Người Tình Mất Trí

Chương 16: Đố kỵ

Huy Vũ

20/08/2019

Bế cô lên phòng mình, anh đặt nhẹ cô ngồi xuống giường, thuận tay ném cái áo vest.

Cô nhăn mặt càu nhàu : "Anh ngăn nắp một xíu đi"

Bò đi lấy cái áo vest ôm trong lòng, mắt cô đảo quanh tìm kiếm móc treo. Căn phòng quá lớn làm cô lần thứ hai bước vào vẫn thấy choáng ngợp.

Cô lon ton đi đến góc gần bàn làm việc của anh. Nhón chân móc áo lên, mặt nhăn nhăn môi giật giật : "Có phải ai cao cũng làm móc treo cao vậy không ?"

Thấy cô khó khăn nhón chân anh phì cười đi đến tốt bụng treo áo lên giúp cô.

Cô thở phào, miệng nói "Cảm ơn". Quay lại thì thấy anh ở phía sau, cô giật mình định thoát ra thì từ lúc nào đã bị anh áp sát vào tường căn bản không thoát ra được. Khung cảnh này cũng quá là ngại ngùng rồi.

"Anh...anh..." Cô lắp bắp.

"Làm sao ?" Anh nhìn xuống giọng dửng dưng như không.

"Em đột nhiên muốn đi toilet ha..ha" Cô đổ mồ hôi nhanh trí đánh trống lãng.

"Vừa hay tôi cũng muốn đi tắm, để tôi đưa em vào"

"Tự nhiên em không muốn nữa..."

"Cái tên gia hoả này sao lại gian manh như vậy ?" Cô rủa thầm.

"Đang nghĩ gì đấy ?" Anh vẫn áp chặt cô vào tường không hề có ý định buông ra.



"Không có gì, sao anh không thay đồ đi nhỉ, để mồ hôi vậy không tốt cho anh đâu, kẻo bệnh trở lại đấy" Cô tì hai tay lên ngực anh, cười khổ.

"Ừm được" Anh gật đầu buông cô ra.

Thiên Du thở phào, dặn lòng phải đề phòng Dạ Tước nhưng không hiểu sao cô lại không hề chán ghét những hành động kì lạ hôm nay của anh ngược lại còn có chút mong chờ. Cô là đang có cái suy nghĩ biến thái gì đây a

Anh dừng lại cởi bỏ chiếc áo sơ mi để lộ nửa thân trên hoàn hảo. Làn da trắng mang nét phương Đông vạm vỡ khoẻ khoắn. Tấm lưng cao rộng cùng cơ ngực cơ bụng săn chắc đầy đặn. Trước ngực trái còn có vết xăm nhỏ hình chim tước màu đen ma mị lạ thường. Là lần đầu tiên Thiên Du được thấy. Cô bất giác ngỡ ngàng.

Anh quay sang nhìn cô, mái tóc bạch kim theo quán tính khẽ lung lay, lấp lánh dưới ánh chiều vàng rọi qua từ khung cửa sổ. Sao bây giờ Thiên Du mới nhận ra Dạ Tước lại sở hữu vẻ đẹp đến ngất ngây như vậy.

Môi mỏng quyến rũ nhếch lên trêu chọc : "Đứng ngây ra đó làm gì, có phải muốn tắm cùng tôi hay không ?"

"Em..em ra ngoài" Thiên Du lật đật chạy khỏi phòng đóng sầm cửa lại.

Còn người bên trong vẫn đứng đó, môi cong lên nụ cười đắc ý mang chút tà mị.

"Mình là đang..đang khẩn trương cái gì chứ ? Trong khoảnh khắc đã bị tên đó hớp hồn. Vô lại ! Vô lại ! Tim sao mà đập nhanh quá vậy nè, phải kiềm chế nếu không sẽ rất mất mặt, cái tên gia hỏa đó lại gian xảo như vậy...bình tĩnh bình tĩnh..." Cô đứng sau cánh cửa hai tay đặt lên ngực, tự trấn an.

______

Lý gia

"Tại sao ? Tôi đã nói anh không được rời đi tại sao anh vẫn bỏ đi ?" Giai Tuệ sau khi tỉnh dậy không thấy Dạ Tước đâu thì thét ầm lên. Đám người hầu sợ hãi đều lui ra xa không dám lại gần.



Ông Phong nghe tiếng con gái quát tháo thì vội chạy vào, lo lắng hỏi : “Con gái yêu, con làm sao thế, sao lại nổi giận rồi ?”

“Vương Dạ Tước anh ấy vậy mà lại bỏ con ở đây một mình, không biết lại đi đâu nữa, đã nói không đi rồi lại nuốt lời. Khốn kiếp a” Giai Tuệ thút thít trước mặt ông Phong làm ông cuống cả lên.

“Con gái ngoan đừng khóc đừng khóc, Tước Nhi là về Thảo Trạch viên, nó bảo còn công việc ở công ty cần xử lý, khi nào con hồi phục sẽ qua thăm con sau”

“Vậy mà lại có thể về Thảo Trạch viên, còn xem công việc quan trọng hơn cả con ư ? Con thật sự không biết bây giờ anh ấy có còn yêu con không nữa, Thảo Trạch viên cũng không cho con vào. Vốn dĩ đó là căn nhà ba tặng cho mẹ con anh ấy sao lại không cho con vào chứ...” Cô tức giận ném gối xuống sàn túi bụi.

“Tuệ Nhi, con quên rồi sao. Lúc trước Tước Nhi nói không muốn chịu ơn nhà chúng ta cho nên mới đề nghị mua lại Thảo Trạch viên. Ba cũng không muốn mẹ con hai người họ khó xử cho nên đã đồng ý giao lại quyền sở hữu Thảo Trạch viên cho Tước Nhi. Khi nó đề nghị mua lại thì cũng đã là tổng tài của Thiên Tước rồi. Hiện giờ đúng thật ngôi nhà đó là quyền làm chủ của Tước Nhi, với tính cách của nó, ba cũng không quản nổi” Ông Phong ngồi xuống cạnh con gái bảo bối nhẹ nhàng giải thích.

“Anh ấy không cho con vào cho dù là nửa năm trước hay nửa năm sau con cũng không thể đặt chân được vào ngôi nhà đó. Vậy mà Dạ lại có thể mang một nữ nhân về nhà và nói cô ta là nữ chủ nhân của Thảo Trạch viên”

“Nữ nhân ?” Ông Phong lấy làm ngạc nhiên.

“Vâng... có lẽ Dạ đã bị cô ta mê hoặc rồi. Không ngờ nửa năm con bỏ đi lại có thể là cơ hội tốt cho cô ta. Dạ còn muốn hủy hôn ước với con chỉ vì nữ nhân đó, con thật sự muốn biết cô ta có bản lãnh đến cỡ nào”

“Thật sự muốn hủy hôn với con chỉ một nữ nhân ? Tước Nhi xem Lý gia ta là cái gì, con gái bảo bối của Diệp Phong này xinh đẹp tài giỏi như vậy sao có thể bị ‘đội mũ xanh’ ? Lần này thật quá đáng, ba phải tìm nó nói chuyện dạy dỗ lại mới được”

Giai Tuệ lao vào ôm ba cô khóc nức nở : “Ba ! Con không thể mất anh ấy, con không muốn huỷ hôn. Ba phải giúp con khuyên bảo bằng được Dạ. Cứ nghĩ tới cảnh anh ấy đang ân ái cùng hồ ly tinh kia con lại không thể chịu nổi”

“Con gái bảo bối ngoan, ta sẽ làm chủ cho con” Ông dỗ dành Giai Tuệ.

Giai Tuệ cắn chặt môi, tay nắm chặt kìm chế cơn ghen tức. Tận sau trong ánh mắt màu khói len lói tia căm phẫn.

“Để tôi tận mắt xem cô là thần thánh phương nào, có nhan sắc thế nào mà lại có thể câu dẫn được Dạ.. Dạ ! Anh cũng chờ xem tôi xử lý hai người thế nào, hủy hôn với tôi để hòng danh chính ngôn thuận đến với hồ ly tinh kia sao.. Vương Dạ Tước, anh đến cùng vẫn sẽ chỉ là của em”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook