Chương 84: Đình chiến (1)
Huy Vũ
22/08/2019
Vô Kiến Phong ngồi một góc bên này cho đàn em chăm sóc. Vết thương được sát trùng và băng bó cẩn thận cũng đã đỡ hơn phần nào.
Anh liếc mắt trông qua đôi tình nhân thấy họ đang ôm nhau nghỉ ngơi thì ngạc nhiên, nhướng mày ngạc nhiên : "Bọn họ thật sự nghĩ chúng ta đang đình chiến ? Haha, vẻ mặt của Lloyd cũng quá mất cảnh giác rồi..."
Vô Kiến Phong sửa lại trang phục xộc xệch, gật đầu cho đàn em ngồi bên cạnh không động thủ. Anh thở hắt ra một hơi, ngồi tựa lưng vào tảng đá, hướng mắt xa xăm bâng quơ mở miệng : "Lloyd này...."
Dạ Tước nghe có tiếng gọi truyền đến tai, từ từ mở mi mắt, lạnh giọng đáp lại : "Chuyện gì ?"
"Có lẽ lần này tôi lại thua anh rồi !"
"Thua ? Vì sao, tôi cũng bị thương rồi ?”
Môi Vô Kiến Phong vẽ ra nụ cười nhạt, anh đột nhiên chuyển ánh nhìn về hướng Thiên Du. Cô cùng lúc nghe tiếng nói cũng quay lại thì bắt gặp ánh mắt âm trầm của Vô Kiến Phong đang nhìn cô. Hơi ngạc nhiên, thấy ngại nên cô quay ngoắt lại ôm Dạ Tước như lúc đầu.
Vô Kiến Phong vô thức bật cười, anh đưa ánh mắt trở lại vào vô định, nói với một giọng nghe nhẹ nhõm đến lạ : “Vết thương này do chính anh bắn trúng, tôi căn bản không thể nào né được tốc độ đường đạn của anh. Còn anh chỉ vì bảo vệ cô gái này mà mất cảnh giác để bị thương. Không chỉ vậy tôi còn bị nhà vô địch Karate đánh đến đau nhức cả người. Hôm nay tôi đã thật sự thua thảm hại dưới tay hai người. Tôi nghĩ mình nên dừng lại được rồi....”
"Jack !" Trán Dạ Tước bỗng nổi đoá phúc hắc, anh gằng tên của Vô Kiến Phong đến âm cùng cực hạn như phẫn nộ tích tụ.
"Lloyd ?" Vô Kiến Phong nhíu mày khó hiểu.
Dạ Tước gượng ngồi dậy, anh với tay cầm lấy khẩu súng đang nằm chơi vơi gần đó. Vô Kiến Phong chưa thể đoán ra anh muốn làm gì, cho đến khi anh chĩa khẩu súng đó vào anh ta. Giọng lạnh lẽo tức giận vang lên : "Còn để tôi thấy anh nhìn cô ấy với ánh mắt như vậy thêm một lần nào nữa, viên đạn sẽ cắm thẳng vào đầu anh”
"Anh nói gì vậy ... thì ra là ghen à ? Bắn tôi không vì trả thù mà là vì ghen ư ? Anh buồn cười thật đấy Lloyd" Vô Kiến Phong bật cười khanh khách, nhún vai lắc đầu.
Ngưng một lúc, anh nở nụ cười với vẻ mặt tự đắc khiêu khích : “Nếu anh đã nói vậy, tôi cũng không phiền nói cho anh nghe một chuyện. Vốn định giết chết anh rồi đem 'viên ngọc quý' này về giao cho Vô Kiến Vũ, nhưng tôi đã đổi ý. Giết được anh rồi, tôi sẽ đem cô ấy biến thành của tôi. Hạ Thiên Du không chỉ xinh đẹp lại còn tốt bụng như một tiểu thiên sứ, tôi thật sự đã bị cô ấy làm cho động lòng rồi”
"Tên khốn, tôi nghĩ anh muốn chết rồi" Dạ Tước tối mặt, tay kéo nòng lên đạn, ánh mắt giết người trừng Vô Kiến Phong sắc lẹm.
"Này.. này.. tôi chỉ đùa thôi. Đừng căng thẳng thế chứ Lloyd, anh biết tôi không thích động vào phụ nữ mà" Vô Kiến Phong giật mình ngồi thẳng người đưa hai tay đầu hàng, anh cười khổ đổ mồ hôi, đoán chừng tia lửa ghen tuông trong mắt Dạ Tước có thể thiêu cháy anh thành tro bụi nếu anh vẫn cứ tiếp tục khích tướng.
Dạ Tước hạ dần cơn ghen tức trong lòng, quăng cho Vô Kiến Phong tia mắt nghi ngờ cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Vô Kiến Phong nhếch môi, đổi chủ đề sang bắt chuyện với cô : "Hạ Thiên Du, vì sao cô lại yêu Lloyd vậy ? Cô không biết anh ta là người của hắc đạo vô cùng độc ác nguy hiểm sao ?"
"Tôi..." Thiên Du nghe nói đến mình thì bất ngờ, đụng phải câu hỏi của Vô Kiến Phong, cô nhất thời ngượng ngùng không biết trả lời thế nào.
Dạ Tước vừa mới nguôi giận, nghe thấy thì máu dồn lên não, anh quát lên : "Tên khốn này... anh nói cái quái gì vậy ?"
"Khoan nào Lloyd, hiện giờ chúng ta đang đình chiến, tôi tò mò về vị tiểu thư này nên muốn hỏi cô ấy. Anh im mà nghe đi, không phải anh cũng muốn nghe sao ?”
"Tôi là người biết rõ hơn ai hết, chuyện này không cần thiết phải nói cho anh !”
“Hể... thật lạnh lùng”
Thiên Du né tránh ánh mắt dò xét của Vô Kiến Phong, cô ôm Dạ Tước trong lòng im lặng không nói. Nhận ra nét do dự ngượng ngùng trong đôi mắt trong veo, anh nhẹ giọng thủ thỉ : “Em không cần trả lời, vì sao em yêu anh, anh có thể cảm nhận được. Anh không nghi ngờ tình cảm của chúng ta, vì vậy em không muốn thì có thể không cần trả lời”
Cô siết chặt vòng tay, nhoẻn môi cười : “Anh có chắc là không cần nghe thật không đấy ?”
“....” Dạ Tước thoáng ngạc nhiên khi thấy nụ cười híp mắt đáng yêu hiện hữu trên gương mặt cô. Ba giây, anh cong môi cười.
“Cô ấy biết mình muốn nghe...”
Cô hít một hơi ngẩng đầu nhìn Vô Kiến Phong, nở nụ cười rạng rỡ : "Vì tôi yêu con người anh ấy. Anh ấy có thân phận gì, anh ấy là ai thì còn quan trọng không nếu chúng tôi yêu nhau ? Tôi yêu Tước thì là yêu thôi, còn cần lí do vì sao em yêu anh ư ?”
Nghe những lời nói êm ái phát ra từ tận đáy lòng cô gái, Dạ Tước cảm nhận sao nó lại ngọt ngào say mê đến vậy. Tim đập thình thịch, anh cười mãn nguyện.
"Sao thế ạ ?"
"Trái tim anh đã bị em đánh cắp rồi, phải bảo quản nó cho tốt đấy" Dạ Tước cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình nở nụ cười dịu dàng, đoạn anh hôn lên bàn tay nhỏ bé lem vài vệt máu.
"Còn có người ở đây đấy, già còn không đứng đắn, anh mau nằm yên cho em, vết thương của anh nặng hơn em không chăm sóc nữa đâu đấy" Cô búng trán anh chu môi chỉ trích đáng yêu.
Ánh mắt Dạ Tước đột nhiên tĩnh lặng, anh không nhịn được vươn tay kéo đầu cô thấp xuống áp môi cô lên môi mình. Vẻ mặt hưởng thụ của anh trong nụ hôn êm ái kia đã vô tình bị Vô Kiến Phong nhìn thấy, anh ta không nói gì, trầm mặc im lặng.
“Anh...”
“Trước đây em đã từng nói anh già không đứng đắn, sau đó anh đã hôn em. Hoàn cảnh lúc này làm anh nhớ” Dạ Tước nở nụ cười tự mãn, dựa vào ngực cô khẽ nhắm mắt. Mái tóc bạch kim theo gió lay động làm tôn lên vẻ đẹp tiêu soái mặc dù đã bị thương.
“Anh nghỉ ngơi được rồi”
Thiên Du vỗ về Dạ Tước trong lòng, anh dần thiếp đi mơ màng. Một lúc nghe nhịp thở của anh đã ổn định, cô mới quay sang Vô Kiến Phong, nhìn anh cười hồn nhiên : "Nếu anh đã yêu ai rồi, anh sẽ biết cảm xúc của tôi phải không Phong tiên sinh ?"
“Phong tiên sinh ? Lần đầu tiên trong cuộc đời có người gọi mình hai chữ tiên sinh.. Nghe đã thật”
Vô Kiến Phong sững người khi thấy nụ cười rạng rỡ hồn nhiên của cô. Anh cảm giác có một loại xúc cảm hạnh phúc mang theo hương gió lan toả vào không gian, êm dịu và vô cùng ấm áp. Chỉ có hạnh phúc, một hạnh phúc thật sự, một cảm xúc ấm nóng chân thành đến có thể truyền vào tận nơi sâu thăm của trái tim con người, khiến người khác không tự chủ mà bị cuốn vào dòng cảm xúc nhẹ nhàng ngọt ngào do cô ấy tạo ra, không ý thức mà xem cô ấy như một tiểu thiên sứ mang đến niềm vui cho mọi người... Hơn cả đối với kẻ tay dính đầy máu tươi như anh, trái tim lại có thể đập rộn ràng xao xuyến như vậy...
"Có lẽ... tôi hiểu cảm giác của em rồi, cảm giác thích một người...”
Anh liếc mắt trông qua đôi tình nhân thấy họ đang ôm nhau nghỉ ngơi thì ngạc nhiên, nhướng mày ngạc nhiên : "Bọn họ thật sự nghĩ chúng ta đang đình chiến ? Haha, vẻ mặt của Lloyd cũng quá mất cảnh giác rồi..."
Vô Kiến Phong sửa lại trang phục xộc xệch, gật đầu cho đàn em ngồi bên cạnh không động thủ. Anh thở hắt ra một hơi, ngồi tựa lưng vào tảng đá, hướng mắt xa xăm bâng quơ mở miệng : "Lloyd này...."
Dạ Tước nghe có tiếng gọi truyền đến tai, từ từ mở mi mắt, lạnh giọng đáp lại : "Chuyện gì ?"
"Có lẽ lần này tôi lại thua anh rồi !"
"Thua ? Vì sao, tôi cũng bị thương rồi ?”
Môi Vô Kiến Phong vẽ ra nụ cười nhạt, anh đột nhiên chuyển ánh nhìn về hướng Thiên Du. Cô cùng lúc nghe tiếng nói cũng quay lại thì bắt gặp ánh mắt âm trầm của Vô Kiến Phong đang nhìn cô. Hơi ngạc nhiên, thấy ngại nên cô quay ngoắt lại ôm Dạ Tước như lúc đầu.
Vô Kiến Phong vô thức bật cười, anh đưa ánh mắt trở lại vào vô định, nói với một giọng nghe nhẹ nhõm đến lạ : “Vết thương này do chính anh bắn trúng, tôi căn bản không thể nào né được tốc độ đường đạn của anh. Còn anh chỉ vì bảo vệ cô gái này mà mất cảnh giác để bị thương. Không chỉ vậy tôi còn bị nhà vô địch Karate đánh đến đau nhức cả người. Hôm nay tôi đã thật sự thua thảm hại dưới tay hai người. Tôi nghĩ mình nên dừng lại được rồi....”
"Jack !" Trán Dạ Tước bỗng nổi đoá phúc hắc, anh gằng tên của Vô Kiến Phong đến âm cùng cực hạn như phẫn nộ tích tụ.
"Lloyd ?" Vô Kiến Phong nhíu mày khó hiểu.
Dạ Tước gượng ngồi dậy, anh với tay cầm lấy khẩu súng đang nằm chơi vơi gần đó. Vô Kiến Phong chưa thể đoán ra anh muốn làm gì, cho đến khi anh chĩa khẩu súng đó vào anh ta. Giọng lạnh lẽo tức giận vang lên : "Còn để tôi thấy anh nhìn cô ấy với ánh mắt như vậy thêm một lần nào nữa, viên đạn sẽ cắm thẳng vào đầu anh”
"Anh nói gì vậy ... thì ra là ghen à ? Bắn tôi không vì trả thù mà là vì ghen ư ? Anh buồn cười thật đấy Lloyd" Vô Kiến Phong bật cười khanh khách, nhún vai lắc đầu.
Ngưng một lúc, anh nở nụ cười với vẻ mặt tự đắc khiêu khích : “Nếu anh đã nói vậy, tôi cũng không phiền nói cho anh nghe một chuyện. Vốn định giết chết anh rồi đem 'viên ngọc quý' này về giao cho Vô Kiến Vũ, nhưng tôi đã đổi ý. Giết được anh rồi, tôi sẽ đem cô ấy biến thành của tôi. Hạ Thiên Du không chỉ xinh đẹp lại còn tốt bụng như một tiểu thiên sứ, tôi thật sự đã bị cô ấy làm cho động lòng rồi”
"Tên khốn, tôi nghĩ anh muốn chết rồi" Dạ Tước tối mặt, tay kéo nòng lên đạn, ánh mắt giết người trừng Vô Kiến Phong sắc lẹm.
"Này.. này.. tôi chỉ đùa thôi. Đừng căng thẳng thế chứ Lloyd, anh biết tôi không thích động vào phụ nữ mà" Vô Kiến Phong giật mình ngồi thẳng người đưa hai tay đầu hàng, anh cười khổ đổ mồ hôi, đoán chừng tia lửa ghen tuông trong mắt Dạ Tước có thể thiêu cháy anh thành tro bụi nếu anh vẫn cứ tiếp tục khích tướng.
Dạ Tước hạ dần cơn ghen tức trong lòng, quăng cho Vô Kiến Phong tia mắt nghi ngờ cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Vô Kiến Phong nhếch môi, đổi chủ đề sang bắt chuyện với cô : "Hạ Thiên Du, vì sao cô lại yêu Lloyd vậy ? Cô không biết anh ta là người của hắc đạo vô cùng độc ác nguy hiểm sao ?"
"Tôi..." Thiên Du nghe nói đến mình thì bất ngờ, đụng phải câu hỏi của Vô Kiến Phong, cô nhất thời ngượng ngùng không biết trả lời thế nào.
Dạ Tước vừa mới nguôi giận, nghe thấy thì máu dồn lên não, anh quát lên : "Tên khốn này... anh nói cái quái gì vậy ?"
"Khoan nào Lloyd, hiện giờ chúng ta đang đình chiến, tôi tò mò về vị tiểu thư này nên muốn hỏi cô ấy. Anh im mà nghe đi, không phải anh cũng muốn nghe sao ?”
"Tôi là người biết rõ hơn ai hết, chuyện này không cần thiết phải nói cho anh !”
“Hể... thật lạnh lùng”
Thiên Du né tránh ánh mắt dò xét của Vô Kiến Phong, cô ôm Dạ Tước trong lòng im lặng không nói. Nhận ra nét do dự ngượng ngùng trong đôi mắt trong veo, anh nhẹ giọng thủ thỉ : “Em không cần trả lời, vì sao em yêu anh, anh có thể cảm nhận được. Anh không nghi ngờ tình cảm của chúng ta, vì vậy em không muốn thì có thể không cần trả lời”
Cô siết chặt vòng tay, nhoẻn môi cười : “Anh có chắc là không cần nghe thật không đấy ?”
“....” Dạ Tước thoáng ngạc nhiên khi thấy nụ cười híp mắt đáng yêu hiện hữu trên gương mặt cô. Ba giây, anh cong môi cười.
“Cô ấy biết mình muốn nghe...”
Cô hít một hơi ngẩng đầu nhìn Vô Kiến Phong, nở nụ cười rạng rỡ : "Vì tôi yêu con người anh ấy. Anh ấy có thân phận gì, anh ấy là ai thì còn quan trọng không nếu chúng tôi yêu nhau ? Tôi yêu Tước thì là yêu thôi, còn cần lí do vì sao em yêu anh ư ?”
Nghe những lời nói êm ái phát ra từ tận đáy lòng cô gái, Dạ Tước cảm nhận sao nó lại ngọt ngào say mê đến vậy. Tim đập thình thịch, anh cười mãn nguyện.
"Sao thế ạ ?"
"Trái tim anh đã bị em đánh cắp rồi, phải bảo quản nó cho tốt đấy" Dạ Tước cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình nở nụ cười dịu dàng, đoạn anh hôn lên bàn tay nhỏ bé lem vài vệt máu.
"Còn có người ở đây đấy, già còn không đứng đắn, anh mau nằm yên cho em, vết thương của anh nặng hơn em không chăm sóc nữa đâu đấy" Cô búng trán anh chu môi chỉ trích đáng yêu.
Ánh mắt Dạ Tước đột nhiên tĩnh lặng, anh không nhịn được vươn tay kéo đầu cô thấp xuống áp môi cô lên môi mình. Vẻ mặt hưởng thụ của anh trong nụ hôn êm ái kia đã vô tình bị Vô Kiến Phong nhìn thấy, anh ta không nói gì, trầm mặc im lặng.
“Anh...”
“Trước đây em đã từng nói anh già không đứng đắn, sau đó anh đã hôn em. Hoàn cảnh lúc này làm anh nhớ” Dạ Tước nở nụ cười tự mãn, dựa vào ngực cô khẽ nhắm mắt. Mái tóc bạch kim theo gió lay động làm tôn lên vẻ đẹp tiêu soái mặc dù đã bị thương.
“Anh nghỉ ngơi được rồi”
Thiên Du vỗ về Dạ Tước trong lòng, anh dần thiếp đi mơ màng. Một lúc nghe nhịp thở của anh đã ổn định, cô mới quay sang Vô Kiến Phong, nhìn anh cười hồn nhiên : "Nếu anh đã yêu ai rồi, anh sẽ biết cảm xúc của tôi phải không Phong tiên sinh ?"
“Phong tiên sinh ? Lần đầu tiên trong cuộc đời có người gọi mình hai chữ tiên sinh.. Nghe đã thật”
Vô Kiến Phong sững người khi thấy nụ cười rạng rỡ hồn nhiên của cô. Anh cảm giác có một loại xúc cảm hạnh phúc mang theo hương gió lan toả vào không gian, êm dịu và vô cùng ấm áp. Chỉ có hạnh phúc, một hạnh phúc thật sự, một cảm xúc ấm nóng chân thành đến có thể truyền vào tận nơi sâu thăm của trái tim con người, khiến người khác không tự chủ mà bị cuốn vào dòng cảm xúc nhẹ nhàng ngọt ngào do cô ấy tạo ra, không ý thức mà xem cô ấy như một tiểu thiên sứ mang đến niềm vui cho mọi người... Hơn cả đối với kẻ tay dính đầy máu tươi như anh, trái tim lại có thể đập rộn ràng xao xuyến như vậy...
"Có lẽ... tôi hiểu cảm giác của em rồi, cảm giác thích một người...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.