Người Tình Mất Trí

Chương 25: Đến công ty trước

Huy Vũ

20/08/2019

Thiên Du ngồi đằng sau ôm Dạ Tước trên chiếc Knight đỏ đen yêu thích của anh. Hiếm khi được anh chở đi dạo vòng vòng trên đường thế này, lại còn là bộ dáng mặc đồng phục nên vô cùng thích thú. Cô nàng háo hức nhìn trái nhìn phải, trên mặt hiện lên nét tươi vui tự nhiên. Dạ Tước trông qua kính chiếu hậu cũng lấy làm vui lây.

Sắc trời chiều gần sang đông thật dịu mát, có chút se se lạnh. Đường dẫn ra đô thị lớn cũng dần dần nhộn nhịp hơn...

Cô ôm anh ở phía sau nói vọng tới : "Sao lại có hứng chở em đi vòng vòng thế này ?"

"Muốn cho em cũng được như người khác, anh hiện tại chỉ là cậu học sinh chở bạn gái mình đi hóng gió thôi"

Cô chớp chớp mắt nhìn anh, cười khúc khích : "Thật không ngờ anh lại suy nghĩ thấu đáo như vậy đấy"

Anh nhếch môi, chân đạp số tăng tốc làm cô đổ nhào về phía anh ôm chặt : "Hết hôm nay em sẽ không còn thấy một đồng học Vương Dạ Tước nữa đâu nên khắc cốt ghi tâm hình ảnh của anh lúc này đi"

Cô áp mặt vào tấm lưng cao rộng ấm áp của anh, môi vẽ một nụ cười mãn nguyện.

"Cho dù anh là ai em cũng sẽ khắc ghi"

Thiên Du cứ ngồi phía sau không chú ý đến anh đã dừng lại trước một toà cao ốc rộng lớn. Cô lụi thụi trèo xuống xe, lấy tay che trán ngước lên nhìn mà trầm trồ. Không những rộng mà còn cao nữa, thật to lớn a. Thoáng nghĩ anh dẫn cô đến đây làm gì thì từ đâu hai chữ to đùng "Thiên Tước" dán chặt vào mắt cô. Cô im bặt, như hoá đá.

Nhìn biểu cảm kinh ngạc vô độ của cô gái nhỏ, Dạ Tước phì cười, quan sát được ánh nhìn của bao nhiêu nhân viên bảo vệ đang hướng về cô, anh khẽ nhắc nhở : "Em thu lại cái biểu cảm thái quá đó đi, người ta đang nhìn kìa"

"Hả ??" Nghe anh nói cô đỏ mặt quay qua quay lại xem có ai nhìn mình không, quả thật bao nhiêu ánh mắt lạ lẫm đang dồn vào cô.

"Theo anh, anh đưa em vào trong" Dạ Tước toan nắm lấy tay cô thì cô rụt phắt tay lại, lắc đầu nguầy ngoạy.

"Làm sao lại không ?" Anh cau mày khó hiểu.

"Tự nhiên anh lại dẫn em đến chỗ này làm gì ? Còn bắt em vào trong với anh, con nhóc như em đi vào há phải gây sự chú ý cho mọi người sao, còn mặc cả đồng phục cơ chứ. Không đi. Có chết cũng không vào aaa" Cô giằng co với anh, từ chối kịch liệt.

"Vào trong sẽ có đồ cho em thay, ai dám vô lễ với em anh liền cho nghỉ việc. Nghe lời. Một là vào trong với anh, hai là em đứng đây làm việc với bảo an. Cho em chọn"

"...." Cô bất lực khóc ròng để anh nắm tay dắt vào trong.

Tất cả mọi hoạt động như bị ngưng đọng khi hai bạn học sinh của chúng ta bước vào. Bao nhiêu ánh nhìn của nhân viên chỉ đổ về phía Thiên Du làm cô chấn kinh. Thật ra họ quá quen với việc tổng tài của họ mặc đồng phục nhưng còn tay trong tay với một nữ sinh "chính hiệu" thì ai cũng kinh ngạc.

