Chương 46: Chủ tịch của Thiên Tước chính là như thế này (1)
Huy Vũ
21/08/2019
Dạ Tước phi thẳng xe đến công ty. Vừa vào đến
cửa, hệ thống nhân viên đang có mặt đã cảm nhận được nộ khí tỏa ra từ
người đàn ông quyền lực này. Ai cũng kiêng dè né tránh không dám nhìn
thẳng vào mắt anh cũng như sợ bị anh nhìn trúng.
Anh dừng lại trước cô trợ lý Lucy, đưa đôi mắt lạnh lẽo sâu hút với ánh nhìn vô cảm ném cho cô khiến cô trợ lý bất giác rùng mình khi đứng đối diện.
"Trợ lý Mã đâu ?"
"Anh ấy đang trong phòng họp hội đồng nãy giờ chưa thấy đi ra thưa chủ tịch"
Nghe được điều cần nghe, anh lạnh lùng lướt qua nhanh chóng, đi thẳng vào văn phòng chủ tịch thay một bộ đồ tổng tài cà vạt chỉnh tề, dáng vẻ kiêu ngạo ấy bước vào khu thang máy đặc biệt, ấn nút hướng thẳng lên tầng thượng - nơi đang diễn ra cuộc họp đầy mâu thuẫn.
"Lâm tổng, hiện giờ ông rút vốn đầu tư khỏi dự án này để đầu tư vào JR chính là sai lầm, ông đáng ra phải hiểu rõ lợi ích và hậu quả mà không nên hành động như vậy, ông không sợ phải chịu tổn thất với Thiên Tước chúng tôi sao ? JR lúc đầu cũng đã từng muốn hợp tác với Thiên Tước nhưng lại đột ngột kiên quyết thay đổi chủ ý rút vốn đầu tư, ông không nhận ra điều đáng ngờ với công ty này à. Hơn cả, ông không hề nể mặt Tước thiếu ? Tôi khuyên ông nên suy nghĩ lại thì hơn”
Dạ Tước vừa mới đến cửa đã nghe giọng trợ lý Mã Tuấn An vang lên từ trong phòng, lời nói dường như có chút mất bình tĩnh mà hiểu lầm thành lời cầu xin kẻ phản bội.
"Cậu chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, có quyền gì can thiệp vào quyết định của tôi, tôi là cổ đông lớn thứ hai trong công ty, cậu đừng nghĩ có sự uỷ thác của Vương Dạ Tước thì không biết thân phận xen vào. Chủ tịch của cậu đâu, gọi ra đây cùng chúng tôi giải quyết" Giọng nói già nua hống hách cùng thái độ khinh thường đó của lão cổ đông đã lọt vào tai anh không xót một lời.
Anh chậc lưỡi bất mãn, thăng trầm đẩy cửa phòng họp hội đồng, hiên ngang sừng sững đi vào trước cái nhìn ngạc nhiên cùng sự lo sợ dần hiện lên trên mặt của đám cổ đông ô hợp.
Lão Lâm tổng nghe tiếng đẩy cửa thì đưa mắt nhìn ra rồi im bặt, những lời còn định tuôn ra ngay khắc thu lại nuốt tất cả vào trong.
"Trợ lý Mã là được tôi uỷ thác, anh ấy không đủ tư cách nói chuyện với ông thì để chủ tịch tôi đây xin chỉ giáo. Lâm tổng, muốn nói gì với tôi ?" Anh cho hai tay vào túi quần cao lãnh đi đến bàn họp, gương mặt vô cảm âm trầm cao giọng hỏi khích lão ta.
"Tôi...." Lâm tổng khi thấy anh với bộ dáng này đã sợ đến không nói thành lời, thái độ bất mãn với chủ tịch lúc nãy cũng tự nhiên bị khí thế của anh áp đảo mà tàn lụi.
"Nếu ông ta muốn rút cứ để ông ta rút, Vương Dạ Tước này không cần ai nể mặt, nếu ông có đủ bãn lĩnh, xin mời" Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào vị Lâm tổng vừa đôi co với trợ lý của anh, giọng lạnh nhạt bỡn cợt.
Vị Lâm tổng kia vừa rồi còn là người hung hãn nhất đòi rút cổ phần, ông ta cầm đầu mọi cổ đông đầu tư vào dự án xây dựng lần này mà đồng loạt rút vốn để quay sang đầu tư cho công ty nước ngoài JR vì tham mưu lợi nhuận.
Thấy Dạ Tước bước vào với thần thái sắc bén như chim ưng đang kiêu ngạo thách thức con mồi, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Tay chân đột nhiên run rẩy, trán đã ứa vài giọt mồ hôi, miệng cứng đờ không biết đáp trả lời gì cho thoả đáng.
"Nói gì đi chứ Lâm tổng ?" Anh ngồi vắt chân trên chiếc ghế thượng vị quyền lực nhất trong công ty, đan tay vào nhau, nhếch mép nhìn chăm chăm vào ông.
"Tôi... chúng tôi muốn rút vốn từ dự án xây dựng ở hòn đảo phía Nam Hồng Kong, cậu không có quyền ngăn cản quyền lợi đầu tư của chúng tôi" Lâm tổng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liếc mắt đưa tay kêu gọi mấy đồng đội cổ đông xung quanh cùng lên tiếng nhưng tất cả đều lặng thinh.
Anh thu lại nụ cười lạnh lẽo, nét mặt trở nên u tối, vẫn ngồi vắt chân cao ngạo trên ghế, anh gằn giọng : "Quyền lợi ? Quyền lợi của JR cao hơn mức bình thường nên muốn ăn cháo đá bát chạy theo ?"
"Lâm tổng à, tôi nể mặt ông mới cho ông đầu tư vào hạng mục quan trọng lần này, ông lại ham mê lợi ích trước mắt mà đòi rút đầu tư, đã vậy còn kéo bè kéo cánh cấu kết cùng nhau đồng lòng chạy theo JR. Đúng là cõng rắn cắn gà nhà. Tôi nên xử lý tất cả các người thế nào đây ? Công ty các người chê nguồn đầu tư từ Thiên Tước đến chán rồi phải không ?" Anh đập mạnh tay lên bàn làm tất cả giật mình, trừng mắt phẫn nộ vào lão cáo già Lâm tổng kia và những con người đang cúm rúm không dám nói lấy một lời mà gục mặt khó xử.
"Cho dù cậu có nói gì chúng tôi cũng quyết định thu hồi vốn đầu tư, JR thấu hiểu cho chúng tôi, đầu tư bên đấy có lợi hơn rất nhiều so với Thiên Tước, chúng tôi đều là doanh nhân, luôn phải chú ý đến lợi ích của bản thân chứ" Lâm tổng mặc dù đang rất sợ nhưng vẫn cứng miệng lắp bắp đáp trả.
"Ha... nếu ông đã nói vậy, tôi sẽ xoá sổ ông trong danh sách cổ đông của Thiên Tước, ông đi mà chạy theo JR yêu quý của ông, cổ phần của ông tôi đã thu mua toàn bộ với mức giá bình thường, cũng đã chuyển tiền vào tài khoản của ông, ông ôm đống vốn đầu tư ít ỏi đó mà sang dâng cho JR, xem xem bọn họ lợi dụng ông bao lâu rồi ném đi. Người như ông có mặt chỉ làm xấu danh tiếng của Thiên Tước" Anh đứng dậy cho hai tay vào túi quần như thói quen, đứng cao lớn giữa bàn họp, ném cho lão già ánh nhìn khinh bỉ chán ghét.
Dạ Tước ra hiệu cho Tuấn An đến gần mình, anh lớn giọng nói như tát vào mặt vị Lâm tổng không biết điều kia : "Lập tức thu hồi lại dự án đang định đầu tư vào công ty của Lâm tổng đây. Cắt đứt tất cả sự đầu tư tài trợ. Bảo Lucy ngay lập tức đẩy ông ta ra khỏi danh sách cổ đông của Thiên Tước, 15% vừa thu mua chuyển ngay vào cổ phần của tôi. Hiện tại được bao nhiêu ?"
"Thưa chủ tịch, cổ phần của cậu hiện tại cao nhất công ty, chiếm 75% trong các cổ đông, bao gồm đã thu mua từ Lâm tổng" Tuấn An nhanh tay lật tài liệu rồi thông báo trước mặt mọi người trong hội đồng.
"Vương Dạ Tước, một oắt con như cậu thật khốn kiếp, cậu vốn đã âm mưu vào cổ phần của tôi từ trước, bây giờ đã thật sự lộ bản chất gian xảo của cậu rồi. Thu mua lại cổ phần, rút vốn khỏi công ty, như vậy chẳng khác nào ép tôi vào đường nguy khốn" Lâm tổng gào lên kịch liệt, còn định đi đến túm lấy cổ áo anh giằng co thì đã bị Mã Tuấn An đưa tay ngăn lại.
"Lúc ông phản bội tôi, quay lưng với Thiên Tước, sao không nghĩ đến hậu quả hôm nay ? Tôi nể mặt chủ tịch Thiên An giới thiệu ông hợp tác với tôi nên đã nương tay cho ông rồi, đừng mơ tưởng có thể nhờ anh trai hậu thuẫn rồi leo lên đầu Vương Dạ Tước này hoành hành, tôi không nói không có nghĩa là đồng ý, tôi không ra mặt không có nghĩa là lơ đãng mà là đang điều tra, thực hiện cách trừng phạt cho những người lòng tham vô đáy như ông. Nhờ có Thiên Tước ông đã thu được không biết bao nhiêu là lợi ích, bây giờ lợi dụng xong thì đá đi, ông nghĩ ông có thể lợi dụng được tôi ?" Anh cúi đầu nhìn thẳng vào vị Lâm tổng đang bị Tuấn An kìm lấy, đáy mắt phừng lên tia sắc lạnh cùng nụ cười nửa miệng tàn độc làm cho những người ngồi ngoài kia trông thấy cũng run rẩy lo sợ.
"Vương Dạ Tước, đồ ác nhân, cậu sẽ không được sống tốt, ngày nào đó Thiên Tước sẽ bị phá sản trong tay cậu, mọi người sẽ ruồng bỏ cậu mà đi, ác ma !!!”
“Tên của tôi là Vương Dạ Tước, nó có nghĩa là loài chim tàn ác ngự trị cả bóng tối. Ông đã thua trong cuộc săn mồi lần này và trở thành con mồi trong tay tôi rồi Lâm tổng à, JR ông theo đuổi sớm cũng sẽ thất bại. Tôi cũng thật mong cái ngày mà ông nói sẽ xảy đến với tôi đấy” Anh nhếch môi nở nụ cười khinh miệt tàn độc.
“Cậu là ác quỷ !!!!”
"Gọi bảo an đưa ông ta ra ngoài, phòng họp từ lúc nào đã ồn ào như vậy" Anh gầm lên phẫn nộ, cả không gian lặng tịt bao trùm một vẻ nặng nề khó thở....
Anh dừng lại trước cô trợ lý Lucy, đưa đôi mắt lạnh lẽo sâu hút với ánh nhìn vô cảm ném cho cô khiến cô trợ lý bất giác rùng mình khi đứng đối diện.
"Trợ lý Mã đâu ?"
"Anh ấy đang trong phòng họp hội đồng nãy giờ chưa thấy đi ra thưa chủ tịch"
Nghe được điều cần nghe, anh lạnh lùng lướt qua nhanh chóng, đi thẳng vào văn phòng chủ tịch thay một bộ đồ tổng tài cà vạt chỉnh tề, dáng vẻ kiêu ngạo ấy bước vào khu thang máy đặc biệt, ấn nút hướng thẳng lên tầng thượng - nơi đang diễn ra cuộc họp đầy mâu thuẫn.
"Lâm tổng, hiện giờ ông rút vốn đầu tư khỏi dự án này để đầu tư vào JR chính là sai lầm, ông đáng ra phải hiểu rõ lợi ích và hậu quả mà không nên hành động như vậy, ông không sợ phải chịu tổn thất với Thiên Tước chúng tôi sao ? JR lúc đầu cũng đã từng muốn hợp tác với Thiên Tước nhưng lại đột ngột kiên quyết thay đổi chủ ý rút vốn đầu tư, ông không nhận ra điều đáng ngờ với công ty này à. Hơn cả, ông không hề nể mặt Tước thiếu ? Tôi khuyên ông nên suy nghĩ lại thì hơn”
Dạ Tước vừa mới đến cửa đã nghe giọng trợ lý Mã Tuấn An vang lên từ trong phòng, lời nói dường như có chút mất bình tĩnh mà hiểu lầm thành lời cầu xin kẻ phản bội.
"Cậu chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, có quyền gì can thiệp vào quyết định của tôi, tôi là cổ đông lớn thứ hai trong công ty, cậu đừng nghĩ có sự uỷ thác của Vương Dạ Tước thì không biết thân phận xen vào. Chủ tịch của cậu đâu, gọi ra đây cùng chúng tôi giải quyết" Giọng nói già nua hống hách cùng thái độ khinh thường đó của lão cổ đông đã lọt vào tai anh không xót một lời.
Anh chậc lưỡi bất mãn, thăng trầm đẩy cửa phòng họp hội đồng, hiên ngang sừng sững đi vào trước cái nhìn ngạc nhiên cùng sự lo sợ dần hiện lên trên mặt của đám cổ đông ô hợp.
Lão Lâm tổng nghe tiếng đẩy cửa thì đưa mắt nhìn ra rồi im bặt, những lời còn định tuôn ra ngay khắc thu lại nuốt tất cả vào trong.
"Trợ lý Mã là được tôi uỷ thác, anh ấy không đủ tư cách nói chuyện với ông thì để chủ tịch tôi đây xin chỉ giáo. Lâm tổng, muốn nói gì với tôi ?" Anh cho hai tay vào túi quần cao lãnh đi đến bàn họp, gương mặt vô cảm âm trầm cao giọng hỏi khích lão ta.
"Tôi...." Lâm tổng khi thấy anh với bộ dáng này đã sợ đến không nói thành lời, thái độ bất mãn với chủ tịch lúc nãy cũng tự nhiên bị khí thế của anh áp đảo mà tàn lụi.
"Nếu ông ta muốn rút cứ để ông ta rút, Vương Dạ Tước này không cần ai nể mặt, nếu ông có đủ bãn lĩnh, xin mời" Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào vị Lâm tổng vừa đôi co với trợ lý của anh, giọng lạnh nhạt bỡn cợt.
Vị Lâm tổng kia vừa rồi còn là người hung hãn nhất đòi rút cổ phần, ông ta cầm đầu mọi cổ đông đầu tư vào dự án xây dựng lần này mà đồng loạt rút vốn để quay sang đầu tư cho công ty nước ngoài JR vì tham mưu lợi nhuận.
Thấy Dạ Tước bước vào với thần thái sắc bén như chim ưng đang kiêu ngạo thách thức con mồi, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Tay chân đột nhiên run rẩy, trán đã ứa vài giọt mồ hôi, miệng cứng đờ không biết đáp trả lời gì cho thoả đáng.
"Nói gì đi chứ Lâm tổng ?" Anh ngồi vắt chân trên chiếc ghế thượng vị quyền lực nhất trong công ty, đan tay vào nhau, nhếch mép nhìn chăm chăm vào ông.
"Tôi... chúng tôi muốn rút vốn từ dự án xây dựng ở hòn đảo phía Nam Hồng Kong, cậu không có quyền ngăn cản quyền lợi đầu tư của chúng tôi" Lâm tổng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liếc mắt đưa tay kêu gọi mấy đồng đội cổ đông xung quanh cùng lên tiếng nhưng tất cả đều lặng thinh.
Anh thu lại nụ cười lạnh lẽo, nét mặt trở nên u tối, vẫn ngồi vắt chân cao ngạo trên ghế, anh gằn giọng : "Quyền lợi ? Quyền lợi của JR cao hơn mức bình thường nên muốn ăn cháo đá bát chạy theo ?"
"Lâm tổng à, tôi nể mặt ông mới cho ông đầu tư vào hạng mục quan trọng lần này, ông lại ham mê lợi ích trước mắt mà đòi rút đầu tư, đã vậy còn kéo bè kéo cánh cấu kết cùng nhau đồng lòng chạy theo JR. Đúng là cõng rắn cắn gà nhà. Tôi nên xử lý tất cả các người thế nào đây ? Công ty các người chê nguồn đầu tư từ Thiên Tước đến chán rồi phải không ?" Anh đập mạnh tay lên bàn làm tất cả giật mình, trừng mắt phẫn nộ vào lão cáo già Lâm tổng kia và những con người đang cúm rúm không dám nói lấy một lời mà gục mặt khó xử.
"Cho dù cậu có nói gì chúng tôi cũng quyết định thu hồi vốn đầu tư, JR thấu hiểu cho chúng tôi, đầu tư bên đấy có lợi hơn rất nhiều so với Thiên Tước, chúng tôi đều là doanh nhân, luôn phải chú ý đến lợi ích của bản thân chứ" Lâm tổng mặc dù đang rất sợ nhưng vẫn cứng miệng lắp bắp đáp trả.
"Ha... nếu ông đã nói vậy, tôi sẽ xoá sổ ông trong danh sách cổ đông của Thiên Tước, ông đi mà chạy theo JR yêu quý của ông, cổ phần của ông tôi đã thu mua toàn bộ với mức giá bình thường, cũng đã chuyển tiền vào tài khoản của ông, ông ôm đống vốn đầu tư ít ỏi đó mà sang dâng cho JR, xem xem bọn họ lợi dụng ông bao lâu rồi ném đi. Người như ông có mặt chỉ làm xấu danh tiếng của Thiên Tước" Anh đứng dậy cho hai tay vào túi quần như thói quen, đứng cao lớn giữa bàn họp, ném cho lão già ánh nhìn khinh bỉ chán ghét.
Dạ Tước ra hiệu cho Tuấn An đến gần mình, anh lớn giọng nói như tát vào mặt vị Lâm tổng không biết điều kia : "Lập tức thu hồi lại dự án đang định đầu tư vào công ty của Lâm tổng đây. Cắt đứt tất cả sự đầu tư tài trợ. Bảo Lucy ngay lập tức đẩy ông ta ra khỏi danh sách cổ đông của Thiên Tước, 15% vừa thu mua chuyển ngay vào cổ phần của tôi. Hiện tại được bao nhiêu ?"
"Thưa chủ tịch, cổ phần của cậu hiện tại cao nhất công ty, chiếm 75% trong các cổ đông, bao gồm đã thu mua từ Lâm tổng" Tuấn An nhanh tay lật tài liệu rồi thông báo trước mặt mọi người trong hội đồng.
"Vương Dạ Tước, một oắt con như cậu thật khốn kiếp, cậu vốn đã âm mưu vào cổ phần của tôi từ trước, bây giờ đã thật sự lộ bản chất gian xảo của cậu rồi. Thu mua lại cổ phần, rút vốn khỏi công ty, như vậy chẳng khác nào ép tôi vào đường nguy khốn" Lâm tổng gào lên kịch liệt, còn định đi đến túm lấy cổ áo anh giằng co thì đã bị Mã Tuấn An đưa tay ngăn lại.
"Lúc ông phản bội tôi, quay lưng với Thiên Tước, sao không nghĩ đến hậu quả hôm nay ? Tôi nể mặt chủ tịch Thiên An giới thiệu ông hợp tác với tôi nên đã nương tay cho ông rồi, đừng mơ tưởng có thể nhờ anh trai hậu thuẫn rồi leo lên đầu Vương Dạ Tước này hoành hành, tôi không nói không có nghĩa là đồng ý, tôi không ra mặt không có nghĩa là lơ đãng mà là đang điều tra, thực hiện cách trừng phạt cho những người lòng tham vô đáy như ông. Nhờ có Thiên Tước ông đã thu được không biết bao nhiêu là lợi ích, bây giờ lợi dụng xong thì đá đi, ông nghĩ ông có thể lợi dụng được tôi ?" Anh cúi đầu nhìn thẳng vào vị Lâm tổng đang bị Tuấn An kìm lấy, đáy mắt phừng lên tia sắc lạnh cùng nụ cười nửa miệng tàn độc làm cho những người ngồi ngoài kia trông thấy cũng run rẩy lo sợ.
"Vương Dạ Tước, đồ ác nhân, cậu sẽ không được sống tốt, ngày nào đó Thiên Tước sẽ bị phá sản trong tay cậu, mọi người sẽ ruồng bỏ cậu mà đi, ác ma !!!”
“Tên của tôi là Vương Dạ Tước, nó có nghĩa là loài chim tàn ác ngự trị cả bóng tối. Ông đã thua trong cuộc săn mồi lần này và trở thành con mồi trong tay tôi rồi Lâm tổng à, JR ông theo đuổi sớm cũng sẽ thất bại. Tôi cũng thật mong cái ngày mà ông nói sẽ xảy đến với tôi đấy” Anh nhếch môi nở nụ cười khinh miệt tàn độc.
“Cậu là ác quỷ !!!!”
"Gọi bảo an đưa ông ta ra ngoài, phòng họp từ lúc nào đã ồn ào như vậy" Anh gầm lên phẫn nộ, cả không gian lặng tịt bao trùm một vẻ nặng nề khó thở....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.