Chương 48: Chủ tịch của Thiên Tước chính là như thế này (3)
Huy Vũ
21/08/2019
"Tước thiếu, Lucy báo rằng chủ tịch Vương của
Thiên An đang ở phòng chờ đợi cậu" Mã Tuấn An đi theo sau nghe điện
thoại xong liền báo cáo cho anh khi bọn họ vừa ra khỏi phòng họp.
Nghe trợ lý nhắc đến anh trai mình, đầu Dạ Tước dâng lên một ý nghĩ lạ lẫm hiếm hoi. Tĩnh Dư vậy mà đích thân đến công ty tìm anh, anh đâu nhớ rằng có hẹn với anh ấy bàn chuyện chính trị, huống hồ từ trước đến nay hai tập đoàn nước sông không phạm nước giếng, độc lập và cầu toàn thì lấy đâu ra chuyện để tìm gặp. Đã vậy còn tuân thủ luật lệ anh đưa ra mà ngồi ở phòng chờ, đợi như một vị khách.
Nghĩ đoạn, anh nhướng mày, lạnh giọng hỏi : "Anh ấy tìm tôi có việc gì ?"
"Tôi cũng không rõ, chuyện của hai vị chủ tịch tôi không tiện bảo Lucy hỏi nhiều, cậu đành phải đi gặp anh ấy rồi" Tuấn An nhún vai cười, ngữ điệu của anh cũng rất thoải mái khi trả lời câu hỏi Dạ Tước.
"Anh trai đến tìm, không gặp có phải là quá thất lễ không. Ha .. anh dẫn giám đốc Trình đi tham quan làm quen công ty đi. Tôi gặp Tĩnh Dư xong rồi về, công ty giao lại cho hai người" Dạ Tước tháo lỏng cà vạt để hờ trước ngực, tay vuốt mái tóc bạch kim hơi rối, ánh mắt vô cảm hướng đến phòng chờ mà đi.
"Vậy tôi cùng đi với trợ lý Mã, chào Vương chủ tịch" Trình Hạo Nhiên bình thản cúi người chào anh, nói lời nhẹ như không.
Dạ Tước dừng lại, quay đầu nhìn Trình Hạo Nhiên vẫn với bộ dáng vẫn thờ thẫn yếu nhược như bệnh, anh nhếch môi : "Vẫn là nhờ vào tài năng của giám đốc Trình rồi"
Trình Hạo Nhiên chớp chớp mắt, quầng thâm theo đó nheo một cách hài hước, anh gật nhẹ đầu, mặt xem chừng thật sự không biết cảm thán là gì.
Dạ Tước cười rồi rời đi. Trong lòng anh nổi lên cảm giác bồn chồn khó chịu. Ngày quái gì không bận lại bận ngay ngày anh đưa Thiên Du đi thử váy cưới.
Cuộc họp lúc nãy đã mất hầu như mấy tiếng đồng hồ quý báu của anh, tinh thần cùng trí lực lao vào mà đàm phán tranh luận. Trước mắt vấn đề công ty đã có hoạch định ổn thỏa nên cũng mấy phần yên tâm, bây giờ lại đến chuyện của Tĩnh Dư, anh đoán chừng là việc liên quan đến lão quái họ Vương kia muốn liên kết hai công ty như mọi lần nên bảo Tĩnh Dư sang dụ dỗ lôi kéo anh.
Anh đi thật nhanh vào thang máy ấn nút xuống văn phòng chủ tịch, trong đầu chỉ xuất hiện một ý nghĩ, giải quyết thật nhanh để chạy đến ôm lấy người phụ nữ yêu quý của anh mà nghỉ ngơi.
.......
"Tìm em có việc gì ?" Anh đi lại ghế sopha đối diện với Tĩnh Dư kiêu ngạo ngồi xuống.
"Cũng có phong thái của tổng tài rồi đấy" Tĩnh Dư đưa đôi mắt trầm ổn trông theo nhất cử nhất động của em trai, anh đẩy nhẹ cặp kính, mở lời như mang theo ý khen ngợi.
"Đến đây chắc không phải là để quản chuyện này đấy chứ ? Nói đi, chủ tịch của Thiên An tập đoàn sao lại có hứng tìm em thế này ? Phải chăng là vì chuyện Lâm tổng bị trục xuất khỏi công ty ?" Dạ Tước nói bằng giọng dửng dưng, anh đưa ánh mắt hờ hững nhìn vào người đàn ông đang ngồi điềm tĩnh trước mặt mình.
