứu Tước cũng không có thì cậu ấy trông cậy vào anh, gọi anh và cậu bé này đến ứng cứu chẳng phải uổng phí tất cả? Anh không nghe lời của Thiên Thiên cũng như không xem cô ấy là vợ của Tước, vậy thì trả lại vị trí lão đại mà Tước đã trao cho anh đi. Tôi sẽ đưa cô ấy đi, chúng tôi tự đi tìm. Ngày hôm nay, Tước chính thức không liên quan gì đến bang Dạ Hành"
"Hiên thiếu, Dạ Hành không thể không có cậu ấy. Tôi nhất thời hồ đồ chần chừ hành động, xin lỗi Thiếu phu nhân. Tôi đã quá nghe theo lời dặn của Llo... Tước thiếu mà không nghĩ đến cảm giác của cô" Mã Tuấn An tối mặt gục đầu âm trầm nói.
Mã Tuấn An dường như thông suốt, bảo Rank ngay lập tức kết nối thiết bị truyền về bộ máy ở tổ chức, huy động lực lượng quân không của bang phái bay xuống đáy vực tìm xác Dạ Tước. Đến chừng 15 phút tìm kiếm, Thiên Du đã nhìn thấy cơ thể anh đang mắc treo ngược trên một cành cây cổ thụ. Mọi người khẩn cấp hạ máy bay đến giải cứu, tăng tốc bay ra khỏi vùng ngoại ô liền chuyển sang xe của Dật Hiên lao đi khẩn cấp đưa anh bệnh viện Trung ương.
Tìm thấy anh trong trạng thái không còn sức sống, cô vừa mừng vừa sợ. Cô đặt anh gối đầu trên đùi mình, một tay nắm chặt lấy tay anh, một tay đặt lên ngực truyền nghị lực kích thích trái tim yếu ớt đang đập từng nhịp khó khăn.
Cô cứ ôm lấy cơ thể đã bám đen vì tro bụi suốt khoảng thời gian trên đường mà nước mắt tuôn rơi lã chã: "Thật may vì em đã không từ bỏ hy vọng... Anh phải cố gắng lên, đừng từ bỏ, sắp đến bệnh viện rồi”
———
Trên một chiếc xe khác cũng đang chạy băng băng trên đường cao tốc.
“Jack, anh có thể kể rõ sự tình cho tôi nghe được không? Lí do ám sát Lloyd là gì? Những việc này thật sự đều do một tay anh làm, không có Zeus chủ mưu chứ?” Rank cởi bỏ mũ khoác, ngồi trên ghế đối diện với Vô Kiến Phong lạnh lùng hỏi.
“....” Vô Kiến Phong không trả lời, gương mặt anh vô cảm và đôi mắt vô hồn nhìn vào Rank, sau đó gục đầu xuống lặng thinh tối tăm.
“Cùng tôi về Dạ Hành vậy”
Rank thở dài, cậu ra hiệu cho thân cận đang cầm lái đổi hướng quay trở về tổ chức. Hắn thấy từ trong gương chiếu hậu thì ngoái đầu nhướng mày thắc mắc: “Không đến bệnh viện xem lão đại thế nào sao?”
“Có Silver rồi, sẽ ổn thôi. Huống hồ, nhìn quần áo của anh và tôi đi, bây giờ mà chúng ta vào bệnh viện chẳng khác nào tự thừa nhận Lloyd là người của hắc đạo, bác sĩ và bệnh nhân ở đấy sẽ nhìn Lloyd với ánh mắt như thế nào? Tốt nhất là nên quay về, tôi cần phải hỏi cung anh ta nữa” Rank nghiêm giọng giải thích, cậu hờ hững trèo lên ghế bên ngồi vắt chân kiêu ngạo, nhướng mắt ra sau ám chỉ Vô Kiến Phong.
Tên thân cận gật gù, đột nhiên hắn lại cáu: “Tên của lão đại ai cho phép một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu kêu trống không như vậy?”
“Lloyd cho phép” Rank nhìn thẳng về phía trước dửng dưng đáp.
Tên thân cận cứng miệng, hắn lườm cậu bé cháy nửa con mắt, không thể nói tiếp nên hậm hực lái xe.
Rank không quan tâm, cậu kéo mũ khoác trùm lên đầu, lại che kín một nửa khuôn mặt bé bỏng trở thành nét thần bí.
“Mong là không xảy ra chuyện gì tồi tệ...”
"Mọi người làm phiền tránh ra" Tiếng nói khẩn trương của cô y tá giải tán mọi người gần đó, vừa đẩy băng ca cô vừa hô lớn.
Trên chiếc đệm trắng tinh đã thấm đẫm những vũng máu đỏ tươi từ chân, vai và đầu chảy ra. Người nằm trên đấy chính là Vương Dạ Tước.
Anh đã hoàn toàn bất tỉnh, cơ thể từ trên xuống dưới khắp nơi đều là vết thương vết máu lấm lem, hô hấp yếu ớt được trợ giúp bằng chụp thở oxi, đầu anh bị va chạm hình thành vết bỏng do lửa cháy, từ đó chảy ra một dòng máu ròng rã, nhuộm đỏ cả mái tóc bạch kim bết trước trán.
