Người Tình Mất Trí

Chương 24: Cầu hôn - Chị gái trở về

Huy Vũ

20/08/2019

Dạ Tước kéo Thiên Du rời đi trong lúc mọi người đang tụ tập vui vẻ với nhau.

"Anh đưa em đi đâu đấy ?"

"Đi rồi em sẽ biết"

Dừng lại một khoảng, cô mon men đi theo hành lang dẫn vào lớp học. Vừa đi vừa đưa tay sờ vào từng ô cửa kính như muốn lưu lại. Nơi cô từng ngồi đó nghe thầy cô giảng bài, từng chứng kiến các bạn đùa giỡn, từng quản lí mấy bạn đồng học quậy phá... và đặc biệt hơn hết nơi này là nơi đầu tiên cô và anh gặp nhau. Những ngày tháng vô tư mà sâu sắc ấy, nói phải chia tay... thật có chút lưu luyến.

"Đến rồi" Anh buông tay cô ra. Hai tay cho vào túi quần như thường lệ, ung dung bước vào phòng học không một bóng người.

"Anh đưa em đến đây có việc gì sao ?"

Anh nghe cô hỏi thì khoé môi cong lên nụ cười, đi đến cầm lấy đồ hốt rác đang trơ trọi cuối góc lớp, dịu dàng nói: "Em biết không, nơi này là một nơi rất đặc biệt đối với anh. Lúc trước có một cô hội trưởng cực kỳ hung dữ, anh chỉ qua mượn đồ mà bị cô ấy đuổi đến tận lớp mắng nhiếc"

"Em nhớ cái tên đó cũng ngang ngược lắm nên mới bị cô hội trưởng đó ghét ấy chứ, nhưng dần dần cô ấy phát hiện tên đó không xấu như cô ấy nghĩ nên..."

"Nên phải lòng tên đó rồi phải không ?"

Chưa kịp nói dứt câu, anh đã đi đến ép cô vào mặt bảng. Tay anh chống trên đỉnh đầu, khuôn mặt thanh tú dúi lại gần mặt cô. Đôi mắt đen tinh tú như thấp thoáng sóng tình nhìn cô trìu mến. Cô ngượng ngùng né tránh ánh mắt của anh.

"...Nơi này anh đã gặp được định mệnh của đời anh. Cô gái mà anh luôn hy vọng tìm kiếm bấy lâu nay. Cô ấy tuy hung dữ nhưng lại rất dịu dàng, tuy thông minh nhưng muôn phần hậu đậu, hoạt bát nhưng hay buồn. Cô ấy trẻ con nhưng làm anh say mê... Tuy kiên cường nhưng lại rất mỏng manh, anh muốn dùng cả cuộc đời còn lại của mình, mãi mãi yêu thương, mãi mãi chăm sóc cho cô ấy"

Từng thanh âm phát ra dịu dàng khiến trái tim cô dao động mãnh liệt. Dạ Tước trước mặt cô thật ôn nhu, ánh mắt anh không phải là chiếm hữu bá đạo. Một ánh mắt trân trọng, nâng niu. Đây có lẽ là lời tỏ tình toàn vẹn và chân thành nhất của anh dành cho cô.

"Làm sao đây Thiên Thiên... anh yêu cô ấy mất rồi.

"Mới đây đã định bỏ rơi em chạy theo người tình của anh rồi sao ?" Cô bĩu môi vờ hờn dỗi ganh tị.

Anh trông thấy biểu cảm thì phì cười, tay búng nhẹ vào trán cô: "Cô gái đó là em, em định giả ngốc với anh à ?"

"Ai biết được anh chứ ?"

Dứt câu không nghe có tiếng trả lời, cô lén lút liếc mắt nhìn trộm. Anh bất ngờ kéo cô, cả cơ thể ngã vào lòng anh. Tay ghì đầu cô, cúi người hôn lên môi cô thật dịu dàng. Nụ hôn này không dữ dội cuồng nhiệt, nó chỉ đơn giản là nụ hôn ngọt ngào của tình nhân dành cho nhau.

"Em còn nhớ anh đã nói sau khi tốt nghiệp sẽ ở cùng anh không ?"

"Còn nhớ..." Cô đỏ mặt thẹn thùng nhìn anh.

"Kết hôn với anh nhé"

Nói đoạn anh quỳ xuống, tay nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô vuốt ve.



Có thứ gì đó ấm ấm vừa thoáng qua, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống má Thiên Du. Là cảm xúc bất ngờ, là sự vỡ oà của hạnh phúc, là điều mà trái tim lẫn tiềm thức đều mong đợi.

Anh đang cầu hôn cô !

"Cô ngốc này, sao lại khóc rồi..." Anh thấy cô khóc thì hơi hoảng, đứng dậy sờ tay lên má lau đi những vệt nước mắt còn đọng.

Lo sợ cô sẽ từ chối, anh hơi cuống: "Em không muốn lấy anh sao ?"

"Không phải không phải !!! Chỉ tại.. em vui quá.. nhất thời không biết biểu lộ thế nào.. Tước... thật sự rất vui..." Cô lắc đầu ngoày ngoạy phủ nhận, cười nói trong những tiếng nấc của hạnh phúc phát ra từ cổ họng.

"Vui thì phải cười. Ngoan, đừng khóc nữa. Anh còn nghĩ kết hôn với anh là bắt nạt em đấy"

"Không. Không có ạ"

"Còn 2 tháng nữa là đến sinh nhật em, đủ tuổi rồi chúng ta kết hôn nhé" Anh xoa đầu cô cong môi cười dịu dàng.

"Vâng. Được ạ, đều nghe anh hết"

Đoạn Dạ Tước lấy trong túi ra một cái hộp quà nhỏ bằng nhung màu xanh mực. Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền bạch kim với mặt đá pha lê bầu dục, một nửa màu vàng kim óng ánh, một nửa màu trắng bạc viền đen huyền. Hoàn toàn là một thiết kế tỉ mỉ đến sắc sảo.

Anh treo trên ngón tay đưa đến trước mặt cô: "Đây là vật định ước cho lời cầu hôn của anh, anh đã đặc biệt kêu người của công ty NBK thiết kế riêng cho em. Sợi dây chuyền với đá pha lê là biểu tưởng 'nhật nguyệt'. Em biết nó có ý nghĩa gì không ?"

"Đại diện cho hai chúng ta ?" Cô đưa tay sờ lên mặt đá, nhướng mày cười hỏi anh.

Dạ Tước vòng tay ôm lấy cô vào lòng, thủ thỉ nói ra từng lời chan chứa tình cảm tha thiết: "Đúng rồi đấy. Mặt trăng là nhờ vào ánh sáng phản xạ của mặt trời chiếu vào mà sáng được trong đêm tối, cũng như ánh sáng của em đã soi sáng anh. Dòng ánh sáng ấm áp ấy đã sưởi ấm anh, đưa anh ra khỏi bóng tối mờ nhạt để bây giờ anh mới có thể thật sự tự tin với một chút ánh sáng nhỏ bé của bản thân, giúp bản thân dần hoà vào hưởng thụ cuộc sống đáng có của một đời người. Vạn vật sẽ không thể tồn tại nếu không có ánh sáng, anh cũng sẽ mãi chìm trong vỏ bọc bóng tối nếu không có em. Thiên Thiên, em chính là ánh sáng của cuộc đời anh. Vì vậy... xin em hãy ở bên cạnh anh, đừng bao giờ rời xa"

Thiên Du tròn mắt ngỡ ngàng nghẹn ngào rưng lệ. Cô tự hỏi để nói được những câu này anh đã phải xem qua bao nhiêu phim ngôn tình, phải mất bao nhiêu thời gian luyện tập với chính mình trong gương, thậm chí là thuê cả một cao nhân tình trường về chỉ dạy, hay đột ngột con người lạnh lùng này lại ăn trúng thứ gì mà có thể thốt ra được những lời ngọt như mật này ???

Tất cả đều không phải. Khi nhìn vào đôi mắt chỉ phản ánh mỗi hình bóng cô trong đấy, cô đã có câu trả lời cho trái tim mình.

Anh ấy là hoàn toàn thật lòng...

Cô nắm tay anh áp vào má mình, híp mắt cười hạnh phúc. Một giọt lệ ép giữa hai hàng mi rơi xuống nhẹ tênh.

"Em... từ lâu đã là người con gái của Vương Dạ Tước rồi"

Một nụ cười mãn nguyện hiện diện trên đôi môi mỏng. Anh vui mừng ôm chầm lấy cô.

Trong căn phòng học trống vắng có một niềm hạnh phúc lan toả ngập tràn. Nơi này là nơi đầu tiên đôi tình nhân gặp nhau, là nơi chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của hai người. Và chính hôm nay, tại nơi đây, người con trai đã cầu hôn cô gái ấy, cô gái anh nguyện yêu đến suốt đời suốt kiếp...

"Tốt nghiệp chỉ là kết thúc của một thanh xuân non trẻ. Từ hôm nay cho đến mãi về sau em sẽ tạo ra khởi đầu cho một tương lai tươi đẹp, và tương lai đó... có anh"



———

Dạ Tước dắt tay cô định ra về thì chuông điện thoại reo lên. Anh nhìn vào số điện thoại lạ, nhấc máy bằng giọng lạnh lùng: "Alo ..."

"Mới lúc nãy còn dễ thương vậy mà giờ lại mang khuôn mặt 'khối băng' nữa rồi" Thiên Du đi theo phía sau nhìn anh đỏ mặt cười.

"Alo cái đầu em.. sao dám không cho chị vào nhà hả ?" Bên điện thoại truyền đến âm thanh như tiếng hét của một người phụ nữ, lớn đến nỗi cô giật mình.

Anh giật mình để điện thoại ra xa, tên điên nào dám gọi vào điện thoại tổng tài mà khủng bố ? Mà nghe kĩ cái giọng bà chằn này rất quen, lúc trước mới về nhà cũng nghe qua, giáng sinh năm ngoái cũng đã nghe qua, vẫn là cái giọng đanh đá này không thay đổi... làm anh có chút hoài niệm.

Nhìn thấy nụ cười vui vẻ hiếm hoi của Dạ Tước, trong lòng Thiên Du dâng lên ý tò mò muốn biết người kia là ai.

"Chị... về rồi sao ?"

"Có biết chị đã đợi bao lâu rồi không ? Nhờ phúc của đứa em trời đánh đi đặt quy tắc điên khùng với Thảo Trạch viên mà bà chị này phải đứng ngoài cửa đấy"

"Xin lỗi mà, bác Hy cũng là làm việc theo lệnh thôi chị đừng trách bác ấy"

"Chị không trách bác Hy, chị đang ngồi trong xe chờ đứa nào về đây, bác Hy tốt bụng còn mang bánh nước ra cho chị, em có mau về đây cho chị vào nhà thì bảo ???" Người phụ nữ hét ầm lên bên điện thoại, khí thế uy hiếp thật lớn.

Anh đổ cả mồ hôi với cô chị hung dữ, cười khổ: "Đưa điện thoại em nói với bác Hy để chị vào nhà. Em đang ở trường một lát ghé qua công ty còn một số chuyện cần làm"

"Aizzz thật hết cách..."

Cô gái có mái tóc vàng tươi óng ánh đi ra xe đưa điện thoại cho bác quản gia nghe máy: "Bác Hy, Tước gọi này"

"Alo, bác Hy để chị vào đi"

"Vâng thưa thiếu gia, tôi cũng khó xử lắm, nhưng lại sợ cậu..."

"Xin lỗi bác... từ nay về sau người nhà Vương gia với Thiên Du có thể ra vào Thảo Trạch viên. Như vậy là được, không còn gì thì tôi cúp máy nhé"

........

Sau một cuộc trò chuyện tưởng chừng như đàm phán kia kết thúc, anh nắm lấy tay cô dắt đi. Cô không khỏi tò mò liền hỏi anh: "Ai thế ạ ?"

"Chị gái vừa từ Mĩ về, vì không vào nhà được nên làm ầm lên thôi, chị ấy vốn là thế, không sao"

"Thì ra là vậy... thật muốn biết chị ấy là ai, lại có thể lấn át được cả tổng tài cao ngạo như anh ?"

Anh nở nụ cười nửa miệng tự tin: "Em nghĩ vậy sao ? Vậy sau khi đến công ty liền mang em dâu tương lai về ra mắt"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook