Chương 135: Đưa cô ấy đi (2)
Huy Vũ
04/10/2019
Hạ Thiên Du vung tay đánh vào lưng Vương Dạ Tước, luôn miệng hét lên không ngừng: "Thả em xuống! Em không muốn đi với
anh! Vương Dạ Tước! Tên khốn sắc lang! Bá đạo! Tự tiện!"
"Có tin tôi phạt cô tội nhục mạ người khác không?"
Vương Dạ Tước đánh một cái "Bộp" vào mông Hạ Thiên Du làm cô giật mình dựng cả tóc gáy. Mặt cô đỏ bừng như quả cà chua vì tay anh vẫn giữ trên mông cô, còn lưu manh xoa xoa.
"Tên sắc lang khốn kiếp! Bỏ tay ra khỏi người em! Ai cho anh dám động chạm linh tinh hả?"
"Không phải cô luôn miệng nói cô là hôn thê của tôi sao? Tôi đang làm tròn trách nhiệm của một vị hôn phu đưa cô về nhà đây"
"Không muốn! Em không muốn!" Hạ Thiên Du nắm đuôi tóc của Vương Dạ Tước không thương tiếc giật mạnh, anh đau điếng quát lên, "Yên cho tôi! Nữ nhân cô không có quyền lựa chọn muốn hay không. Kể từ lúc cô nói dối cô là hôn thê của tôi, cô đã trở thành đồ chơi của tôi rồi"
"Đồ chơi...? Thì ra trong mắt anh hiện tại em chỉ là đồ chơi" Cô mím môi.
"Anh rõ ràng vẫn cho rằng em là kẻ lừa gạt?"
"Tôi tự có kết luận. Cô ngoan ngoãn cho tôi, tôi không nói lần hai"
Hạ Thiên Du giống như suy sụp, không chống cự cũng không la hét, tay chân cứ thế buông lỏng mặc anh vác đi.
Thấy cô có vẻ ngoan ngoãn, anh cũng không quát mắng gì thêm.
"Lý Dật Hiên cậu thỉnh tự trọng tôi?" Anh liếc nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, bất mãn hỏi.
"Không cần thiết như vậy. Người biết điều như Tước thiếu gia ắt phải hiểu nên để người ở lại đây"
Vương Dạ Tước lạnh mặt, dùng lực đẩy Lý Dật Hiên tránh sang một bên: "Xin lỗi vì tôi là người không cần người khác đánh giá"
"Tôi nhất định sẽ tự trọng với thế giới này nhưng đối với cô ấy, vô sỉ một chút cũng không có vấn đề!"
Lý Dật Hiên chao đảo bước hụt, anh nhìn theo bước đi của Vương Dạ Tước, gọi tên cô trong sự tuyệt vọng.
"Em xin lỗi Hiên ca ca... có lẽ em không thể thoát khỏi anh ta được. Em đã không giữ lời hứa với ở lại cùng anh, thực xin lỗi"
Giọng Lý Dật Hiên run run, mắt anh bắt đầu mờ đi: "Thiên Thiên... em đang nói gì vậy?"
"Trợ lý Mã, chuẩn bị xe. Còn có, ngăn cản Lý thiếu gia, đừng để cậu ta đến gần Hạ Thiên Du" Vương Dạ Tước lớn tiếng ra lệnh cho Mã Tuấn An.
Mã Tuấn An nghe lệnh mà làm, dang tay ngăn cản Lý Dật Hiên: "Xin lỗi Hiên thiếu, kể từ bây giờ xin hãy để Thiếu gia chăm sóc cho Thiếu phu nhân. Trách nhiệm của cậu đã xong rồi, thay mặt Tước thiếu, rất cảm ơn cậu trong suốt thời gian qua đã chiếu cố Thiếu phu nhân"
Lý Dật Hiên đứng chết chân tại chỗ. Mã Tuấn An thở dài rời đi.
Đến cùng bóng dáng đã khuất xa sau ngã rẽ hành lang, thứ đọng lại duy nhất trong mắt anh là dải băng bịt mắt màu trắng rơi ra từ mắt cô, nhẹ nhàng đáp xuống đất lặng như không.
Anh đi đến nhặt lấy dải băng, ngồi khuỵu một gối, tức giận đấm một đấm xuống sàn nhà: "Mình không cam tâm... Thiên Thiên..."
———
Ra đến cổng bệnh viện, một chiếc Porsche đen chạy vụt qua rồi dừng lại. Tài xế là Mã Tuấn An, theo lệnh anh đã chuẩn bị xe.
"Tôi ngồi ở ghế sau cùng cô ấy"
Hạ Thiên Du còn chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái hất tay mạnh bạo từ Vương Dạ Tước sẽ làm người cô đập vào cửa kính hay đại loại bộ phận cứng cáp trong xe, nhưng không!
Anh mở cửa xe, nhẹ nhàng trút cô xuống, luồn cánh tay qua hai chân bế cô đặt ngồi vào ghế sau.
Vương Dạ Tước chỉnh người cô ngồi ngay ngắn, tay anh cố tình chạm vào eo và đùi cô. Hạ Thiên Du ngọ nguậy vì buồn nhột.
"Ngồi yên, tôi cài dây an toàn!" Giọng Vương Dạ Tước phảng phất sự bất mãn.
Cô câm nín không dám động. Vì dải băng đã rơi ra trong lúc anh vác cô đi nên kể từ lúc đó cô vẫn luôn không mở mắt ra.
Vương Dạ Tước nhấc đầu gối đặt giữa hai đùi cô. Anh chồm người đến thắt dây an toàn bên hông cho cô.
Hai gương mặt áp sát vào nhau. Hơi thở nam tính phả ra từ cánh mũi lan toả trong không gian hạn hẹp, Hạ Thiên Du nghe rõ từng nhịp thở ra hít vào của anh ở trước mặt cô.
Cô ngập ngừng nhỉn mũi hít hít luồn hơi ấm nóng và hương thêm dễ chịu. Anh ngừng lại nhìn hành động quái gỡ đó của cô với biểu cảm khó hiểu.
Không biết anh đang chằm chằm nhìn mình nên cô vẫn thản nhiên công khai vẻ mặt thích thú ngượng ngùng.
Vương Dạ Tước dường như đã hiểu ý nghĩa của hành động này, môi anh cong nhẹ nụ cười.
Anh chống hai tay ép hai bên người cô. Đem cô giam trong không gian ám mụi của riêng mình.
Vài sợi tóc màu nâu rơi xuống gương mặt khả ái nhưng xanh xao, đôi mắt nhắm lại ép hai hàng mi cong vút nằm dẹt xuống bọng mắt, cái mũi nhỏ nhỉn nhỉn cử động, đôi môi đỏ hơi mím như mời gọi anh thưởng thức.
Hiện tại ở khoảng cách này, anh mới nhìn rõ Hạ Thiên Du đẹp như thế nào. Vẻ đẹp của cô chân thật mộc mạc, khác hẳn với vẻ đẹp son phấn kiều diễm của minh tinh Lý Giai Tuệ.
"Có tin tôi phạt cô tội nhục mạ người khác không?"
Vương Dạ Tước đánh một cái "Bộp" vào mông Hạ Thiên Du làm cô giật mình dựng cả tóc gáy. Mặt cô đỏ bừng như quả cà chua vì tay anh vẫn giữ trên mông cô, còn lưu manh xoa xoa.
"Tên sắc lang khốn kiếp! Bỏ tay ra khỏi người em! Ai cho anh dám động chạm linh tinh hả?"
"Không phải cô luôn miệng nói cô là hôn thê của tôi sao? Tôi đang làm tròn trách nhiệm của một vị hôn phu đưa cô về nhà đây"
"Không muốn! Em không muốn!" Hạ Thiên Du nắm đuôi tóc của Vương Dạ Tước không thương tiếc giật mạnh, anh đau điếng quát lên, "Yên cho tôi! Nữ nhân cô không có quyền lựa chọn muốn hay không. Kể từ lúc cô nói dối cô là hôn thê của tôi, cô đã trở thành đồ chơi của tôi rồi"
"Đồ chơi...? Thì ra trong mắt anh hiện tại em chỉ là đồ chơi" Cô mím môi.
"Anh rõ ràng vẫn cho rằng em là kẻ lừa gạt?"
"Tôi tự có kết luận. Cô ngoan ngoãn cho tôi, tôi không nói lần hai"
Hạ Thiên Du giống như suy sụp, không chống cự cũng không la hét, tay chân cứ thế buông lỏng mặc anh vác đi.
Thấy cô có vẻ ngoan ngoãn, anh cũng không quát mắng gì thêm.
"Lý Dật Hiên cậu thỉnh tự trọng tôi?" Anh liếc nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, bất mãn hỏi.
"Không cần thiết như vậy. Người biết điều như Tước thiếu gia ắt phải hiểu nên để người ở lại đây"
Vương Dạ Tước lạnh mặt, dùng lực đẩy Lý Dật Hiên tránh sang một bên: "Xin lỗi vì tôi là người không cần người khác đánh giá"
"Tôi nhất định sẽ tự trọng với thế giới này nhưng đối với cô ấy, vô sỉ một chút cũng không có vấn đề!"
Lý Dật Hiên chao đảo bước hụt, anh nhìn theo bước đi của Vương Dạ Tước, gọi tên cô trong sự tuyệt vọng.
"Em xin lỗi Hiên ca ca... có lẽ em không thể thoát khỏi anh ta được. Em đã không giữ lời hứa với ở lại cùng anh, thực xin lỗi"
Giọng Lý Dật Hiên run run, mắt anh bắt đầu mờ đi: "Thiên Thiên... em đang nói gì vậy?"
"Trợ lý Mã, chuẩn bị xe. Còn có, ngăn cản Lý thiếu gia, đừng để cậu ta đến gần Hạ Thiên Du" Vương Dạ Tước lớn tiếng ra lệnh cho Mã Tuấn An.
Mã Tuấn An nghe lệnh mà làm, dang tay ngăn cản Lý Dật Hiên: "Xin lỗi Hiên thiếu, kể từ bây giờ xin hãy để Thiếu gia chăm sóc cho Thiếu phu nhân. Trách nhiệm của cậu đã xong rồi, thay mặt Tước thiếu, rất cảm ơn cậu trong suốt thời gian qua đã chiếu cố Thiếu phu nhân"
Lý Dật Hiên đứng chết chân tại chỗ. Mã Tuấn An thở dài rời đi.
Đến cùng bóng dáng đã khuất xa sau ngã rẽ hành lang, thứ đọng lại duy nhất trong mắt anh là dải băng bịt mắt màu trắng rơi ra từ mắt cô, nhẹ nhàng đáp xuống đất lặng như không.
Anh đi đến nhặt lấy dải băng, ngồi khuỵu một gối, tức giận đấm một đấm xuống sàn nhà: "Mình không cam tâm... Thiên Thiên..."
———
Ra đến cổng bệnh viện, một chiếc Porsche đen chạy vụt qua rồi dừng lại. Tài xế là Mã Tuấn An, theo lệnh anh đã chuẩn bị xe.
"Tôi ngồi ở ghế sau cùng cô ấy"
Hạ Thiên Du còn chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái hất tay mạnh bạo từ Vương Dạ Tước sẽ làm người cô đập vào cửa kính hay đại loại bộ phận cứng cáp trong xe, nhưng không!
Anh mở cửa xe, nhẹ nhàng trút cô xuống, luồn cánh tay qua hai chân bế cô đặt ngồi vào ghế sau.
Vương Dạ Tước chỉnh người cô ngồi ngay ngắn, tay anh cố tình chạm vào eo và đùi cô. Hạ Thiên Du ngọ nguậy vì buồn nhột.
"Ngồi yên, tôi cài dây an toàn!" Giọng Vương Dạ Tước phảng phất sự bất mãn.
Cô câm nín không dám động. Vì dải băng đã rơi ra trong lúc anh vác cô đi nên kể từ lúc đó cô vẫn luôn không mở mắt ra.
Vương Dạ Tước nhấc đầu gối đặt giữa hai đùi cô. Anh chồm người đến thắt dây an toàn bên hông cho cô.
Hai gương mặt áp sát vào nhau. Hơi thở nam tính phả ra từ cánh mũi lan toả trong không gian hạn hẹp, Hạ Thiên Du nghe rõ từng nhịp thở ra hít vào của anh ở trước mặt cô.
Cô ngập ngừng nhỉn mũi hít hít luồn hơi ấm nóng và hương thêm dễ chịu. Anh ngừng lại nhìn hành động quái gỡ đó của cô với biểu cảm khó hiểu.
Không biết anh đang chằm chằm nhìn mình nên cô vẫn thản nhiên công khai vẻ mặt thích thú ngượng ngùng.
Vương Dạ Tước dường như đã hiểu ý nghĩa của hành động này, môi anh cong nhẹ nụ cười.
Anh chống hai tay ép hai bên người cô. Đem cô giam trong không gian ám mụi của riêng mình.
Vài sợi tóc màu nâu rơi xuống gương mặt khả ái nhưng xanh xao, đôi mắt nhắm lại ép hai hàng mi cong vút nằm dẹt xuống bọng mắt, cái mũi nhỏ nhỉn nhỉn cử động, đôi môi đỏ hơi mím như mời gọi anh thưởng thức.
Hiện tại ở khoảng cách này, anh mới nhìn rõ Hạ Thiên Du đẹp như thế nào. Vẻ đẹp của cô chân thật mộc mạc, khác hẳn với vẻ đẹp son phấn kiều diễm của minh tinh Lý Giai Tuệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.