Chương 85: Đình chiến (2)
Huy Vũ
22/08/2019
Vô Kiến Phong âm trầm nhìn cô, mi mắt anh trùng
xuống thoáng nở nụ cười nhạt nhoà: "Tôi dường như đã hiểu được cảm xúc
của em. Cảm xúc khi yêu thích một người nào đó, là nhìn thấy người ấy,
trái tim sẽ tự nhiên rung động. Hmm... em là người con gái đầu tiên có
thể cười thật lòng với tôi như vậy. Có lẽ... tôi thích em mất rồi nữ
nhân à"
Thiên Du thấy Vô Kiến Phong cứ chăm chăm nhìn mình, trong đáy mắt anh phủ một màn đen sâu hút nhưng lại len lói ý niệm của ánh sáng hạnh phúc. Cô không hiểu rốt cuộc anh ta có chuyện gì, buộc miệng lên tiếng gọi to tên: "Phong tiên sinh, anh sao vậy ?"
Âm thanh trong trẻo vang vào tai đánh thức anh khỏi dòng suy nghĩ phức tạp. Thoát khỏi trầm tư, anh lãng tránh trả lời: "À không có gì, thỉnh thoảng mất tập trung"
"Lúc nãy trông anh còn rất đáng sợ, vì sao bây giờ anh không đề phòng gì cả, lại còn thoải mái như vậy ? Đàn em của anh muốn động thủ thì anh ngăn cản. Rốt cuộc anh đang có tính toán âm mưu gì ? Đừng hòng dùng trò giả vờ để chúng tôi mất cảnh giác"
"Nhiệm vụ của cô là làm người đàn bà bên cạnh Lloyd, cho nên ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của mình đi. Tôi có tính toán gì, âm mưu gì đều cũng không nói cho cô. Đừng phí hơi tốn sức vào những việc không cần biết" Vô Kiến Phong nghe giọng điệu cô thay đổi thì nhướng mày, mi mắt híp lại sắc nhọn, đáp.
"....."
"Sao vậy ? Không phải là muốn tôi tiếp tục cầm súng bắn vào người đàn ông của cô đấy chứ ? Cô không quen khi thấy tôi thoải mái như vậy nên muốn tiếp tục xảy ra chém giết ?"
"Không phải !!! Anh đừng suy bụng ta ra bụng người. Nếu anh đã không nói tôi cũng không muốn ép, vốn dĩ tôi chỉ là thắc mắc mà thôi. Còn nữa ! Anh đừng hòng tổn hại đến anh ấy thêm một chỗ nào. Tôi sẽ đánh anh đấy" Cô phản bác kịch liệt, giọng gắt gỏng tức giận cảnh cáo Vô Kiến Phong.
Vòng tay nhỏ bé ôm Dạ Tước trong lòng càng chặt hơn như muốn che chở bảo vệ.
Vô Kiến Phong thoáng sững sờ, che miệng buồn cười: "Giống như một con mèo hoang nhe nanh múa vuốt để tự vệ. Nhưng chúng đâu biết rằng móng vuốt của chúng rất nhỏ, vốn dĩ chẳng làm hại được ai. Nữ nhân a... em đáng yêu quá.."
"Anh cười cái gì ?" Cô nhíu mày khó hiểu.
Đột nhiên có người bật cười sau khi nghe mình nói, cô cảm giác tiếng cười đó chạm vào lòng tự tôn đem cô biến thành một trò đùa. Lòng kiêu ngạo của cô từ trước đến giờ cũng cao ngất trời rồi. Bị cười chê bởi lời nói vừa thốt ra ? Lời cô nói có gì sai ? Hay là anh ta vốn coi thường cô không có khả năng "xử đẹp" anh ta nên cười đùa bỡn cợt. Nếu vậy cô sẽ cho hắn biết thế nào là sức mạnh thật sự của "cường nữ vô song".
"Tôi cười vì vốn không nghĩ người như cô lại có thể được Lloyd để ý"
"Anh nói vậy là có ý gì ???" Cô nghe anh nói thì trán nổi tia cáu quát lên.
Được Lloyd để ý ? Cô tệ như vậy sao ?
"Nếu cô muốn đánh thức người đó thì tiếp tục hét lên đi. Im lặng rồi thì để tôi nói tiếp. Tôi cười vì một người tàn ác nhất nhì giới hắc đạo lại có thể sủng ái một cô gái như vậy. Nghe đồn nữ nhân bình thường tiếp cận anh ta với ý đồ câu dẫn lên giường hầu hết đều bị cắt tay đến đánh gãy chân. Tại sao cô vẫn còn nguyên vẹn ?"
"Anh ... !!"
"Tôi bảo này cô gái hung hăng, cô thật sự làm thay đổi Lloyd rồi. Nếu là anh ta trước đây thì người trúng đạn nằm ở đó sẽ là cô đấy. Anh ta sẽ không phí thời gian để cứu một ai đó, thậm chí nếu có 'vật' cản trở, anh ta cũng không ngại mà cho nó biến mất khỏi thế giới. Ngoài bí danh Lloyd mà mọi người trong bang giới thường gọi, những kẻ yếu đuối sợ hãi Lloyd còn đặt cho anh ta một cái tên - 'Devil' có nghĩa là Ác Ma!"
Nghe những lời vừa nói của Vô Kiến Phong, đôi mắt long lanh buồn bã cụp xuống, khí tức trên người cô cũng trở nên u ám yếu ớt đi. Cô cúi đầu nhìn xuống gương mặt thanh tú vô tư đang say ngủ mà lòng bất giác nhói lên âm ỉ.
"Trước đây... anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao ? Nếu có một ngày em làm sai, anh có tức giận không ? Có đối xử với em giống bọn người kia không ?"
"Tôi không ngờ Lloyd lại yêu cô, lại còn có mặt ghen tuông mù quáng này. Tính chiếm hữu của anh ta cũng quá cao rồi. Cô ở bên cạnh hắn thật sự không sợ mạng sống đem ra treo trên sợi tóc sao ?" Vô Kiến Phong ngã lưng nằm xuống cỏ, một tay gối đầu một tay bị thương duỗi thẳng bất động.
"Không có đâu. Bình thường lạnh lùng như vậy nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Trước đây tôi không biết Tước là lão đại hắc đạo, anh ấy ngay từ đầu đã rất ôn nhu dịu dàng. Tôi chỉ biết thân phận của anh ấy ngoài xã hội là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tước"
“Anh ta không muốn để cô biết quá khứ đen tối của mình. Làm sao có thể nói rằng bản thân là lão đại của băng nhóm mafia với cô gái anh ta yêu được chứ, người bình thường sẽ sợ hãi bỏ chạy mất. Nhưng thật may, cô vẫn ở bên cạnh Lloyd...”
“Có lẽ... tôi không sợ. Tôi rất yêu Tước nên không cảm thấy sợ và bây giờ tôi cũng không có sợ hãi anh”
"Này... Hạ Thiên Du" Chợt Vô Kiến Phong gọi tên cô, ánh mắt anh không nhìn thẳng mà trông lên trời cao nhìn những đám mây màu xám nặng nề trôi.
"Chuyện gì vậy, Phong tiên sinh ?" Cô lịch sự đáp lời.
"Xin lỗi vì lúc nãy trên xe đã làm cô sợ”
"A... không sao, tôi nhất thời chưa tiếp nhận được tình thế nên mới kích động đến bật khóc, tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ chết... nhưng bây giờ thì ổn rồi. Phong tiên sinh, anh còn giữ ý định giết chết Tước không ? Anh có thể đừng đối đầu với anh ấy nữa được không ? Tôi không muốn bất cứ ai phải chết trước mặt tôi. Con người anh vốn không độc ác mà, trái tim anh vẫn còn ấm áp mà... Phong tiên sinh, xin anh và anh trai anh hãy để cho chúng tôi được yên. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống hạnh phúc cùng anh ấy mà thôi..."
“Cô quên ai là người vừa rồi chĩa súng vào Lloyd à, cầu xin một người như tôi sao...”
“Tôi không cầu xin. Trực giác của tôi nói rằng anh là người tốt, anh sẽ đồng ý với tôi”
"Cô quá tự cao rồi... nhưng mà... tôi đồng ý”
"Anh nói thật chứ, Phong tiên sinh ?"
"Ơhh.. thật !"
“Đừng nuốt lời đấy, chúng ta ngoéo tay” Cô cụp lại các ngón tay, chỉ đưa ngón út về hướng Vô Kiến Phong.
“Cô có vấn đề à ? Xa như vậy ngoéo thế nào được ?” Vô Kiến Phong tối mặt. Tuy cô ấy xinh đẹp nhưng có lẽ IQ bị giới hạn nên mới có một lời đề nghị ngốc như vậy.
“Thì cứ đưa tay lên, xem như hình thức tôi và anh đã ngoéo rồi”
Vô Kiến Phong nhìn bàn tay do dự. Thở phù một cái giơ ngón út đáp trả cô, nở nụ cười: “Vô Kiến Phong không bao giờ nuốt lời”
Tụi đàn em ngồi đó nhìn thấy lão đại cười thì trố mắt há hốc mồm. Có một sự “bất thường” đến kì lạ.
"Cảm ơn anh" Thiên Du nghe thì vui như nhặt được vàng, mừng rỡ nở nụ cười cảm kích.
Vô Kiến Phong trông thấy bất giác đỏ mặt, anh quay ngoắt sang hướng khác buông lời bác bỏ: "Không cần cảm ơn. Tôi không nhận nổi mấy lời nói sến xẩm thế này đâu"
“Nhưng tôi vẫn muốn nói cảm ơn”
“... Hừ. Tuỳ cô !”
Thiên Du thấy Vô Kiến Phong cứ chăm chăm nhìn mình, trong đáy mắt anh phủ một màn đen sâu hút nhưng lại len lói ý niệm của ánh sáng hạnh phúc. Cô không hiểu rốt cuộc anh ta có chuyện gì, buộc miệng lên tiếng gọi to tên: "Phong tiên sinh, anh sao vậy ?"
Âm thanh trong trẻo vang vào tai đánh thức anh khỏi dòng suy nghĩ phức tạp. Thoát khỏi trầm tư, anh lãng tránh trả lời: "À không có gì, thỉnh thoảng mất tập trung"
"Lúc nãy trông anh còn rất đáng sợ, vì sao bây giờ anh không đề phòng gì cả, lại còn thoải mái như vậy ? Đàn em của anh muốn động thủ thì anh ngăn cản. Rốt cuộc anh đang có tính toán âm mưu gì ? Đừng hòng dùng trò giả vờ để chúng tôi mất cảnh giác"
"Nhiệm vụ của cô là làm người đàn bà bên cạnh Lloyd, cho nên ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của mình đi. Tôi có tính toán gì, âm mưu gì đều cũng không nói cho cô. Đừng phí hơi tốn sức vào những việc không cần biết" Vô Kiến Phong nghe giọng điệu cô thay đổi thì nhướng mày, mi mắt híp lại sắc nhọn, đáp.
"....."
"Sao vậy ? Không phải là muốn tôi tiếp tục cầm súng bắn vào người đàn ông của cô đấy chứ ? Cô không quen khi thấy tôi thoải mái như vậy nên muốn tiếp tục xảy ra chém giết ?"
"Không phải !!! Anh đừng suy bụng ta ra bụng người. Nếu anh đã không nói tôi cũng không muốn ép, vốn dĩ tôi chỉ là thắc mắc mà thôi. Còn nữa ! Anh đừng hòng tổn hại đến anh ấy thêm một chỗ nào. Tôi sẽ đánh anh đấy" Cô phản bác kịch liệt, giọng gắt gỏng tức giận cảnh cáo Vô Kiến Phong.
Vòng tay nhỏ bé ôm Dạ Tước trong lòng càng chặt hơn như muốn che chở bảo vệ.
Vô Kiến Phong thoáng sững sờ, che miệng buồn cười: "Giống như một con mèo hoang nhe nanh múa vuốt để tự vệ. Nhưng chúng đâu biết rằng móng vuốt của chúng rất nhỏ, vốn dĩ chẳng làm hại được ai. Nữ nhân a... em đáng yêu quá.."
"Anh cười cái gì ?" Cô nhíu mày khó hiểu.
Đột nhiên có người bật cười sau khi nghe mình nói, cô cảm giác tiếng cười đó chạm vào lòng tự tôn đem cô biến thành một trò đùa. Lòng kiêu ngạo của cô từ trước đến giờ cũng cao ngất trời rồi. Bị cười chê bởi lời nói vừa thốt ra ? Lời cô nói có gì sai ? Hay là anh ta vốn coi thường cô không có khả năng "xử đẹp" anh ta nên cười đùa bỡn cợt. Nếu vậy cô sẽ cho hắn biết thế nào là sức mạnh thật sự của "cường nữ vô song".
"Tôi cười vì vốn không nghĩ người như cô lại có thể được Lloyd để ý"
"Anh nói vậy là có ý gì ???" Cô nghe anh nói thì trán nổi tia cáu quát lên.
Được Lloyd để ý ? Cô tệ như vậy sao ?
"Nếu cô muốn đánh thức người đó thì tiếp tục hét lên đi. Im lặng rồi thì để tôi nói tiếp. Tôi cười vì một người tàn ác nhất nhì giới hắc đạo lại có thể sủng ái một cô gái như vậy. Nghe đồn nữ nhân bình thường tiếp cận anh ta với ý đồ câu dẫn lên giường hầu hết đều bị cắt tay đến đánh gãy chân. Tại sao cô vẫn còn nguyên vẹn ?"
"Anh ... !!"
"Tôi bảo này cô gái hung hăng, cô thật sự làm thay đổi Lloyd rồi. Nếu là anh ta trước đây thì người trúng đạn nằm ở đó sẽ là cô đấy. Anh ta sẽ không phí thời gian để cứu một ai đó, thậm chí nếu có 'vật' cản trở, anh ta cũng không ngại mà cho nó biến mất khỏi thế giới. Ngoài bí danh Lloyd mà mọi người trong bang giới thường gọi, những kẻ yếu đuối sợ hãi Lloyd còn đặt cho anh ta một cái tên - 'Devil' có nghĩa là Ác Ma!"
Nghe những lời vừa nói của Vô Kiến Phong, đôi mắt long lanh buồn bã cụp xuống, khí tức trên người cô cũng trở nên u ám yếu ớt đi. Cô cúi đầu nhìn xuống gương mặt thanh tú vô tư đang say ngủ mà lòng bất giác nhói lên âm ỉ.
"Trước đây... anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao ? Nếu có một ngày em làm sai, anh có tức giận không ? Có đối xử với em giống bọn người kia không ?"
"Tôi không ngờ Lloyd lại yêu cô, lại còn có mặt ghen tuông mù quáng này. Tính chiếm hữu của anh ta cũng quá cao rồi. Cô ở bên cạnh hắn thật sự không sợ mạng sống đem ra treo trên sợi tóc sao ?" Vô Kiến Phong ngã lưng nằm xuống cỏ, một tay gối đầu một tay bị thương duỗi thẳng bất động.
"Không có đâu. Bình thường lạnh lùng như vậy nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Trước đây tôi không biết Tước là lão đại hắc đạo, anh ấy ngay từ đầu đã rất ôn nhu dịu dàng. Tôi chỉ biết thân phận của anh ấy ngoài xã hội là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tước"
“Anh ta không muốn để cô biết quá khứ đen tối của mình. Làm sao có thể nói rằng bản thân là lão đại của băng nhóm mafia với cô gái anh ta yêu được chứ, người bình thường sẽ sợ hãi bỏ chạy mất. Nhưng thật may, cô vẫn ở bên cạnh Lloyd...”
“Có lẽ... tôi không sợ. Tôi rất yêu Tước nên không cảm thấy sợ và bây giờ tôi cũng không có sợ hãi anh”
"Này... Hạ Thiên Du" Chợt Vô Kiến Phong gọi tên cô, ánh mắt anh không nhìn thẳng mà trông lên trời cao nhìn những đám mây màu xám nặng nề trôi.
"Chuyện gì vậy, Phong tiên sinh ?" Cô lịch sự đáp lời.
"Xin lỗi vì lúc nãy trên xe đã làm cô sợ”
"A... không sao, tôi nhất thời chưa tiếp nhận được tình thế nên mới kích động đến bật khóc, tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ chết... nhưng bây giờ thì ổn rồi. Phong tiên sinh, anh còn giữ ý định giết chết Tước không ? Anh có thể đừng đối đầu với anh ấy nữa được không ? Tôi không muốn bất cứ ai phải chết trước mặt tôi. Con người anh vốn không độc ác mà, trái tim anh vẫn còn ấm áp mà... Phong tiên sinh, xin anh và anh trai anh hãy để cho chúng tôi được yên. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống hạnh phúc cùng anh ấy mà thôi..."
“Cô quên ai là người vừa rồi chĩa súng vào Lloyd à, cầu xin một người như tôi sao...”
“Tôi không cầu xin. Trực giác của tôi nói rằng anh là người tốt, anh sẽ đồng ý với tôi”
"Cô quá tự cao rồi... nhưng mà... tôi đồng ý”
"Anh nói thật chứ, Phong tiên sinh ?"
"Ơhh.. thật !"
“Đừng nuốt lời đấy, chúng ta ngoéo tay” Cô cụp lại các ngón tay, chỉ đưa ngón út về hướng Vô Kiến Phong.
“Cô có vấn đề à ? Xa như vậy ngoéo thế nào được ?” Vô Kiến Phong tối mặt. Tuy cô ấy xinh đẹp nhưng có lẽ IQ bị giới hạn nên mới có một lời đề nghị ngốc như vậy.
“Thì cứ đưa tay lên, xem như hình thức tôi và anh đã ngoéo rồi”
Vô Kiến Phong nhìn bàn tay do dự. Thở phù một cái giơ ngón út đáp trả cô, nở nụ cười: “Vô Kiến Phong không bao giờ nuốt lời”
Tụi đàn em ngồi đó nhìn thấy lão đại cười thì trố mắt há hốc mồm. Có một sự “bất thường” đến kì lạ.
"Cảm ơn anh" Thiên Du nghe thì vui như nhặt được vàng, mừng rỡ nở nụ cười cảm kích.
Vô Kiến Phong trông thấy bất giác đỏ mặt, anh quay ngoắt sang hướng khác buông lời bác bỏ: "Không cần cảm ơn. Tôi không nhận nổi mấy lời nói sến xẩm thế này đâu"
“Nhưng tôi vẫn muốn nói cảm ơn”
“... Hừ. Tuỳ cô !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.