———
Sau khi nhận được cuộc gọi của Thiên Du, Dật Hiên đã tức tốc chạy ngay đến chỗ được định vị. Anh bàng hoàng tột độ khi thấy bãi đất chẳng khác nào chiến trường rải rác vỏ đạn dao găm khắp nơi. Anh nghe sự tình từ cậu bé Rank, biết được Dạ Tước và Thiên Hành bang xảy ra chạm trán, bọn chúng đã bắt cô làm con tin ép anh lao xuống vực tự sát.
Anh phát cuồng tức giận mắng Mã Tuấn An một trận thật lớn: "Anh điên rồi sao? Tại sao không cho người xuống đó tìm kiếm, nếu như cậu ấy vẫn còn sống thì sao, nếu như một chút hy vọng cứu Tước cũng không có thì cậu ấy trông cậy vào anh, gọi anh và cậu bé này đến ứng cứu chẳng phải uổng phí tất cả? Anh không nghe lời của Thiên Thiên cũng như không xem cô ấy là vợ của Tước, vậy thì trả lại vị trí lão đại mà Tước đã trao cho anh đi. Tôi sẽ đưa cô ấy đi, chúng tôi tự đi tìm. Ngày hôm nay, Tước chính thức không liên quan gì đến bang Dạ Hành"
"Hiên thiếu, Dạ Hành không thể không có cậu ấy. Tôi nhất thời hồ đồ chần chừ hành động, xin lỗi Thiếu phu nhân. Tôi đã quá nghe theo lời dặn của Llo... Tước thiếu mà không nghĩ đến cảm giác của cô" Mã Tuấn An tối mặt gục đầu âm trầm nói.
Mã Tuấn An dường như thông suốt, bảo Rank ngay lập tức kết nối thiết bị truyền về bộ máy ở tổ chức, huy động lực lượng quân không của bang phái bay xuống đáy vực tìm xác Dạ Tước. Đến chừng 15 phút tìm kiếm, Thiên Du đã nhìn thấy cơ thể anh đang mắc treo ngược trên một cành cây cổ thụ. Mọi người khẩn cấp hạ máy bay đến giải cứu, tăng tốc bay ra khỏi vùng ngoại ô liền chuyển sang xe của Dật Hiên lao đi khẩn cấp đưa anh bệnh viện Trung ương.
Tìm thấy anh trong trạng thái không còn sức sống, cô vừa mừng vừa sợ. Cô đặt anh gối đầu trên đùi mình, một tay nắm chặt lấy tay anh, một tay đặt lên ngực truyền nghị lực kích thích trái tim yếu ớt đang đập từng nhịp khó khăn.
Cô cứ ôm lấy cơ thể đã bám đen vì tro bụi suốt khoảng thời gian trên đường mà nước mắt tuôn rơi lã chã: "Thật may vì em đã không từ bỏ hy vọng... Anh phải cố gắng lên, đừng từ bỏ, sắp đến bệnh viện rồi”
———
Trên một chiếc xe khác cũng đang chạy băng băng trên đường cao tốc.
“Jack, anh có thể kể rõ sự tình cho tôi nghe được không? Lí do ám sát Lloyd là gì? Những việc này thật sự đều do một tay anh làm, không có Zeus chủ mưu chứ?” Rank cởi bỏ mũ khoác, ngồi trên ghế đối diện với Vô Kiến Phong lạnh lùng hỏi.
“....” Vô Kiến Phong không trả lời, gương mặt anh vô cảm và đôi mắt vô hồn nhìn vào Rank, sau đó gục đầu xuống lặng thinh tối tăm.
“Cùng tôi về Dạ Hành vậy”
Rank thở dài, cậu ra hiệu cho thân cận đang cầm lái đổi hướng quay trở về tổ chức. Hắn thấy từ trong gương chiếu hậu thì ngoái đầu nhướng mày thắc mắc: “Không đến bệnh viện xem lão đại thế nào sao?”
“Có Silver rồi, sẽ ổn thôi. Huống hồ, nhìn quần áo của anh và tôi đi, bây giờ mà chúng ta vào bệnh viện chẳng khác nào tự thừa nhận Lloyd là người của hắc đạo, bác sĩ và bệnh nhân ở đấy sẽ nhìn Lloyd với ánh mắt như thế nào? Tốt nhất là nên quay về, tôi cần phải hỏi cung anh ta nữa” Rank nghiêm giọng giải thích, cậu hờ hững trèo lên ghế bên ngồi vắt chân kiêu ngạo, nhướng mắt ra sau ám chỉ Vô Kiến Phong.
Tên thân cận gật gù, đột nhiên hắn lại cáu: “Tên của lão đại ai cho phép một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu kêu trống không như vậy?”
“Lloyd cho phép” Rank nhìn thẳng về phía trước dửng dưng đáp.
Tên thân cận cứng miệng, hắn lườm cậu bé cháy nửa con mắt, không thể nói tiếp nên hậm hực lái xe.
Rank không quan tâm, cậu kéo mũ khoác trùm lên đầu, lại che kín một nửa khuôn mặt bé bỏng trở thành nét thần bí.
“Mong là không xảy ra chuyện gì tồi tệ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.