Người Tình Mất Trí

Chương 87: Chia cắt (2)

Huy Vũ

22/08/2019

"Hừ... từ bỏ ? Tụi mày xem tao là đồ ngu à ? Chính là con đàn bà đó, con đàn bà của Vương Dạ Tước, nó là người làm thay đổi định kiến giết người trong trái tim đứa em trai ngu đần của ta. Nó là nguồn căn cản trở mọi việc, ta phải giết chết nó. Có như vậy Vương Dạ Tước mới rơi vào hố sâu tuyệt vọng, cũng là thời điểm để giết hắn dễ dàng"

Trong chiếc trực thăng đang bay cao, có một người đàn ông quan sát cô gái từ ống nhòm và máy nghe trộm. Hắn nở nụ cười sát nhân khiến đàn em bên cạnh cầm lái cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Phẩy tay ra lệnh cho đàn em bay hạ xuống, hắn kéo cửa trực thăng, lôi ra một cây súng trường bắn tỉa, đưa mắt vào kính ngắm chuẩn bị bóp cò.

"Tiểu thư a, ủy khuất cho cô rồi, 'nghỉ ngơi' đi nhé"

........

Thiên Du lục lọi trong cốp xe tìm kiếm. Trên môi vẽ ra nụ cười rạng rỡ, cô mang tấm lều vội chạy về phía hai người đàn ông đang nói chuyện.

"Chiếu tướng !"

Chạy được nửa đoạn, bỗng nhiên nghe một tiếng "đoàng" vang đến xé tai, đó cũng chính là lúc Dạ Tước quay đầu nhìn về phía cô. Anh trợn mắt sửng sốt. Với độ cao cùng áp lực mạnh mẽ từ nòng súng trường, chân cô bị bắn đau như đứt đoạn gân cốt, viên đạn bay ra găm sâu vào đùi cô chạm đến xương. Cô vươn tay về phía anh, bàn tay vô tình che mất hình ảnh của người đàn ông có mái tóc bạch kim, đôi mắt vô hồn ứa ra một làn nước mắt. Cô nhắm mắt ngã xuống, tấm lều cũng không thương tiếc rơi ra trải rộng trên đất.

"THIÊN THIÊN !!!!!"

"Tước..."

Dạ Tước gào lên, anh chạy nhanh đến đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống, ôm cô trong lòng mà tâm trí kích động bất an: "Thiên Thiên, em sao rồi, Thiên Thiên. Đừng xảy ra chuyện gì, anh sẽ đưa em vào bệnh viện, chúng ta cùng vào bệnh viện. Anh sẽ chữa cho em, Thiên Thiên..."



"Tước... đừng khóc. Em không sao, chỉ là chân em... đau quá anh à. Đau như bị cắt lìa ra vậy. Nhưng em vẫn còn tỉnh táo, có thể gắng... gượng được" Cô nhăn mặt gượng di chuyển, nhưng đến đoạn lại đau đến gục xuống.

Một giọt nước đọng trên khoé mắt Dạ Tước, môi anh mím lại đau khổ, giọng nói mang theo ân hận cùng phẫn uất nghẹn ngào thốt ra: "Viên đạn nằm gần vùng nguy hiểm, thiếu một chút nữa là em có thể chết... còn nói gắng gượng được cái gì. Em không được mạo hiểm nữa, anh kéo em vào những việc nguy hiểm này là quá sai lầm rồi, là lỗi của anh. Đáng ra anh không nên để em vướng vào thế giới đen tối của anh. Tại sao anh không cảnh giác được chứ, tại sao anh lại ngu ngốc như vậy ? Anh không muốn vì sự ngu ngốc này của anh mà đánh mất em mãi mãi. Xin lỗi em... Thiên Thiên"

"Tên ngốc... nghe em này. Anh đã nói càng đối mặt với nguy hiểm chúng ta càng phải giữ một cái đầu lạnh thông minh sáng suốt không phải sao, anh đừng mất bình tĩnh như vậy. Em không sao"

"Làm sao anh có thể bình tĩnh khi em bị thương, anh không làm được. Nhìn thấy em bị bắn trước mặt anh mà anh lại không thể làm gì, anh không bảo vệ được em..." Dạ Tước ôm cô siết chặt vào lòng, anh gục lên đầu cô. Một giọt nước rơi xuống má cô ấm nóng.

Cô đưa bàn tay run run khẽ lau đi nước mắt trên khuôn mặt thanh tú, mỉm cười dịu dàng: "Anh đã hiểu cảm giác của em rồi. Em từng nói, nhìn thấy người mình yêu bị thương sẽ không thể chịu được mà rối bời tâm can. Đừng nói em ngốc nữa nhé, vì anh cũng đang lo lắng cho em..."

Dạ Tước cắn răng, trái tim anh đau đớn. Nỗi đau ấy tích tụ hóa thành uất hận, anh gầm lên: "Rốt cuộc là kẻ nào ? Tên khốn Vô Kiến Vũ, có gan thì ra mặt trước Vương Dạ Tước ta, ta thề sẽ phanh thây ngươi thành trăm mảnh"

Tiếng phành phạch nghe càng ngày càng rõ, Vô Kiến Vũ kéo roạt cửa trực thăng, đứng ngạo nghễ nhìn xuống. Đó là một người đàn ông có mái tóc dài màu đỏ, người mặc sơ mi đen khoác ghi-lê với vẻ ngoài chỉnh tề hoàn hảo, song đôi mắt lại xếch lên gian ác. Hắn cầm loa nói vọng xuống khiêu khích: "Lloyd lão đại tức giận rồi sao, buồn thay là tôi không tài giỏi như cậu, định một phát bắn vào tim nhưng lại trượt đi trúng vào chân, tiếc thật đấy"

Dạ Tước tối mặt, giọng nói lạnh lẽo âm cùng cực hạn phát ra từng chữ đanh lại: "Vô Kiến Vũ, mày đi chết đi"

Anh ôm cô trong tay, rút trong túi quần ra khẩu súng nhanh như cắt bắn liên tục mấy phát vào hắn. Vô Kiến Vũ đóng cửa trực thăng lại, ra lệnh cho đàn em bay lên cao tránh né.

Vô Kiến Phong nhìn thấy vết máu lan tràn đỏ thẫm chảy dọc theo đôi chân nhỏ bé, anh đấm một phát vào thân cây: "Tại sao lại là cô ấy ?"



Anh nhìn theo trực thăng đang lượn trên trời, kích động giật lấy khẩu bắn tỉa trên tay một tên đàn em, bóp cò hét lên: "Vô Kiến Vũ đáp xuống đây !"

Vô Kiến Vũ nghe tiếng gọi của em trai thì nhếch mép cười khinh. Hắn né viên đạn, giơ tay ra lệnh cho trực thăng hạ thấp một đoạn vừa phải rồi nhảy xuống.

Đáp đất an toàn, hắn vuốt mái tóc đi đến gần Vô Kiến Phong, đặt tay lên vai anh cười tự mãn: "Ôi em trai yêu quý của ta, chú lại thất bại rồi ?"

"Tên khốn nạn, ai cho phép anh can dự vào chuyện này ?" Vô Kiến Phong hất tay hắn ra, anh quăng luôn khẩu súng, vung quyền đấm vào mặt hắn nhưng hắn đã kịp tránh né.

“Chà... hôm nay trông chú vụng về nhỉ, bắn và đánh anh đều trượt cả ?”

“Bớt nói nhảm đi”

"Đừng quên đây là nhiệm vụ anh yêu cầu chú thực hiện, chú là người hưng phấn nhất khi nghe có thể đích thân dùng bàn tay này giết chết đối thủ không đội trời chung mà không phải sao ? Hiện tại chú thất bại, là do Vương Dạ Tước quá mạnh hay chú quá yếu. Còn muốn hạ sát luôn người anh trai này ?" Vô Kiến Vũ vươn tay ghì chặt đầu Vô Kiến Phong sát lại mặt mình, cầm trong tay khẩu súng lục chĩa vào cằm anh. Ánh mắt hắn cháy lên tia nghi ngờ cùng giễu cợt khinh thường.

"Vô Kiến Vũ. Súc sinh như anh chết không đáng tiếc !" Vô Kiến Phong nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Vô Kiến Vũ, anh lùi nhanh ra sau tránh né.

Vô Kiến Vũ bị chính em trai phỉ báng thì tức giận, khí tức trên người ngay lập tức biến đổi thành u ám. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lau đi vệt nước bọt trên mặt, lên đạn chĩa súng vào Vô Kiến Phong, một lực bóp cò không thương tiếc. Vô Kiến Phong nhìn thấy đường đạn nên tránh né kịp lúc, viên đạn sượt qua má anh găm dính vào thân cây bốc lên làn khói xám. Trên trán chảy một giọt mồ hôi, anh bắt đầu thở gấp, đứng với tư thế cảnh giác.

"Câm miệng, tự ta sẽ xử lý Vương Dạ Tước. Lần tiếp theo là ngay đầu đấy, cho dù ngươi có là em trai của ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook