Chương 92: Chia cắt (7)
Huy Vũ
25/08/2019
"Ai đó... làm ơn đưa chúng tôi rời khỏi nơi này
đi... Phong tiên sinh, xin anh làm gì đó đi, chỉ anh mới có thể đối mặt
với hắn ngay lúc này..." Thiên Du ngoái đầu nhìn Vô Kiến Phong bằng đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt cô thê lương rưng rưng như đang cầu xin sự giúp đỡ
từ anh.
Vô Kiến Phong chết lặng, cuống họng anh nghẹn lại không bật nổi thành lời. Cô bàng hoàng tuyệt vọng khi được đáp trả bằng ánh mắt bất lực. Rốt cuộc anh cũng không thể thực hiện được lời hứa sẽ không kéo cô vào nguy hiểm.
Cô gái như đoá hoa xơ xác đang đối mặt với bóng tối tuyệt vọng. Hai người đàn ông đều cháy trong lòng nỗi căm hận tột độ, đều bất lực đứng nhìn cô gái mà họ yêu thương từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mà lòng đau như cắt.
Nhưng có lẽ không ai đau bằng Dạ Tước, cô chính là trái tim của anh, việc cứa vào cổ cô cũng như găm vào tim anh từng nhát sâu thẳm rỉ máu. Mỗi rạch là mỗi nhát dao tựa vô hình tàn nhẫn đâm vào lồng ngực khiến anh khó thở bất lực.
Dạ Tước ngồi phịch xuống đất, anh đưa đôi mắt vô thần nhìn cô nở nụ cười cay đắng, miệng hé mở nói thành khẩu hình.
Anh xin lỗi ... !
Cô ngỡ ngàng, nước mắt không tự chủ ứa ra càng lúc càng nhiều. Cô hiểu rõ khẩu hình của anh, lại càng hiểu được việc anh sắp làm.
Chỉ cần anh chết... em có thể sống.
"Zeus! Tôi muốn hỏi anh một chuyện" Dạ Tước chuyển sang ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng Vô Kiến Vũ vô cảm lên giọng.
Vô Kiến Vũ cảm giác khí tức trên người anh đã thay đổi, nhướng mày, hắn bắt đầu cảnh giác với ngữ điệu khác thường: "Nói !"
"Vì sao nhất định muốn tôi phải chết? Ân oán giữa Dạ - Thiên không có, tôi cũng đã rút chân ra khỏi hắc đạo từ 3 năm trước. Hôm nay là ngày đưa cô ấy ra ngoài dã ngoại, trùng hợp tại sao lại ám sát ngay ngày này, phiền giải thích một chút"
"Tại sao cậu không tự hỏi chính mình? Cậu đã gây thù chuốc hận với những ai khi còn là lão đại độc tài hô phong hoán vũ? Một doanh nhân nước Mỹ đã thỏa hiệp với ta, giao dịch hắn đưa ra ta sẽ có thế lực củng cố địa vị trong hắc bạch lưỡng đạo, đổi lại chỉ một điều kiện đơn giản. Lloyd của Dạ Hành bang phải chết! Hắn bảo thời điểm này thích hợp nhất để ra tay, còn biết rõ hơn cả... cô gái này là điểm yếu của cậu, chúng ta chỉ cần nhắm vào cô gái, cậu sẽ tự khắc thuần phục. Nhưng em trai vô dụng của ta lại bỏ qua miếng mồi này mà trực tiếp đối đầu. Thật ngu ngốc!" Vô Kiến Vũ tạm thời nới lỏng cánh tay nhưng con dao vẫn ghì vào da thịt trên cổ cô.
"Hắn tên Jason?"
"Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao cũng sắp chết rồi, để ta tiết lộ một chút cho cậu cam nguyện mà chầu Diêm vương. Hắn là Jason, ông chủ của công ty giải trí Hoa Kì. Là một trùm triệu phú, người có thể dùng tiền mua cả một băng đảng mafia của đất nước"
"Thế lực cũng chẳng đáng ngại là bao... Ban đầu cứ nghĩ hắn vì điên cuồng muốn cạnh tranh thương trường mà thuê người giết mình, nay lại có liên quan đến cô ấy, nhưng tại sao hắn lại biết hôm nay mình sẽ ra ngoài, lại còn việc đưa Thiên Thiên theo, chẳng lẽ bên cạnh mình có nội gián. Vậy thì thật thất bại làm sao... người như mình cuối cùng vẫn là một ác quỷ không xứng đáng có được một cuộc sống bình thường. Có lẽ đây là báo ứng... mà cũng chẳng quan trọng nữa, mình có thể dùng mạng cứu cô ấy, cái mạng này chết đi cũng coi như đền tội cho những vong linh đã bị mình giết chết" Dạ Tước thở ra một hơi, ánh mắt anh đột nhiên không chút dao động, mông lung đến lạ.
"Chuyện cậu muốn biết cũng biết rồi, những gì cần nói ta cũng nói rồi. Cậu chết được rồi đấy, nếu không thì để ta tiễn cô gái này trước rồi đến cậu. Chọn đi"
Anh mở miệng, âm trầm nói: "Thế? Anh muốn tôi chết như thế nào?"
Vô Kiến Vũ được mở lời thì hào hứng: "Một phát bắn vào tim thì cũng được tất, nhưng tôi không muốn bẩn tay. Bây giờ, cậu tự sát !"
"Tự sát? Đừng nói là bảo tôi nhảy xuống đó?" Dạ Tước nói bằng giọng âm cùng cực hạn, anh thờ ơ chỉ ngón tay về phía vực sâu heo hút.
"Không hổ là Lloyd lão đại. Quả nhiên thông minh. Được thôi. Nhưng cậu không được nhảy từ đây xuống. Ta muốn cậu 'lao' xuống"
"Lao?" Dạ Tước nhíu mày, anh lườm Vô Kiến Vũ không rời mắt.
Vô Kiến Vũ xách cô theo bên mình, hắn đi đến chiếc Lamborghini đang neo lại khập khiễng trên mõm đá, dùng chân đạp mạnh một cái, bánh xe nhích lên làm cả khối trọng lượng to lớn lắc lư, mấy hòn đá nứt ra sạt lỡ rơi xuống mất hút.
"Chính là muốn cậu ngồi trong chiếc xe này lao xuống"
Dạ Tước tối mặt, anh nhìn hắn cười khinh bỉ, lên giọng lạnh lẽo: "Ngồi vào xe lao xuống là muốn tỉ lệ tử vong cao hơn phải không? Huống hồ quanh đây vách đá vách núi ngàn trùng, xe va vào đỉnh nhọn thủng bình xăng thì bị nổ, tôi ngồi trong đó chẳng khác nào tan thành tro bụi. Anh đúng là một con cáo già đáng nguyền rủa"
"Quá khen, nhưng muốn chắc chắn cậu sẽ không giữa chừng thoát ra ngoài, đâm thủng bình xăng trước khi lao xuống" Vô Kiến Vũ nhướng mày, ra lệnh cho bọn đàn em mang súng đến đưa cho hắn.
Dạ Tước nhìn theo trong im lặng, mái tóc bạch kim rũ xuống che mất một bên mắt, còn lại con ngươi bên kia ánh lên tia lạnh lẽo cực hạn.
Vô Kiến Vũ bắn liên tục vào đáy xe, bình xăng thủng một lỗ, chất lỏng nồng mùi rỉ ra nhỏ giọt xuống mặt đất. Đàn em kiểm tra xác nhận rồi theo lệnh áp giải anh vào xe.
Đám đàn em rụt rè đi tới gần Dạ Tước, chưa chạm được vào người đã bị ánh nhìn sắc lạnh ghim vào từng đoạn tuỷ cốt, bọn đàn em bất động không dám tiến dù chỉ một bước.
"Tao có thể tự làm! Cút ra!" Anh gượng đứng dậy, hai chân run rẩy thập phần khó vững.
Vô Kiến Phong chết lặng, cuống họng anh nghẹn lại không bật nổi thành lời. Cô bàng hoàng tuyệt vọng khi được đáp trả bằng ánh mắt bất lực. Rốt cuộc anh cũng không thể thực hiện được lời hứa sẽ không kéo cô vào nguy hiểm.
Cô gái như đoá hoa xơ xác đang đối mặt với bóng tối tuyệt vọng. Hai người đàn ông đều cháy trong lòng nỗi căm hận tột độ, đều bất lực đứng nhìn cô gái mà họ yêu thương từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mà lòng đau như cắt.
Nhưng có lẽ không ai đau bằng Dạ Tước, cô chính là trái tim của anh, việc cứa vào cổ cô cũng như găm vào tim anh từng nhát sâu thẳm rỉ máu. Mỗi rạch là mỗi nhát dao tựa vô hình tàn nhẫn đâm vào lồng ngực khiến anh khó thở bất lực.
Dạ Tước ngồi phịch xuống đất, anh đưa đôi mắt vô thần nhìn cô nở nụ cười cay đắng, miệng hé mở nói thành khẩu hình.
Anh xin lỗi ... !
Cô ngỡ ngàng, nước mắt không tự chủ ứa ra càng lúc càng nhiều. Cô hiểu rõ khẩu hình của anh, lại càng hiểu được việc anh sắp làm.
Chỉ cần anh chết... em có thể sống.
"Zeus! Tôi muốn hỏi anh một chuyện" Dạ Tước chuyển sang ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng Vô Kiến Vũ vô cảm lên giọng.
Vô Kiến Vũ cảm giác khí tức trên người anh đã thay đổi, nhướng mày, hắn bắt đầu cảnh giác với ngữ điệu khác thường: "Nói !"
"Vì sao nhất định muốn tôi phải chết? Ân oán giữa Dạ - Thiên không có, tôi cũng đã rút chân ra khỏi hắc đạo từ 3 năm trước. Hôm nay là ngày đưa cô ấy ra ngoài dã ngoại, trùng hợp tại sao lại ám sát ngay ngày này, phiền giải thích một chút"
"Tại sao cậu không tự hỏi chính mình? Cậu đã gây thù chuốc hận với những ai khi còn là lão đại độc tài hô phong hoán vũ? Một doanh nhân nước Mỹ đã thỏa hiệp với ta, giao dịch hắn đưa ra ta sẽ có thế lực củng cố địa vị trong hắc bạch lưỡng đạo, đổi lại chỉ một điều kiện đơn giản. Lloyd của Dạ Hành bang phải chết! Hắn bảo thời điểm này thích hợp nhất để ra tay, còn biết rõ hơn cả... cô gái này là điểm yếu của cậu, chúng ta chỉ cần nhắm vào cô gái, cậu sẽ tự khắc thuần phục. Nhưng em trai vô dụng của ta lại bỏ qua miếng mồi này mà trực tiếp đối đầu. Thật ngu ngốc!" Vô Kiến Vũ tạm thời nới lỏng cánh tay nhưng con dao vẫn ghì vào da thịt trên cổ cô.
"Hắn tên Jason?"
"Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao cũng sắp chết rồi, để ta tiết lộ một chút cho cậu cam nguyện mà chầu Diêm vương. Hắn là Jason, ông chủ của công ty giải trí Hoa Kì. Là một trùm triệu phú, người có thể dùng tiền mua cả một băng đảng mafia của đất nước"
"Thế lực cũng chẳng đáng ngại là bao... Ban đầu cứ nghĩ hắn vì điên cuồng muốn cạnh tranh thương trường mà thuê người giết mình, nay lại có liên quan đến cô ấy, nhưng tại sao hắn lại biết hôm nay mình sẽ ra ngoài, lại còn việc đưa Thiên Thiên theo, chẳng lẽ bên cạnh mình có nội gián. Vậy thì thật thất bại làm sao... người như mình cuối cùng vẫn là một ác quỷ không xứng đáng có được một cuộc sống bình thường. Có lẽ đây là báo ứng... mà cũng chẳng quan trọng nữa, mình có thể dùng mạng cứu cô ấy, cái mạng này chết đi cũng coi như đền tội cho những vong linh đã bị mình giết chết" Dạ Tước thở ra một hơi, ánh mắt anh đột nhiên không chút dao động, mông lung đến lạ.
"Chuyện cậu muốn biết cũng biết rồi, những gì cần nói ta cũng nói rồi. Cậu chết được rồi đấy, nếu không thì để ta tiễn cô gái này trước rồi đến cậu. Chọn đi"
Anh mở miệng, âm trầm nói: "Thế? Anh muốn tôi chết như thế nào?"
Vô Kiến Vũ được mở lời thì hào hứng: "Một phát bắn vào tim thì cũng được tất, nhưng tôi không muốn bẩn tay. Bây giờ, cậu tự sát !"
"Tự sát? Đừng nói là bảo tôi nhảy xuống đó?" Dạ Tước nói bằng giọng âm cùng cực hạn, anh thờ ơ chỉ ngón tay về phía vực sâu heo hút.
"Không hổ là Lloyd lão đại. Quả nhiên thông minh. Được thôi. Nhưng cậu không được nhảy từ đây xuống. Ta muốn cậu 'lao' xuống"
"Lao?" Dạ Tước nhíu mày, anh lườm Vô Kiến Vũ không rời mắt.
Vô Kiến Vũ xách cô theo bên mình, hắn đi đến chiếc Lamborghini đang neo lại khập khiễng trên mõm đá, dùng chân đạp mạnh một cái, bánh xe nhích lên làm cả khối trọng lượng to lớn lắc lư, mấy hòn đá nứt ra sạt lỡ rơi xuống mất hút.
"Chính là muốn cậu ngồi trong chiếc xe này lao xuống"
Dạ Tước tối mặt, anh nhìn hắn cười khinh bỉ, lên giọng lạnh lẽo: "Ngồi vào xe lao xuống là muốn tỉ lệ tử vong cao hơn phải không? Huống hồ quanh đây vách đá vách núi ngàn trùng, xe va vào đỉnh nhọn thủng bình xăng thì bị nổ, tôi ngồi trong đó chẳng khác nào tan thành tro bụi. Anh đúng là một con cáo già đáng nguyền rủa"
"Quá khen, nhưng muốn chắc chắn cậu sẽ không giữa chừng thoát ra ngoài, đâm thủng bình xăng trước khi lao xuống" Vô Kiến Vũ nhướng mày, ra lệnh cho bọn đàn em mang súng đến đưa cho hắn.
Dạ Tước nhìn theo trong im lặng, mái tóc bạch kim rũ xuống che mất một bên mắt, còn lại con ngươi bên kia ánh lên tia lạnh lẽo cực hạn.
Vô Kiến Vũ bắn liên tục vào đáy xe, bình xăng thủng một lỗ, chất lỏng nồng mùi rỉ ra nhỏ giọt xuống mặt đất. Đàn em kiểm tra xác nhận rồi theo lệnh áp giải anh vào xe.
Đám đàn em rụt rè đi tới gần Dạ Tước, chưa chạm được vào người đã bị ánh nhìn sắc lạnh ghim vào từng đoạn tuỷ cốt, bọn đàn em bất động không dám tiến dù chỉ một bước.
"Tao có thể tự làm! Cút ra!" Anh gượng đứng dậy, hai chân run rẩy thập phần khó vững.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.