Chương 4: Đáng thương ?!
Huy Vũ
12/08/2019
Thiên Du dựa vào tấm lưng vững chãi mà lòng cảm
thấy vô cùng an yên. Vẻ mặt như đang tận hưởng của cô nàng, thật may là
Dạ Tước đã không nhìn thấy.
Riêng với anh, anh không có cảm giác gì đặc biệt đối với cô. Chỉ có một điều anh vừa nhận ra lúc nãy, cô rất nhẹ, vừa thấp lại nhỏ con, tuy mỏng manh nhưng lại kiên cường mạnh mẽ đến kì lạ. Khoé miệng anh vô thức vẽ ra nụ cười nhạt, đôi mắt đã vơi bớt lạnh lùng len lói hiện lên ý cười.
"Hạ Thiên Du!"
"À vâng?" Cô giật mình dựng đầu dậy, buông tay ra khỏi bả vai anh, bối rối khi nghe anh gọi tên.
"Nhà cô ở đâu?"
"Đi hết đoạn này, đến công viên rẽ trái là đến" Cô chỉ tay dẫn đường cho anh.
"Này, chân của cô có sao không?"
Nghe anh hỏi thăm một câu, ít nhất biết anh vẫn có lo lắng cho mình, tuy ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng mỉm cười trả lời: "À vâng không sao, trật gân nên hơi đau một chút"
"Tôi xin lỗi" Giọng điệu lạnh lùng lúc trước đã biến mất, thay vào đó là hơi ấm trong câu nói vỏn vẹn, man mác mang theo ý ân hận chân thành.
Thiên Du nghe anh nói vậy thì bất ngờ, mắt mở to hết cỡ, nhìn thẳng vào người con trai trước mặt: "Cậu... cậu... cậu vừa nói gì?"
"Xin lỗi!" Mày anh giật giật khó chịu nhắc lại lần nữa.
Tuy Dạ Tước là một người kiệm lời và chóng nóng giận nhưng trước sự ngây ngô đáng yêu đó của cô anh vẫn không muốn quát nạt cô ấy, chỉ từ tốn nhắc lại.
"Cậu mà lại nói xin lỗi tôi á?" Thiên Du hét vào tai anh. Trên trán Dạ Tước nổi lên gân cáu.
"Con nhỏ này..."
Đã chạm vào giới hạn, lần này anh phát cáu thật sự, anh liếc cô nửa con mắt gằng giọng hung dữ: "Tin tôi hất cô xuống đường không? Hét đến điếc cả tai. Chết tiệt"
"Tôi... tôi xin lỗi nhưng mà..."
"Chân cô sưng như chân heo thế này là lỗi của tôi, tôi nên xin lỗi cô. Hôm nay đưa cô về nhà xem như là lời xin lỗi hậu hĩnh nhất tôi từng làm rồi"
Thiên Du chỉ biết im lặng nhìn anh, cô không biết diễn tả dòng cảm xúc đang chảy trong lòng mình là như thế nào. Anh đôi lúc lạnh lùng kiêu ngạo, đôi lúc lại rất quan tâm người khác. Miệng thì nói mấy lời cay độc nhưng cử chỉ lại rất ấm áp dịu dàng, bất giác khiến trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập rộn ràng xao xuyến.
"Cậu ấy... khác rồi..."
........
Anh cõng cô bước đi chậm rãi. Từng bước chân anh cất lên nhẹ nhành chầm chậm như sợ va vào chân đau của cô. Cô khẽ cười, tựa đầu vào vai anh. Anh thoáng ngạc nhiên. Cơ thể cô rất nhẹ, anh cõng trên lưng như vác một bé con. Dạ Tước cảm giác chính bản thân cũng không mấy ghét loại tiếp xúc này.
"Vương Dạ Tước, đến nhà tôi rồi" Thiên Du đập nhẹ vai anh chỉ vào ngôi nhà màu trắng nằm ngay bên vệ đường.
"Đến rồi à, thế tôi hất cô xuống đây"
Cô nghe anh nói vậy thì thất kinh. Khốn, anh sẽ hất cô xuống thật sao? Chân cô đang bị thương đấy. Vẻ mặt hoảng hốt cầu mong anh đừng độc ác như vậy nhưng cô sai rồi, Vương Dạ Tước luôn tàn bạo như thế, anh dửng dưng buông thẳng hai tay, con sâu ngốc Hạ Thiên Du từ từ trượt theo tấm lưng kia mà rơi xuống. Cô nhắm nghiền mắt, mặc dù rơi xuống đất không cao nhưng cũng không phải là ba tấc.
Vẻ mặt ranh mãnh hiện ra, vừa buông tay bắt ngay lúc Thiên Du rơi xuống anh quay ngoắt lại đỡ lấy. Theo quán tính, cô nắm chặt cổ áo anh để níu lấy không bị rơi xuống đất. Nhưng anh mạnh hơn cô, cô kéo anh, cô lại bị kéo ngược lại về phía anh. Hai khuôn mặt áp sát nhìn nhau, nụ cười nửa miệng vẫn hiện hữu trên đôi môi mỏng quyến rũ, tay cô đặt trên ngực anh nghe rõ từng tiếng tim đập đều đều, mặt cô dần đỏ lên đầu óc rối bời.
Dạ Tước thừa cơ trêu chọc, ghé sát vào tai Thiên Du thì thầm, ngay lập tức chỗ đó đỏ ửng lên: "Vịt lùn té đất thì sao nhỉ, coi như tôi có lòng tốt đỡ cô lần hai nhé"
Xạt! A moè! Cái tên Vương Dạ Tước này không bao giờ có thể là người tốt.
Cô đẩy anh ra, bám lấy cột đèn bên đường, chỉ tay thẳng vào mặt Dạ Tước hung hăng nói: "Cao có ăn được không? Suốt ngày cậu cứ gọi tôi là vịt lùn. Tôi có tên, là Hạ Thiên Du! Thiên là trời, Du là tự do. Nhớ kĩ đấy!"
Nhìn vẻ hậm hực đó của cô mà anh phá lên cười: "Rồi rồi... 'vịt lùn mùa hè', tôi sẽ gọi cô như vậy"
"Cậu... đồ điên!" Toan bỏ đi nhưng nhớ lại Dạ Tước đã cõng cô từ trường về nhà, cô quay lại giọng hơi lắp bắp "Cảm... cảm ơn cậu đã đưa tôi về"
Mặt Dạ Tước không chút cảm xúc, hất tay quay người bỏ đi: "Không có gì to tát, xem như tôi chuộc lỗi vì làm cô bị thương. Cô mau về nhà đi, trời tối rồi. Chào"
Thiên Du đứng đó nhìn theo bóng lưng Dạ Tước đang mỗi lúc mỗi khuất xa dưới chân trời hoàng hôn. Một lúc sau cô mới quay bước.
Con đường dài mà thẳng tắp tựa như sợi dây liên kết mối lương duyên của hai con người Ánh Sáng - Bóng Đêm. Như một lẽ thường tình của tạo hoá, Ánh Sáng và Bóng Đêm chưa một lần hoà hợp...
"Nón của vịt lùn? Cô ấy để quên... cũng dơ rồi, mang về giặt luôn vậy"
———
Tối hôm đó
Rè rè rè. Cạch
"Cô có để quên cái mũ lưỡi trai màu tím không? Người gửi: Vương Dạ Tước"
"Hể? Nhắc mới nhớ mình để mất cái mũ rồi, là ở chỗ hắn sao?"
"Tôi đúng là có để quên, cậu nhặt được sao?"
"Lúc tôi cõng cô về, cô quên lấy lại, nó nhìn hơi bẩn tôi mang đi giặt rồi"
"Cảm ơn cậu nhé, muốn ăn kẹo không? Trả công cho việc giặt nón giúp tôi"
"Tôi không phải trẻ con, chẳng ham thích những thứ đó. Nhưng cô thích kẹo à, muốn ăn không, mai tôi có thể từ thiện mà mua cho?"
"Không cần cay độc đến thế đâu. Nhưng mà nhé, cậu đã mở lời thì tôi không khách sáo, tôi muốn ăn kẹo có vị cam"
"Được. Không còn gì tôi tắt đây"
"Này khoan đã. Cậu làm sao biết được số điện thoại của tôi? Cậu hack mạng nhà tôi phải không?"
"Vớ vẩn! Là Hiểu Tuyên, tôi hỏi cô ấy. Thế cô còn hỏi gì nữa không? Không thì chào. Cô ngủ ngon"
"... Ừm, ngủ ngon"
.........
"Cái tên thối tha này, toàn nhảy vào miệng của mình, hắn còn không để cho mình nói! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại... Tước có vẻ bớt lạnh lùng hơn rồi, cậu ấy cũng tốt thật"
Thiên Du phấn khích cầm điện thoại lăn qua lăn lại, rồi chợt nhớ một điều, cô lại nhìn vào màn hình tự luyến: "Đây là số cậu ấy, lưu vào lưu vào. Haha... Nghĩ lại thì ngày hôm nay rất lạ, mình có thể thấy được rất nhiều mặt của Tước, cậu ấy lạnh lùng nhưng lại dịu dàng, trái tim cứ đập thình thịch mỗi khi Tước chạm vào hay nhìn mình. Cảm giác này rốt cuộc là gì đây a?"
———
Ở một nơi khác
"Dạ... Sao hôm nay anh ấy không đến, không lẽ có chuyện gì rồi. Cảm giác lúc này... thật bất an!"
Sáng hôm sau
"Này vịt lùn, cô làm gì ngồi đây mặt như ăn phải ớt vậy? Xấu thế ai dám đến gần"
Nghe mấy câu trêu chọc của anh mà cô phát bực nhưng vẫn kìm lại cơn giận vì bụng cô đang rất đau. Lúc sáng dậy trễ ăn sáng không kịp nên bụng cô đang biểu tình kịch liệt. Cô ngồi ở băng ghế trước cổng trường thì Dạ Tước đi tới.
"Này vịt lùn, cô bị sao vậy, không khoẻ à?" Ngưng trêu chọc, anh có chút lo lắng khi thấy vẻ mặt nhăn nhó thoáng ướt mồ hôi của cô, cúi đầu nhìn mặt cô.
"Tôi đau bụng"
"Bị gì mà đau?"
"Quên ăn sáng"
"Hừ, đáng đời" Nói xong anh phẩy tay bỏ đi.
!!! Thế hắn làm ra bộ dạng lo lắng quan tâm lúc nãy là cái quái gì đây? Cái tên này máu lạnh vậy sao, thấy người gặp nạn liền không giúp, đau chết cô rồi.
"Tước..."
"Cái gì?" Anh ngạc nhiên quay đầu lại.
"Cậu mang cặp giúp tôi lên lớp được không? Nặng quá mang không nổi" Cô trưng ra bộ mặt nhăn nhó tội nghiệp buông lời nhờ cậy.
Dạ Tước lắc đầu thở dài đành phải mang lên giúp cô. Thiên Du lẽo đẽo đi theo sau, mặt đúng như Dạ Tước nói, nhăn như khỉ ăn phải ớt, trông buồn cười nhưng đáng yêu.
Trông thấy Dạ Tước bước vào lớp ai cũng ngạc nhiên, mọi hoạt động dường như dừng lại khi thấy Thiên Du theo sau, tay xoa xoa bụng.
Anh đặt cặp cô xuống bàn, kéo nhẹ tay cô dắt vào chỗ ngồi. Cử chỉ dịu dàng như vậy nhưng lời nói lại hoàn toàn trái ngược: "Đừng bao giờ nhờ tôi làm mấy chuyện này nữa"
"Xin lỗi, biết rồi, cũng cảm ơn cậu"
"Này Tước, làm gì đấy?" Vĩnh Kiệt ngồi bàn dưới hỏi to.
"Mang cặp lên giúp hội trưởng của các cậu"
Vừa dứt câu bao nhiêu tiếng "Ồ" vang lên. Ai nấy cũng trầm trồ làm Thiên Du ngượng đỏ mặt chỉ biết cười cười xua tay phủ định. Dạ Tước vô cảm quăng cho bọn người kia ánh nhìn lạnh lẽo, họ im bặt.
Vĩnh Kiệt lúc này mới đi lại chỗ Dạ Tước: "Gan thật, tớ mách với Giai Tuệ nhé"
"Vớ vẩn" Vừa nói Dạ Tước vừa lườm Vĩnh Kiệt.
Còn Thiên Du? Nghe đến cái tên "Giai Tuệ" không hiểu sao lòng cô lại trùng xuống khó chịu, mặt tối sầm giọng lạnh đi: "Tước về lớp đi, sắp đến giờ rồi, không có lần sau tôi gây rắc rối cho cậu đâu. Cảm ơn"
Anh nhìn cô vẻ khó hiểu nhưng chỉ "Hừ" một tiếng rồi đi.
"Cậu không so được với Giai Tuệ đâu, đừng vọng tưởng nữa. Tước làm vậy chỉ vì cậu đáng thương!" Vĩnh Kiệt lướt qua cô theo đó là lời nói ẩn ý cứ văng vẳng bên tai.
Nghe những lời nói tưởng chừng như rất nhẹ, đúng là giọng điệu Vĩnh Kiệt không có ý răn đe hay cảnh cáo, đơn giản chỉ là buông cho cô mấy câu và dường như cậu ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "đáng thương". Rõ ràng bản thân phải biết nhưng khi nghe những lời đó, cùng với thái độ lạnh nhạt của tên Vương Dạ Tước kia, lòng cô có chút nhói lên. Không lẽ đúng thật vậy, cô thích hắn rồi sao? Chưa bao giờ cô thích ai, và hắn là người làm cô thay đổi ư? Thiên Du đã thích Dạ Tước mất rồi. Nhưng anh đã có bạn gái... có lẽ lúc tình cảm chưa sâu cô nên buông bỏ thì hơn. Cô vốn không định muốn bị gán cho cái "mỹ danh" tiểu tam.
Riêng với anh, anh không có cảm giác gì đặc biệt đối với cô. Chỉ có một điều anh vừa nhận ra lúc nãy, cô rất nhẹ, vừa thấp lại nhỏ con, tuy mỏng manh nhưng lại kiên cường mạnh mẽ đến kì lạ. Khoé miệng anh vô thức vẽ ra nụ cười nhạt, đôi mắt đã vơi bớt lạnh lùng len lói hiện lên ý cười.
"Hạ Thiên Du!"
"À vâng?" Cô giật mình dựng đầu dậy, buông tay ra khỏi bả vai anh, bối rối khi nghe anh gọi tên.
"Nhà cô ở đâu?"
"Đi hết đoạn này, đến công viên rẽ trái là đến" Cô chỉ tay dẫn đường cho anh.
"Này, chân của cô có sao không?"
Nghe anh hỏi thăm một câu, ít nhất biết anh vẫn có lo lắng cho mình, tuy ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng mỉm cười trả lời: "À vâng không sao, trật gân nên hơi đau một chút"
"Tôi xin lỗi" Giọng điệu lạnh lùng lúc trước đã biến mất, thay vào đó là hơi ấm trong câu nói vỏn vẹn, man mác mang theo ý ân hận chân thành.
Thiên Du nghe anh nói vậy thì bất ngờ, mắt mở to hết cỡ, nhìn thẳng vào người con trai trước mặt: "Cậu... cậu... cậu vừa nói gì?"
"Xin lỗi!" Mày anh giật giật khó chịu nhắc lại lần nữa.
Tuy Dạ Tước là một người kiệm lời và chóng nóng giận nhưng trước sự ngây ngô đáng yêu đó của cô anh vẫn không muốn quát nạt cô ấy, chỉ từ tốn nhắc lại.
"Cậu mà lại nói xin lỗi tôi á?" Thiên Du hét vào tai anh. Trên trán Dạ Tước nổi lên gân cáu.
"Con nhỏ này..."
Đã chạm vào giới hạn, lần này anh phát cáu thật sự, anh liếc cô nửa con mắt gằng giọng hung dữ: "Tin tôi hất cô xuống đường không? Hét đến điếc cả tai. Chết tiệt"
"Tôi... tôi xin lỗi nhưng mà..."
"Chân cô sưng như chân heo thế này là lỗi của tôi, tôi nên xin lỗi cô. Hôm nay đưa cô về nhà xem như là lời xin lỗi hậu hĩnh nhất tôi từng làm rồi"
Thiên Du chỉ biết im lặng nhìn anh, cô không biết diễn tả dòng cảm xúc đang chảy trong lòng mình là như thế nào. Anh đôi lúc lạnh lùng kiêu ngạo, đôi lúc lại rất quan tâm người khác. Miệng thì nói mấy lời cay độc nhưng cử chỉ lại rất ấm áp dịu dàng, bất giác khiến trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập rộn ràng xao xuyến.
"Cậu ấy... khác rồi..."
........
Anh cõng cô bước đi chậm rãi. Từng bước chân anh cất lên nhẹ nhành chầm chậm như sợ va vào chân đau của cô. Cô khẽ cười, tựa đầu vào vai anh. Anh thoáng ngạc nhiên. Cơ thể cô rất nhẹ, anh cõng trên lưng như vác một bé con. Dạ Tước cảm giác chính bản thân cũng không mấy ghét loại tiếp xúc này.
"Vương Dạ Tước, đến nhà tôi rồi" Thiên Du đập nhẹ vai anh chỉ vào ngôi nhà màu trắng nằm ngay bên vệ đường.
"Đến rồi à, thế tôi hất cô xuống đây"
Cô nghe anh nói vậy thì thất kinh. Khốn, anh sẽ hất cô xuống thật sao? Chân cô đang bị thương đấy. Vẻ mặt hoảng hốt cầu mong anh đừng độc ác như vậy nhưng cô sai rồi, Vương Dạ Tước luôn tàn bạo như thế, anh dửng dưng buông thẳng hai tay, con sâu ngốc Hạ Thiên Du từ từ trượt theo tấm lưng kia mà rơi xuống. Cô nhắm nghiền mắt, mặc dù rơi xuống đất không cao nhưng cũng không phải là ba tấc.
Vẻ mặt ranh mãnh hiện ra, vừa buông tay bắt ngay lúc Thiên Du rơi xuống anh quay ngoắt lại đỡ lấy. Theo quán tính, cô nắm chặt cổ áo anh để níu lấy không bị rơi xuống đất. Nhưng anh mạnh hơn cô, cô kéo anh, cô lại bị kéo ngược lại về phía anh. Hai khuôn mặt áp sát nhìn nhau, nụ cười nửa miệng vẫn hiện hữu trên đôi môi mỏng quyến rũ, tay cô đặt trên ngực anh nghe rõ từng tiếng tim đập đều đều, mặt cô dần đỏ lên đầu óc rối bời.
Dạ Tước thừa cơ trêu chọc, ghé sát vào tai Thiên Du thì thầm, ngay lập tức chỗ đó đỏ ửng lên: "Vịt lùn té đất thì sao nhỉ, coi như tôi có lòng tốt đỡ cô lần hai nhé"
Xạt! A moè! Cái tên Vương Dạ Tước này không bao giờ có thể là người tốt.
Cô đẩy anh ra, bám lấy cột đèn bên đường, chỉ tay thẳng vào mặt Dạ Tước hung hăng nói: "Cao có ăn được không? Suốt ngày cậu cứ gọi tôi là vịt lùn. Tôi có tên, là Hạ Thiên Du! Thiên là trời, Du là tự do. Nhớ kĩ đấy!"
Nhìn vẻ hậm hực đó của cô mà anh phá lên cười: "Rồi rồi... 'vịt lùn mùa hè', tôi sẽ gọi cô như vậy"
"Cậu... đồ điên!" Toan bỏ đi nhưng nhớ lại Dạ Tước đã cõng cô từ trường về nhà, cô quay lại giọng hơi lắp bắp "Cảm... cảm ơn cậu đã đưa tôi về"
Mặt Dạ Tước không chút cảm xúc, hất tay quay người bỏ đi: "Không có gì to tát, xem như tôi chuộc lỗi vì làm cô bị thương. Cô mau về nhà đi, trời tối rồi. Chào"
Thiên Du đứng đó nhìn theo bóng lưng Dạ Tước đang mỗi lúc mỗi khuất xa dưới chân trời hoàng hôn. Một lúc sau cô mới quay bước.
Con đường dài mà thẳng tắp tựa như sợi dây liên kết mối lương duyên của hai con người Ánh Sáng - Bóng Đêm. Như một lẽ thường tình của tạo hoá, Ánh Sáng và Bóng Đêm chưa một lần hoà hợp...
"Nón của vịt lùn? Cô ấy để quên... cũng dơ rồi, mang về giặt luôn vậy"
———
Tối hôm đó
Rè rè rè. Cạch
"Cô có để quên cái mũ lưỡi trai màu tím không? Người gửi: Vương Dạ Tước"
"Hể? Nhắc mới nhớ mình để mất cái mũ rồi, là ở chỗ hắn sao?"
"Tôi đúng là có để quên, cậu nhặt được sao?"
"Lúc tôi cõng cô về, cô quên lấy lại, nó nhìn hơi bẩn tôi mang đi giặt rồi"
"Cảm ơn cậu nhé, muốn ăn kẹo không? Trả công cho việc giặt nón giúp tôi"
"Tôi không phải trẻ con, chẳng ham thích những thứ đó. Nhưng cô thích kẹo à, muốn ăn không, mai tôi có thể từ thiện mà mua cho?"
"Không cần cay độc đến thế đâu. Nhưng mà nhé, cậu đã mở lời thì tôi không khách sáo, tôi muốn ăn kẹo có vị cam"
"Được. Không còn gì tôi tắt đây"
"Này khoan đã. Cậu làm sao biết được số điện thoại của tôi? Cậu hack mạng nhà tôi phải không?"
"Vớ vẩn! Là Hiểu Tuyên, tôi hỏi cô ấy. Thế cô còn hỏi gì nữa không? Không thì chào. Cô ngủ ngon"
"... Ừm, ngủ ngon"
.........
"Cái tên thối tha này, toàn nhảy vào miệng của mình, hắn còn không để cho mình nói! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại... Tước có vẻ bớt lạnh lùng hơn rồi, cậu ấy cũng tốt thật"
Thiên Du phấn khích cầm điện thoại lăn qua lăn lại, rồi chợt nhớ một điều, cô lại nhìn vào màn hình tự luyến: "Đây là số cậu ấy, lưu vào lưu vào. Haha... Nghĩ lại thì ngày hôm nay rất lạ, mình có thể thấy được rất nhiều mặt của Tước, cậu ấy lạnh lùng nhưng lại dịu dàng, trái tim cứ đập thình thịch mỗi khi Tước chạm vào hay nhìn mình. Cảm giác này rốt cuộc là gì đây a?"
———
Ở một nơi khác
"Dạ... Sao hôm nay anh ấy không đến, không lẽ có chuyện gì rồi. Cảm giác lúc này... thật bất an!"
Sáng hôm sau
"Này vịt lùn, cô làm gì ngồi đây mặt như ăn phải ớt vậy? Xấu thế ai dám đến gần"
Nghe mấy câu trêu chọc của anh mà cô phát bực nhưng vẫn kìm lại cơn giận vì bụng cô đang rất đau. Lúc sáng dậy trễ ăn sáng không kịp nên bụng cô đang biểu tình kịch liệt. Cô ngồi ở băng ghế trước cổng trường thì Dạ Tước đi tới.
"Này vịt lùn, cô bị sao vậy, không khoẻ à?" Ngưng trêu chọc, anh có chút lo lắng khi thấy vẻ mặt nhăn nhó thoáng ướt mồ hôi của cô, cúi đầu nhìn mặt cô.
"Tôi đau bụng"
"Bị gì mà đau?"
"Quên ăn sáng"
"Hừ, đáng đời" Nói xong anh phẩy tay bỏ đi.
!!! Thế hắn làm ra bộ dạng lo lắng quan tâm lúc nãy là cái quái gì đây? Cái tên này máu lạnh vậy sao, thấy người gặp nạn liền không giúp, đau chết cô rồi.
"Tước..."
"Cái gì?" Anh ngạc nhiên quay đầu lại.
"Cậu mang cặp giúp tôi lên lớp được không? Nặng quá mang không nổi" Cô trưng ra bộ mặt nhăn nhó tội nghiệp buông lời nhờ cậy.
Dạ Tước lắc đầu thở dài đành phải mang lên giúp cô. Thiên Du lẽo đẽo đi theo sau, mặt đúng như Dạ Tước nói, nhăn như khỉ ăn phải ớt, trông buồn cười nhưng đáng yêu.
Trông thấy Dạ Tước bước vào lớp ai cũng ngạc nhiên, mọi hoạt động dường như dừng lại khi thấy Thiên Du theo sau, tay xoa xoa bụng.
Anh đặt cặp cô xuống bàn, kéo nhẹ tay cô dắt vào chỗ ngồi. Cử chỉ dịu dàng như vậy nhưng lời nói lại hoàn toàn trái ngược: "Đừng bao giờ nhờ tôi làm mấy chuyện này nữa"
"Xin lỗi, biết rồi, cũng cảm ơn cậu"
"Này Tước, làm gì đấy?" Vĩnh Kiệt ngồi bàn dưới hỏi to.
"Mang cặp lên giúp hội trưởng của các cậu"
Vừa dứt câu bao nhiêu tiếng "Ồ" vang lên. Ai nấy cũng trầm trồ làm Thiên Du ngượng đỏ mặt chỉ biết cười cười xua tay phủ định. Dạ Tước vô cảm quăng cho bọn người kia ánh nhìn lạnh lẽo, họ im bặt.
Vĩnh Kiệt lúc này mới đi lại chỗ Dạ Tước: "Gan thật, tớ mách với Giai Tuệ nhé"
"Vớ vẩn" Vừa nói Dạ Tước vừa lườm Vĩnh Kiệt.
Còn Thiên Du? Nghe đến cái tên "Giai Tuệ" không hiểu sao lòng cô lại trùng xuống khó chịu, mặt tối sầm giọng lạnh đi: "Tước về lớp đi, sắp đến giờ rồi, không có lần sau tôi gây rắc rối cho cậu đâu. Cảm ơn"
Anh nhìn cô vẻ khó hiểu nhưng chỉ "Hừ" một tiếng rồi đi.
"Cậu không so được với Giai Tuệ đâu, đừng vọng tưởng nữa. Tước làm vậy chỉ vì cậu đáng thương!" Vĩnh Kiệt lướt qua cô theo đó là lời nói ẩn ý cứ văng vẳng bên tai.
Nghe những lời nói tưởng chừng như rất nhẹ, đúng là giọng điệu Vĩnh Kiệt không có ý răn đe hay cảnh cáo, đơn giản chỉ là buông cho cô mấy câu và dường như cậu ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "đáng thương". Rõ ràng bản thân phải biết nhưng khi nghe những lời đó, cùng với thái độ lạnh nhạt của tên Vương Dạ Tước kia, lòng cô có chút nhói lên. Không lẽ đúng thật vậy, cô thích hắn rồi sao? Chưa bao giờ cô thích ai, và hắn là người làm cô thay đổi ư? Thiên Du đã thích Dạ Tước mất rồi. Nhưng anh đã có bạn gái... có lẽ lúc tình cảm chưa sâu cô nên buông bỏ thì hơn. Cô vốn không định muốn bị gán cho cái "mỹ danh" tiểu tam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.