Anh dắt cô theo anh đi đến chỗ cô trợ lý Lucy đang đứng đờ người cầm sấp tài liệu trên tay : "Gọi Tuấn An lên phòng gặp tôi. Không quá 10 phút"



Cô trợ lý kính cẩn gật đầu : "Vâng thưa chủ tịch"

Để ý thấy Thiên Du đã ngại đến không có chỗ trốn mà mấy người này còn đứng đó không chịu đi làm việc, anh lườm lạnh đám người tọc mạch kia khiến họ chột dạ dựng tóc gáy, liền nhanh chóng giải tán.

Anh nắm chặt tay cô hơn như trấn an mặc dù không nói gì, lạnh lùng kéo cô lên văn phòng. Cô chỉ biết lật đật đi theo.

"Em vào đây ngồi một lát, anh kêu người mang đồ ăn lên cho em"

Khoan ! Tại sao lại là đồ ăn ? Thiên Du mỗi khi buồn vui giận dỗi sợ hãi hay bất cứ cảm thán gì cô đều ăn. Ăn thật sự giúp cô giải toả được mọi cảm xúc hỗn độn, lấy lại tinh thần. Đó là thói quen đáng yêu của cô mà anh vô tình phát hiện được.

"Chủ tịch, là tôi" Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Vào đi"

Đập vào mắt anh trợ lý ngay khi bước vào là hình ảnh tổng tài cao cao tại thượng đang ngồi vắt chân lạnh lùng trên ghế, nhưng là trong bộ đồng phục. Bên cạnh sô pha là một cô gái lạ mặt, cô ấy cũng mặc đồng phục giống anh nhưng người ta lại ra dáng thân thiện ôn hoà... đúng nghĩa học sinh.

Tuấn An ý thức được mình không nên nói nhiều, nên mặc dù để ý cô gái anh cũng chỉ gật đầu chào rồi nhanh chóng đi đến nghe tổng tài phân phó.

"Mang cho tôi tài liệu hợp tác với JR lần trước, còn có gọi một nhân viên nữ đi chọn một bộ váy mang tới đây, số đo 85-65-90"

Nghe anh nói chính xác số đo 3 vòng của mình, Thiên Du giật thót mình, mặt đỏ gay, ngồi gục mặt trên ghế sô pha. Ngàn lần vạn lần chỉ mong anh trợ lý đừng nhìn cô.

Tuấn An mày giật giật liền đảo mắt qua phía cô gái : "Trông bộ dáng này đâu thể nào là "85-65-90" được nhỉ ? Cơ mà tổng tài mua đồ nữ cho ai được ngoài cô ấy"

"Nhìn cái gì, còn không mau đi ngay" Anh lạnh lùng nhắc nhở Tuấn An khiến cậu trai giật mình hoàn hồn, nghe lệnh rồi vọt ra khỏi văn phòng.

"Em ngồi đây đợi anh, anh thay đồ giải quyết một chút công việc liền đưa em đi ăn" Anh đi đến ngồi cạnh cô xoa đầu sủng ái.

Cô ngoan ngoãn gật đầu nghe lời anh. Dạ Tước nhanh chóng đã trút bỏ bộ đồng phục mà khoác lên người áo sơ mi trắng cùng quần tây đen lịch lãm. Anh ấy vẫn đẹp trai và ra dáng tổng tài như vậy, có lẽ sau này cô sẽ luôn được nhìn thấy hình ảnh này rồi.

Thấy Thiên Du nhìn mình chằm chằm với nụ cười hài lòng, anh kiêu ngạo xoắn tay áo, đi đến áp sát cô : "Phát hiện em nhìn anh với ánh mắt thèm thuồng gì đây"

"Thèm thuồng ? Hảo tự luyến nhà anh ! Chỉ soái có một xíu tẹo teo mà tự cao như vậy" Cô bĩu môi, ra sức phủ định.

"Chỉ là một xíu tẹo teo thôi sao ? Nói dối sẽ bịt miệng đấy" Anh cười gian tà áp cô nằm xuống ghế, hai tay chống hai bên, chân mờ ám luồng vào giữa hai chân cô.



Cảnh xuân đã vô tình bị tên trợ lý bóng đèn làm tắt lịm. Tuấn An tay mang tập tài liệu cùng hộp đồ đi vào mà không gõ cửa, miệng còn nói lớn : "Tổng tài thứ anh cần tôi đem đến rồi đây" và anh biết đã đến lúc mình bị tử hình khi trông thấy khuôn mặt hắc ám đang nghiến răng kèn kẹt.

Cô thì bị người khác nhìn thấy nên xấu hổ đẩy anh ra, luống cuống đứng lên giải thích : "A.. thật ra không như anh nghĩ đâu..."

"Tôi.. tôi.. cũng không thấy gì hết" Tuấn An cũng cuống cuồng trình bày, chỉ sợ mỗi ông lãnh đạo của anh không anh minh.

"Đủ rồi. Lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào. Em đi thay đồ đi" Anh bước đến người đang toát mồ hôi nhắc nhở. Rồi lấy hộp đồ trên tay người đó đưa cho cô.

"Vâng, vậy em không phiền hai người" Cô gật đầu chào Tuấn An rồi nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, trả lại không gian yên tĩnh trầm mặc giữa hai người đàn ông.

"Tiểu thư a.. sao cô nỡ bỏ tôi ở đây một mình" Tuấn An khóc thầm khi đối diện với Dạ Tước.

"Chuyện của JR có thông tin gì mới không ?" Anh lấy từ tay Tuấn An tập tài liệu đi đến bàn nghiêm nghị hỏi.

Anh trợ lý cũng quay về với thái độ làm việc nghiêm túc : "Theo báo cáo điều tra mới nhất thì JR được một công ty chống lưng, họ hứa sẽ giúp JR kiếm tiền từ những vụ đấu thầu công trình, những phần lợi nhuận đưa ra đều cao hơn chúng ta, có thể nói mục đích chỉ muốn cắt quan hệ hợp tác giữa chúng ta với JR, vì những phần điều khoản đó tính ra vẫn không có lợi gì cho công ty kia hoặc có lợi nhưng vẫn thiên về JR nhiều hơn"

"... Có tra được đó là công ty nào không ?"

"Đến bây giờ các thông tin liên quan đến công ty đó đều rất ít, chỉ biết người điều hành tên Jason, vì có một lần tôi nghe tổng giám đốc JR nói chuyện qua điện thoại xưng hô là Jason"

"Jason... hình như chưa nghe đến bao giờ.., tiếp tục điều tra xem công ty đó có nguồn gốc từ đâu, người tên Jason đó có bản lĩnh gì mà dám cạnh tranh với Thiên Tước..." Anh dừng một chút rồi tiếp.

"Công ty dạo này hoạt động vẫn ổn chứ ?"

"Vẫn ổn thưa chủ tịch, chúng ta vừa đấu thầu thành công hạng mục xây dựng khu nghỉ dưỡng ở đảo phía nam của Hồng Kong, nơi đó được đánh giá là có tiềm năng phát triển du lịch"

"Vậy cứ tiến hành các hạng mục như đã định, có rắc rối gì thì báo tôi, những việc nhỏ nhặt giao cho anh xử lý" Anh đóng sập xấp tài liệu, chân vắt cao ngạo trên ghế tổng tài.

Tuấn An sau khi bàn xong công việc, trông nét mặt Dạ Tước cũng dãn ra phần nào, anh tò mò mon men đến hỏi nhỏ ra vẻ bí mật : "Tước thiếu, cô gái lúc nãy là ai vậy ?"

Anh nhướng mày nhìn Tuấn An, hành động đó khiến Tuấn An giật mình, gãi đầu cười.

Anh lạnh lùng buông mấy câu, âm sắc có phần hơi bá đạo : "Sau này rồi cậu sẽ biết, bây giờ chỉ cần biết, lời của cô ấy cũng như lời của tôi, cậu gọi bảo an cử một vài nữ vệ sĩ trông coi cô ấy giúp tôi, nhớ rõ là nữ vệ sĩ !”

Tuấn An răm rắp nghe lệnh, gật đầu lia lịa. Đứng đó nhìn Dạ Tước, anh nhớ đến nụ cười của tổng tài khi đối diện với cô gái lúc nãy mà lòng thấy an tâm : "Theo Tước thiếu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thấy được cậu ấy cười, tiểu thư lạ mặt a... thật cảm ơn cô"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook