Người Tình Mất Trí

Chương 86: Chia cắt (1)

Huy Vũ

22/08/2019

Đoàng - đoàng - đùng !

Bất ngờ một tia sét dài lóe sáng xẹt qua... hệt như một vết cắt chia nứt nửa bầu trời. Kéo theo đó là tiếng sấm vang rền cả một không gian âm u. Mây trắng dần tản ra thu về chân trời nhường chỗ cho mây đen trôi thành những đám tụ lại nặng nề xám xịt.

"Có lẽ trời sắp mưa rồi. Jack lão đại, chúng ta không thể lái xe trở về trên con đèo này khi trời mưa được" Một tên đàn em có thân hình to lớn đứng dậy chỉ tay lên trời nói với Vô Kiến Phong.

Vô Kiến Phong trông sắc trời tối mịt thì chống tay ngồi dậy, cáu gắt khó chịu : "Mưa lớn rồi đây, con đèo này rất dốc và nguy hiểm, ta lại còn đang bị thương. Các cậu xem còn chỗ nào để trú qua cơn mưa này không ?"

"Thưa anh, xung quanh chỉ toàn là đá tảng khô cứng, cây cối xơ xác. Chúng ta không còn chỗ nào để trú cả, nếu trú dưới những tán cây khi gặp sét sẽ rất nguy hiểm" Mấy tên đàn em ríu rít nhìn quanh tìm kiếm nhưng vô vọng.

"Thế này chỉ còn cách vào trong xe trú tạm thôi" Vô Kiến Phong bất mãn đứng dậy phẩy tay cho đàn em cùng nhau hướng ra xe.

Chưa kịp nhấc một bước, bên tai đã nghe thấy âm giọng khẩn trương của cô gái : "Khoan đã, Phong tiên sinh"

"... Chuyện gì ?"

"Xe của mọi người đều dừng gần rìa đá heo hút. Bây giờ mà lên xe theo tôi không được ổn lắm. Ngay bên dưới con đèo này là một ngọn núi đá vôi, khi trời mưa xuống sẽ làm trôi đi một lượng bùn và đá vôi chảy xuống chỗ chúng ta. Khi lan ra có thể làm mòn mặt đất, bánh xe gặp bùn sẽ rất trơn cộng với trọng lượng của mấy người chúng ta sẽ bị lếch và di chuyển. Xui xẻo thì theo đà rơi luôn xuống vực. Tôi nghĩ chúng ta còn cách khác" Cô nhìn Vô Kiến Phong bằng ánh mắt kiên định, lời nói thông thái mà quả quyết đã vô tình thuyết phục được anh ta.

Vô Kiến Phong nhướng mày kinh ngạc nhìn cô : "Cô gái này... không hẳn là ngốc như mình nghĩ" .

"Vậy theo cô chúng ta nên làm thế nào ?" Anh trầm ổn lên tiếng.

"A. Tôi có cách rồi"

Đập tay như vừa mới nghĩ ra một ý tưởng hay. Cô nhẹ nhàng dìu đầu Dạ Tước đang ngoẹo trên ngực cô, đỡ cơ thể anh tựa vào gốc cây rồi đi đến gần Vô Kiến Phong : "Tôi có cách cho mọi người trú mưa"

".... ?"



"Tôi và Tước chuẩn bị đi dã ngoại dưới thôn nên có mang theo lều, đồ ăn và nước uống.. xem ra cũng tới lúc hữu dụng rồi. Anh yên tâm, lều này do bác quản gia chuẩn bị, rất chắc chắn. Chỉ cần nhờ bọn họ bốn góc mỗi người dựng lên là có thể trú được rồi"

"Ohh... nghe cô nói cũng hợp lí đấy"

"Tôi phải đi lấy nhanh kẻo mưa đến"

Vô Kiến Phong còn chưa kịp trả lời thì cô đã chạy lại xe. Anh trầm tư không nói, ánh mắt nhìn theo thân ảnh cô rồi nghi ngờ ngước lên bầu trời đen sẫm. Màu đen u ám giống như một điềm báo sắp có chuyện gì đó xảy ra. Đáng ngại hơn cả, trong lòng anh cũng đột nhiên cảm thấy bồn chồn khó chịu.

"Các người, để mắt đến cô ấy" Vô Kiến Phong quay đầu nói cho đàn em của mình, bọn họ thấy vẻ mặt nghiêm túc đó thì răm rắp gật đầu đi lại chỗ cô.

Hơi nước mang theo trong gió phả từng cơn làm bay mái tóc bạch kim trắng xóa. Dạ Tước ngửi thấy mùi đất lành lạnh bốc lên, anh mở mắt nhìn lên bầu trời: "Mưa à... mình ghét nó"

"Anh tỉnh rồi ? Cô ấy đi lấy những vật dụng các người đã chuẩn bị. Ở đằng kia" Vô Kiến Phong liếc mắt nhìn anh, đoạn chỉ tay về phía chiếc xe, bước đến đứng trước mặt.

"Ừm, tôi biết. Cô ấy dùng lều của tôi cho mấy người trú mưa"

"Hể ???"

"Tôi nghe hết rồi, cuộc nói chuyện của anh và Thiên Thiên"

“Hoá ra là giả ngủ à. Vậy chắc anh cũng đã nghe được chuyện ám sát. Tôi đã hứa với Hạ Thiên Du sẽ từ bỏ. Riêng bản thân tôi cảm thấy chúng ta cũng không cần thiết phải đối đầu với nhau nữa, có thể cho rằng con sói hoang như tôi bị lay động bởi lòng nhân ái của một con người vô tri đi. Tôi và anh cho dù có đánh nhau thành kẻ sống người chết nhưng đến cuối cùng... người rơi nước mắt cũng chỉ là cô ấy. Tôi thật sự quá mù quáng khi muốn hạ anh xuống, tôi sẽ không quấy rầy nữa, anh sẽ có một cuộc sống tốt với tiểu tình nhân bé nhỏ của anh"

"... Vô Kiến Vũ không xử lí anh sao, khi anh không hoàn thành nhiệm vụ ?" Dạ Tước trầm mặc trước những lời của Vô Kiến Phong. Anh không nói gì đáp trả, chỉ hỏi vỏn vẹn một câu.

Câu hỏi của anh vô tình nhắc nhở Vô Kiến Phong về nỗi bất an và anh trai của hắn có liên quan với nhau.

"Vô Kiến Vũ là anh trai tôi, hắn không thể làm gì được tôi đâu. Với cả hắn biết lòng đố kị trong tôi nên mới giao cho tôi nhiệm vụ lần này. Là anh trai nhưng hắn đã lợi dụng, tôi tuyệt không tha thứ cho hắn cũng như sự ngu ngốc của chính mình"

"Anh không nghĩ Vô Kiến Vũ biết đã biết con người tốt đang ngự trị trong anh ? Đúng như cô ấy nói, bản chất anh không xấu, chỉ là vì bị bóng tối che khuất. Vô Kiến Vũ rất có thể đang âm thầm quan sát anh, đợi thời cơ rồi tự mình ra tay. Giết cả thù lẫn bạn" Dạ Tước nhướng mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông có vết sẹo trên mặt. Linh cảm trong anh khi nhắc về "hắn" cũng đang dần xấu đi.



Vô Kiến Phong tối mặt, một giọt mưa nặng hạt rơi tạt vào má anh lạnh buốt.

"Vô Kiến Vũ...Tại sao tôi có thể quên một việc ngu ngốc như vậy, Vô Kiến Vũ là một con cáo già âm hiểm, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng tôi như vậy"

"Ý anh là ?"

"Lloyd ! Anh mau cùng nữ nhân của anh nhanh rời khỏi nơi này đi, trốn đi, nhanh lên. Rất có thể Vô Kiến Vũ sẽ không chịu ngồi yên mà tham gia vào vụ việc ám sát lần này..." Vô Kiến Phong nắm chặt tay, nghiến răng mất bình tĩnh hét lên.

"Vô Kiến Vũ ..."

Dạ Tước chợt tỉnh, đáy mắt lạnh lẽo sâu hút một màu đen tối. Anh định mở miệng nói gì đó và ngay lập tức dừng lại nhìn lên bầu trời. Bên tai truyền đến tiếng "phành phạch" như động cơ cánh quay của trực thăng. Vô Kiến Phong sững người đứng run rẩy.

Dạ Tước mở to mắt, đứng lên chạy về phía cô gái mà anh yêu nhưng chưa kịp đã nghe thấy một âm thanh khủng bố xé toạc cả vùng trời yên tĩnh.

ĐOÀNG ! Tiếng súng vang lên làm trái tim của hai người đàn ông chết lặng. Nụ cười hồn nhiên trên đôi môi tắt lịm. Một thân ảnh nhỏ bé giữa làn gió phất phơ hạt nước ngã xuống nằm trên nền đất khô cằn. Phúng máu bắn lên hòa cùng giọt mưa nặng nề lạnh giá tạo thành những hạt máu lấp lánh rơi vào không gian lướt qua đồng tử của hai người. Chiếc váy màu xanh bị rách nhuộm đỏ một màu máu.

Màu đỏ ấy đau đớn và thống khổ...

"Mèo... hoang..."

.

.

.

THIÊN THIÊN !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook