Chương 181: Điều tra (2)
Huy Vũ
05/10/2019
Tên hung thủ thở phào, đối diện với sự cao lãnh
sừng sững trước mặt, hắn nuốt nước bọt, nói thật chậm rãi. Tạ Minh Minh
trông theo khuôn miệng hắn hé mở thì tim gan đều muốn rơi ra ngoài. Có
câu “có tật rục rịch” quả đúng!
"Người thuê tôi là Jason, hắn ta nói nếu đã không thể tìm được sơ hở của anh trên thương trường thì đánh thẳng vào điểm yếu của anh. Hắn đã cung cấp thông tin cho tôi về cô gái này", tên hung thủ hướng ánh nhìn sang Hạ Thiên Du rồi tiếp, "Bảo tôi làm sao trừ khử được cô ta, một đòn trí mạng vào điểm yếu là người phụ nữ của anh. Nếu xong chuyện thuận lợi, Jason sẽ cho tôi một số tiền rồi đưa tôi ra nước ngoài tẩu thoát, trốn khỏi sự truy lùng của anh”
Nghe khai báo đến đâu cơn phẫn nộ trong Vương Dạ Tước càng dâng lên đến đấy. Anh nắm chặt tay thành cùm nổi cả gân xanh, đập một cái “Bốp” xuống bàn kính, bát đĩa rung rinh tạo ra âm thanh “lạch cạch”, có cái còn rơi vỡ xuống sàn vang vọng tiếng “loảng xoảng” rít tai.
“Jason!” Anh nghiến tên của kẻ chủ mưu “giả” trong miệng, lúc này anh thật sự rất muốn nghiền chết hắn.
Người duy nhất nghe xong lời khai của tên hung thủ mà thở phào trong bụng là Tạ Minh Minh. Cô ả vã mồ hôi ướt đẫm tấm lưng: “Không ngờ tên này vẫn rất có nghĩa khí giang hồ, cũng may mình đã kể về Jason là đối thủ của Dạ Tước cho hắn nghe. Nếu hắn không thông minh ‘đổ tội’ thì mình cũng chết chắc rồi”
“Có điều... Jason biết Hạ Thiên Du sao? Hay lời của tên này bịa đặt may mắn chỉ là trùng hợp?”
Cả người Hạ Thiên Du run lên cầm cập sau khi biết được người thật sự muốn giết mình những hai lần là đối thủ cạnh tranh của Vương Dạ Tước.
Cô rút trong lòng anh, anh nhận ra cô đang sợ, ghé vào tai nói nhỏ: “Có tôi ở đây, bất cứ ai cũng không thể làm hại em”
Anh xoa nhẹ cánh vai vỗ về cô. Thấy cô đã nguôi ngoai, lúc này anh gầm lên: "Tên khốn nạn Jason, muốn nhắm vào tao tại sao không quang minh chính đại? Còn mày...”
Anh cởi một cúc áo sơ mi, phanh trần bên ngực trái, hình xăm “hắc ưng” lộ ra. Tên hung thủ trợn mắt, có lẽ vì quá sợ hãi nên đồng tử dãn to, hai tay bắt đầu run rẩy, môi răng lập cập cắn vào nhau.
“Dạ... Dạ lão đại...”
Tạ Minh Minh chấn kinh khi nghe đồng phạm gọi anh là “Dạ lão đại”, cổ họng tự nhiên vì khí tức căng bức ép đến nghẹn ứ.
Vương Dạ Tước nâng mũi chân đá cằm tên hung thủ lên: “Người trong giang hồ ngay cả quy tắc tung hoành cũng không biết sao, nghe lời Jason như một con chó bị dắt mũi ám hại một cô gái yếu ớt như thế này sao?"
Không đợi cho hắn có lời giải thích, Vương Dạ Tước bế cô đứng phắt dậy, anh vung chân đá một cái thật mạnh, hắn bay đập vào bức tường, đau đớn nằm đấy ôm bụng. Anh chỉ tay cho cô nữ hầu cũng là thuộc hạ của mình: "Đưa tên này về nhốt lại”
Hạ Thiên Du nghe tiếng động binh bốp vang lên, cô hơi giật mình, đủ nhận thức để hình dung ra cảnh tượng anh đang đánh người trước mắt.
Tạ Minh Minh lần đầu tiên thấy Vương Dạ Tước hung hãn như vậy thì sợ đến chân run lẩy bẩy đứng không vững. Cô ta chỉ nghĩ anh nhất thời không kiềm chế được cơn giận chứ không hề biết anh là “Dạ lão đại” của Dạ Hành bang. Cô ta đã chọc phải “diều hâu” của Nam thành rồi.
Cô nữ hầu cúi đầu nghe lệnh, bắt tên hung thủ đi ra cửa hậu viện, sau một lúc đã khuất bóng. Bác quản gia từ đầu đến cuối chứng kiến được tất cả, tất nhiên ông đã quá rõ.
Không lấy làm sợ hãi, ông bình tĩnh đi đến bên cạnh anh, ôn tồn nói: "Thiếu gia, Hạ tiểu thư, mời ra đại sảnh, ở đây để người hầu dọn dẹp"
Vương Dạ Tước lạnh nhạt gật đầu, bế Hạ Thiên Du đi ra ngồi ở sô pha. Tạ Minh Minh không dám theo sau ngay lập tức, hiện tại “chủ mưu thật” phải trấn tĩnh để không bị nghi ngờ.
Ngoài đại sảnh
Vương Dạ Tước để Hạ Thiên Du ngồi trên đùi mình, anh ôm chặt như muốn khảm cô sâu trong lòng. Anh vùi đầu vào hõm cổ cô ngửi mùi hương dễ chịu. Cô biết anh đang rất tức giận, hành động này đơn giản chỉ là muốn tâm tình hạ xuống yên ổn trở lại.
Hạ Thiên Du áp lòng bàn tay lên ngực anh xoa nhẹ, thì thầm vào tai anh: “Tước thiếu đừng giận nữa, đừng giận nữa”
“Giận vì em, không muốn sao?”
“Giận sẽ rất mau già. Anh đẹp trai như vậy, em không muốn thấy trên mặt anh có nếp nhăn”
Anh phì cười, hôn lên má cô: “Thiên Thiên của tôi... chịu thua em rồi”
Cô nhoẻn miệng cười, nụ cười một lần nữa làm xao động trái tim anh.
Cô chính là như vậy, trong bất kì hoàn cảnh nào cho dù là tệ nhất, cô vẫn sẽ cười với anh. Có lẽ thứ liên kết trí nhớ của anh ở quá khứ và hiện tại không chỉ là cơ thể cô, mà còn là nụ cười ấm áp như gió xuân này.
Tôi yêu em mất rồi!
"Người thuê tôi là Jason, hắn ta nói nếu đã không thể tìm được sơ hở của anh trên thương trường thì đánh thẳng vào điểm yếu của anh. Hắn đã cung cấp thông tin cho tôi về cô gái này", tên hung thủ hướng ánh nhìn sang Hạ Thiên Du rồi tiếp, "Bảo tôi làm sao trừ khử được cô ta, một đòn trí mạng vào điểm yếu là người phụ nữ của anh. Nếu xong chuyện thuận lợi, Jason sẽ cho tôi một số tiền rồi đưa tôi ra nước ngoài tẩu thoát, trốn khỏi sự truy lùng của anh”
Nghe khai báo đến đâu cơn phẫn nộ trong Vương Dạ Tước càng dâng lên đến đấy. Anh nắm chặt tay thành cùm nổi cả gân xanh, đập một cái “Bốp” xuống bàn kính, bát đĩa rung rinh tạo ra âm thanh “lạch cạch”, có cái còn rơi vỡ xuống sàn vang vọng tiếng “loảng xoảng” rít tai.
“Jason!” Anh nghiến tên của kẻ chủ mưu “giả” trong miệng, lúc này anh thật sự rất muốn nghiền chết hắn.
Người duy nhất nghe xong lời khai của tên hung thủ mà thở phào trong bụng là Tạ Minh Minh. Cô ả vã mồ hôi ướt đẫm tấm lưng: “Không ngờ tên này vẫn rất có nghĩa khí giang hồ, cũng may mình đã kể về Jason là đối thủ của Dạ Tước cho hắn nghe. Nếu hắn không thông minh ‘đổ tội’ thì mình cũng chết chắc rồi”
“Có điều... Jason biết Hạ Thiên Du sao? Hay lời của tên này bịa đặt may mắn chỉ là trùng hợp?”
Cả người Hạ Thiên Du run lên cầm cập sau khi biết được người thật sự muốn giết mình những hai lần là đối thủ cạnh tranh của Vương Dạ Tước.
Cô rút trong lòng anh, anh nhận ra cô đang sợ, ghé vào tai nói nhỏ: “Có tôi ở đây, bất cứ ai cũng không thể làm hại em”
Anh xoa nhẹ cánh vai vỗ về cô. Thấy cô đã nguôi ngoai, lúc này anh gầm lên: "Tên khốn nạn Jason, muốn nhắm vào tao tại sao không quang minh chính đại? Còn mày...”
Anh cởi một cúc áo sơ mi, phanh trần bên ngực trái, hình xăm “hắc ưng” lộ ra. Tên hung thủ trợn mắt, có lẽ vì quá sợ hãi nên đồng tử dãn to, hai tay bắt đầu run rẩy, môi răng lập cập cắn vào nhau.
“Dạ... Dạ lão đại...”
Tạ Minh Minh chấn kinh khi nghe đồng phạm gọi anh là “Dạ lão đại”, cổ họng tự nhiên vì khí tức căng bức ép đến nghẹn ứ.
Vương Dạ Tước nâng mũi chân đá cằm tên hung thủ lên: “Người trong giang hồ ngay cả quy tắc tung hoành cũng không biết sao, nghe lời Jason như một con chó bị dắt mũi ám hại một cô gái yếu ớt như thế này sao?"
Không đợi cho hắn có lời giải thích, Vương Dạ Tước bế cô đứng phắt dậy, anh vung chân đá một cái thật mạnh, hắn bay đập vào bức tường, đau đớn nằm đấy ôm bụng. Anh chỉ tay cho cô nữ hầu cũng là thuộc hạ của mình: "Đưa tên này về nhốt lại”
Hạ Thiên Du nghe tiếng động binh bốp vang lên, cô hơi giật mình, đủ nhận thức để hình dung ra cảnh tượng anh đang đánh người trước mắt.
Tạ Minh Minh lần đầu tiên thấy Vương Dạ Tước hung hãn như vậy thì sợ đến chân run lẩy bẩy đứng không vững. Cô ta chỉ nghĩ anh nhất thời không kiềm chế được cơn giận chứ không hề biết anh là “Dạ lão đại” của Dạ Hành bang. Cô ta đã chọc phải “diều hâu” của Nam thành rồi.
Cô nữ hầu cúi đầu nghe lệnh, bắt tên hung thủ đi ra cửa hậu viện, sau một lúc đã khuất bóng. Bác quản gia từ đầu đến cuối chứng kiến được tất cả, tất nhiên ông đã quá rõ.
Không lấy làm sợ hãi, ông bình tĩnh đi đến bên cạnh anh, ôn tồn nói: "Thiếu gia, Hạ tiểu thư, mời ra đại sảnh, ở đây để người hầu dọn dẹp"
Vương Dạ Tước lạnh nhạt gật đầu, bế Hạ Thiên Du đi ra ngồi ở sô pha. Tạ Minh Minh không dám theo sau ngay lập tức, hiện tại “chủ mưu thật” phải trấn tĩnh để không bị nghi ngờ.
Ngoài đại sảnh
Vương Dạ Tước để Hạ Thiên Du ngồi trên đùi mình, anh ôm chặt như muốn khảm cô sâu trong lòng. Anh vùi đầu vào hõm cổ cô ngửi mùi hương dễ chịu. Cô biết anh đang rất tức giận, hành động này đơn giản chỉ là muốn tâm tình hạ xuống yên ổn trở lại.
Hạ Thiên Du áp lòng bàn tay lên ngực anh xoa nhẹ, thì thầm vào tai anh: “Tước thiếu đừng giận nữa, đừng giận nữa”
“Giận vì em, không muốn sao?”
“Giận sẽ rất mau già. Anh đẹp trai như vậy, em không muốn thấy trên mặt anh có nếp nhăn”
Anh phì cười, hôn lên má cô: “Thiên Thiên của tôi... chịu thua em rồi”
Cô nhoẻn miệng cười, nụ cười một lần nữa làm xao động trái tim anh.
Cô chính là như vậy, trong bất kì hoàn cảnh nào cho dù là tệ nhất, cô vẫn sẽ cười với anh. Có lẽ thứ liên kết trí nhớ của anh ở quá khứ và hiện tại không chỉ là cơ thể cô, mà còn là nụ cười ấm áp như gió xuân này.
Tôi yêu em mất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.