Chương 180: Điều tra (1)
Huy Vũ
05/10/2019
Sáng hôm sau
Bình thường sau khi thức, Vương Dạ Tước sẽ ngoan cố ở lại giường "vòi" ôm Hạ Thiên Du thêm mấy phút nhưng hôm nay lại không. Anh tắm cho cô nhưng không giở trò lưu manh, mọi việc đều rất nhanh gọn.
Vẫn như thường lệ, anh bế cô từ phòng xuống bàn ăn ở hậu sảnh trạch viện, vừa hay Tạ Minh Minh đã ở đó phụ giúp nữ hầu dọn bữa sáng ra bàn.
"Em ngồi xuống đây, ngồi yên cho tôi" Cẩn thận để cô ngồi xuống ghế, Vương Dạ Tước cũng kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Ngũ quan đanh lại lạnh băng khiến ai cũng phải thận trọng nhận ra rằng tâm trạng của anh không được vui.
"Anh à..."
"Tôi ổn"
Hạ Thiên Du nghe giọng anh nặng hơn thường ngày cũng mang máng nhận ra anh đang buồn bực, cô không hỏi lí do chỉ ngoan ngoãn nghe lời, nữ hầu mang thêm nhiều phần ra bày trí thịnh soạn.
Ăn uống xong xuôi, Tạ Minh Minh lấy lí do đến công ty định rời đi trước liền bị Vương Dạ Tước lên tiếng ngăn lại: "Chủ tịch đang ở đây, hôm nay cho phép giám đốc Tạ đi trễ"
Tạ Minh Minh cứng đờ người, nhanh chóng nhận biết được có chuyện bất thường, cô ta không biết vì sao anh lại muốn giữ mình lại, chỉ có thể làm ra vẻ bình tĩnh như không rõ chuyện gì. Cô ta ngồi lại bàn, mỉm cười hỏi: "Anh, gọi em ở lại có chuyện gì cần em giúp sao?"
"Xem như cô thông minh" Khóe miệng lành lạnh nhếch lên nụ cười khinh bỉ, anh trừng cô ta, đoạn vỗ tay hai cái, một nữ hầu thân thủ khác biệt những người khác áp giải một tên mặc đồ đen đeo che mặt đi vào. Anh gật đầu, cô nữ hầu kia ngay lập tức gạt chân, ấn vai tên che mặt bắt hắn quỳ xuống ngay giữa bàn ăn.
Tạ Minh Minh chấn kinh vì thấy đồng phạm của mình bị tóm, cô ả toát mồ hôi lạnh, đinh ninh rằng anh đã điều tra được chuyện gì liên quan nên mới giữ cô ở đây để tra hỏi, lại sợ tên đồng phạm tham sống sợ chết sẽ khai ra chủ mưu trong lần ám hại Hạ Thiên Du rơi xuống thung lũng.
Hạ Thiên Du nghe có tiếng dằn co thì lấy làm lạ, nắm lấy cánh tay anh hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Kẻ thật sự đã giở trò với xe của A Tùng, lấy bằng chứng vu tội cho cậu ấy là tên khốn này. Hắn ta đang quỳ trước em đấy"
Hạ Thiên Du giật mình, theo phản xạ quay đầu về hướng trực diện. Anh thấy phản ứng của cô có vẻ hơi hoảng sợ trước hung thủ muốn hại chết mình, anh bế cô ngồi lên đùi mình trước sự chứng kiến của nhiều người. Tạ Minh Minh thấy anh xoa vai trấn an cô thì tức lắm, vốn tính ghen tức dâng lên nhưng ả vẫn ý thức được chuyện cần lo trước mắt là không được để bại lộ âm mưu.
"Đưa hắn lại gần đây" Vương Dạ Tước gật đầu gọi cô nữ hầu, cô răm rắp nghe lệnh, kéo vai tên che mặt lại gần chỗ anh hơn.
Anh dùng mũi chân nâng cằm tên hung thủ, nữ hầu hiểu ý giật mạnh khăn che mặt và mũ trùm đầu đen xì của hắn xuống. Sau lớp ngụy trang là đôi mắt xếch lên gian xảo, gương mặt hốc hác xương lộ ra. Người này anh chưa bao giờ gặp, nhưng nhìn chung cũng mười mươi đoán ra được là "thành phần dân đen".
Mũi giày nhẵn nhụi, thô cứng cà xát vào cằm hắn, hắn nghiến răng, nhìn anh bằng đôi mắt tức giận. Bị kìm hãm bởi lực đạo mạnh mẽ của cô nữ hầu nên chẳng thể vùng ra.
"Chính mày là người giở trò với xe của tài xế? Động cơ gì khiến mày làm vậy?"
Hạ Thiên Du nuốt nước bọt, chăm chăm hướng về tên hung thủ đang quỳ rạp dưới chân anh. Tên hung thủ hừ lạnh, mắt đổi hướng liếc qua nhìn Tạ Minh Minh, cô ta giật thót khi bị ánh nhìn "cầu cứu" đang chăm chăm hướng về cô, nhưng cố làm ra vẻ dửng dưng.
Trong giây lát, anh đã nhận ra cái nhìn đồng minh của Tạ Minh Minh và tên hung thủ, mặt anh tối lại đen ngòm, vung chân đạp thẳng vào mặt kẻ quỳ gối, phẫn nộ quát lên: "Nói! Điếc, câm rồi sao?"
"Có người thuê tao giết cô ta"
Tên hung thủ ngẩng mặt chỉ tay vào Hạ Thiên Du, vừa nói vừa cười ngạo nghễ. Tạ Minh Minh nghe sợ hãi, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, bao nhiêu xương trong người run lên bần bật, lén lút liếc sang mới thấy Vương Dạ Tước đang trừng mình như muốn phanh ra trăm mảnh.
"Em họ không khỏe sao, sắc mặt kém vậy?" Anh ném ánh mắt sắc lạnh ghim thẳng vào cô gái tâm địa xấu xa, giọng điệu trong lời nói thể hiện rõ ý khinh bỉ đùa bỡn.
Tạ Minh Minh chấp đôi tay run rẩy giấu ở phía sau, cười đáp như thường: "Không ạ, sáng nay em có hơi nhức đầu thôi"
Vương Dạ Tước hừ lạnh, Hạ Thiên Du tuy không nhìn thấy nhưng bù lại tai thính và rất tinh ý, cô nghe cách nói chuyện cũng mấy phần đoán được thái độ của anh, lẽ nào anh đang nghi ngờ Tạ Minh Minh là kẻ đứng sau giật dây?
Tên hung thủ lồm cồm ngồi dậy, song vẫn bị bắt quỳ dưới chân anh.
"Nói!" Vương Dạ Tước nghiến răng, vận lực ở chân dẫm lên giày xéo bàn tay hốc hác của hắn.
Hắn nhăn mặt đau đớn: "Tôi nói...". Hắn rít lên đồng ý khai báo anh mới ngừng lại.
Bình thường sau khi thức, Vương Dạ Tước sẽ ngoan cố ở lại giường "vòi" ôm Hạ Thiên Du thêm mấy phút nhưng hôm nay lại không. Anh tắm cho cô nhưng không giở trò lưu manh, mọi việc đều rất nhanh gọn.
Vẫn như thường lệ, anh bế cô từ phòng xuống bàn ăn ở hậu sảnh trạch viện, vừa hay Tạ Minh Minh đã ở đó phụ giúp nữ hầu dọn bữa sáng ra bàn.
"Em ngồi xuống đây, ngồi yên cho tôi" Cẩn thận để cô ngồi xuống ghế, Vương Dạ Tước cũng kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Ngũ quan đanh lại lạnh băng khiến ai cũng phải thận trọng nhận ra rằng tâm trạng của anh không được vui.
"Anh à..."
"Tôi ổn"
Hạ Thiên Du nghe giọng anh nặng hơn thường ngày cũng mang máng nhận ra anh đang buồn bực, cô không hỏi lí do chỉ ngoan ngoãn nghe lời, nữ hầu mang thêm nhiều phần ra bày trí thịnh soạn.
Ăn uống xong xuôi, Tạ Minh Minh lấy lí do đến công ty định rời đi trước liền bị Vương Dạ Tước lên tiếng ngăn lại: "Chủ tịch đang ở đây, hôm nay cho phép giám đốc Tạ đi trễ"
Tạ Minh Minh cứng đờ người, nhanh chóng nhận biết được có chuyện bất thường, cô ta không biết vì sao anh lại muốn giữ mình lại, chỉ có thể làm ra vẻ bình tĩnh như không rõ chuyện gì. Cô ta ngồi lại bàn, mỉm cười hỏi: "Anh, gọi em ở lại có chuyện gì cần em giúp sao?"
"Xem như cô thông minh" Khóe miệng lành lạnh nhếch lên nụ cười khinh bỉ, anh trừng cô ta, đoạn vỗ tay hai cái, một nữ hầu thân thủ khác biệt những người khác áp giải một tên mặc đồ đen đeo che mặt đi vào. Anh gật đầu, cô nữ hầu kia ngay lập tức gạt chân, ấn vai tên che mặt bắt hắn quỳ xuống ngay giữa bàn ăn.
Tạ Minh Minh chấn kinh vì thấy đồng phạm của mình bị tóm, cô ả toát mồ hôi lạnh, đinh ninh rằng anh đã điều tra được chuyện gì liên quan nên mới giữ cô ở đây để tra hỏi, lại sợ tên đồng phạm tham sống sợ chết sẽ khai ra chủ mưu trong lần ám hại Hạ Thiên Du rơi xuống thung lũng.
Hạ Thiên Du nghe có tiếng dằn co thì lấy làm lạ, nắm lấy cánh tay anh hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Kẻ thật sự đã giở trò với xe của A Tùng, lấy bằng chứng vu tội cho cậu ấy là tên khốn này. Hắn ta đang quỳ trước em đấy"
Hạ Thiên Du giật mình, theo phản xạ quay đầu về hướng trực diện. Anh thấy phản ứng của cô có vẻ hơi hoảng sợ trước hung thủ muốn hại chết mình, anh bế cô ngồi lên đùi mình trước sự chứng kiến của nhiều người. Tạ Minh Minh thấy anh xoa vai trấn an cô thì tức lắm, vốn tính ghen tức dâng lên nhưng ả vẫn ý thức được chuyện cần lo trước mắt là không được để bại lộ âm mưu.
"Đưa hắn lại gần đây" Vương Dạ Tước gật đầu gọi cô nữ hầu, cô răm rắp nghe lệnh, kéo vai tên che mặt lại gần chỗ anh hơn.
Anh dùng mũi chân nâng cằm tên hung thủ, nữ hầu hiểu ý giật mạnh khăn che mặt và mũ trùm đầu đen xì của hắn xuống. Sau lớp ngụy trang là đôi mắt xếch lên gian xảo, gương mặt hốc hác xương lộ ra. Người này anh chưa bao giờ gặp, nhưng nhìn chung cũng mười mươi đoán ra được là "thành phần dân đen".
Mũi giày nhẵn nhụi, thô cứng cà xát vào cằm hắn, hắn nghiến răng, nhìn anh bằng đôi mắt tức giận. Bị kìm hãm bởi lực đạo mạnh mẽ của cô nữ hầu nên chẳng thể vùng ra.
"Chính mày là người giở trò với xe của tài xế? Động cơ gì khiến mày làm vậy?"
Hạ Thiên Du nuốt nước bọt, chăm chăm hướng về tên hung thủ đang quỳ rạp dưới chân anh. Tên hung thủ hừ lạnh, mắt đổi hướng liếc qua nhìn Tạ Minh Minh, cô ta giật thót khi bị ánh nhìn "cầu cứu" đang chăm chăm hướng về cô, nhưng cố làm ra vẻ dửng dưng.
Trong giây lát, anh đã nhận ra cái nhìn đồng minh của Tạ Minh Minh và tên hung thủ, mặt anh tối lại đen ngòm, vung chân đạp thẳng vào mặt kẻ quỳ gối, phẫn nộ quát lên: "Nói! Điếc, câm rồi sao?"
"Có người thuê tao giết cô ta"
Tên hung thủ ngẩng mặt chỉ tay vào Hạ Thiên Du, vừa nói vừa cười ngạo nghễ. Tạ Minh Minh nghe sợ hãi, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, bao nhiêu xương trong người run lên bần bật, lén lút liếc sang mới thấy Vương Dạ Tước đang trừng mình như muốn phanh ra trăm mảnh.
"Em họ không khỏe sao, sắc mặt kém vậy?" Anh ném ánh mắt sắc lạnh ghim thẳng vào cô gái tâm địa xấu xa, giọng điệu trong lời nói thể hiện rõ ý khinh bỉ đùa bỡn.
Tạ Minh Minh chấp đôi tay run rẩy giấu ở phía sau, cười đáp như thường: "Không ạ, sáng nay em có hơi nhức đầu thôi"
Vương Dạ Tước hừ lạnh, Hạ Thiên Du tuy không nhìn thấy nhưng bù lại tai thính và rất tinh ý, cô nghe cách nói chuyện cũng mấy phần đoán được thái độ của anh, lẽ nào anh đang nghi ngờ Tạ Minh Minh là kẻ đứng sau giật dây?
Tên hung thủ lồm cồm ngồi dậy, song vẫn bị bắt quỳ dưới chân anh.
"Nói!" Vương Dạ Tước nghiến răng, vận lực ở chân dẫm lên giày xéo bàn tay hốc hác của hắn.
Hắn nhăn mặt đau đớn: "Tôi nói...". Hắn rít lên đồng ý khai báo anh mới ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.