Tĩnh Dư nhắm hờ mắt đẩy cặp kính như một thói quen khó dứt, anh vắt chân thanh lịch, cao quý phát ra từng lời nói trầm bổng rõ ràng : "Anh không có ý kiến với cách làm việc của em, Thiên Tước là do em điều hành, anh cũng không có quyền hạn gì ở đây mà can thiệp chuyện của Lâm tổng. Ông ta tính tình tham lam, ăn cháo đá bát như vậy thì cũng không cần thiết giữ lại. Anh đến đây là vì chuyện khác"
"Hửm..... Chuyện gì ?"
"Nhà xuất bản dời lại thời gian khởi quay bộ phim mới cho nên tuần sau Giai Tuệ sẽ xuất ngoại, anh thay cô ấy đến hẹn với em, em có thể dùng bữa cơm đưa tiễn cũng như lời chúc thuận lộ bình an khi cô ấy sang nước ngoài không ?"
Anh nhướng mày ngạc nhiên, sắc mặt Dạ Tước bỗng chuyển từ dửng dưng sang hắc tuyết. Khí tức âm trầm toát ra từ cơ thể, giọng nói mang theo hơi lạnh vô hạn : "Vương Tĩnh Dư, anh được ba giao lại công ty, trách nhiệm không nhỏ, thân là chủ tịch, anh có phải không có chuyện gì làm đến nỗi mấy việc này cũng không phiền ra tay giúp đỡ không ?"
Tĩnh Dư vẫn giữ thái độ trầm ổn trước con người sắp bùng nổ của Dạ Tước. Anh liền đoán trước được biểu cảm này của em trai ngay khi nói ra lời đề nghị được Giai Tuệ uỷ thác. Có thể thấy rõ, Dạ Tước đã không còn muốn nghe đến hai chữ "Giai Tuệ" nữa rồi...
"Giai Tuệ biết em sẽ không gặp cô ấy kể từ ngày xảy ra hiểu lầm đó, cô ấy nói cũng rất hối hận về việc tự xưng là Vương phu nhân, về chuyện yêu cầu em hôn cô ấy. Cô ấy cảm thấy có lỗi vì đã chiếm tiện nghi gây nên hiểu lầm cho em với Hạ Thiên Du, nên tối qua đã gọi điện thoại nhờ anh nói với em về cuộc hẹn này. Dù sao cũng chỉ là bữa cơm, em cũng nên tốt bụng một chút thành toàn cho người ta"
".... Chỉ vì chuyện này mà phải đến tận công ty ?" Dạ Tước tựa lưng vào thành đệm sopha, anh khoanh tay nhíu mày hỏi một câu lạnh nhạt.
"Gọi tìm em thì hơn cả tìm tổng thống, đến Thảo Trạch viên cũng rất khó gặp em, cả ngày chẳng biết em di hành chỗ nào, đến công ty gặp trực tiếp không phải hợp lí nhất sao, vừa hay hôm nay em có cuộc họp hội đồng quản trị"
"Anh chỉ vì một lời uỷ thác của Giai Tuệ mà không quản thân phận của mình, đến tìm em chỉ để nói chuyện phiếm này, sợ không gặp trực tiếp sẽ khó gây áp lực để em nhận lời à ? Vương Tĩnh Dư, anh có phải vẫn còn cái tình cảm đó với Giai Tuệ không ?"
"Chuyện riêng của anh không tới phiên em quản. Anh đến đây yêu cầu em dùng cơm với cô ấy, không nể mặt anh thì cũng nể phần tình cảm trước đây của hai người mà tròn đạo" Tĩnh Dư tối mặt cao giọng khó chịu khi nghe Dạ Tước nhắc đến vấn đề tình cảm mà anh luôn bất mãn.
"Tròn đạo.... Nếu em không đi thì sao”
“Anh nghĩ em không phải là người quên sạch tình nghĩa, Giai Tuệ là con gái chú Phong, em phải nhớ rõ chuyện đó hơn ai hết”
“Ân tình sớm đã trả hết rồi, muốn yêu cầu em việc gì cũng không còn thoải mái như trước nữa. Hôm nay em không rảnh, để lại hôm khác đi, dù sao cũng tuần sau mới xuất ngoại"
"Tuỳ em. Khi nào rảnh thì gọi cho cô ấy"
"Lucy !!"
"Vâng thưa chủ tịch" Cô trợ lý đứng ngoài cửa nghe thấy tên mình liền lại gần cúi đầu chờ nghe giao phó.
"Tiễn Vương tổng đi thong thả" Dạ Tước tháo bỏ cà vạt ném lên ghế, đưa tay ra hiệu tiễn khách.
Anh buông thã toàn thân nằm dài trên đệm ghế đàn hồi, đưa tay lên trán nhắm hờ mắt nghỉ ngơi. Những nếp nhăn xô vào nhau trên vầng trán cao rộng đã dần lan ra và biến mất. Từ từ mở mắt ngước lên cao, ánh nhìn sâu thẳm vô định bất chợt loé lên ý cười hạnh phúc. Môi vẽ nên nụ cười nửa miệng anh tuấn.
Giải quyết xong công việc, trong đầu anh hiện giờ chỉ toàn là hình ảnh tượng tượng Thiên Du mặc váy cưới bước đi yêu kiều thướt tha trước mặt anh, cô hé đôi môi đỏ mọng nói những lời ngọt ngào làm tan chảy trái tim... Không nhịn được mong đợi nên bật cười thành tiếng.
"Không biết cô ấy bây giờ đang làm gì, không chừng lại hậu đậu mà giẫm rách cả váy cưới. Chắc đang mong nhớ mình lắm đây..."
Dạ Tước bật dậy mắc áo vest lên tường rồi đi nhanh ra khỏi công ty. Lấy xe hướng thẳng đến nơi có cô dâu đáng yêu của anh đang loay hoay với bao nhiêu là váy cưới lộng lẫy...
————
"Tuệ Nhi... Tĩnh Dư ca chỉ có thể giúp em đến đây thôi, hy vọng em biết đâu là điểm dừng, đừng làm điều quá đáng hại bản thân"
Một cô gái diện bộ váy xẻ ngực nóng bỏng, chân mang tất lưới khiêu gợi đang ngồi vắt chân quyến rũ trên ghế ở quầy bar, nhâm nhi ly rượu vang đỏ nâu thâm thẫm. Ánh đèn lập lòe hắt lên đôi môi son đỏ bóng ngời ma mị, cô xoay xoay điện thoại trên tay khi đọc xong những dòng tin nhắn.
"Hừm... Vương Tĩnh Dư, anh đúng là con cờ hữu dụng trong tay tôi. Tuệ Nhi sẽ nghe lời anh, sẽ không làm điều gì quá đáng hại bản thân... chỉ có điều, rất nhanh thôi em sẽ cướp lại em trai của anh từ tay con nhóc quê mùa kia ...”
Nghe trợ lý nhắc đến anh trai mình, đầu Dạ Tước dâng lên một ý nghĩ lạ lẫm hiếm hoi. Tĩnh Dư vậy mà đích thân đến công ty tìm anh, anh đâu nhớ rằng có hẹn với anh ấy bàn chuyện chính trị, huống hồ từ trước đến nay hai tập đoàn nước sông không phạm nước giếng, độc lập và cầu toàn thì lấy đâu ra chuyện để tìm gặp. Đã vậy còn tuân thủ luật lệ anh đưa ra mà ngồi ở phòng chờ, đợi như một vị khách.
Nghĩ đoạn, anh nhướng mày, lạnh giọng hỏi : "Anh ấy tìm tôi có việc gì ?"
"Tôi cũng không rõ, chuyện của hai vị chủ tịch tôi không tiện bảo Lucy hỏi nhiều, cậu đành phải đi gặp anh ấy rồi" Tuấn An nhún vai cười, ngữ điệu của anh cũng rất thoải mái khi trả lời câu hỏi Dạ Tước.
"Anh trai đến tìm, không gặp có phải là quá thất lễ không. Ha .. anh dẫn giám đốc Trình đi tham quan làm quen công ty đi. Tôi gặp Tĩnh Dư xong rồi về, công ty giao lại cho hai người" Dạ Tước tháo lỏng cà vạt để hờ trước ngực, tay vuốt mái tóc bạch kim hơi rối, ánh mắt vô cảm hướng đến phòng chờ mà đi.
"Vậy tôi cùng đi với trợ lý Mã, chào Vương chủ tịch" Trình Hạo Nhiên bình thản cúi người chào anh, nói lời nhẹ như không.
Dạ Tước dừng lại, quay đầu nhìn Trình Hạo Nhiên vẫn với bộ dáng vẫn thờ thẫn yếu nhược như bệnh, anh nhếch môi : "Vẫn là nhờ vào tài năng của giám đốc Trình rồi"
Trình Hạo Nhiên chớp chớp mắt, quầng thâm theo đó nheo một cách hài hước, anh gật nhẹ đầu, mặt xem chừng thật sự không biết cảm thán là gì.
Dạ Tước cười rồi rời đi. Trong lòng anh nổi lên cảm giác bồn chồn khó chịu. Ngày quái gì không bận lại bận ngay ngày anh đưa Thiên Du đi thử váy cưới.
Cuộc họp lúc nãy đã mất hầu như mấy tiếng đồng hồ quý báu của anh, tinh thần cùng trí lực lao vào mà đàm phán tranh luận. Trước mắt vấn đề công ty đã có hoạch định ổn thỏa nên cũng mấy phần yên tâm, bây giờ lại đến chuyện của Tĩnh Dư, anh đoán chừng là việc liên quan đến lão quái họ Vương kia muốn liên kết hai công ty như mọi lần nên bảo Tĩnh Dư sang dụ dỗ lôi kéo anh.
Anh đi thật nhanh vào thang máy ấn nút xuống văn phòng chủ tịch, trong đầu chỉ xuất hiện một ý nghĩ, giải quyết thật nhanh để chạy đến ôm lấy người phụ nữ yêu quý của anh mà nghỉ ngơi.
.......
"Tìm em có việc gì ?" Anh đi lại ghế sopha đối diện với Tĩnh Dư kiêu ngạo ngồi xuống.
"Cũng có phong thái của tổng tài rồi đấy" Tĩnh Dư đưa đôi mắt trầm ổn trông theo nhất cử nhất động của em trai, anh đẩy nhẹ cặp kính, mở lời như mang theo ý khen ngợi.
"Đến đây chắc không phải là để quản chuyện này đấy chứ ? Nói đi, chủ tịch của Thiên An tập đoàn sao lại có hứng tìm em thế này ? Phải chăng là vì chuyện Lâm tổng bị trục xuất khỏi công ty ?" Dạ Tước nói bằng giọng dửng dưng, anh đưa ánh mắt hờ hững nhìn vào người đàn ông đang ngồi điềm tĩnh trước mặt mình.
Tĩnh Dư nhắm hờ mắt đẩy cặp kính như một thói quen khó dứt, anh vắt chân thanh lịch, cao quý phát ra từng lời nói trầm bổng rõ ràng : "Anh không có ý kiến với cách làm việc của em, Thiên Tước là do em điều hành, anh cũng không có quyền hạn gì ở đây mà can thiệp chuyện của Lâm tổng. Ông ta tính tình tham lam, ăn cháo đá bát như vậy thì cũng không cần thiết giữ lại. Anh đến đây là vì chuyện khác"
"Hửm..... Chuyện gì ?"
"Nhà xuất bản dời lại thời gian khởi quay bộ phim mới cho nên tuần sau Giai Tuệ sẽ xuất ngoại, anh thay cô ấy đến hẹn với em, em có thể dùng bữa cơm đưa tiễn cũng như lời chúc thuận lộ bình an khi cô ấy sang nước ngoài không ?"
Anh nhướng mày ngạc nhiên, sắc mặt Dạ Tước bỗng chuyển từ dửng dưng sang hắc tuyết. Khí tức âm trầm toát ra từ cơ thể, giọng nói mang theo hơi lạnh vô hạn : "Vương Tĩnh Dư, anh được ba giao lại công ty, trách nhiệm không nhỏ, thân là chủ tịch, anh có phải không có chuyện gì làm đến nỗi mấy việc này cũng không phiền ra tay giúp đỡ không ?"
Tĩnh Dư vẫn giữ thái độ trầm ổn trước con người sắp bùng nổ của Dạ Tước. Anh liền đoán trước được biểu cảm này của em trai ngay khi nói ra lời đề nghị được Giai Tuệ uỷ thác. Có thể thấy rõ, Dạ Tước đã không còn muốn nghe đến hai chữ "Giai Tuệ" nữa rồi...
"Giai Tuệ biết em sẽ không gặp cô ấy kể từ ngày xảy ra hiểu lầm đó, cô ấy nói cũng rất hối hận về việc tự xưng là Vương phu nhân, về chuyện yêu cầu em hôn cô ấy. Cô ấy cảm thấy có lỗi vì đã chiếm tiện nghi gây nên hiểu lầm cho em với Hạ Thiên Du, nên tối qua đã gọi điện thoại nhờ anh nói với em về cuộc hẹn này. Dù sao cũng chỉ là bữa cơm, em cũng nên tốt bụng một chút thành toàn cho người ta"
".... Chỉ vì chuyện này mà phải đến tận công ty ?" Dạ Tước tựa lưng vào thành đệm sopha, anh khoanh tay nhíu mày hỏi một câu lạnh nhạt.
"Gọi tìm em thì hơn cả tìm tổng thống, đến Thảo Trạch viên cũng rất khó gặp em, cả ngày chẳng biết em di hành chỗ nào, đến công ty gặp trực tiếp không phải hợp lí nhất sao, vừa hay hôm nay em có cuộc họp hội đồng quản trị"
"Anh chỉ vì một lời uỷ thác của Giai Tuệ mà không quản thân phận của mình, đến tìm em chỉ để nói chuyện phiếm này, sợ không gặp trực tiếp sẽ khó gây áp lực để em nhận lời à ? Vương Tĩnh Dư, anh có phải vẫn còn cái tình cảm đó với Giai Tuệ không ?"
"Chuyện riêng của anh không tới phiên em quản. Anh đến đây yêu cầu em dùng cơm với cô ấy, không nể mặt anh thì cũng nể phần tình cảm trước đây của hai người mà tròn đạo" Tĩnh Dư tối mặt cao giọng khó chịu khi nghe Dạ Tước nhắc đến vấn đề tình cảm mà anh luôn bất mãn.
"Tròn đạo.... Nếu em không đi thì sao”
“Anh nghĩ em không phải là người quên sạch tình nghĩa, Giai Tuệ là con gái chú Phong, em phải nhớ rõ chuyện đó hơn ai hết”
“Ân tình sớm đã trả hết rồi, muốn yêu cầu em việc gì cũng không còn thoải mái như trước nữa. Hôm nay em không rảnh, để lại hôm khác đi, dù sao cũng tuần sau mới xuất ngoại"
"Tuỳ em. Khi nào rảnh thì gọi cho cô ấy"
"Lucy !!"
"Vâng thưa chủ tịch" Cô trợ lý đứng ngoài cửa nghe thấy tên mình liền lại gần cúi đầu chờ nghe giao phó.
"Tiễn Vương tổng đi thong thả" Dạ Tước tháo bỏ cà vạt ném lên ghế, đưa tay ra hiệu tiễn khách.
Anh buông thã toàn thân nằm dài trên đệm ghế đàn hồi, đưa tay lên trán nhắm hờ mắt nghỉ ngơi. Những nếp nhăn xô vào nhau trên vầng trán cao rộng đã dần lan ra và biến mất. Từ từ mở mắt ngước lên cao, ánh nhìn sâu thẳm vô định bất chợt loé lên ý cười hạnh phúc. Môi vẽ nên nụ cười nửa miệng anh tuấn.
Giải quyết xong công việc, trong đầu anh hiện giờ chỉ toàn là hình ảnh tượng tượng Thiên Du mặc váy cưới bước đi yêu kiều thướt tha trước mặt anh, cô hé đôi môi đỏ mọng nói những lời ngọt ngào làm tan chảy trái tim... Không nhịn được mong đợi nên bật cười thành tiếng.
"Không biết cô ấy bây giờ đang làm gì, không chừng lại hậu đậu mà giẫm rách cả váy cưới. Chắc đang mong nhớ mình lắm đây..."
Dạ Tước bật dậy mắc áo vest lên tường rồi đi nhanh ra khỏi công ty. Lấy xe hướng thẳng đến nơi có cô dâu đáng yêu của anh đang loay hoay với bao nhiêu là váy cưới lộng lẫy...
————
"Tuệ Nhi... Tĩnh Dư ca chỉ có thể giúp em đến đây thôi, hy vọng em biết đâu là điểm dừng, đừng làm điều quá đáng hại bản thân"
Một cô gái diện bộ váy xẻ ngực nóng bỏng, chân mang tất lưới khiêu gợi đang ngồi vắt chân quyến rũ trên ghế ở quầy bar, nhâm nhi ly rượu vang đỏ nâu thâm thẫm. Ánh đèn lập lòe hắt lên đôi môi son đỏ bóng ngời ma mị, cô xoay xoay điện thoại trên tay khi đọc xong những dòng tin nhắn.
"Hừm... Vương Tĩnh Dư, anh đúng là con cờ hữu dụng trong tay tôi. Tuệ Nhi sẽ nghe lời anh, sẽ không làm điều gì quá đáng hại bản thân... chỉ có điều, rất nhanh thôi em sẽ cướp lại em trai của anh từ tay con nhóc quê mùa kia ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.