Chương 7: Đến thăm bệnh
Huy Vũ
12/08/2019
Dạ Tước chạy ngay đến bệnh viện Trung ương. Hỏi thăm cô y tá đang trực thì biết Thiên Du đã xuất viện cách đây 1 tiếng đồng hồ.
"Cô có lưu lại địa chỉ của cô gái đó không?" Anh lạnh lùng hỏi cô y tá.
"Bệnh viện không lưu lại địa chỉ của bệnh nhân hoặc có cũng không thể tiết lộ cho cậu được, mong thứ lỗi" Cô y tá lịch sự giải thích.
"Cảm ơn cô"
Gật đầu đáp lễ, anh bước ra khỏi cửa bệnh viện đứng im trầm lặng. Trong lòng Dạ Tước cứ triền miên dâng lên những cảm xúc lạ. Anh cảm giác bản thân đã đến trễ, đã bỏ lỡ rất nhiều thứ từ tối qua. Giống như hôm nay là một ngày rất dài, dài đến nỗi anh không có lấy một nụ cười thoả mãn như lúc còn ở cùng với cô nàng ngốc kia. Anh đã quá quen với cô đơn nhưng khi có được chút hơi ấm, anh lại cảm giác chính mình đã chủ động lãng quên nó.
Anh day day thái dương bất mãn: "Thật khó chịu..."
Dạ Tước dắt theo chiếc Knight lang thang trên con đường đã từng cõng Thiên Du đưa về nhà.
Chiều hoàng hôn buông xuống thật mơ mộng cũng thật sầu não, ánh lên người con trai đang ngồi bên ghế đá ven đường với vẻ mặt trầm ngâm phảng phất một nỗi buồn che kín.
"Giai Tuệ đi rồi. Ngay cả cô ấy cũng đi mất... Mình đến tìm trễ rồi sao? Khi nào thì cô ấy đi học... Tối qua nếu không bỏ lỡ chắc đã nhận được tin nhắn đó, nhưng tối qua mình ở bên cạnh Giai Tuệ, sao có thể nghĩ đến người con gái khác đây?"
Người con gái khác...
Anh biết rõ đó là Hạ Thiên Du. Anh biết mình là một người tồi tệ, đã để Thiên Du trong lòng mất rồi. Có lẽ vì cô là người khiến anh cười, là người kéo anh về với chính con người vốn có lúc xưa. Hay thật sự anh chỉ xem cô là thế thân của Giai Tuệ, anh cảm thấy trống trải khi ở một mình nên khi có người nào đó quan tâm anh liền xem người đó giống Giai Tuệ? Là sự ngộ nhận sao, nhưng là đối với ai cơ chứ. Tâm trí anh lúc này rối bời một dòng hỗn loạn. Anh ôm đầu gục mặt xuống.
"Nếu như vậy, mình thật quá đáng..."
"Con bé nhà bác Hạ còn trẻ đẹp thế kia mà lại bị bệnh rắc rối quá. Cơn bệnh đấy sẽ dày vò mang theo đến suốt đời" Một bác hàng xóm xách rau đi chợ về lướt qua anh khi đang nói chuyện cùng người bạn già bên cạnh.
Anh nghe nhắc đến chữ "Hạ" thì trong đầu liền nghĩ cô, vội đứng lên đi đến chắn tay lễ phép hỏi: "Bác ơi, cho cháu hỏi nhà của Hạ Thiên Du ở đâu ạ?"
"Đi thẳng đến cuối đường có căn nhà màu trắng rẽ trái là nhà của cháu Du đấy cháu"
Anh nói lời cảm ơn rồi gấp gáp dắt xe rời đi, từng bước chân vội vã giáng xuống nền đất hướng đến ngôi nhà được chỉ điểm. Lúc này Dạ Tước chỉ mong có thể tìm được cô gái mà tâm trí anh đang nhắc nhở.
Đến trước nhà của cô, anh nhấn chuông, một người phụ nữ trung niên bước ra mở cửa, anh cúi đầu lễ phép chào thưa: "Chào bác, cháu là bạn của Hạ Thiên Du, nghe nói cô ấy bị bệnh nên cháu đến thăm"
"Thật ngại quá, con bé không sao đâu cháu à. Thiên Du đang ở trên phòn đấy, cháu có thể vào trò chuyện với con bé" Mẹ Thiên Du từ tốn chào đón.
"Vậy cháu xin phép" Nói rồi anh đi một mạch lên phòng cô.
Bà nhìn theo bóng lưng anh vội vã rồi lại quay ra cửa nhìn đến chiếc xe đua Knight màu đỏ, bà ngờ ngợ: "Có khi nào là bạn trai của Thiên Du không? Cậu nhóc có vẻ cá tính"
Rồi bà đóng cửa đi vào nhà bếp, vừa đi vừa ôm mặt cười tủm tỉm: "Con gái này thật là... có bạn trai đẹp trai như thế cũng chẳng nói với mình, đặc biệt là mái tóc bạch kim xinh đẹp kia, làm mình thoáng chốc nghĩ đến người ấy. Cậu bé có thể cũng là con của lão lắm chứ haha..."
Anh cẩn thận mở cửa không gây ra một tiếng động. Như anh mong đợi, dáng hình nhỏ bé ấy đang nằm trên giường, có vẻ đã ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng bước đến ngồi bên mép giường ngắm cô gái thật lâu. Tay anh khẽ cầm một lọn tóc của Thiên Du nâng lên thơm trên môi. Nhìn cô với vẻ mặt không chút sắc cảm, tay bỏ lọn tóc xuống, anh sờ lên gò má trắng mịn mà xanh xao, ngón tay di chuyển khẽ vuốt ve.
"Có lẽ đêm qua cô ấy đã rất đau, mới có một ngày đã ốm yếu như vậy"
Anh cảm giác nếu động mạnh có thể làm tan vỡ cơ thể nhỏ bé này nên chỉ dám di chuyển qua lại đầu ngón tay trượt trên làn da mềm mại.
"Hạ Thiên Du..." Anh nhỏ giọng gọi tên cô.
Giọng nói trầm ổn mà nhỏ nhẹ đã đánh thức cô từ giấc ngủ mơ màng.
"Ưm... Tước..." Nghe tiếng có ai gọi, cô từ từ mở mắt, con ngươi tràn ngập hình ảnh của anh đang ngồi bên cạnh cô.
"Tỉnh rồi?"
"Sao cậu lại ở đây?" Cô ngạc nhiên khi thấy anh, chống tay ngồi dựa vào đầu giường.
"Nghe nói cô bị bệnh nên tôi đến thăm"
"Không sao. Chỉ là bệnh cũ thôi, không chết được"
Nghe Thiên Du nói vậy, Dạ Tước chau mày, giọng mấy phần lạnh đi: "Sao không ở bệnh viện theo dõi thêm vài ngày?"
"Dù sao vẫn phải về, về sớm sẽ tiết kiệm được một ít tiền viện phí, với cả tôi không thích ở bệnh viện, còn phải nhanh đi học nữa"
"Xin lỗi, tối qua ngủ quên liền không thấy tin nhắn của cô"
"Chuyện đó là tôi xin lỗi mới phải, cậu đang ở cùng bạn gái tôi lại đi làm phiền chẳng khác nào bóng đèn cả. Lúc đầu tôi thấy cậu mãi không trả lời, bụng thì đột nhiên có chút đau nên định nhắn mà thôi lại xoá đi. Thế nào mà lỡ nhấn gửi luôn, may mà cậu không đọc được" Thiên Du cười khổ, mi mắt cụp xuống đượm buồn nhìn vào hai tay đang đan vào nhau đặt trên đùi.
"Đọc được thì đã sao, tôi vẫn sẽ chạy đến chỗ cô mà đưa cô vào bệnh viện" Dạ Tước bất ngờ nói to, ánh mắt anh kiên định làm cô sững sờ.
"Tôi đâu là gì đâu mà quan trọng vấn đề như vậy. Nỡ bỏ vị hôn thê ở nhà mà chạy theo đứa con gái khác không sợ bị đánh ghen cho chết à. Tôi thì không muốn bị gọi là tiểu tam đâu nhé" Thiên Du nhún vai, gượng cười trêu chọc anh.
Không quan trọng...
Anh và cô đều im lặng không nói, trầm mặc suy nghĩ về ba chữ này.
Đối với Thiên Du thì đó là chuyện đương nhiên, cô hiểu và biết rõ trong trái tim Dạ Tước ngay từ đầu không có chỗ cho cô, cô đâu là gì mà khiến anh quan tâm. Còn đối với Dạ Tước, anh vẫn không biết cô gái trước mặt anh có quan trọng với anh hay không nhưng anh chắc chắn một điều, anh không muốn một lần nào nữa bỏ lỡ khi cô ấy cần mình. Chỉ vậy thôi...
"Đây là wechat riêng của tôi, tôi chưa từng cho ai wechat này nên đây là liên lạc bí mật mà chỉ có hai chúng ta biết. Số điện thoại cũng dùng wechat này, có chuyện gì cứ gọi hoặc nhắn vào đây. Tôi sẽ ngay lập tức đến tìm cô, sẽ không chậm trễ như tối qua" Anh lấy điện thoại Thiên Du ghi lại wechat và số điện thoại vào ghi chú xong đưa lại cho.
Cô xòe hai tay nhận lấy điện thoại mà trong lòng cảm thấy vui vui, có chút cảm động mãn nguyện. Cô nhìn vào dãy số trên màn hình, cong môi nở nụ cười: "Hoá ra Tước vẫn có quan tâm mình, cậu ấy không lạnh lùng như mình đã nghĩ"
"Sao vậy?" Anh hơi lo khi thấy cô cứ gục đầu mãi không nói gì.
"Không có gì đâu, chỉ là tôi thấy vui lắm, cảm ơn cậu, Tước" Cô ngẩng mặt lên nhìn anh nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi cô, Dạ Tước ba giây sững người, anh quay ngoắt sang chỗ khác, mặt bắt đầu đỏ lên, hạ giọng: "Ừm. Cũng trễ rồi tôi về đây. Cô nghỉ ngơi đi"
"Đi đường cẩn thận nhé"
Đóng sầm cửa, Dạ Tước đứng tựa lưng vào bức tường, tay ngập ngừng đặt lên ngực trái kiểm nghiệm. Thật không hiểu vì sao trái tim anh cứ đập liên hồi mỗi khi cô cười với anh, mặt lại tự nhiên đỏ bừng nóng ran. Chẳng lẽ đúng như ý thức trong sâu thẳm, anh thật sự... yêu rồi?
"Mình chắc là bị sốt rồi, về nhà gọi bác sĩ đến kiểm tra mới được"
........
Dạ Tước ung dung bước đi giữa bầu trời chạng vạng. Tâm trạng anh đã nhẹ đi rất nhiều, có lẽ vì cảm thấy yên tâm khi cô đã không xảy ra chuyện gì.
"Cô có lưu lại địa chỉ của cô gái đó không?" Anh lạnh lùng hỏi cô y tá.
"Bệnh viện không lưu lại địa chỉ của bệnh nhân hoặc có cũng không thể tiết lộ cho cậu được, mong thứ lỗi" Cô y tá lịch sự giải thích.
"Cảm ơn cô"
Gật đầu đáp lễ, anh bước ra khỏi cửa bệnh viện đứng im trầm lặng. Trong lòng Dạ Tước cứ triền miên dâng lên những cảm xúc lạ. Anh cảm giác bản thân đã đến trễ, đã bỏ lỡ rất nhiều thứ từ tối qua. Giống như hôm nay là một ngày rất dài, dài đến nỗi anh không có lấy một nụ cười thoả mãn như lúc còn ở cùng với cô nàng ngốc kia. Anh đã quá quen với cô đơn nhưng khi có được chút hơi ấm, anh lại cảm giác chính mình đã chủ động lãng quên nó.
Anh day day thái dương bất mãn: "Thật khó chịu..."
Dạ Tước dắt theo chiếc Knight lang thang trên con đường đã từng cõng Thiên Du đưa về nhà.
Chiều hoàng hôn buông xuống thật mơ mộng cũng thật sầu não, ánh lên người con trai đang ngồi bên ghế đá ven đường với vẻ mặt trầm ngâm phảng phất một nỗi buồn che kín.
"Giai Tuệ đi rồi. Ngay cả cô ấy cũng đi mất... Mình đến tìm trễ rồi sao? Khi nào thì cô ấy đi học... Tối qua nếu không bỏ lỡ chắc đã nhận được tin nhắn đó, nhưng tối qua mình ở bên cạnh Giai Tuệ, sao có thể nghĩ đến người con gái khác đây?"
Người con gái khác...
Anh biết rõ đó là Hạ Thiên Du. Anh biết mình là một người tồi tệ, đã để Thiên Du trong lòng mất rồi. Có lẽ vì cô là người khiến anh cười, là người kéo anh về với chính con người vốn có lúc xưa. Hay thật sự anh chỉ xem cô là thế thân của Giai Tuệ, anh cảm thấy trống trải khi ở một mình nên khi có người nào đó quan tâm anh liền xem người đó giống Giai Tuệ? Là sự ngộ nhận sao, nhưng là đối với ai cơ chứ. Tâm trí anh lúc này rối bời một dòng hỗn loạn. Anh ôm đầu gục mặt xuống.
"Nếu như vậy, mình thật quá đáng..."
"Con bé nhà bác Hạ còn trẻ đẹp thế kia mà lại bị bệnh rắc rối quá. Cơn bệnh đấy sẽ dày vò mang theo đến suốt đời" Một bác hàng xóm xách rau đi chợ về lướt qua anh khi đang nói chuyện cùng người bạn già bên cạnh.
Anh nghe nhắc đến chữ "Hạ" thì trong đầu liền nghĩ cô, vội đứng lên đi đến chắn tay lễ phép hỏi: "Bác ơi, cho cháu hỏi nhà của Hạ Thiên Du ở đâu ạ?"
"Đi thẳng đến cuối đường có căn nhà màu trắng rẽ trái là nhà của cháu Du đấy cháu"
Anh nói lời cảm ơn rồi gấp gáp dắt xe rời đi, từng bước chân vội vã giáng xuống nền đất hướng đến ngôi nhà được chỉ điểm. Lúc này Dạ Tước chỉ mong có thể tìm được cô gái mà tâm trí anh đang nhắc nhở.
Đến trước nhà của cô, anh nhấn chuông, một người phụ nữ trung niên bước ra mở cửa, anh cúi đầu lễ phép chào thưa: "Chào bác, cháu là bạn của Hạ Thiên Du, nghe nói cô ấy bị bệnh nên cháu đến thăm"
"Thật ngại quá, con bé không sao đâu cháu à. Thiên Du đang ở trên phòn đấy, cháu có thể vào trò chuyện với con bé" Mẹ Thiên Du từ tốn chào đón.
"Vậy cháu xin phép" Nói rồi anh đi một mạch lên phòng cô.
Bà nhìn theo bóng lưng anh vội vã rồi lại quay ra cửa nhìn đến chiếc xe đua Knight màu đỏ, bà ngờ ngợ: "Có khi nào là bạn trai của Thiên Du không? Cậu nhóc có vẻ cá tính"
Rồi bà đóng cửa đi vào nhà bếp, vừa đi vừa ôm mặt cười tủm tỉm: "Con gái này thật là... có bạn trai đẹp trai như thế cũng chẳng nói với mình, đặc biệt là mái tóc bạch kim xinh đẹp kia, làm mình thoáng chốc nghĩ đến người ấy. Cậu bé có thể cũng là con của lão lắm chứ haha..."
Anh cẩn thận mở cửa không gây ra một tiếng động. Như anh mong đợi, dáng hình nhỏ bé ấy đang nằm trên giường, có vẻ đã ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng bước đến ngồi bên mép giường ngắm cô gái thật lâu. Tay anh khẽ cầm một lọn tóc của Thiên Du nâng lên thơm trên môi. Nhìn cô với vẻ mặt không chút sắc cảm, tay bỏ lọn tóc xuống, anh sờ lên gò má trắng mịn mà xanh xao, ngón tay di chuyển khẽ vuốt ve.
"Có lẽ đêm qua cô ấy đã rất đau, mới có một ngày đã ốm yếu như vậy"
Anh cảm giác nếu động mạnh có thể làm tan vỡ cơ thể nhỏ bé này nên chỉ dám di chuyển qua lại đầu ngón tay trượt trên làn da mềm mại.
"Hạ Thiên Du..." Anh nhỏ giọng gọi tên cô.
Giọng nói trầm ổn mà nhỏ nhẹ đã đánh thức cô từ giấc ngủ mơ màng.
"Ưm... Tước..." Nghe tiếng có ai gọi, cô từ từ mở mắt, con ngươi tràn ngập hình ảnh của anh đang ngồi bên cạnh cô.
"Tỉnh rồi?"
"Sao cậu lại ở đây?" Cô ngạc nhiên khi thấy anh, chống tay ngồi dựa vào đầu giường.
"Nghe nói cô bị bệnh nên tôi đến thăm"
"Không sao. Chỉ là bệnh cũ thôi, không chết được"
Nghe Thiên Du nói vậy, Dạ Tước chau mày, giọng mấy phần lạnh đi: "Sao không ở bệnh viện theo dõi thêm vài ngày?"
"Dù sao vẫn phải về, về sớm sẽ tiết kiệm được một ít tiền viện phí, với cả tôi không thích ở bệnh viện, còn phải nhanh đi học nữa"
"Xin lỗi, tối qua ngủ quên liền không thấy tin nhắn của cô"
"Chuyện đó là tôi xin lỗi mới phải, cậu đang ở cùng bạn gái tôi lại đi làm phiền chẳng khác nào bóng đèn cả. Lúc đầu tôi thấy cậu mãi không trả lời, bụng thì đột nhiên có chút đau nên định nhắn mà thôi lại xoá đi. Thế nào mà lỡ nhấn gửi luôn, may mà cậu không đọc được" Thiên Du cười khổ, mi mắt cụp xuống đượm buồn nhìn vào hai tay đang đan vào nhau đặt trên đùi.
"Đọc được thì đã sao, tôi vẫn sẽ chạy đến chỗ cô mà đưa cô vào bệnh viện" Dạ Tước bất ngờ nói to, ánh mắt anh kiên định làm cô sững sờ.
"Tôi đâu là gì đâu mà quan trọng vấn đề như vậy. Nỡ bỏ vị hôn thê ở nhà mà chạy theo đứa con gái khác không sợ bị đánh ghen cho chết à. Tôi thì không muốn bị gọi là tiểu tam đâu nhé" Thiên Du nhún vai, gượng cười trêu chọc anh.
Không quan trọng...
Anh và cô đều im lặng không nói, trầm mặc suy nghĩ về ba chữ này.
Đối với Thiên Du thì đó là chuyện đương nhiên, cô hiểu và biết rõ trong trái tim Dạ Tước ngay từ đầu không có chỗ cho cô, cô đâu là gì mà khiến anh quan tâm. Còn đối với Dạ Tước, anh vẫn không biết cô gái trước mặt anh có quan trọng với anh hay không nhưng anh chắc chắn một điều, anh không muốn một lần nào nữa bỏ lỡ khi cô ấy cần mình. Chỉ vậy thôi...
"Đây là wechat riêng của tôi, tôi chưa từng cho ai wechat này nên đây là liên lạc bí mật mà chỉ có hai chúng ta biết. Số điện thoại cũng dùng wechat này, có chuyện gì cứ gọi hoặc nhắn vào đây. Tôi sẽ ngay lập tức đến tìm cô, sẽ không chậm trễ như tối qua" Anh lấy điện thoại Thiên Du ghi lại wechat và số điện thoại vào ghi chú xong đưa lại cho.
Cô xòe hai tay nhận lấy điện thoại mà trong lòng cảm thấy vui vui, có chút cảm động mãn nguyện. Cô nhìn vào dãy số trên màn hình, cong môi nở nụ cười: "Hoá ra Tước vẫn có quan tâm mình, cậu ấy không lạnh lùng như mình đã nghĩ"
"Sao vậy?" Anh hơi lo khi thấy cô cứ gục đầu mãi không nói gì.
"Không có gì đâu, chỉ là tôi thấy vui lắm, cảm ơn cậu, Tước" Cô ngẩng mặt lên nhìn anh nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi cô, Dạ Tước ba giây sững người, anh quay ngoắt sang chỗ khác, mặt bắt đầu đỏ lên, hạ giọng: "Ừm. Cũng trễ rồi tôi về đây. Cô nghỉ ngơi đi"
"Đi đường cẩn thận nhé"
Đóng sầm cửa, Dạ Tước đứng tựa lưng vào bức tường, tay ngập ngừng đặt lên ngực trái kiểm nghiệm. Thật không hiểu vì sao trái tim anh cứ đập liên hồi mỗi khi cô cười với anh, mặt lại tự nhiên đỏ bừng nóng ran. Chẳng lẽ đúng như ý thức trong sâu thẳm, anh thật sự... yêu rồi?
"Mình chắc là bị sốt rồi, về nhà gọi bác sĩ đến kiểm tra mới được"
........
Dạ Tước ung dung bước đi giữa bầu trời chạng vạng. Tâm trạng anh đã nhẹ đi rất nhiều, có lẽ vì cảm thấy yên tâm khi cô đã không xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.