Người Tình Mất Trí

Chương 5: Cô gái tốt bụng

Huy Vũ

12/08/2019

Tiết học cuối cùng kết thúc. Thiên Du đi dọc theo hành lang ra về, đi ngang lớp của Dạ Tước thì đúng lúc anh cũng đi ra, thế là hai người chạm mặt nhau. Cô sững người đứng im tại chỗ, mặt bắt đầu ửng đỏ, còn anh thì cũng đứng im nhìn cô đấy, nhưng là một khuôn mặt không có lấy một biểu cảm nào.

Sau 30 giây đứng trơ ra nhìn nhau, anh phán cô một câu "vịt lùn" khiến cô giận tới mặt từ hồng giờ đã đen lại, hậm hực đi theo sau anh. Cô giáng từng bước nặng nề xuống "mặt thổ công" như muốn dằn mặt cảnh cáo anh. Anh nhướng mày, nhún vai dửng dưng cười.

"Này Vương Dạ Tước, sao cậu cứ gọi tôi là vịt lùn hoài thế hả?" Cô nhăn nhó cố đi nhanh để theo kịp anh.

"Đơn giản vì cô lùn, hỏi thế cũng hỏi" Anh thản nhiên trả lời cũng không thèm nhìn cô.

Mặt cô hắc tuyến, trong đầu đang có ý định giết người nhưng phải kìm chế, tên này xấu xa như vậy, bạo hành hắn hắn lại nói "Con gái như đàn ông" thì thảo nào lại điên tiết lên.

"Cậu cao bao nhiêu mà hống hách như vậy chứ?" Cô câng câng mặt lên hỏi.

Nghe câu hỏi của cô thì anh dừng lại, cô thấy hơi lạ nhưng cũng dừng theo, vừa quay qua đã bắt gặp khuôn mặt nham hiểm đó, đầy sát khí cùng nụ cười đen tối, làm cô thấy độ nhiên ớn lạnh.

"1m85!" Anh lấy tay ụp lên đầu cô vò vò đến tóc tai đều rối tung.

Mặt cô hắc tuyến trầm trọng, tiếng thét trong lòng đang kêu gào kịch liệt: "Trong khi mình có 1m60? Hắn là loại người phát triển kiểu gì vậy chứ?"

"Vịt lùn thì vẫn là vịt lùn. Đợi cô 10 năm nữa cao hơn tôi, à không bằng tôi chứ nhỉ" Dạ Tước vênh mặt lên nở nụ cười trêu chọc. Nói xong anh đi tiếp bơ luôn cô khiến cô giận đến xì khói.

Vẫn là lẽo đẽo đi theo, mà chuyện chiều cao bỏ qua, Thiên Du dường như nhớ ra chuyện gì đó, huých huých tay anh cố tình nhắc khéo: "Tên nào hôm qua nói mua kẹo cho mình vậy nhỉ?" Rồi lén nhìn sang anh xem biểu cảm anh thế nào thì ngay lập tức bị anh nhìn lại. Cô giật mình bất ngờ, quay phắt mặt sang hướng khác.

"Bụng đã hết đau chưa mà đòi ăn kẹo rồi?" Anh dừng lại hỏi cô, nghe trong lời nói có mấy phần lo lắng.

Cô đắc ý cười: "Cậu đây là quan tâm tôi phải không?"

"Xem bộ dạng này chắc là hết rồi. Tôi chỉ thuận miệng hỏi nên đừng có vớ vẩn nữa. Vương Dạ Tước tôi đã nói sẽ làm. Đây, kẹo của cô" Anh xoa xoa đầu cô, lấy trong túi quần ra hai viên kẹo đưa cho cô.

Cô chìa hai tay ra nhận, rạng rỡ ngước lên nhìn anh, nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn cậu, Tước"

Dạ Tước mở to mắt ngạc nhiên, chỉ có hai viên kẹo mà cô ấy xem như thứ gì quý giá lắm, nhưng không hiểu sao khi anh nói chuyện với cô gái này anh lại không thấy phiền. Ngược lại cảm thấy như được là chính mình, anh không cần phải giả vờ trước những kẻ dối trá gọi là bạn ngoài xã hội phức tạp kia, không cần phải lúc nào cũng tạo một khuôn khổ chuẩn mực trước những quyền lực trong thế giới đó. Ở bên cạnh Thiên Du anh cảm nhận được một loại xúc cảm thoải mái đến kì lạ, có thể tuỳ hứng trêu chọc bắt nạt cô ấy bất cứ lúc nào mà không sợ cô ấy sẽ bỏ đi.

Nghĩ đến đây anh bất giác mỉm cười, nhẹ nắm lấy một lọn tóc bên tai cô vuốt ve: "Về thôi"

Trước hành động dịu dàng đó của anh, cô sững sờ ngước lên nhìn. Nghe lời anh nói thì gật đầu lon ton đi theo sau anh. Nhìn theo thân ảnh cao ngạo của Dạ Tước, môi Thiên Du vẽ ra một nụ cười ấm áp, mãn nguyện.



"Như thế này sẽ không sao đâu... phải không? Tôi thích cậu thêm một chút nữa, sẽ không sao đâu nhỉ?"

........

"Nè Vương Dạ Tước, tôi hỏi cái này được không?"

"Hỏi đi"

"Giai Tuệ là ai vậy, cô ấy là gì của cậu?"

"..." Anh im lặng khi nghe cô nhắc đến người ấy, ánh mắt chợt rơi vào vô định.

"Sao thế? Nếu không muốn trả lời thì thôi vậy, tôi xin lỗi"

"Cô ấy là bạn gái tôi"

THỊCH - "bạn gái tôi...." Thiên Du nghe câu này từ chính miệng anh thừa nhận, có cảm giác chỗ đang đập kia hơi nhoi nhói.

"...Um, vậy sao..." Giọng nhẹ hẳn đi, đôi nét trên gương mặt thoáng buồn. Quả đúng như lời đồn, Vương Dạ Tước có bạn gái rồi.

"Nhưng cô ấy không ở bên cạnh tôi" Giọng anh trầm xuống pha lẫn chút buồn bã.

Thấy anh như vậy, trái tim cô thắt lại, định đưa tay về phía anh thì bị anh cắt ngang: "Tôi thật sự nhớ cô ấy, các dịp đặc biệt, giáng sinh, lễ tình nhân, tôi đều rất mong đợi cô ấy để tâm một chút. Đôi lúc muốn gặp cô ấy ngay lập tức nhưng lúc lại chẳng cần cô ấy ở bên cạnh, cảm giác như tôi không thật sự yêu Giai Tuệ. Tôi lập dị lắm phải không?"

"Đừng nói vậy chứ, hai người không thường xuyên liên lạc sao?"

"Weibo của Giai Tuệ không có tên của tôi, cô ấy là người rất nổi tiếng, không xem tin chat, còn gọi điện thoại cũng rất khó gặp..."

"....Khi nào cô ấy về?"

"Hôm tôi đụng trúng cô, là ngày Giai Tuệ về, ngày mai cô ấy phải đi rồi, những lần Giai Tuệ về ngày nào tôi cũng đến thăm"

"Hôm qua cậu có đến không?"

"..."

Câu hỏi của Thiên Du khiến Dạ Tước sững người, anh đứng lại, khuôn mặt bắt đầu hiện lên nét hoang mang, chợt nhớ ra một điều quan trọng là hôm qua anh đã không đến thăm Giai Tuệ. Sao anh lại có thể quên mất Giai Tuệ như vậy? Nhưng mà... hôm qua là anh đưa Thiên Du về nhà đấy !



Anh chậc lưỡi quay lại nhìn cô, trông thấy vẻ mặt lo lắng của cô đang nhìn mình, anh không thể vô lý trách cô được, đó là lỗi của anh.

Dạ Tước thở dài, nét hoang mang trên khuôn mặt điển trai đã biến mất, thay vào đó là nụ cười bất đắc dĩ.

Cô nhìn anh với bộ dáng đó thì sâu thẳm trong lòng muốn giữ anh lại, nhưng cô không thể ích kỷ như vậy. Cô cười buồn, ngẩng đầu với ánh mắt kiên định nói một tràng: "Cậu mau đến với cô ấy đi, hôm qua chỉ vì tôi mà cậu không đến thăm Giai Tuệ được, là lỗi của tôi, đã vậy hôm nay tôi còn vòi vĩnh đi chung với cậu không để cậu gặp Giai Tuệ. Tôi xin lỗi, cậu mau đến chỗ cô ấy đi. Cô ấy đang đợi đó, nhanh đi đi"

"Cô..." Anh đơ người nhìn cô khó hiểu, nhưng nghĩ đến những lời cô nói anh trầm mặc.

"Là mình bảo cô ấy đi về cùng mình, là mình muốn về cùng cô ấy, tận sâu thẳm trong tim mình muốn thế. Mình biết bây giờ cần phải đến chỗ Giai Tuệ ngay nhưng sao nghe những lời nhận lỗi cùng khích lệ đó mình lại thấy khó chịu đến vậy. Rõ ràng đó không phải là lỗi của cô..."

"Tôi đi đây, cảm ơn cô"

"Ừm, nhanh lên" Thiên Du gật mạnh đầu, vẫy tay cười khích lệ.

Trông theo bóng lưng đang chạy của Dạ Tước, cô thấy tim mình nhói lên từng hồi. Bóng anh khuất đi cũng là lúc nụ cười trên đôi môi tắt lịm, nước mắt ấm nóng ngoan cường đọng lại nơi khóe mi đỏ ửng. Cơn gió ác ý thổi mạnh làm những giọt nước mắt đã cố kìm nén nay lại vô tình bay vào không gian trong suốt như pha lê.

"Tôi đáng ra không nên thích cậu..."

___

Tại nhà Giai Tuệ

"Dạ...?" Giai Tuệ ra mở cửa thấy anh thì ngẩn người, đặc biệt là bộ dạng thở dốc, một vài giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt anh tuấn.

Bất ngờ ôm chầm lấy Giai Tuệ, cô không hiểu tại sao anh lại hành động lạ như vậy.

"Giai Tuệ, xin lỗi vì hôm qua đã không đến thăm em"

Mặt Giai Tuệ dãn ra, cô khẽ vòng tay ra sau ôm lấy tấm lưng cao rộng, nhếch đầu ra sau, hôn lên má anh nhẹ nhàng, thủ thỉ bên tai: "Ngốc ạ, em sao có thể giận anh, em chỉ lo anh xảy ra chuyện khi đang trên đường đến đây thôi, giờ thấy anh thì em yên tâm rồi"

Nghe Giai Tuệ nói vậy, lòng Dạ Tước day dứt, anh không dám nói thật với cô vì mãi lo cho Thiên Du mà quên mất cô, sao anh có thể quên mất một cách tự nhiên như thế? Phải chăng trái tim anh đã không còn hướng về cô?

"Giai Tuệ..." Anh nhẹ buông cô ra.

Anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô. Giai Tuệ to tròn mắt. Cô từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn an ủi ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook